Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 17: Chương 17



Cảm thấy số tiền này nhìn có vẻ ít ỏi, Kỳ Chính Hàn giải thích: [Trong thẻ không còn bao nhiêu cả.]

Tô Kiến Thanh nhận tiền, ra dáng hào phóng như ông chủ phát lương, sau đó lại chuyển ngược cho anh một bao lì xì 521: [Cầm lấy rồi xài đi.]

Pin điện thoại sắp cạn, đèn báo đỏ rực. Tô Kiến Thanh dừng xe ở một ngã tư, lúc này họ đã xuống núi, cách quán rượu một đoạn. Xung quanh chỉ có một con phố cũ, cô sốt ruột nhìn quanh, nói với Thịnh Yến: “Tôi có chút việc, cậu cứ đi dạo trước đi.”

Cậu không để ý đến lời cô, quan sát một lượt rồi hỏi: “Chị đang tìm gì vậy?”

Cô xuống xe, đẩy xe đến trước một cửa hàng, đáp: “Điện thoại sắp hết pin, tôi xem thử có chỗ nào cho thuê sạc không.”

Thịnh Yến không nói gì thêm, lập tức vào tiệm bên cạnh hỏi giúp cô. Tô Kiến Thanh không biết phải nói gì để khuyên cậu rời đi. Những lời vụng về có thể làm hỏng mối quan hệ, thế nên cô do dự một chút, rồi mặc kệ cậu muốn đi theo.

Sau khi hỏi vài chủ tiệm mà không mượn được sạc, cả hai lại gặp nhau ở đầu đường. Thịnh Yến vừa đi tới, vừa lấy điện thoại từ túi trong áo khoác. Chưa đến trước mặt cô, cậu đã ném thẳng qua: “Dùng của em đi.”

Tô Kiến Thanh vội vàng đưa tay đón lấy. Cô ngập ngừng vài giây rồi quyết định nhận điện thoại của cậu. Nhưng cô không vội gọi ngay, mà tiếp tục đi thêm một đoạn. Cô có chút không quen với sự lộn xộn và ồn ào của khu phố này.

“Em biết một chỗ rất hay, đi theo em.” Thịnh Yến chân dài, chỉ vài bước đã vượt lên trước dẫn đường. Hôm nay tóc cậu mềm mại, trông ngoan ngoãn hơn mọi khi. Tô Kiến Thanh đi phía sau, nhìn chằm chằm vào gáy cậu.

Họ đến một con đập, trèo lên bậc thang rất lâu mới lên đến đỉnh. Tựa như đứng trên một bức tường thành dài vô tận, tầm mắt bỗng mở rộng, nhìn thấy cả khoảng không và sự yên tĩnh mà ít thành phố nào có được.

Sắp đến nửa đêm, Tô Kiến Thanh gọi cho Kỳ Chính Hàn. Điện thoại của Thịnh Yến không lưu số anh, cô đoán công việc và cuộc sống của anh dùng hai số khác nhau. Dựa vào trí nhớ, cô nhập dãy số của anh.

Đầu bên kia vang lên giọng nói khàn nhẹ, như thể còn chưa tỉnh ngủ: “Xin chào?”

Tô Kiến Thanh nhẹ nhàng mở lời: “Hôm nay anh gửi bao lì xì cho mấy bé cưng rồi?”

Nghe ra giọng cô, Kỳ Chính Hàn mới dịu đi đôi chút, bật cười, lười biếng nói: “Ý gì đây? Em nói vậy làm anh đau lòng quá.”

Cô tủm tỉm hỏi: “Anh đang ở ngoài à?”

Anh khẽ ho một tiếng, giọng hơi ngái ngủ, nghe không rõ ràng: “Ở nhà.”

“Bị ốm rồi hả?” Cô quan tâm hỏi.

“Cảm nhẹ thôi.” Dù vậy, có những người dù bệnh vẫn không quên tán tỉnh. “Không thì giờ này anh đã ôm và hôn em rồi.”

Tô Kiến Thanh khẽ cười: “Cảm lạnh cũng có thể làm lý do cho anh được sao.”

“Lý do?” Kỳ Chính Hàn bật cười. “Đợi đấy, anh gọi người qua đón em ngay.”

Cô trêu chọc: “Thực ra câu anh muốn nói là: Đợi chút, để anh cho mấy cô trong nhà rời đi đã chứ gì.”

Anh khựng lại một giây, rồi phối hợp đáp: “Đúng vậy, bọn anh đang mở tiệc, chỉ thiếu em thôi. Cô Tô à, mau đến đi.”

Giờ anh cũng biết cách đối phó rồi.

Tô Kiến Thanh cười đến nheo cả mắt: “Thăm bệnh có cần mua lẵng hoa không nhỉ? Tiếc là em không muốn tốn tiền vì anh, chúc anh sớm khỏi bệnh nhé.”

Kỳ Chính Hàn trầm ngâm giây lát, khẽ thở dài: “Không đến thì thôi, lần sau đừng để anh chờ.”

Tô Kiến Thanh còn chưa kịp đáp, sau lưng vang lên tiếng pháo hoa nổ tung.

Cô quay đầu, thấy Thịnh Yến đang dựa vào lan can, nhưng cậu không nhìn lên bầu trời mà nghiêng mặt sang phía cô, dưới ánh sáng tỏa ra của pháo hoa, bóng dáng chàng trai mang theo nét trầm tư cùng nỗi cô đơn.

Kỳ Chính Hàn cũng nghe thấy động tĩnh bên này, hỏi: “Đi với ai đấy?”

Cô thành thật trả lời: “Thịnh Yến.”

“Không còn ai khác?”

“Không, bọn em ra ngoài đạp xe, không ngờ ở ngoại ô cũng có người bắn pháo hoa.”

Anh “ồ” một tiếng, rồi hỏi tiếp: “Cậu ấy sao rồi?”

Tô Kiến Thanh đáp: “Cũng khá hoạt bát.”

Vừa nói, cô vừa quay lại nhìn cậu lần nữa. Thịnh Yến đã xoay người, chống cằm, lặng lẽ ngắm cảnh trời sáng rọi. Một khung cảnh đơn giản, nhưng với một ngôi sao như cậu thì mọi thứ đều trở nên đẹp mắt.

Kỳ Chính Hàn nhận xét: “Cậu ấy rất đơn thuần.”

Cô không hiểu tiêu chuẩn của anh là gì, liền hỏi lại: “Vậy ai là người không đơn thuần?”

“Những người không đơn thuần, anh sẽ không để em tiếp xúc.”

Cô bật cười: “Sao nghe cảm động thế này.”

Kỳ Chính Hàn bỗng im lặng một lúc: “Nói thật, có anh ở đây, em sẽ bớt phải lo nghĩ nhiều chuyện, cũng không cần phải lấy lòng ai khác.”

Câu nói này khiến lòng nhiệt tình của Tô Kiến Thanh nguội đi vài phần. Không biết Kỳ Chính Hàn có ẩn ý gì hay không, nhưng cô chợt nhớ đến Lê Oánh. Cô khẽ chạm vào gương mặt nóng bừng của mình: “Anh nghĩ em sẽ làm vậy sao?”

Anh khẽ cười, không trả lời.

Tô Kiến Thanh khoanh tay trước ngực: “Ở đây lạnh quá, về nhà rồi nói tiếp nhé?”

Anh hỏi: “Mấy giờ về đến?”

Cô tính toán sơ qua: “Chắc tầm hai hay ba giờ nữa.”

Kỳ Chính Hàn không có trả lời.

Cô hỏi: “Muốn đi ngủ rồi à?”

Câu trả lời của anh là: “Anh đợi em.”

Tô Kiến Thanh nói: “Ngủ sớm đi, kẻo bệnh nặng hơn rồi lại đổ lỗi cho em.”

Anh bật cười: “Em đang quan tâm anh hay đang nguyền rủa anh đấy?”

Cô đáp: “Đương nhiên là mong anh sớm khỏe lại rồi.”

Kỳ Chính Hàn nghiêm túc gọi tên cô: “Tô Kiến Thanh, em không biết nói lời hay sao?”

Cô nghĩ ngợi một lúc, sắp xếp lại câu chữ. Đúng lúc pháo hoa vụt tắt, bầu trời trở về với sự tĩnh lặng, nỗi trống trải lấp đầy màn đêm. Cô nhỏ giọng nói: “Nhớ uống thuốc đúng giờ, giữ gìn sức khỏe. Có một tin vui, em sắp chạm mốc 50kg rồi.”

Vì xấu hổ, cô còn chẳng nói lời chúc ngủ ngon, vội vàng cúp máy, sau đó khẽ mím môi cười.

Xung quanh là những dãy rừng trong đêm đông, gió thổi qua khiến bóng cây lay động. Một đêm tiêu điều, nhưng tâm trạng lại dịu dàng đến lạ.

Nhìn đồng hồ, đã qua 12 giờ 18 phút, pháo hoa từ lâu đã bắn xong. Tô Kiến Thanh đưa điện thoại cho Thịnh Yến, thân máy vẫn còn hơi nóng do bị cô nắm chặt khá lâu: “Xin lỗi, tôi không để ý thời gian, làm cậu lỡ mất khoảnh khắc giao thừa, có muốn đăng Weibo không?”

Cậu nhận lấy điện thoại nhét vào túi áo, nhạt nhẽo nói: “Lỡ rồi thì đăng làm gì nữa?”

Tô Kiến Thanh áy náy: “Thực sự xin lỗi, còn làm cậu bỏ lỡ cả cảnh pháo hoa.”

Cậu cười: “Vậy chị bù đi.”

Cô ngơ ngác: “Bù kiểu gì?”

“Chị đền cho em một màn pháo hoa.”

Cô bất lực: “Biết kiếm đâu ra bây giờ? Hơn nữa, chẳng phải cậu đã xem rồi sao?”

Thịnh Yến nói: “Nhưng em muốn xem cùng chị, mà chị lại không quan tâm chút nào.” Cậu rầu rĩ nói, không rõ có phải đang trách móc hay không.

Bình thường, cô nhất định sẽ trêu chọc cậu là đồ nhóc con nghịch ngợm. Nhưng hôm nay đúng là cô đã chiếm dụng thời gian của cậu. Tô Kiến Thanh thở dài: “Được rồi, để tôi xem trên phố còn chỗ nào bán pháo hoa không.”

Cô đi phía trước còn Thịnh Yến theo sau, kết quả lại chẳng thu được gì, những cửa hàng còn sáng đèn lúc này đều đã đóng cửa nghỉ rồi.

Tô Kiến Thanh nghĩ chuyện này không thể kết thúc lưng chừng như vậy. Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Đi hướng nào ra bờ sông?”

Thịnh Yến nói: “Cũng xa đấy.”

Tô Kiến Thanh đáp: “Vậy đừng lãng phí thời gian, gọi xe đi. Cậu gọi, lát nữa tôi chuyển khoản cho.”

Thịnh Yến nhìn cô với vẻ tò mò, nhưng không gặng hỏi mà chỉ vâng lời làm theo. Họ đến một vùng sông nước gần đó, chỉ có vài hộ dân sinh sống, ánh đèn lác đác.

Tô Kiến Thanh nhìn thấy một đám lau sậy phía trước, bèn vui mừng bước tới.

“Quả nhiên có thật này.” Cô quay đầu nhìn cậu, vẫy tay cười. “Lại đây.”

Cô đưa tay bứt một cành lau, ngắt phần đầu ngọn. Chiếc bông lau mềm mại quấn quanh đầu ngón tay cô, từng vòng, từng vòng.

Cô đi đến một nhà còn sáng đèn, mượn được một chiếc bật lửa, rồi châm lửa đốt. Trong màn đêm u tối, một đốm lửa nhỏ bùng lên, ngọn lửa lan dần xuống dưới. Lau sậy cháy lên phát ra âm thanh tí tách, ánh sáng không rực rỡ như pháo hoa, chỉ le lói một tia lửa nhỏ, rồi nhanh chóng cháy đến gốc cỏ.

Dưới ánh sáng yếu ớt, cô nhìn thấy trong đôi mắt và khóe môi của chàng trai trước mặt thấp thoáng nét cười. Nụ cười ấy vừa đơn thuần, vừa chất chứa chút xúc động.

Tô Kiến Thanh giục: “Mau chụp ảnh đi.”

Thịnh Yến ngoan ngoãn lấy điện thoại ra chụp một bức. Tô Kiến Thanh cố ý giữ cây lau cách xa người mình, tránh để lọt vào khung hình, nhưng ống kính vẫn vô tình bắt được mái tóc dài bay bay của cô.

Chụp xong, cậu lặng lẽ nhìn cô một cái.

Ngọn lửa nhanh chóng tàn lụi.

Sợ xảy ra sự cố, Tô Kiến Thanh vùi tàn lửa cuối cùng xuống nước. Cành lau bị đốt trụi nổi bập bềnh trên mặt sông, dưới ánh trăng phản chiếu một vệt sáng lấp lánh.

Tô Kiến Thanh khẽ thở ra, hỏi cậu: “Có vui không?”

Trong màn đêm, giọng cậu vang lên trong trẻo mà vô tư: “Sao chị biết được?”

Tô Kiến Thanh mỉm cười: “Làm việc với ai thì phải tìm hiểu kỹ người đó chứ. Tôi với cậu cùng đóng phim mấy tháng rồi, sao có thể ngay cả tên cậu là gì cũng không biết.”

Thịnh Yến ngồi xổm xuống, chống cằm nhìn đi chỗ khác, giọng điệu vẫn còn bướng bỉnh đôi chút: “Thôi được rồi, coi như tha thứ cho chị vì đã không để ý tới em.”

Cô nhẹ nhõm thở ra: “May mà làm cậu hài lòng, không thì tôi áy náy chết mất.”

Thịnh Yến thực ra không phải tên thật, đó là nghệ danh của cậu, tên thật của cậu là Thịnh Dĩ Hàng.

Dĩ Hàng trong câu “Nhất vị dĩ hàng” [10].

“Chúc mừng năm mới.” Cậu nói.

“Ừ, chúc mừng năm mới.”

Xe của đoàn phim đưa Tô Kiến Thanh về nhà. Cô cắm sạc điện thoại, nhưng không gọi cho Kỳ Chính Hàn. Cô đoán giờ này chắc anh đã ngủ rồi.

Hai giờ sáng, cơn buồn ngủ qua đi, Tô Kiến Thanh lại hứng thú nghịch điện thoại.

Tô Kiến Thanh có một tài khoản Weibo, nhưng chưa bao giờ đăng bài, chỉ dùng để lướt xem. Trên trang chủ, trong danh sách tìm kiếm gần đây, nổi bật một bức ảnh đại diện của một cô gái, theo thói quen, cô bấm vào.

Người con gái này tên là Đinh Vũ Viện.

Cô ấy vừa đăng một bài chúc mừng năm mới trên Weibo, kèm theo hình ảnh đi chơi cùng bạn bè. Tô Kiến Thanh mở từng bức ra xem.

Từ sau khi Vương Doanh Kiều từng nhắc đến chuyện Đinh Vũ Viện đắc tội với Kỳ Chính Hàn, Tô Kiến Thanh bắt đầu để ý đến đàn chị khóa trên này hơn.

Những gì cô biết: Đinh Vũ Viện đã có bạn trai mới, hiện đang sống ở Thâm Quyến, không còn đóng phim mà chuyển sang làm KOL.

Xem qua trạng thái Weibo, có vẻ cuộc sống của Đinh Vũ Viện cũng không tệ. Lượng người theo dõi đã lên đến hàng chục triệu, việc kinh doanh cũng rất phát đạt.

Lúc đầu, Tô Kiến Thanh cảm thấy cô ấy có vài nét giống mình. Nhưng nhìn lâu lại thấy khác biệt dần hiện rõ. Đinh Vũ Viện hoạt bát hơn cô rất nhiều.

Thì ra, anh cũng từng thích một kiểu con gái hoàn toàn trái ngược với cô.

Cứ thế, Tô Kiến Thanh lặng lẽ theo dõi đối phương suốt nửa tháng mà không hiểu bản thân đang cố chấp điều gì.

Ban đầu, cô từng nghĩ người mà Giang Liễm nhắc đến, người con gái quan trọng trong lòng Kỳ Chính Hàn chính là Đinh Vũ Viện. Nhưng suy đi tính lại, mười năm trước Đinh Vũ Viện mới chỉ là một đứa trẻ tiểu học.

Cho đến khi cái tên Liêu Vũ Mân xuất hiện, Tô Kiến Thanh mới nhận ra những gì mình làm thật ấu trĩ và vô nghĩa.

Đinh Vũ Viện, xét cho cùng cũng chỉ là một sự thay thế. Thế thì, Tô Kiến Thanh cô có gì đặc biệt?

Cảm giác ghen tuông và tủi thân cứ cuộn lên từng cơn. Nhưng Tô Kiến Thanh tự nhắc nhở mình, đừng tham lam.

Cô chẳng biết gì về Liêu Vũ Mân.

Cô phải kịp thời thu mình lại, không cần biết, cũng không nên biết.

Một khi có cảm giác được mất, nghĩa là cô đã thua trong ván bài này.

Không muốn để những nỗi bất an vụn vặt bị màn đêm khuếch đại, cô kịp thời đặt điện thoại xuống, nhắm mắt ngủ.

Sau khi Kỳ Chính Hàn khỏi bệnh, anh chủ động hẹn gặp cô thường xuyên hơn. Nhưng dù sao anh vẫn rất bận, mỗi lần hẹn đều là tranh thủ khoảng thời gian đáng ra để nghỉ ngơi.

Có lần, Tô Kiến Thanh chủ động gọi cho anh. Hôm đó, sau khi quay phim xong, cô bỗng nhiên rất muốn gặp anh. Nhưng Kỳ Chính Hàn lại hạ thấp giọng trong điện thoại, mở miệng với giọng điệu rất công thức, mang tính công việc: “Anh đang họp, lát nữa gọi lại cho em, được không?”

Tô Kiến Thanh lén đợi dưới công ty của anh, cô không vào trong tòa cao ốc nghiêm ngặt ấy mà quyết định ngồi chờ bên trạm xe buýt đối diện. Mãi đến khi, cô thấy một nhóm người bước ra…

Kỳ Chính Hàn không đứng ở vị trí nổi bật nhất, nhưng không thể phủ nhận, anh là người thu hút ánh nhìn nhất. Bộ vest cắt may tinh tế tôn lên dáng người cao ráo, thẳng tắp, khí chất xuất chúng. Giữa những người đàn ông trung niên, anh càng nổi bật với vẻ trẻ trung, anh tuấn, phong thái vượt trội.

Điều này khiến Tô Kiến Thanh có cảm giác thỏa mãn về mặt hư vinh, đồng thời cũng có chút đắc ý trong lòng.

Ánh mắt Kỳ Chính Hàn sắc bén, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tô Kiến Thanh đứng bên kia đường. Anh quay sang dặn dò thư ký vài câu, sau đó sải bước đi thẳng đến chỗ cô.

Hôm nay, Tô Kiến Thanh khoác chiếc áo dạ màu xám, phối cùng váy dài và đôi bốt ngắn. Cô không trang điểm, vốn cũng không thích trang điểm, chỉ thoa một lớp son hồng đào. Đôi môi mềm mại, căng mọng như thạch trái cây. Cặp kính gọng mảnh thay thế cho kính cũ, ánh mắt sau lớp tròng kính không tô vẽ gì, mang theo vẻ lãnh đạm, lười biếng.

Cô nhìn anh càng lúc càng đến gần, hàng mi hơi nhấc lên, cuối cùng ngước mắt nhìn thẳng vào anh.

Đến trước mặt cô, anh cúi xuống. Tô Kiến Thanh tưởng anh có điều muốn nói, không ngờ lại đón nhận một nụ hôn khẽ rơi lên má.

Sự lạnh lẽo do gió đông thổi qua bị nụ hôn ấy xoa dịu, khóe môi Tô Kiến Thanh khẽ nhếch lên.

Ngay sau đó, giọng nói trầm ấm của anh vang lên giữa cơn gió lạnh như sắp tan vào hư không, nhưng từng câu từng chữ lại rõ ràng đến mức chạm thẳng vào lòng cô. Anh cười nhẹ: “Đúng là được chiều mà lo, lần đầu tiên có mỹ nhân đến đón anh tan làm, anh phải thưởng thế cho người nào đây?”

Cô điềm đạm nói: “Em đang rất cần anh mời một bữa, em sắp chết đói rồi.”

Ở bên cô, Kỳ Chính Hàn rõ ràng có phần thư thái hơn, ngay cả trong gió rét cũng nở nụ cười ôn hòa. Anh xoay nhẹ chìa khóa xe trong tay, trêu chọc: “Chuyện nhỏ thế này mà cũng đáng để em sử dụng phần thưởng được anh trao ư?”

Nói xong, anh vỗ nhẹ lên vai Tô Kiến Thanh: “Đi thôi.”

Xuống tầng hầm lấy xe, Kỳ Chính Hàn đi phía trước. Trong thang máy không có ai khác, cửa vừa đóng lại, anh liền vòng tay ôm lấy eo cô, nghiêng đầu nhìn, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, sau đó hạ giọng hỏi cô: “Hôm nay bao nhiêu cân rồi?”

Cửa thang máy phản chiếu hình ảnh hai người, cuộc đối thoại thế này càng khiến người ta thẹn thùng. Cô thoải mái tựa vào lòng anh, đáp: “Không mặc đồ thì 52.4kg, mặc đồ vào là 52.8kg.”

Kỳ Chính Hàn hơi nhướng mày, nơi đuôi mắt ánh lên vẻ hài lòng, anh đè giọng, mang theo mệnh lệnh: “Đến nhà anh.”

Cô ngước mắt nhìn anh, mỉm cười: “Nhất định phải đến nhà anh sao?”

Ánh mắt cô trượt xuống, dừng lại trên chiếc cà vạt hơi lỏng của anh. Cô giơ tay giúp anh chỉnh lại cho ngay ngắn.

“Cái giường nhỏ, cái sô pha nhỏ của em liệu có đủ cho anh phát huy không?” Anh dùng dáng vẻ dịu dàng nhất để thốt ra những lời ve vãn, nhìn cô cười nhạt, vừa mờ ám lại vừa trêu chọc.

Tô Kiến Thanh bị chặn họng, mặt lập tức đỏ bừng. Cô vội vàng lái sang chuyện khác: “Em chỉ sợ tài nấu nướng của anh có vấn đề thôi. Miệng em rất kén ăn.”

Anh nói: “Anh có hẳn một đội bóng đầu bếp, chắc chắn sẽ phục vụ cô Tô bữa ăn thượng hạng.”

Tô Kiến Thanh khẽ cười, nét mặt mang theo chút e thẹn nửa thật nửa giả, quay đi tránh ánh mắt anh. “Có thể từ chối không?”

Kỳ Chính Hàn siết nhẹ vòng tay đang ôm lấy cô, cười nói. “Tất nhiên là không. Hôm nay em xinh thế này, anh nhất định phải ăn sạch.”


Chú thích:

[10] Tạm dịch: Một ngọn lau sậy cũng có thể giúp con thuyền đi xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.