Trò Chơi Đối Kháng

Chương 166: C166 Đê tiện



Edit: Kazuo

"Tiểu Lẫm, Mục ca không tốt như bề ngoài em nghĩ đâu." Cố Thâm Mục đưa một tờ giấy tới trước mặt Chu Lẫm, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần em điền vào chỗ trống trên tờ giấy này, Mục ca hứa sẽ không bao giờ chạm vào em."

Chu Lẫm đang ngồi trước một chiếc bàn, ánh đèn xung quanh mờ ảo, từ khi tỉnh dậy, Chu Lẫm phát hiện mình đã bị chuyển đến một căn phòng kín bí mật nào đó, môi trường tương đối ẩm ướt, điều này khiến Chu Lẫm nhớ đến sảnh hành quyết dưới biệt thự của Lý Hàn Phong ở V thị.

Chu Lẫm suy đoán bản thân hiện giờ chắc đang ở tầng hầm biệt thự Cố Thâm Mục.

Tờ giấy trắng đặt trước mặt Chu Lẫm dày đặc các dữ liệu nghiên cứu tương tự, hơn chục ô trống là phương pháp vận hành then chốt và thuốc thử nghiệm, Chu Lẫm biết chính xác nên điền những gì vào đây, bởi vì đây chính là thứ mà cậu phải học thuộc lòng trong mười mấy năm, nhưng điều mà Chu Lẫm không hiểu là tại sao Cố Thâm Mục lại không yêu cầu toàn bộ số liệu, mà lại chỉ cần một số dữ liệu mấu chốt ở trang thứ năm.

Chu Lẫm im lặng, từ khi quen biết Lý Hàn Phong, loại tình huống này cậu sớm đã thân kinh bách chiến không biết bao nhiêu lần, không biết vì sao, Chu Lẫm đột nhiên muốn mắng Lý Hàn Phong hai câu.

Đồng thời, Chu Lẫm cũng nhớ tại sao Lý Hàn Phong bỏ rơi cậu vào thời điểm đó, bởi vì lúc đó cậu đã điên loạn uy hiếp và đe dọa Lý Hàn Phong bằng... con dao đặt trên cổ mình.

Bây giờ nghĩ lại, Chu Lẫm thật sự muốn đâm đầu vào tường chết cho rồi.

Có lẽ là bởi vì thuốc mê, Chu Lẫm tạm thời không thể cử động thân thể, chỉ là nửa thân trên rũ ở trước bàn, một tay bị người của Cố Thâm Mục dùng sức nhét vào một cây bút, nhưng mặc kệ Cố Thâm Mục nói cái gì, Chu Lẫm vẫn trầm mặc im lặng.


Cố Thâm Mục thấy Chu Lẫm vẫn không nhúc nhích, liền ngồi xuống bên cạnh Chu Lẫm, kề sát vào cậu, một tay vòng qua eo nắm lấy bàn tay đang cầm bút của Chu Lẫm, phun một ngụm hơi lên mặt Chu Lẫm, Cố Thâm Mục lộ ra nụ cười giả tạo, "Em đang chờ Lý Hàn Phong cứu sao?"

Thấy Chu Lẫm không nói lời nào, Cố Thâm Mục âm hiểm cười, "Em biết không? Vừa rồi Lý Hàn Phong gọi điện thoại cho em, tôi nhận máy, tôi nói cho hắn biết tình huống nơi này, hắn liền muốn gặp mặt tôi."

Chu Lẫm không thể tiếp tục im lặng, hung ác nhìn chằm chằm Cố Thâm Mục, "Ngươi định lợi dụng ta uy hiếp hắn sao?"

"Còn phải xem trong lòng Lý Hàn Phong, em đáng giá bao nhiêu? Nếu hắn không quan tâm em, hành động của tôi sao có thể gọi là uy hiếp."

Cố Thâm Mục nói xong, giơ tay nhìn đồng hồ, "Không đến hai giờ nữa, tôi và Lý Hàn Phong sẽ gặp mặt thương lượng."

Chu Lẫm đột nhiên hoảng sợ, "Cố Thâm Mục, ngươi quá đê tiện."

"Đê tiện?" Cố Thâm Mục tựa hồ như nghe được chuyện cười, "Em cho rằng Lý Hàn Phong là loại người làm việc tốt sao? Tiểu Lẫm, chờ xem tôi làm như thế nào để cho Lý Hàn Phong quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin tha thứ...”

- -------------------------------------------------


Lý Hàn Phong cúp điện thoại, nhanh chóng mặc quần áo, mặt không chút cảm xúc rời khỏi phòng.

Cố Thâm Mục muốn lợi dụng Chu Lẫm để uy hiếp hắn, chuyện này Lý Hàn Phong hiểu rất rõ, nhưng điều mà Lý Hàn Phong không hiểu, Cố Thâm Mục muốn từ hắn lấy thứ gì, nếu hắn ta chỉ nhìn trúng một ít tài sản của hắn, căn bản không cần bày trò gặp gỡ hắn, chỉ cần ký một số thủ tục là có thể chuyển nhượng.

Dựa theo những gì yêu cầu trong điện thoại, Lý Hàn Phong không mang theo bất cứ thuộc hạ nào, Jason thân là vệ sĩ của Lý Hàn Phong, muốn đi theo bảo hộ Lý Hàn Phong, nhưng cũng bị Lý Hàn Phong ngăn cản.

Lý Hàn Phong lái xe, không có đi đến địa điểm hẹn từ trước, hắn có rất nhiều thời gian, Lý Hàn Phong nhất định phải chuẩn bị một chút, bởi vì hắn chưa từng đánh một trận chiến mà chính mình không nắm chắc.

Kẻ nào dám uy hiếp hắn, Lý Hàn Phong tuyệt đối sẽ không để cho kẻ đó có kết cục tốt đẹp, huống chi là cướp đi Chu Lẫm, người hắn quan tâm nhất trong đời.

Khi Chu Lẫm trở lại bên cạnh hắn, Lý Hàn Phong thề sẽ không rơi vào hoàn cảnh khốn khổ như vậy nữa. Để người mình yêu thương nhất bơ vơ trong lúc khó khăn nhất, chính là sự thất bại của Lý Hàn Phong.

- -------------------------------------------------

Sau khi tắm xong, Lý Hàn Uy sảng khoái trở về phòng ngủ, thấy trong phòng ngủ không có bóng dáng Cố Phi, hắn không vui cau mày, quay người đi về phía thư phòng, quả nhiên, Cố Phi đang ngồi trong thư phòng đọc sách.


Lý Hàn Uy đứng ở cửa, khóe miệng cong lên, lẳng lặng dựa vào cửa, tựa hồ không đành lòng quấy rầy giờ phút bình yên này. Kỳ thật trong lòng Lý Hàn Uy biết rất rõ, Cố Phi chỉ là không muốn ngủ chung giường với hắn, cho nên muốn ở thư phòng kéo dài thời gian.

"Đã nửa đêm rồi, cậu còn chưa chịu đi ngủ sao?" Lý Hàn Uy khoanh tay trước ngực cười nói, từ lúc ở yến tiệc trở về, Cố Phi chưa nói với hắn một câu nào, điều này làm cho Lý Hàn Uy cảm thấy rất bực bội.

Thân thể Cố Phi run lên, nhưng cũng không quay đầu lại, tiếp tục đọc sách trong tay, thản nhiên nói: "Tôi không buồn ngủ, muốn ngủ thì đi ngủ trước đi, đừng chờ tôi."

Lý Hàn Uy khẽ cười, đi về phía Cố Phi, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Cố Phi cảm thấy toàn thân căng thẳng, nắm chặt quyển sách trong tay, lại không dám quay đầu lại.

Lý Hàn Uy cầm lấy quyển sách trong tay Cố Phi, nhìn thấy vẻ mặt Cố Phi căng thẳng, không khỏi cười nói: "Cái gì? Còn sợ tôi ăn cậu."

Biệt thự của Lý Hàn Uy vốn là nơi ở của Lý Cừu, là nơi ở riêng của người thừa kế Lý gia, tất cả trang thiết bị trong biệt thự đều xa hoa, tráng lệ, từ khi Lý Hàn Uy sống ở đây, hắn cảm thấy biệt thự rất vắng vẻ. Xung quanh đều đầy ắp người hầu, nhưng lại không hề có sinh khí. Nhưng vào lúc này, Lý Hàn Uy lại cảm thấy trong biệt thự này có một người như Cố Phi, giống như mọi thứ đều hoàn hảo, ít nhất hắn không còn cảm thấy trống rỗng.

Hắn nghĩ bản thân sẽ rất thỏa mãn khi có Thượng Nguyệt Bang, nhưng Lý Hàn Uy không nghĩ tới, người khiến hắn cảm thấy hạnh phúc cả thể xác lẫn tinh thần lại là người ngồi trước mặt hắn, Cố Phi.

Cố Phi đứng dậy, từ trên giá sách lấy ra một quyển sách khác, không có trở về bàn, mà là đứng tại chỗ, né tránh ánh mắt quái dị của Lý Hàn Uy, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ muốn đọc sách một chút."

“Sách thì có gì thú vị?” Lý Hàn Uy có chút không vui, tiến lên muốn cướp sách của Cố Phi, Cố Phi đột nhiên lùi lại một bước, “Lý Hàn Uy, đêm nay anh đừng hòng làm…”

Lý Hàn Uy mỉm cười, “Thì ra là cậu đang sợ cái này.” Thấy Cố Phi cảnh giác nhìn mình, Lý Hàn Uy chỉ cảm thấy vô tội, tự hỏi hình tượng xấu xa này của mình có phải đã khắc sâu vào trong đầu Cố Phi hay không.


"Tôi phải làm cái gì để cậu có thể nhận thức tôi một lần nữa?" Lý Hàn Uy nói xong tiến lên, vòng tay ôm eo Cố Phi, sau đó vùi mặt vào cổ Cố Phi. Cố Phi sững sờ không nhúc nhích, nhưng Lý Hàn Uy có thể cảm nhận được hồi nãy khi hắn ôm Cố Phi, cậu đã khẽ run một cái.

“Nếu không chờ lát nữa tôi sẽ cố hết sức nhẹ nhàng." Lý Hàn Uy nhẹ giọng nói, cố ý hù dọa Cố Phi, kỳ thật trong lòng Lý Hàn Uy, nhìn thấy Cố Phi hoảng sợ cũng là một loại hưởng thụ.

Bất tri bất giác, Lý Hàn Uy chợt nhận ra bản thân mình đã bị Cố Phi mê hoặc, có sâu đậm hay không, hắn không biết, nhưng điều duy nhất Lý Hàn Phong nghĩ đến lúc này chính là, dù bất kể thế nào, hắn cũng phải giữ người đàn ông này bên mình.

Vừa chạm vào người Cố Phi, Lý Hàn Uy cảm thấy mình không thể khống chế được d*c vọng, vì thế tay lại không ngừng an phận thò vào bên trong vạt áo Cố Phi.

Đột nhiên một người hầu xuất hiện ở cửa, khom người, cung kính nói: "Chủ nhân, Lý tiên sinh muốn gặp ngài."

Lý Hàn Uy ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không buông Cố Phi, "Lý tiên sinh? Lý tiên sinh nào?" Lý gia có rất nhiều chú bác họ Lý, Lý Hàn Uy nhất thời không nhận ra.

“Dạ vâng, là… là em trai ngài.” Người hầu nhỏ giọng nói.

Lý Hàn Uy giật mình, sau đó là một trận mừng thầm, "Để cậu ta vào."

Lý Hàn Uy cúi đầu hôn lên trán Cố Phi, khẽ cười nói: “Ở trên giường chờ tôi, tôi sẽ lập tức trở lại ngay.” Nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng.

Cố Phi tránh được một kiếp, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên nghĩ đến Lý Hàn Phong xuất hiện ở đây, chắc chắn là có liên quan đến Chu Lẫm, vì vậy cậu liền bí mật đi theo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.