Khi yêu một người, chẳng khác nào li3m mật trên lưỡi dao. Ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, chiếc xe lao vút về phía trước, như thể đang đưa cô vào màn đêm. Tô Kiến Thanh nghiêng đầu nhìn bãi cỏ hoang vu dưới chân cầu vượt, bên tai lắng nghe từng nhịp thở của người đàn ông bên cạnh.
Bản dựng thô của bộ phim “Phong Nguyệt” đã hoàn thành, Kỳ Chính Hàn nhận được tệp, lướt qua một lượt. Khi nhạc phim kết thúc, anh lại tua về đoạn mở đầu: “Thế này đã được chưa?”
Tô Kiến Thanh theo ánh mắt anh, nhìn vào chiếc máy tính bảng đặt trên đùi anh.
Dòng chữ giới thiệu dần hiện ra, tên nhà sản xuất đầu tiên là Kỳ Chính Hàn. Khi cái tên ấy phai đi, ngay sau đó, ba chữ Tô Kiến Thanh chậm rãi hiện lên màn hình.
Trong khoảnh khắc ấy, hai cái tên như hòa làm một, dây dưa quấn quýt, khó lòng tách rời.
Tô Kiến Thanh bật cười: “Xong rồi, giờ thì cả thiên hạ đều biết em với anh đang vụng trộm.”
“Vụng trộm?” Anh không hài lòng với cách cô dùng từ, sửa lại. “Đây gọi là quang minh chính đại bày tỏ tình yêu.”
Cô nhắc nhở: “Đừng tùy tiện nói ra chữ yêu.”
Anh không trả lời, khép lại máy tính bảng, sau đó trò chuyện cùng cô: “Còn bao lâu nữa thì đóng máy?”
Cảnh quay ở Thân Thành sắp hoàn thành, cô đã lặng lẽ đếm ngược từng ngày để quay về bên anh, chính xác đến từng con số. Nhưng lúc này, cô chỉ nói: “Không rõ lắm, chắc hơn hai tháng.”
Kỳ Chính Hàn nói: “Đến lúc đó nhớ báo trước, anh sẽ thu xếp thời gian.”
Tô Kiến Thanh đương nhiên nhớ rõ, anh đang nói đến chuyện muốn đưa cô đi ngủ đông. Cô tự giễu: “Giờ thì ngay cả giám đốc Kỳ cũng phải theo lịch trình của em rồi.”
Anh gật đầu: “Còn không phải sao. Sau này em nổi tiếng sẽ càng bận hơn nữa.”
Tô Kiến Thanh nói: “Nghe thôi đã thấy mệt, vậy thì em không muốn nổi tiếng nữa, cứ thế này cũng tốt mà.”
Kỳ Chính Hàn cười rạng ngời: “Anh cũng mong em đừng quá nổi, đến lúc có nhiều fan rồi, chắc anh ghen không xuể mất.”
Cô nói: “Làm gì có ông chủ nào suy nghĩ như anh chứ, tiền đầu tư chẳng phải đổ sông đổ bể hết ư?”
Anh thản nhiên đáp: “Ngàn vàng cũng không đổi được niềm vui của anh. Với lại, anh đâu có xem em là khoản đầu tư.”
Tô Kiến Thanh gật đầu: “Đúng vậy, anh coi em là trò tiêu khiển.”
Kỳ Chính Hàn bất đắc dĩ “chậc” một tiếng: “Lại bắt đầu rồi.”
Cô mím môi cười. Trước khi rời đi, Tô Kiến Thanh nói thêm: “Nói trước đấy, lần sau nếu anh lại hứng lên rồi gọi em về, em nhất định không đồng ý đâu. Trừ khi anh lái máy bay riêng đến đón em.”
Anh nghiêm túc đáp: “Anh cũng muốn lắm, chỉ là làm vậy sẽ hơi khoa trương.”
Tô Kiến Thanh ngạc nhiên: “Anh thực sự có máy bay riêng à?”
Kỳ Chính Hàn nhướng mày: “Muốn thử không?”
Xe dừng lại, cô mở cửa bước xuống, vừa đi vừa nói: “Người giàu thực thụ không khoe khoang đâu, cứ giữ lại mà dùng đi, tạm biệt.”
Kỳ Chính Hàn mỉm cười, giơ tay vẫy nhẹ.
…
Kỳ Chính Hàn nhắn tin dặn cô chuyên tâm quay phim. Tô Kiến Thanh cạn lời, cô có yên tâm được hay không chẳng phải phụ thuộc vào tâm trạng của anh sao? Nói ra mà không thấy ngại à.
Tháng Mười, tiết trời sang thu, Tô Kiến Thanh bận rộn trên phim trường. Hai bộ phim quay xong, đạo diễn đều không tiếc lời khen ngợi cô. Không rõ là thật lòng hay chỉ muốn cho cô chút thể diện, nhưng điều đó khiến cô không ngừng tự vấn bản thân.
Mãi đến khi tiền bối kỳ cựu như Thẩm Tu cũng dành cho cô sự công nhận, cô mới thực sự có chút tự tin vào diễn xuất của mình.
Tô Kiến Thanh có nền tảng chuyên môn tốt, điều này đã thể hiện từ khi còn đi học. Nhưng diễn xuất chỉ là một yếu tố trong con đường nổi tiếng, ngoại hình của cô không nằm trong khuôn mẫu phổ biến để nhanh chóng nổi danh. Kỳ Chính Hàn còn nhìn thấu điều đó sớm hơn cô, thế nên anh mới bảo cô đi đóng phim nghệ thuật.
Suy cho cùng, người làm kinh doanh có tầm nhìn và khả năng đánh giá vượt trội hơn người bình thường. Chắc hẳn anh cũng sớm biết, nếu dốc sức nâng đỡ cô, hiệu quả đạt được sẽ chẳng tương xứng với công sức bỏ ra.
Xem ra câu “ngàn vàng cũng không đổi được niềm vui của anh” là thật. Ngay từ đầu, anh đã không có ý định kiếm lợi từ cô.
Tô Kiến Thanh hòa đồng với đồng nghiệp trong đoàn phim. Điều bất ngờ là cô lại khá hợp tính với Thẩm Tu. Có một điều ở anh khiến cô rất nể phục, đó là sự rạch ròi giữa công và tư. Với bề dày kinh nghiệm diễn xuất, khả năng chuyên môn của Thẩm Tu khiến cô vô cùng khâm phục. Làm việc cùng anh, cô học hỏi được không ít.
Khi chưa quen, Tô Kiến Thanh cảm thấy anh có phần xa cách, khó gần. Hiểu rõ rồi mới nhận ra, sự cô độc và kiêu ngạo ấy chỉ giới hạn trong công việc.
Ngoài đời, Thẩm Tu lại có tính cách rất ôn hòa.
Anh hơn cô hơn mười hai tuổi, cả hai đều xuất thân từ môi trường nghệ thuật, có không ít đề tài chung để trò chuyện. Thẩm Tu thường dẫn cô đi nghe hòa nhạc, thỉnh thoảng còn cùng nhau tham quan bảo tàng.
Không rõ những chuyện này có nằm trong phạm vi ghen tuông của Kỳ Chính Hàn hay không, nhưng rõ ràng anh chẳng còn tâm trí để bận tâm, chứ không phải là không hay biết.
Dù sao bên cạnh cô cũng có không ít người dìu dắt, còn có cả bạn bè của anh. Mọi động thái của cô, đối với anh mà nói, đều không thể che giấu.
Có lần, Thẩm Tu đưa cô đi đánh gôn, vừa hay lại là kỹ năng mà Kỳ Chính Hàn chưa kịp dạy cô.
Cũng chính hôm đó, cô gặp lại Lê Oánh lần thứ hai. Cô ấy xuất hiện giữa một nhóm bạn của Thẩm Tu.
Lê Oánh không trang điểm cầu kỳ, đội mũ và đeo khẩu trang. Tô Kiến Thanh không nhận ra ngay, mãi đến khi nghe có người gọi cô ấy là chị Oánh. Những người ở đây đều gọi như vậy, cô cũng thuận theo chào hỏi: “Chào chị Oánh.”
Lê Oánh ngước mắt nhìn cô, dường như vẫn còn chút ấn tượng, khẽ nhướng mày: “Đây chẳng phải là cô em gái mà Kỳ Chính Hàn dẫn theo sao?”
Nói rồi, cô ấy lại nhìn sang Thẩm Tu bên cạnh Tô Kiến Thanh, hỏi: “Hai người đang quay phim gì thế?”
Tô Kiến Thanh đáp: “Một bộ phim nghệ thuật lấy bối cảnh Dân Quốc.”
Lê Oánh gật đầu, không hỏi thêm gì khác. Bọn họ tiếp tục chơi bóng.
Kết thúc trận đấu, khi cùng nhau đi ăn, Lê Oánh mới quan sát Tô Kiến Thanh kỹ hơn. Cô ấy hỏi: “Trước đây em từng đóng phim chưa?”
Tô Kiến Thanh đáp: “Từng đóng một bộ của đạo diễn Lộ Trình An, nhưng chưa công chiếu.”
Lê Oánh có chút ngạc nhiên: “Đóng phim của đạo diễn Lộ à? Ghê nhỉ.”
Tô Kiến Thanh điềm đạm nói: “Do may mắn thôi ạ, hơn nữa cũng chỉ là vai phụ.”
Thẩm Tu cười nói: “May mắn cũng là một phần của thực lực, không cần khiêm tốn đâu.”
Vận may của cô từ đâu mà có, tất cả đều ngầm hiểu nhưng không ai nhắc tới. Tô Kiến Thanh cũng chỉ mỉm cười.
Lê Oánh lại nói: “Diễn nhiều phim nghệ thuật quá cũng chán lắm, có nghĩ kiếm thêm tiền không?”
Bị hỏi như vậy, Tô Kiến Thanh suy nghĩ một lát, không trả lời ngay.
Lê Oánh nói tiếp: “Bên chị có mấy dự án cổ trang thần tượng, em có muốn thử không?”
Thẩm Tu thấy Tô Kiến Thanh im lặng, bèn lên tiếng giúp cô: “Thế này chẳng phải nhảy cóc kéo người sao?”
Lê Oánh cười nhẹ: “Cũng phải.” Cả hai đều không nói quá chắc chắn.
Theo đó, cuộc trò chuyện cũng dừng lại. Buổi tối, Tô Kiến Thanh để quên dù trên xe của Lê Oánh, nhân tiện thêm phương thức liên lạc với cô ấy, từ đó gặp nhau lần thứ ba.
Dần dần, cô cũng hiểu thêm về Lê Oánh. Hai năm gần đây, cô ấy tập trung vào sản xuất phim, sau khi kết hôn cũng có xu hướng chuyển về hậu trường.
Đứng trước ống kính, dù tranh giành đến đâu, cuối cùng cũng chỉ vì danh lợi và hào nhoáng bề ngoài. Đó là ánh đèn phù phiếm, là con cờ trong ván cờ quyền lực.
Lê Oánh đối với nghiệp diễn không đủ đam mê để cống hiến trọn đời. Xuất thân của cô ấy đủ để đưa bản thân lên cao, những thứ thực sự hấp dẫn, đều dễ dàng có được trong tầm tay.
So với những bộ phim mà Kỳ Chính Hàn rót vốn, kịch bản trong tay Lê Oánh mang đậm tính thương mại hơn. Dễ kiếm tiền, cũng dễ nâng đỡ người mới.
Một lần, Thẩm Tu từng hạ giọng nhắc khéo Tô Kiến Thanh: “Nếu em muốn lo cho bản thân, tốt nhất vẫn nên tính đường khác. Anh ta có thể giúp em mọi chuyện thuận lợi, nhưng không thể lấp đầy dã tâm của em. Đương nhiên, cũng không đời nào chiều theo nó.”
Có lẽ đây là lần duy nhất anh nói thẳng thừng đến vậy, cứ như thể bản thân hiểu thấu tâm tư của Kỳ Chính Hàn.
Những điều ấy chẳng lẽ Tô Kiến Thanh không hiểu? Chỉ là khi nghe từng câu từng chữ bật ra từ miệng anh, cô lại thấy khó chịu đến lạ.
Tô Kiến Thanh đáp: “Cảm ơn anh đã chỉ bảo. Anh ấy rất tốt với em.”
Con người luôn đầy mâu thuẫn. Lòng có thể đã dao động, nghĩ đến chuyện rời đi, nhưng khi nghe người khác chê bai anh, vẫn không kìm được ra mặt bảo vệ.
Thẩm Tu nghe ra ẩn ý bèn nhẹ giọng xin lỗi: “Là anh lỡ lời.”
Đoàn phim quay theo hình thức bán khép kín, phạm vi hoạt động không rộng lắm. Cô vẫn thường cùng Thẩm Tu xem kịch, tập thể thao, bàn luận về kịch bản.
Trước mặt người khác, Tô Kiến Thanh ít nói. Không phải vì kém khoản giao tiếp, mà vì cô biết cân nhắc lợi hại. Thẩm Tu là người hữu dụng.
…
Cuối thu, Tô Kiến Thanh liên lạc với Vương Doanh Kiều.
Cô đột nhiên nhớ bạn mình da diết, bởi trưa hôm ấy, lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi, suy nghĩ của cô bị một người đàn ông chiếm trọn. Kỳ Chính Hàn đã một thời gian không liên lạc, cũng không đến thăm đoàn phim. Không biết lời hẹn cùng nhau ngủ đông còn tính không.
Thậm chí, cô đã nghĩ, có khi nào anh đang ở một nơi cô không nhìn thấy, có người mới rồi?
Ý nghĩ ấy điên rồ nhưng cũng đáng buồn. Vì khả năng này không phải không thể xảy ra.
Mà nếu thực sự xảy ra, cô có thể làm gì?
Lúc này, Tô Kiến Thanh cần một người bạn nói với cô rằng, nỗi tương tư của con gái, chẳng thể thốt thành lời.
Vương Doanh Kiều đang làm việc ở một thành phố lân cận, cách Thân Thành chỉ nửa tiếng đi tàu cao tốc. Hôm Tô Kiến Thanh đến trời nắng đẹp, Vương Doanh Kiều đang quay một bộ phim cổ trang cung đấu.
Vẫn chưa cởi bỏ trang phục diễn, trong lúc nghỉ giữa cảnh quay, cô mang đôi giày đế chậu cao lênh khênh, thả diều.
Trên con phố dài vắng bóng người, hai bên là tường thành cao vút, Vương Doanh Kiều cầm một con diều uyên ương. Rõ ràng có gió, nhưng chẳng biết vì sao diều cứ mãi không bay lên nổi.
Cô bực bội đá văng đôi giày.
Bên cạnh cô có một người đàn ông. Hắn mặc sơ mi xanh xám, dáng người cao ráo. Tô Kiến Thanh nhìn từ xa, cứ tưởng là diễn viên trong đoàn.
“Vụng về quá đấy, có làm được không thế?” Giọng nói lười biếng quen thuộc, mang phong cách PUA không lẫn vào đâu được, không phải Chu Già Nam thì còn ai vào đây nữa.
Vương Doanh Kiều nói: “Tránh ra đi, anh đứng đây làm gió tịt ngóm hết rồi.”
Chu Già Nam không những không giận mà còn cười: “Thôi đi cô nương, để anh thả lên giúp em, lát nữa em cầm dây kéo tiếp.”
Nói rồi, hắn giật con diều trong tay Vương Doanh Kiều, chạy một quãng ngược chiều gió. Quả nhiên, con diều chao đảo bay lên cao.
Vương Doanh Kiều vui mừng vỗ tay khen hay.
Chu Già Nam chạy chậm lại, tiếp tục kéo con diều lên. Cả hai cùng ngửa đầu nhìn, đều cười tươi rói.
Thả lên một lúc, hắn trao dây diều lại cho Vương Doanh Kiều. Ngay khoảnh khắc sợi dây đổi tay, diều lặng lẽ rơi xuống.
Ngước lên nhìn, sợi dây mắc chặt trên tán cây ngô đồng ngoài tường thành.
Vương Doanh Kiều kêu thảm: “Thôi chết rồi!”
Chu Già Nam kéo dây thử, muốn gỡ xuống, nhưng đầu kia đã quấn chặt vào cành cây, không nhúc nhích.
Hắn bó tay, vỗ vỗ vai cô, an ủi: “Thôi nào, mua cái mới cho em nhé.”
“Không được! Đây là đạo cụ của đoàn phim, anh mau lấy xuống đi!”
Chu Già Nam: “Đã bảo mua cái mới cho em rồi, đạo cụ gì mà đạo cụ.”
Vương Doanh Kiều giậm chân: “Không được! Đây là đạo cụ thầy nhờ người thêu, đắt lắm đó! Anh đền không nổi đâu!”
Chu Già Nam thở dài bất đắc dĩ.
Tô Kiến Thanh đứng từ xa quan sát hai người họ, ba chữ “đắt lắm đó” lọt vào tai cô, không biết từ khi nào cô đã bị lây cái phong thái đại gia này, chẳng còn lấy làm ngạc nhiên.
Nếu để Kỳ Chính Hàn nghe thấy, chắc chắn anh sẽ nói: “Có thể đắt đến mức nào? Mười cái tôi cũng đền được.”
Tô Kiến Thanh không ngờ, Chu Già Nam lại thật sự leo lên cây nhặt con diều cho Vương Doanh Kiều. Vừa đi ra ngoài tường thành, hắn vừa lầm bầm chửi: “Mẹ kiếp, đúng là hết nói nổi.”
Là vì bản thân bủn xỉn hay chỉ đơn giản muốn giúp cô ấy bớt đi một chuyện phiền lòng? Tô Kiến Thanh không đoán ra được.
Lúc đi ngang qua Tô Kiến Thanh, hắn vẫn giữ nguyên thái độ khó chịu, trừng mắt một cái, bảo cô tránh ra.
Nhưng rồi, Chu Già Nam đi được hai bước lại ngoảnh đầu, chỉ huy Tô Kiến Thanh, dặn cô ra trước cổng đứng: “Nhớ canh trừng, đừng để ai thấy.”
Đừng để ai nhìn thấy hắn, áo quần chỉnh tề mà lại leo tuốt lên cây thế kia.
Tô Kiến Thanh cùng Vương Doanh Kiều chặn ở cánh cổng nhỏ phía sau tường cung, lặng lẽ dõi theo bóng Chu Già Nam leo lên cây ngô đồng. Nhìn động tác nhanh nhẹn của hắn, có thể đoán hồi nhỏ hẳn đã leo trèo không ít lần.
Khoảng năm phút sau, con diều bị gỡ xuống.
Nhưng Vương Doanh Kiều thì đau lòng muốn chết, bởi đôi uyên ương trên diều đã bị xé rách.
Xong rồi, vẫn phải đền.
Tối đó, Vương Doanh Kiều mời Tô Kiến Thanh một bữa. Mà bữa ăn này lại đặc biệt ở chỗ, chính tay Chu Già Nam xuống bếp.
“Kĩ năng nấu nướng của anh ấy cũng khá lắm.” Vương Doanh Kiều đắc ý nói với Tô Kiến Thanh, như thể muốn cô yên tâm hơn.
Vương Doanh Kiều không ở khách sạn mà thuê một căn hộ gần đoàn phim. Chu Già Nam cũng tình cờ có mặt, cùng Tô Kiến Thanh ghé thăm cô.
Tô Kiến Thanh hỏi: “Gã ấy thường xuyên đến thăm cậu à?” Ngồi trên sô pha, cô có thể nhìn thấy bóng dáng Chu Già Nam đang bận rộn trong bếp, hoàn toàn khác với hình tượng công tử bột ngạo mạn trong ấn tượng của cô.
Vương Doanh Kiều đáp: “Thỉnh thoảng.”
Cô gật đầu, hạ giọng: “Không cưới nữa à?”
Vương Doanh Kiều đang yên đang lành, nghe xong câu này lại thoáng ảm đạm. Cô cũng hạ giọng: “Anh ấy nói, chuyện của năm sau thì để năm sau tính.”
Tô Kiến Thanh cười khẩy một tiếng, cảm thấy thật vớ vẩn.
“Anh ấy còn chưa gặp vị hôn thê của mình.” Trong giọng cô còn vương đôi chút mong chờ mơ hồ.
“Sớm muộn gì cũng gặp thôi.” Tô Kiến Thanh dội thẳng một gáo nước lạnh.
Bị chọc vào chỗ đau, chóp mũi Vương Doanh Kiều hơi đỏ lên, không nói thêm nữa.
Tô Kiến Thanh lại hỏi: “Dạo này nhà cậu thế nào?”
Vương Doanh Kiều chỉ nói bốn chữ: “Gà bay chó sủa.” Gương mặt xinh đẹp lộ vẻ u sầu, đôi mày khẽ nhíu lại.
Ánh mắt Tô Kiến Thanh lướt qua vài hộp thuốc đặt trên bàn, có những loại khá quen thuộc, cô từng thấy khi tra cứu thuốc an thần. Việc quay phim trong đoàn rất áp lực, thường xuyên phải thức trắng đêm, cũng dễ hiểu vì sao Vương Doanh Kiều lại vất vả như vậy.
Tô Kiến Thanh chuyển đề tài: “Cậu có nơi nào muốn đi du lịch không?”
Vương Doanh Kiều nghe đến đây thì hai mắt sáng rực: “Có chứ, cậu còn nhớ tấm bản đồ thế giới tớ từng mua hồi ở ký túc xá không? Tớ vẫn giữ đấy.”
Vừa nói, cô vừa chạy vào phòng tìm bản đồ. Trên đó chi chít những ký hiệu đánh dấu, so với lúc còn đi học lại có thêm rất nhiều vết tích.
Vương Doanh Kiều là kiểu người có dòng máu phiêu bạt, chỉ cần nhắc đến du lịch là chẳng còn mệt mỏi nữa. Cô chỉ vào bản đồ, hỏi Tô Kiến Thanh: “Cậu muốn đi đâu?”
Tô Kiến Thanh nhìn một vòng thật nghiêm túc, đáp: “Anh quốc, đi thăm Chaplin.”
Vương Doanh Kiều nghĩ ngợi: “Nhưng tớ muốn đến Paris cơ.”
“Vậy thì đi cùng nhau.”
“Đi cùng kiểu gì? Không tiện đường, hơn nữa cũng chẳng có nhiều thời gian.”
Hai người tranh luận một hồi mà không đi đến kết quả, đúng lúc đó, Chu Già Nam bưng bát bước ra từ bếp.
“Để lát nữa bàn tiếp.” Vương Doanh Kiều đặt bản đồ sang bên cạnh, đứng dậy giúp hắn.
Ba người cùng ngồi xuống, nhìn mấy món đơn giản mà hấp dẫn trên bàn, Tô Kiến Thanh bỗng thất thần.
Hai người đã bắt đầu dùng bữa, Vương Doanh Kiều vừa ăn vừa khen món này món kia nấu khá ngon.
Có người đắm chìm trong khoảnh khắc ấm áp như một gia đình nhỏ, có người lại tự hỏi, con đường phía trước sẽ dẫn đến đâu.
Tô Kiến Thanh vẫn đang trầm mặc, Chu Già Nam nhíu mày: “Ăn đi, mẹ nó! Bố mày bỏ độc hại mày chắc!”
Tô Kiến Thanh run rẩy cầm đũa lên.
…
Hôm đoàn phim “Trăng Sáng Lầu Tây” đóng máy, Tô Kiến Thanh đi dự tiệc cùng mọi người. Cô tình cờ nghe được một vài lời đồn đại. Hoặc cũng có thể những lời đồn này chưa từng ngừng lại, chỉ là lần này vô tình lọt vào tai cô.
Cô ra ngoài hít thở không khí, đứng ở lối cầu thang tầng bốn chơi điện thoại.
Hai cô gái trong đoàn phim đang đứng trên bậc giữa tầng ba và bốn.
“Nhà đầu tư của Tô Kiến Thanh rốt cuộc là ai vậy? Tài nguyên tốt thật đấy, chưa chính thức ra mắt đã được đóng chung với Thẩm Tu.” Một màn mở đầu quen thuộc của những cuộc buôn chuyện.
Tô Kiến Thanh tạm dừng nhắn tin.
“Nghe nói là Kỳ Chính Hàn.”
“Thật không?” Giọng hít sâu đầy kinh ngạc, lặp lại một lần nữa. “Thật không vậy trời? Cô ấy may mắn quá đi mất.”
“Suỵt.” Người kia nhắc cô ta nói nhỏ lại. “Là thật đấy. Tôi từng thấy hai người họ đến khách sạn cùng nhau. Được một người vừa giàu vừa đẹp bao nuôi, nghĩ thôi đã sướng rồi, dù chỉ một ngày tôi cũng chịu.”
“Cho cô một ngày trải nghiệm nhé? Nằm mơ đi.”
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi tiếng bước chân vọng tới.
Từ cầu thang tầng ba bước lên, màn khói thuốc lượn lờ, mang theo sự tiêu điều và mỏi mệt. Dáng người cao lớn của người đàn ông lờ mờ hiện lên trong mắt Tô Kiến Thanh. Anh không ngẩng đầu, dừng lại trước mặt hai cô gái kia, âm sắc trầm trầm lạnh lẽo: “Ai được bao nuôi?”
Hai cô gái giật mình, co rúm lại sát tường.
Tàn thuốc nơi đầu ngón tay Kỳ Chính Hàn vẫn chưa rơi xuống, tích lại một đoạn. Anh nhướng mày, nhạt giọng lặp lại: “Ai được bao nuôi cơ?”
“Xin… xin lỗi!” Hai cô gái cuống quýt bỏ chạy.
Bước chân hoảng loạn dần biến mất nơi tai.
Anh im lặng đứng yên một chỗ, hút xong điếu thuốc rồi ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp Tô Kiến Thanh đang thất thần đứng đó.
Kỳ Chính Hàn sải bước đi lên, xoa đầu cô, giọng nhẹ bẫng: “Ở đây à, có nhớ anh không?”
Cô gật đầu: “Có.”
“Chỉ có thôi hả?” Kỳ Chính Hàn không hài lòng, nâng cằm cô lên. “Em dẻo miệng lắm mà, nếu nhớ anh thì sao không làm một bài thơ tặng đi?”
Tô Kiến Thanh bèn ngẫm ngợi, sau đó nghiêm túc tặng anh một câu: “Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri.” [14]
“Có nghĩa là gì?” Anh cố tình giả vờ không hiểu.
Cô giải thích: “Là nhớ anh đến tận xương tủy.”
Kỳ Chính Hàn cười rộ lên: “Mong là em thật lòng.” Vừa nói, anh vừa nắm tay cô kéo đi.
Tô Kiến Thanh hỏi: “Giờ chúng ta đi ngủ đông sao?”
Anh thuận miệng đáp: “Ừ, đi ngủ đông.”
Bàn tay đan vào nhau chợt buông ra, anh vòng tay ôm lấy eo cô, cúi đầu xuống, mùi hương thảo mộc phảng phất len vào hơi thở. Kỳ Chính Hàn mỉm cười, lời nói thâm thúy: “Nhưng trước đó, phải tìm chỗ ôn lại tình cảm đã.”
Tô Kiến Thanh cười miễn cưỡng, tất nhiên là nghe theo ý anh.
Trên đường về khách sạn, cô im lặng hơn hẳn. Anh không nói, cô cũng chẳng mở lời, tâm sự nặng trĩu hiện rõ trên mặt. Cuối cùng, cô không kìm được lòng, nói: “Cớ gì anh lại phủ nhận chứ?”
Anh bỗng mờ mịt: “Sao cơ?”
Tô Kiến Thanh hơi nuốt nước bọt, làm dịu đi cổ họng khô rát. Đôi mắt trong veo khóa chặt lấy anh, như lột bỏ hết những vòng vo và lấp lửng, để lộ sự thẳng thắn chưa từng có, một sự khẩn thiết muốn làm rõ mọi chuyện ngay lúc này: “Không phải bao nuôi thì là gì đây?”
Anh khẽ cười nhạt: “Em nghĩ vậy ư?”
Tô Kiến Thanh đã sớm biết sẽ chẳng thể nhận được câu trả lời thẳng thắn từ anh, bèn nghiêng đầu sang một bên, im lặng không nói, cũng chẳng muốn hỏi thêm.
Thế nhưng anh lại cố tình ghé sát lại gần, ôm lấy eo cô, trêu chọc: “Sao lại nói thế, em làm tổn thương lòng anh rồi đấy.”
Trong khoang xe lặng tối, cô bị kéo vào lòng anh, nhưng lại không hoàn toàn buông mình theo mà chỉ tựa nhẹ vào ngực anh, giọng cô trầm lắng, bình tĩnh, rõ ràng từng chữ: “Vậy anh nói cho em biết, quan hệ của hai ta là gì?”
Hai giây trôi qua trong im lặng, cô lại liều lĩnh cất lời: “Đừng lấp lửng nữa, cho em một câu trả lời đi.”
Sau một hồi trầm ngâm, anh chậm rãi buông ra hai chữ: “Người yêu.”
Cô vùi mặt vào lồng ngực anh, khẽ siết lấy vạt áo sơ mi của anh, lòng bàn tay đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, hơi ấm thấm vào da thịt anh.
Chưa từng có giây phút nào giọng nói của anh lại khiến cô cảm thấy an tâm đến vậy. Tô Kiến Thanh khẽ gật đầu: “Dạ.”
Kỳ Chính Hàn cũng đưa tay ôm lấy bờ vai cô, cúi mắt nhìn người con gái đang yên tĩnh trong lòng mình.
Nét cau mày cuối cùng cũng giãn ra, hơi thở phập phồng mang theo chút nhẹ nhõm. Được anh đích thân thừa nhận, dù thật hay giả khó mà phân định, nhưng dẫu là lời dối trá, vẫn êm tai đến động lòng.
Chú thích:
[14] Tạm dịch: Xúc xắc khắc đậu hồng tươi, tương tư thấu xương, người ơi có tường?