Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 40: Chương 40



Tô Kiến Thanh hỏi: “Vậy còn khách hàng của anh?”

Kỳ Chính Hàn đáp: “Tiếp rồi, từ giờ trở đi, thời gian là của em.”

Một đặc ân lớn lao làm sao.

Cô nghĩ ngợi, bình tĩnh chấp nhận sự dàn xếp trước mắt, bèn “ừ” một tiếng.

Hai cảnh quay tiếp theo diễn ra rất thuận lợi, biểu hiện của Tô Kiến Thanh cũng không khiến đạo diễn có cơ hội hô “NG” quá ba lần. Chưa đầy một tiếng đã xong việc. Cô theo anh về nhà, tắm nước nóng xong vẫn cảm thấy choáng váng, có lẽ cảnh quay dưới mưa hôm nay đã ảnh hưởng không nhỏ đến cơ thể, đến giờ lồng ngực vẫn còn cảm giác lạnh buốt.

Tô Kiến Thanh mơ màng nằm nghiêng trên giường, đôi chân đau nhức đến mức nhíu mày lại, mà bản thân không hề nhận ra điều đó.

Kỳ Chính Hàn tắm xong bước ra, việc đầu tiên là kéo chăn của cô lên, kiểm tra vết thương ở đầu gối.

Một mảng bầm tím đến mức chói mắt làm anh không nỡ nhìn thẳng.

Anh tìm đá lạnh, đặt lên giúp cô chườm.

“Ngày mai còn cảnh quay nào không?”

Cô cố chống lại cơn buồn ngủ, miễn cưỡng mở mắt: “Vẫn còn.”

“Xin nghỉ đi, đợi vết thương lành rồi quay tiếp.”

Tô Kiến Thanh tỏ vẻ uể oải: “Nói nghỉ là nghỉ được chắc? Có ai chiều chuộng em đâu.”

Anh nói rất dứt khoát: “Có anh chiều em này.”

Kỳ Chính Hàn ngồi xuống mép giường, tự tay giữ túi chườm trên vết thương của cô, đã duy trì tư thế này suốt năm phút.

Cô không nhịn được trêu chọc: “Anh chiều em? Anh là cái gì hả?”

Kỳ Chính Hàn nói: “Anh chẳng là cái gì cả, nhưng lời anh nói, không ai dám không nghe, vậy là đủ rồi.”

Bị sự ngang ngược của anh chọc cười, cô nói: “Sắp đóng máy rồi, em muốn nhanh chóng quay cho xong, sau khi trở về sẽ từ từ dưỡng thương.”

Còn chưa dứt lời, Tô Kiến Thanh đã rên rỉ: “Lạnh thật đó.”

Kỳ Chính Hàn lập tức lấy túi chườm ra, dùng khăn giấy lau sạch nước lạnh chảy xuống, sau đó kéo chăn đắp cho cô: “Tội tình gì phải làm thế.”

Cô phản bác: “Đây là sự rèn giũa khi theo nghề diễn, anh chẳng biết gì cả.”

Anh cười nhạt: “Đúng rồi, anh không biết gì hết. Em cứ làm theo ý của mình đi, nhưng có gì không thoải mái thì phải nói với anh ngay.”

Tô Kiến Thanh im lặng, nhìn bóng dáng bận rộn của anh khi phải chăm sóc cho cô, bèn nhỏ giọng: “Sao anh lại đối tốt với em như vậy?”

Anh quay lại giường, xoa bóp gương mặt cô: “Tốt với em thì có gì không đúng?” Đoạn lại hỏi. “Bao giờ đóng máy?”

Tô Kiến Thanh: “Khoảng một tháng nữa.”

Kỳ Chính Hàn nói: “Lúc đó anh sẽ dành thời gian để ở bên em.”

Tô Kiến Thanh vốn định từ chối, nhưng chợt nhớ ra tháng sau có một vở kịch mà cô đã mong chờ từ lâu sẽ bắt đầu lưu diễn. Nửa năm trước khi biết tin này, cô đã nghĩ đến việc cùng anh đi xem. Coi như thỏa mãn một tâm nguyện nhỏ cuối cùng của bản thân, cô nuốt lại lời từ chối.

“Dạ.”

Tô Kiến Thanh mệt mỏi nhắm mắt, bên tai là tiếng kêu “grừ grừ” của Tiểu Thanh ngay bên cạnh. Nó ngang nhiên trèo lên nằm giữa hai người. Kỳ Chính Hàn đang gãi cằm cho nó.

“Hồi nhỏ em cũng thích ngủ giữa cha mẹ thế này.” Cô bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện.

“Hồi đó nhà em nhỏ lắm, có giường riêng nhưng em không dám ngủ một mình, thế là ba người chen chúc trên một chiếc giường. Nhà chẳng khá giả gì cho cam, giường thì chật, nhưng đến mùa đông lại ấm áp vô cùng. Cha em khi ấy chẳng khác gì một chiếc lò sưởi sống.”

“Cơ mà người ông hơi mập, một mình đã chiếm nửa cái giường, nên thỉnh thoảng em lại đá ông xuống đất.” Tô Kiến Thanh nhắm mắt hồi tưởng, trên mặt hiện lên nét cười nho nhỏ.

Kỳ Chính Hàn cũng khẽ cười, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau: “Em đá nổi ông ấy sao?”

“Đương nhiên là vì cha nhường em rồi.”

Cô chậm rãi mở mắt, Tiểu Thanh đã trèo vào lòng cô, liên tục kêu meo meo.

Kỳ Chính Hàn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Tô Kiến Thanh, còn Tô Kiến Thanh thì vuốt ve bụng mèo con.

Bầu không khí chợt lắng xuống.

“Lần đầu tiên em đi tàu hỏa là cùng cha mẹ, khi ấy cả nhà đi xuống miền Nam thăm họ hàng. Đó là loại tàu xanh cũ kỹ ngày xưa, anh chưa từng trải qua đâu. Trên tàu rất bẩn, có người chơi bài, có đủ kiểu người.”

“Em và cha mẹ chen chúc trên hai chiếc ghế cứng. Bên cạnh là một bác công nhân từ quê lên thành phố làm việc, giờ đang trên đường về nhà. Mẹ em nói chuyện với bác ấy, biết bác đã nhịn đói suốt một ngày một đêm, mà còn mười tiếng nữa mới về đến nơi. Mẹ bảo lát nữa đến Tinh Thành rồi, tàu sẽ dừng khá lâu, bác có thể xuống mua chút gì đó ăn lót dạ. Bác ấy nói thôi, đồ ở ngoài đắt lắm, cố chịu đựng một chút là về đến nhà.”

“Mẹ lấy chai Lebashi [17] của em đưa cho bác ấy. Em keo kiệt lắm, lại giật về. Bác ấy cười ngượng, nói không sao, không sao đâu.”

“Anh nói xem, có phải em xấu tính lắm không?”

Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại như dòng suối nhỏ, chậm rãi chảy trôi.

Kỳ Chính Hàn không nói chuyện, những ngón tay thon dài vẫn dịu dàng luồn qua từng lọn tóc của cô.

Những chuyện này vốn không phải điều cô muốn tâm sự với Kỳ Chính Hàn, nhưng khi lỡ lời nói ra rồi, Tô Kiến Thanh cũng chẳng bận tâm anh có thích nghe hay không, cứ thế tiếp tục kể.

Có lẽ, anh cũng không thực sự hiểu vì sao cô lại nói về những ký ức vụn vặt chẳng mấy liên quan. Những chuyện chẳng thể khơi gợi đồng cảm, những ký ức không thể giao thoa, lại trở thành khoảng cách âm thầm nhưng nguy hiểm nhất giữa họ.

“Sau này lên đại học, có lần em đi trượt tuyết ở tỉnh bên cùng Vương Doanh Kiều. Đó là lần thứ hai em đi tàu xanh. Không phải vì không có tiền đi tàu cao tốc mà chỉ đơn giản là muốn tiết kiệm thôi. Một bên 50 tệ, một bên 200 tệ, tính toán lại cũng tiết kiệm được kha khá.”

Cô cứ thế kể chuyện không đầu không đuôi, rồi như chợt nhớ ra điều gì, mở album trên điện thoại.

Họ từng ghi lại hình ảnh trên chuyến tàu đó.

Tô Kiến Thanh ngồi đối diện Vương Doanh Kiều, ngủ gục. Dù là trong tư thế ngồi, cô vẫn toát lên vẻ trang nhã, đầu hơi nghiêng, mái tóc lòa xòa trên gương mặt. Không khó để nghe thấy tiếng cười khúc khích của người quay video, cuối cùng cô bị đánh thức. Tiếng cười của Vương Doanh Kiều rất chói, Tô Kiến Thanh vuốt lại mái tóc, ngơ ngác nhìn vào ống kính: “Cậu đang quay lén tớ à?”

“Siêu đẹp luôn, lát nữa gửi cậu xem!” Giọng Vương Doanh Kiều vang lên ngoài khung hình.

Ống kính lại chuyển hướng ra ngoài cửa sổ tàu hỏa, nơi đó là vùng hoang dã phương Bắc tiêu điều giữa mùa đông khắc nghiệt, trong khung hình luôn thấp thoáng một tia nắng mỏng manh le lói.

Sau đó là cảnh ở khu trượt tuyết, Vương Doanh Kiều trời sinh có năng khiếu thể thao, trượt vô cùng thành thạo, còn Tô Kiến Thanh thì hết lần này đến lần khác ngã nhào xuống đất.

Năm ấy, cô mười tám tuổi.

Tô Kiến Thanh nhìn bản thân dính đầy tuyết trong video, rất lâu không ừ hử gì. Cô im lặng ngắm nghía những thước phim cũ, chốc chốc lại nhoẻn miệng cười.

Khó mà tin được, chỉ sau vài năm, cô đã có thể dư dả mua mấy căn nhà ở Yến Thành.

Số phận luôn trao tặng những điều bất ngờ như vậy. Danh lợi khiến người ta chìm đắm, con người phải giữ vững bản thân đến mức nào mới có thể không bị cuốn vào vòng xoáy của tham vọng đây?

Video dừng lại ở khung hình cuối cùng, Tô Kiến Thanh vẫn ngẩn ngơ nhìn, không tắt đi.

Cho đến khi màn hình điện thoại tối đen, Tô Kiến Thanh nhìn thấy hình bóng mình, đôi mắt đã ầng ậng nước.

“Chính Hàn.” Cô gọi, nhưng mãi không nghe thấy anh trả lời.

Anh vẫn chưa ngủ, nặng nề đáp lại một tiếng: “Ừ.”

Cô hỏi: “Em có thể khóc không?”

Chưa đợi được câu trả lời, nước mắt cô đã không kiềm chế được rơi xuống, lăn qua sống mũi, thấm ướt gối. Một giọt rồi hai giọt, dần dần lan ra, hợp thành một vệt nước mắt loang lổ.

Thoáng sau, Kỳ Chính Hàn chậm rãi nói: “Người chết như đèn tắt, tội lỗi đều để người sống gánh chịu.”

Tô Kiến Thanh nhắm mắt lại, để mặc anh ôm vào lòng. Cô im lặng gục vào ngực anh, khóc không thành tiếng. Kỳ Chính Hàn có thể cảm nhận hơi thở cô phập phồng nơi lồng ngực mình, cảm nhận những giọt nước mắt chảy xuống, hoặc đôi khi là khoảng lặng ngắn ngủi, để đoán định cảm xúc của cô.

Anh nói: “Em có thể viết thư cho cô ấy, mang đến chùa đốt đi.”

Thật kỳ lạ, anh lại giúp cô tìm cách giãi bày nỗi niềm với người đã khuất, còn mang dáng vẻ của một người từng trải.

Cô ngước đôi mắt hoe đỏ lên nhìn anh, hỏi: “Có ích thật không?”

Kỳ Chính Hàn đáp: “Hồi nhỏ anh cũng làm vậy. Khi mẹ anh vừa mất, anh còn ngồi bên mộ bà suốt. Rất ngốc nghếch, nhưng nói ra sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Tô Kiến Thanh hỏi: “Anh tin vào mấy chuyện quỷ thần ư?”

Kỳ Chính Hàn rút khăn giấy, dịu dàng lau đôi mắt sưng đỏ của cô, điềm đạm nói: “Không tin thì chắc là chưa từng trải qua sinh ly tử biệt. Ai lại không muốn tự tìm cho mình một niềm tin cơ chứ?”

Phải, ai lại cam lòng tin rằng thế gian này không còn một cuộc trùng phùng nào nữa?

Anh dần gạt đi nỗi đau cũ, giúp cô vơi bớt muộn phiền.

Tô Kiến Thanh cảm nhận bàn tay anh đặt lên gương mặt mình. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, cô cũng nghĩ rằng dòng máu trong anh vẫn còn ấm nóng. Có lẽ chỉ vì thế gian đối với anh quá lạnh lùng, nên anh dần quên mất cách yêu sâu đậm.

Cô chìm vào giấc ngủ, mơ những giấc mơ tối tăm hỗn độn. Nửa đêm, cô liên tục nói mớ, ý thức trở nên mơ hồ, chỉ cảm giác được mình không còn ở trên giường nữa. Xung quanh là tiếng ồn ào không dứt, khoang mũi tràn ngập mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

“Có phòng bệnh riêng không?” Đó là giọng nói của Kỳ Chính Hàn, vừa gần vừa xa, nghe không rõ ràng.

“Thưa anh, xin hãy ra ngoài phòng chờ. Vợ của anh chỉ bị sốt thông thường, không có gì nghiêm trọng.”

Anh vẫn kiên quyết: “Ở đây ồn lắm, tôi cần một phòng riêng.”

Nằm trong lòng anh, Tô Kiến Thanh khẽ níu vạt áo anh, giọng lờ mờ: “Không sao đâu. Đừng lãng phí tài nguyên của bệnh viện.”

Cô không biết sau đó anh đã thuyết phục bác sĩ thế nào, nhưng cuối cùng, anh vẫn sắp xếp được một phòng riêng. Nhìn qua là khu vực VIP dành cho khách đặc biệt. Đúng là “có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ”, câu này quả không sai. Đây là lần đầu tiên trong đời, chỉ vì bị cảm sốt mà cô được nằm phòng bệnh cao cấp.

Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh dậy, căn phòng vô cùng yên tĩnh.

Kỳ Chính Hàn đang tựa vào sô pha bên cạnh chợp mắt, nghe thấy tiếng cô cử động, anh lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi đến đỡ cô.

Tô Kiến Thanh bật cười: “Em chỉ đi rửa mặt thôi, anh không cần căng thẳng như vậy.”

Anh nhẹ nhàng áp trán mình vào trán cô, cuối cùng cũng yên tâm khi thấy cô đã trở lại nhiệt độ bình thường. Thở dài một hơi, giọng anh mềm đi: “Đêm qua em sốt cao lắm, suýt nữa đã làm anh sợ chết khiếp.”

Kỳ Chính Hàn nhíu mày. Cô lẳng lặng quan sát sắc mặt anh, nhìn quầng thâm dưới mắt, đoán rằng tối qua anh cũng không ngủ được bao nhiêu.

Tô Kiến Thanh nắm lấy tay anh, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Anh hỏi: “Sao vậy? Còn thấy khó chịu ở đâu không?”

Cô lắc đầu.

Tự nhủ với chính mình: Đây là sự quan tâm, là lòng tốt, là sự dịu dàng, nhưng không phải là yêu.

Kỳ Chính Hàn có thể nói nhiều lời ngọt ngào hoa mỹ, nhưng anh luôn biết kiểm soát bản thân, giữ đúng chừng mực.

Ví dụ như, anh chưa bao giờ nói về tương lai.

Anh sẽ không dễ dàng phá vỡ sự dè dặt của mình, cũng sẽ kiên trì giữ lấy chút chân thành cuối cùng. Anh không nói yêu, tức là anh thực sự không yêu.

Cô không nhận được hồi đáp từ những tín hiệu mình gửi đi, đành phải thu lại trái tim cô độc, trôi dạt của mình.

Vương Doanh Kiều đã dùng chính máu của mình để vẽ lên con đường phía trước cho cô, như lời nhắn nhủ: Đừng bước tiếp nữa.

Kiến Thanh, đừng đi nữa. Yêu quá đậm sâu sẽ càng thêm khốn khổ.

Giấc mộng trở thành nàng Lọ Lem đã đến lúc nên kết thúc rồi.

Nước lạnh vốc vào mặt khiến Tô Kiến Thanh run rẩy người. Cô cẩn thận lau đi những giọt nước trên mặt bằng khăn, rửa xong liền bước ra ngoài, hỏi anh: “Tháng sau đi xem kịch cùng nhau nhé?”

Kỳ Chính Hàn ngồi bắt chéo chân trên sô pha, chiếc iPad đặt trên đầu gối, không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Được.”

Tô Kiến Thanh đến bên cạnh anh ngồi xuống: “Còn nhớ lần đầu hẹn hò của chúng ta cũng là đi xem kịch không?”

Kỳ Chính Hàn xoa trán, như đang hồi tưởng một hồi ức khó nhọc nào đó: “Lê Oánh diễn ấy, chán đến mức anh suýt ngủ gật.”

Cô nói: “Đúng là chán thật, nhưng anh vẫn rất nể mặt, cố gắng xem đến cùng.”

Anh cười: “Khi ấy mới quen nhau, phải giữ phong độ. Bây giờ thì không được đâu, gặp vở nào dở quá là anh bỏ về ngay.”

Tô Kiến Thanh cũng cười theo: “Anh dọa ai chứ.”

Anh tắt thiết bị bên cạnh, kết thúc công việc rồi hỏi với vẻ quan tâm: “Muốn ăn gì vào buổi sáng?”

Tô Kiến Thanh nghĩ một lúc: “Cháo hạt kê đi, em không có cảm giác thèm ăn lắm.”

Kỳ Chính Hàn nói: “Để anh đi mua.”

“Không gọi người mua giúp em à?” Cô trêu anh.

Kỳ Chính Hàn đùa một câu: “Anh cũng phải cân nhắc xem, có ai chịu dậy sớm chạy đi mua đồ ăn sáng cho anh không.”

Tô Kiến Thanh híp mắt cười: “Tốt quá nhỉ, nhà tư bản cũng bắt đầu chia sẻ khó khăn với dân thường rồi.”

Anh gõ nhẹ vào trán cô, bật cười: “Chỉ giỏi châm chọc anh.”

Cuối cùng, Kỳ Chính Hàn mang về rất nhiều món ăn sáng, trong đó có cả trứng trà mà cô thích nhất.

Anh nói: “Xếp hàng lâu lắm đấy.”

Tô Kiến Thanh kinh ngạc lộ rõ trên mặt, thực sự không thể tin được.

Nhưng Tô Kiến Thanh chỉ ăn phần lòng trắng trứng, nhanh tay nhét phần lòng đỏ vào miệng anh. Kỳ Chính Hàn vốn định nói rằng anh cũng ghét ăn lòng đỏ. Nhìn thấy nét mặt sâu xa của anh, cô cười không ngừng, lập tức che miệng anh lại.

“Không được nhổ ra!”

Không lâu sau, Tô Kiến Thanh đăng một bài trên vòng bạn bè: Hai tấm ảnh, một là ảnh tự chụp của cô, một là ảnh của Tiểu Thanh. Một người một mèo, ngũ quan và thần thái đều có nét giống nhau. Cô ghi chú bên dưới: [Là con gái ruột đấy nhé!]

Hai giây sau, cô nhận được bình luận đầu tiên. Là Giang Liễm: [Wow wow wow, mèo con đáng yêu quá!]

Tô Kiến Thanh còn chưa kịp trả lời, tin nhắn riêng của Giang Liễm đã bật ra: [Là mèo cái à?]

Tô Kiến Thanh: [Đúng rồi.]

Giang Liễm: [Nếu nó sinh con, cậu có thể bán cho tớ một bé không?]

Tô Kiến Thanh: [Cậu định nuôi mèo hả?]

Giang Liễm: [Ừ ừ, tớ muốn nuôi một bé mèo cái.]

Tô Kiến Thanh: [Vậy tớ tặng cậu con này luôn, không lấy tiền.]

Giang Liễm: [Thật sao? Cậu nói nghiêm túc chứ?]

Tô Kiến Thanh: [Thật.]

Hai người hẹn gặp nhau tại nhà Tô Kiến Thanh. Khi đó, “Tiêu Dao Tân” đã đóng máy, đây là ngày thứ hai cô trở về Yến Thành. Tiểu Thanh được vận chuyển bằng đường hàng không, vì hoảng sợ mà rơi hai giọt nước mắt, Tô Kiến Thanh xót xa, dỗ dành nó rất lâu.

Khi Giang Liễm đến, Tô Kiến Thanh đã chuẩn bị đầy đủ vật dụng cho mèo, trao hết cho cô ấy.

“Có bận gì tối nay không?” Tô Kiến Thanh hỏi.

Giang Liễm nói: “Không có.”

“Đi uống một chút nhé.”

“Cũng được.” Đã lâu rồi hai người không gặp nhau.

Họ đến phố quán bar sau trường đại học C. Tô Kiến Thanh đã rất lâu không quay lại đây. Cô không phải người ham thích những trò hưởng lạc, thời đại học có đến quán bar cũng là do Vương Doanh Kiều kéo đi. May mà quán xá ở đây tương đối yên tĩnh, phần lớn là sinh viên, không có nhiều người quái gở phức tạp. Các tụ điểm ăn chơi cũng có loại thuần túy và loại nhơ nhuốc.

Giang Liễm nhận được thú cưng mới, vừa xem video trong điện thoại với vẻ mặt hài lòng, vừa hỏi: “Sao cậu không nuôi nó nữa?”

Tô Kiến Thanh nhẹ nhàng đáp: “Tớ sắp đi miền Nam rồi. Còn người cha vô trách nhiệm của nó thì lại chẳng có thời gian chăm sóc.”

Giang Liễm tò mò ngước nhìn cô: “Ý cậu là gì? Cậu không quay lại đây nữa à?”

Cô gật đầu: “Không quay lại nữa. Nhà cũng đã bán rồi, dù chưa ở được mấy lần.” Mặc dù lúc mua đã từng ngây thơ nghĩ đến chuyện thiên trường địa cửu.

Giang Liễm nói: “Cũng tốt mà, dù sao cậu cũng là người miền Nam. Nhưng nếu không quá túng thiếu, cậu cũng đâu cần thiết phải bán nhà.”

Tô Kiến Thanh nói: “Đúng là không cần thiết.”

Cô nhấp một ngụm rượu, giọng điềm đạm: “Chẳng qua tớ không muốn để lại chút vương vấn nào ở đây nữa.”

Giang Liễm nghĩ một lúc rồi nói, cũng tốt thôi, cô ấy không hỏi nhiều. Không giống như Tô Kiến Thanh, người nhạy cảm thích đào sâu vào những điều nhỏ nhặt, Giang Liễm không phải tuýp người dễ dàng nhận ra những ẩn ý mơ hồ. Thế nên cô ấy nhanh chóng chuyển đề tài trở lại chuyện nuôi mèo.

“À đúng rồi, mèo con tên gì vậy?”

Tô Kiến Thanh đáp: “Không có tên, cậu đặt đi.”

Giang Liễm nói: “Gọi là Tiểu Mãn [18] được không? Tớ thấy lông của nó rất mềm mượt.”

Tô Kiến Thanh mỉm cười: “Ừ, nghe cũng có ý nghĩa tốt đẹp.”

“Phải đó.” Giang Liễm gật đầu.

Ca sĩ hát phòng trà lên biểu diễn, hai người cùng nhau xem MV trên màn hình lớn phía sau. Nét mặt bình tĩnh của Tô Kiến Thanh bỗng chốc cứng đờ, vì bài hát đang phát chính là tác phẩm Vương Doanh Kiều từng quay trước khi mất. Giang Liễm cũng có phần lúng túng, cô ấy biết hai người họ là bạn thân của nhau.

“Muốn đổi chỗ không?”

Cô ấy quay lưng lại với màn hình.

Tô Kiến Thanh lắc đầu.

Giang Liễm chạm nhẹ vào mu bàn tay cô, hồi lâu mới nói ra lời an ủi yếu ớt: “Kiến Thanh, đừng quá đau lòng.”

Tô Kiến Thanh cụp mắt, ảm đạm gật đầu.

Giang Liễm lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, có tin tốt này. Tớ được đề cử giải thưởng đó.”

Tô Kiến Thanh ngạc nhiên hỏi: “Thật sao?”

“Ừ, bộ phim thứ hai của tớ vẫn là của đạo diễn Lộ.”

“Tớ có nghe nói.” Cô gật đầu.

Giang Liễm đã trở thành nàng thơ mới của Lộ Trình An, vừa ký hợp đồng liền có mấy bộ phim trong tay. Không ngờ vinh quang đến nhanh như vậy, Tô Kiến Thanh thực lòng vui mừng thay cô ấy.

“Quá tốt rồi, tớ biết ngay là cậu làm được mà.” Cô giơ ngón tay cái khen ngợi. “Cha mẹ của cậu chắc chắn tự hào lắm.”

Giang Liễm mỉm cười thẹn thùng: “Cũng đâu nhiều nhặn gì.”

Giang Liễm rất đơn giản. Những toan tính vụn vặt của cô ấy đều hiện rõ trên khuôn mặt. Ngay từ đầu, khi cô ấy vụng về châm thuốc cho Kỳ Chính Hàn, dã tâm đã chẳng giấu nổi.

Chính sự đơn giản đó mang lại cho cô ấy may mắn. Nhờ vậy mà cô ấy lọt vào mắt xanh của đạo diễn tài năng, có thể chậm rãi vững vàng phát triển sự nghiệp, toàn tâm toàn ý theo đuổi nghệ thuật.

Chứ không phải như ai đó, sa vào vòng tay một cậu ấm quyền quý, được tận hưởng vinh hoa phú quý trong chốc lát, nhưng cũng từ đó phó mặc số phận mình cho người khác, ngày mai ra sao cũng chẳng biết.

Rốt cuộc là ai nên ghen tị với ai đây?

Tiệc rượu kết thúc, Tô Kiến Thanh rời quán bar, chia tay Giang Liễm.

Cô một mình bước đi, cúi đầu châm điếu thuốc lá mảnh.

Từ cuối con hẻm đi ra ngoài, đúng lúc con phố sầm uất nhất, nhân viên của từng quán thi nhau chào mời khách.

Một chú chó Border Collie bị xích trước cửa quán, lè lưỡi vẫy đuôi.

Lần đầu gặp nó, rõ ràng đâu có hiền lành như vậy, còn sủa một tiếng lớn về phía họ. Lúc đó, Vương Doanh Kiều hoảng hốt lao vào lòng Tô Kiến Thanh. Kiến Thanh vỗ lưng cô trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là chó thôi mà.”

Anh chàng phục vụ cười bảo: “Nó đang đùa với hai cô đấy, không cắn người đâu.”

Đi thêm chút nữa là một quán khác, trước đây Vương Doanh Kiều từng than thở với Tô Kiến Thanh: “Vãi thật, ca sĩ này hát dở quá! Chắc được tuyển vào vì cái mã ngoài thôi. Tớ thấy mình cũng có thể lên sân khấu được đấy.”

Tô Kiến Thanh nói: “Nếu cậu quyết tâm hành nghề, mỗi ngày tớ đều tặng quà cho cậu, giúp cậu nổi tiếng khắp nơi.”

Vương Doanh Kiều cười sảng khoái: “Được đó, vốn đang lo không có phim đóng, coi như đi đường vòng vì sự nghiệp vậy.”

Cuối hẻm là quán rượu hai người hay đến nhất.

Vương Doanh Kiều bảo rượu ở đây nguyên chất hơn, uống phải rượu giả rất dễ bị say. Tô Kiến Thanh chẳng phân biệt được, vì tửu lượng của cô không tệ, chỉ cần không trộn lẫn bia với rượu ngoại thì dù có uống phải rượu giả cũng không đến nỗi gục mất.

Ra đến ngã tư, Tô Kiến Thanh khó nhọc hít thở. Nhìn dòng xe cộ tấp nập, dòng người như nước lũ.

Cô đứng trên vỉa hè, tựa vào cột đèn đường rít một hơi thuốc.

Vạn sự có khởi đầu, ắt có kết thúc.

Đây là lần cuối cùng trong đời cô bước chân vào con hẻm này. Cũng như cô không còn can đảm ở lại thành phố tràn ngập hồi ức này nữa.

Yêu hay không yêu, rốt cuộc có ý nghĩa gì không? Cô không biết. Cũng chẳng muốn suy nghĩ thêm.

Tô Kiến Thanh dựa vào cột đèn đường hút hết điếu thuốc, có gã đàn ông say rượu đến bắt chuyện, cô chẳng buồn liếc nhìn, thốt ra một chữ “cút” rồi thôi. May mà đối phương không tính gây hấn. Gã cũng xem như biết điều, không dây dưa vô lý.

Điếu thuốc cháy hết, tàn tro cuối cùng rơi xuống chiếc áo gió màu đen của cô. Tô Kiến Thanh không phủi đi, chỉ lặng thinh nhìn nó từng chút, từng chút một bị gió cuốn tan.

Người đến người đi, trước mắt là ánh đèn neon lấp lánh, những ngôi nhà sáng đèn. Sau lưng là khung cảnh phồn hoa truỵ lạc, rượu thịt ê hề. Ngẩng đầu chỉ thấy bầu trời đêm trống trải tịch mịch, cao quý nhưng lại cô độc, nó đang lặng lẽ dõi xuống nhân gian huyên náo.

Mùa đông sắp đến rồi.

Cái lạnh buốt giá thấm vào cơ thể, Tô Kiến Thanh ngước nhìn vòm trời xám xịt, cảm thấy nỗi cô đơn chưa từng có.


Chú thích:

[17] “Lebashi” (乐百氏) một thương hiệu nước uống nổi tiếng ở Trung Quốc, chuyên về nước khoáng, nước tinh khiết và các loại đồ uống dinh dưỡng.

[18] “Tiểu Mãn” (小满) một trong 24 tiết khí, mang ý nghĩa “đầy đủ nhưng chưa trọn vẹn”.

Edit: Chương này nó dài ghê gớm. Mà nhắc nhẹ là mình có sửa lại một đoạn ở chương 3, nam chính đến chùa nhờ thầy sư lập bài vị cầu phúc cho chị dâu, mà mình edit nhầm thành lập bài vị cho người đã mất. 😅


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.