Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 20: Chương 20



Vừa bước vào, Kỳ Chính Hàn đã ôm Tô Kiến Thanh vào lòng.

Ánh mắt cô lướt qua từng người trong phòng, toàn những gương mặt xa lạ, đến cả nhân vật chính của bữa tiệc là ai cô cũng không rõ. Đánh giá sơ qua một lượt, cô chỉ rút ra một kết luận đơn giản, trong số họ, người nổi bật nhất vẫn là Kỳ Chính Hàn.

Chu Già Nam ngồi ngay chính giữa sô pha, vắt chân lên nhau, bên cạnh đã đổi sang một người phụ nữ khác. Hắn trái ôm phải ấp, dáng vẻ phóng túng bất kham.

Những người khác đều ít nhiều liếc nhìn Tô Kiến Thanh, ánh mắt ngạc nhiên kèm theo những cái trao đổi đầy ẩn ý khiến cô đoán rằng hẳn là anh rất hiếm khi dẫn phụ nữ đến những nơi thế này.

Kỳ Chính Hàn đưa cô đến chỗ ngồi trống trong góc tối nhất, nơi ánh đèn chẳng thể rọi đến.

Bên cạnh cô là cửa sổ sát đất, rèm buông xuống tận chân. Khi vén lên, cô trông thấy khung cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn trong đêm, một góc nhìn khiến người ta hoảng hốt, nếu chẳng may rơi xuống từ đây e rằng tan xương nát thịt.

Kỳ Chính Hàn hỏi: “Hát một bài không?”

Tô Kiến Thanh lắc đầu.

Anh hơi cúi xuống, dịu dàng nhìn cô: “Vậy em muốn nghe gì? Anh hát cho em.”

Cô lại lắc đầu.

Sau đó lại nghĩ ngợi, cô ghé sát lại, giọng nói mềm mại và nhẹ nhàng xuyên qua âm thanh xập xình trong phòng, chui vào tai anh: “Em muốn uống một chút rượu.”

Kỳ Chính Hàn đứng dậy, bước đến quầy phục vụ ở cửa, đích thân căn dặn nhân viên thay vì gọi cô ấy đến. Đúng là Kỳ Chính Hàn, luôn chu đáo với tất cả mọi người.

Anh hơi cúi xuống, trao đổi vài câu với cô phục vụ, chỉ một hành động đơn giản ấy thôi cũng trông như đang tán tỉnh. Cô gái nhỏ kia gương mặt ửng hồng, khẽ ngước mắt nhìn Kỳ Chính Hàn rồi vội vã gật đầu, quay người bước ra ngoài.

Tô Kiến Thanh quét mắt qua đống chai lọ trên bàn, tò mò hỏi: “Rượu ở đây không uống được à?” Rõ ràng anh chỉ cần với tay lấy một chai đưa cho cô là xong.

Kỳ Chính Hàn giơ tay rồi khẽ xua một cái, ra hiệu đừng động vào.

Nhưng anh không giải thích lý do.

Hai phút sau, Tô Kiến Thanh có trong tay một ly vodka.

Cô nhấp một ngụm, lập tức bị sặc đến ho khan: “Anh cho em uống rượu mạnh như vậy, có phải có ý đồ xấu không?”

Kỳ Chính Hàn cười một tiếng, giọng điệu bỡn cợt: “Anh mà có ý đồ thì cần gì phải chuốc rượu em?”

Tô Kiến Thanh tạm dừng để lấy lại nhịp thở, đến ngụm thứ hai mới dần thích ứng.

Micro lại về tay Chu Già Nam, hắn cất tiếng hát, âm thanh bao phủ cả một góc phòng. Tô Kiến Thanh tùy tiện nhận xét: “Gã hát cũng hay đấy chứ.”

Kỳ Chính Hàn nghiêng đầu nhìn người đang cầm micro, rồi nói với cô: “Ừ, trước đây từng đoạt giải trong cuộc thi hát.”

Tô Kiến Thanh ngạc nhiên: “Giỏi vậy? Sao không ra mắt luôn?”

Kỳ Chính Hàn nói: “Cuộc thi do cha cậu ta tổ chức, tổng cộng mười người tham gia.”

Cô bật cười suýt sặc rượu, mặt đỏ bừng: “Tha cho em đi.”

Ánh mắt anh khẽ cong, đưa tay lau giọt rượu đọng nơi khóe môi cô: “Uống ít thôi, lát lại say khướt.”

Tô Kiến Thanh hỏi: “Em say rồi, anh đưa em về chứ?”

Anh vừa cười vừa đáp: “Không dám cam đoan.”

Tô Kiến Thanh cong lên đôi mắt rạng rỡ, đột nhiên ôm lấy cánh tay anh, hiếm khi làm nũng: “Vậy em cứ dính lấy anh.”

Hứng thú của Kỳ Chính Hàn bị khơi lên, anh ôm lấy eo cô, cúi xuống hôn cô.

Lẽ ra đây phải là một khoảnh khắc ngọt ngào, thế nhưng khi môi lưỡi giao triền, trong đầu Tô Kiến Thanh lại hiện lên hình bóng Vương Doanh Kiều.

Bạn mình vừa rời khỏi đây còn chưa tới mười lăm phút, Tô Kiến Thanh đã thế chỗ cô ngồi xuống vị trí này.

Thật mỉa mai làm sao.

Sự đắm chìm trong men say và ái tình bị đánh gãy, cô lặng lẽ mở mắt.

Cô nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên với Vương Doanh Kiều ở dưới ký túc xá nữ. Hôm ấy, cô kéo theo một chiếc vali lớn 28 inch, mà trong tòa nhà này lại không có thang máy, cô đành đứng dưới cái nắng gay gắt của tháng Tám, không biết nên làm sao. Đúng lúc đó, một cô gái tiến đến bắt chuyện: “Cậu ở phòng nào?”

“608.” Tô Kiến Thanh trả lời.

“Vậy là bọn mình ở sát vách nhau rồi.” Cô gái mỉm cười, đôi mắt sáng lên. “Phòng của tớ là 609, cậu cũng học bên khoa diễn xuất à?”

Tô Kiến Thanh gật đầu: “Ừ.”

Cô gái trước mặt rất xinh đẹp, tóc búi củ tỏi, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú. Vóc người cô ngang với Tô Kiến Thanh, mặc một chiếc quần short jean, đôi chân thẳng tắp.

Cô nhớ cô ấy tên Vương Doanh Kiều, cả hai từng chạm mặt trong một kỳ thi năng khiếu. Nhưng rõ ràng Vương Doanh Kiều không nhớ cô, cũng phải thôi, giữa một dàn thí sinh, ngoại hình cô chẳng có gì nổi bật.

Vương Doanh Kiều chỉ vào chiếc vali của cô: “Tớ giúp cậu khiêng lên đó nhé?” Sau đó lại chỉ vào hành lý của mình. “Lát nữa cậu giúp tớ lại.”

Tô Kiến Thanh chẳng nghĩ nhiều, gật đầu ngay: “Được.”

Hai cô gái chật vật khiêng vali lên tầng sáu, tính cách Vương Doanh Kiều hoạt bát, dọc đường cứ liên tục tìm đề tài bắt chuyện với cô, hỏi quê quán, hỏi điểm thi, thậm chí cả cung hoàng đạo cũng không bỏ qua.

Cuối cùng cũng đến trước cửa phòng 608, Vương Doanh Kiều đưa tay chỉ vào danh sách dán trên cửa, hỏi: “Tên của cậu nằm ở đâu vậy?”

Tô Kiến Thanh tìm thấy tên mình rồi chỉ cho cô xem.

Không lâu sau, hành lý của Vương Doanh Kiều cũng được đưa lên. Tô Kiến Thanh nán lại phòng cô ấy một lát vì Vương Doanh Kiều rủ cô cùng đi ăn trưa. Nhưng trước khi ra khỏi cửa, một cuộc điện thoại đã làm cô ấy trì trệ. Vương Doanh Kiều kích động nói gì đó bằng tiếng địa phương mà Tô Kiến Thanh nghe không hiểu. Đến cuối, giọng cô ấy có chút nghẹn lại, dường như sắp khóc, nhưng cuối cùng vẫn dập máy kịp thời.

Khi quay đầu, Tô Kiến Thanh đang lặng lẽ nhìn cô.

Cuộc gọi đó là từ cha của Vương Doanh Kiều.

Trên đường đến căn-tin, cô khoác tay Tô Kiến Thanh, không chút kiêng dè trút hết bực bội về cha mẹ mình.

Gia cảnh của Vương Doanh Kiều khá phức tạp, cô là con lớn trong nhà, ngoài ra còn một người em gái và một cậu em trai mới biết đi.

Với kiểu gia đình như vậy không khó để đoán được vị trí của con gái trong mắt cha mẹ.

Nói xong chuyện nhà mình, Vương Doanh Kiều hỏi: “Cậu có anh chị em không?”

Tô Kiến Thanh lắc đầu.

Cô lộ vẻ ngưỡng mộ: “Sướng thật đó, vậy cha mẹ cậu thương cậu lắm nhỉ?”

Phải, rất thương. Nhưng Tô Kiến Thanh không muốn làm cô buồn, chỉ đáp: “Cũng bình thường, cha mẹ kỳ vọng nhiều nên quản tớ hơi chặt. Áp lực cũng lớn.”

Vương Doanh Kiều nghĩ một lúc rồi gật gù: “Cũng đúng ha.”

Tô Kiến Thanh nhẹ giọng: “Ừ.”

Vương Doanh Kiều là kiểu người như thế nào nhỉ? Thẳng thắn, rực rỡ, hồn nhiên mà đơn thuần. Trong lĩnh vực diễn xuất, cô không có nhiều năng khiếu, nhưng nhan sắc lại đủ để bù đắp cho thiếu sót đó.

Dù có vô số chàng trai theo đuổi cô nhưng Vương Doanh Kiều chưa từng cho ai cơ hội. Có một lần, cô lén nói với Tô Kiến Thanh: “Sau này tớ sẽ trở thành đại minh tinh, không thể để tình cảm ràng buộc được.”

Tô Kiến Thanh hoàn toàn tán đồng.

Nhưng rồi một ngày nọ, cô vô tình nghe được tin đồn, một cậu ấm nào đó đang theo đuổi Vương Doanh Kiều. Khi ấy, Vương Doanh Kiều đang làm công việc tạp vụ ở nhà hát, còn người đàn ông kia ngày nào cũng chờ trước cửa rạp, kiên trì bền bỉ, từng chút một thấm sâu vào lòng đối phương.

Tô Kiến Thanh cũng dần nhận ra, Vương Doanh Kiều bắt đầu đi sớm về muộn, thậm chí có những đêm còn không về, thời gian hai người đi cùng nhau cũng dần bị chiếm mất.

Cuối cùng, Vương Doanh Kiều đích thân thừa nhận chuyện này, Tô Kiến Thanh trêu chọc: “Chẳng phải cậu nói sẽ không để tình cảm ràng buộc sao?”

Vương Doanh Kiều ngượng ngùng: “Trời ạ, tại anh ấy đẹp trai quá mà.”

Người đàn ông kia rất bí ẩn, mỗi lần đến trường đều lái một chiếc Maybach, dường như xe hơi là một phần trên người hắn, xuống xe chờ đợi sẽ làm hắn mất đi sự cao quý vốn có.

Tô Kiến Thanh chưa từng gặp người đó, chỉ biết tên của hắn là Chu Già Nam.

“Chính Hàn.” Một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang nụ hôn của họ, cũng kéo Tô Kiến Thanh khỏi dòng suy nghĩ.

Cô chớp mắt, ánh đèn neon rực rỡ ngoài cửa sổ hòa cùng không khí mờ mịt trong phòng khiến tầm mắt cô trở nên mơ hồ.

Kỳ Chính Hàn nghiêng đầu nhìn người vừa gọi mình. Đó là một người đàn ông, anh ta bảo có ai đó đến, nhờ Kỳ Chính Hàn ra đón.

Kỳ Chính Hàn không hứng thú, cũng từ chối thẳng.

Người kia vẫn kiên trì: “Đây là địa bàn của cậu mà, cậu ra mặt sẽ tốt hơn.”

Kỳ Chính Hàn liếc nhìn Tô Kiến Thanh.

Cô nhẹ nhàng mím môi, không nói chuyện.

Anh thấp giọng nói với cô: “Anh đi một lát, sẽ quay lại ngay.”

Cô chỉ có thể gật đầu.

Kỳ Chính Hàn rời đi, cảm giác an toàn cũng tan biến theo. Tô Kiến Thanh ngồi một mình trong góc, rõ ràng cảm nhận được nỗi bất an khi bản thân không thuộc về nơi này. Những ánh mắt vốn kiềm chế trước đó giờ lại lần lượt đổ dồn về phía cô.

Làm sao vậy? Lẽ nào cô quá quê mùa, hay diện mạo quá mức tầm thường, không xứng với Kỳ Chính Hàn?

Tô Kiến Thanh cảm thấy thấp thỏm, xem ra “trụy lạc trong phù thế” cũng chẳng dễ chịu như tưởng tượng.

Chờ một lúc, người đến trước mặt cô không phải Kỳ Chính Hàn, mà là Chu Già Nam.

Hắn vừa hát xong thì đặt micro xuống, đột ngột đứng dậy, bước qua mấy đôi chân chắn đường, tiến thẳng đến chỗ cô.

Không gian bỗng trở nên yên ắng, tựa cơn giông sắp kéo đến.

Nửa vì phép lịch sự, nửa vì nỗi sợ hãi, Tô Kiến Thanh cũng đứng lên, nhưng không thể nhích chân vì Chu Già Nam đã chặn ngay trước mặt.

Ánh mắt hắn sắc bén, mang theo sự áp chế. Chu Già Nam không làm điều gì khác, chỉ đút tay vào túi quần nhìn Tô Kiến Thanh cười khinh khỉnh. Dáng vẻ của hắn cà lơ phất phơ, nói năng đầy lỗ mãng: “Tôi vốn tưởng cô cứng rắn lắm, có ngờ lại tự dâng mình cho thằng bạn của tôi như thế đâu.”

Hắn tiến lên một bước, bóp chặt cằm Tô Kiến Thanh, giọng điệu thong dong: “Giờ đã biết được công dụng tốt của đàn ông rồi phải không?”

Hắn buông xuống lời lẽ cay nghiệt, nhưng trong mắt Tô Kiến Thanh vẫn là một mảng trầm lặng như cũ. Cô vốn đã lường trước được Chu Già Nam sẽ không có thái độ tốt với mình.

Hắn là một công tử bột không sợ trời không sợ đất, chẳng bao giờ bận tâm đến chuyện gây rắc rối, bởi dù có làm loạn thế nào cũng luôn có người đứng sau dọn dẹp hậu quả. Sinh ra đã ở tầng lớp quyền quý, hắn chưa từng nếm trải cảm giác phải cúi đầu trước ai. Có kẻ chống lưng, có người che chở, thế nên hắn tha hồ phóng túng, tùy ý sai khiến và trêu đùa người khác.

Rất nhiều ký ức vụt qua trong đầu Tô Kiến Thanh, hình ảnh Vương Doanh Kiều khóc đến đầm đìa, những nam sinh từng bắt nạt cô hồi nhỏ.

Hai loại người đáng sợ nhất trên đời này, một là những thằng nhóc vị thành niên ngông cuồng, hai là những kẻ quyền thế có thể thao túng tất cả.

Cô nghĩ đến cảnh tượng phụ nữ bị làm nhục.

Đàn ông, phần lớn đều khốn nạn, mà Chu Già Nam chính là kẻ tệ hại nhất trong số đó.

Bốp!

Một cái tát giáng thẳng xuống mặt hắn, mang theo cả nỗi uất ức và căm hận.

Mặt Chu Già Nam đỏ lên ngay lập tức. Hắn chết sững trong giây lát, trừng mắt nhìn Tô Kiến Thanh đầy kinh ngạc, như thể không thể tin nổi có người dám ra tay với hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn bị đánh. Mà cô cũng là lần đầu tiên đánh người.

Sự sững sờ trong mắt Chu Già Nam nhanh chóng biến thành giận dữ, nhưng còn chưa kịp phản ứng, cái tát thứ hai đã giáng xuống, còn mạnh hơn ban nãy. Tô Kiến Thanh đánh đến mức lòng bàn tay cũng thấy đau.

“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao!” Chu Già Nam phẫn nộ gào lên, giơ tay định tát trả cô.

Nhưng ngay giây tiếp theo, mấy người đàn ông xung quanh lập tức xông tới kéo hắn lại:

“Anh Nam! anh Nam! Cổ là người của Kỳ Chính Hàn, anh bình tĩnh trước đã!”

“Đừng kích động, đừng kích động, sao anh lại chấp nhặt với một cô gái chứ!”

Cơn giận của Chu Già Nam vẫn không hề nguôi ngoai. Hắn giằng khỏi đám người, lao tới góc phòng xách một chiếc ghế gỗ lên, làm ra vẻ muốn cho cô một trận ra trò.

“Đủ rồi!” Một giọng nói uy nghiêm vang lên, Chu Già Nam lập tức dừng lại, quay đầu nhìn.

Tô Kiến Thanh cũng nhìn về phía đó.

Mấy phút trước, Kỳ Chính Hàn đã giới thiệu với cô, người đàn ông này là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay – Lục Bồi Văn. Anh ấy có quan hệ rất tốt với Kỳ Chính Hàn.

Lục Bồi Văn đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, nói với Chu Già Nam: “Nể mặt tôi, đừng làm ồn nữa.”

Chu Già Nam cố gắng kiềm chế, nhưng ai cũng thấy được quai hàm hắn đang siết chặt đầy tức giận. Hắn ngước mắt nhìn Tô Kiến Thanh, ánh mắt hung ác như muốn xé cô ra làm trăm mảnh. Sau đó trong cơn tức tối, hắn vung mạnh chiếc ghế trong tay về phía cô, chỉ thẳng ra cửa, quát: “Mẹ nó! Lập tức cút khỏi đây cho tao!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.