Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 50: Chương 50



Mỗi lần họ gặp lại, luôn là anh ngồi còn cô đứng, như thể đã trở thành một khuôn mẫu mặc định, địa vị phân rõ rành rành, mà cô thì không thích điều đó. Khung cảnh hiện tại khiến Tô Kiến Thanh cảm thấy vô cùng quen thuộc, thoáng chốc cô như bị kéo về phim trường thử vai “Phong Nguyệt”. So với khi đó, lúc này cảm giác còn nhói nhức hơn, chỉ muốn quay đầu bỏ trốn. Nhưng cô đã không còn dũng khí để chạy lần nữa, nếu tiếp tục lùi bước, chẳng khác gì tự đẩy mình vào chỗ không thể biện hộ.

Tô Kiến Thanh bỏ qua những lời xã giao, đi thẳng vào vấn đề, nói với Trần Kha: “Tôi đọc kịch bản rồi, mình diễn luôn nhé?”

Trần Kha gật đầu: “Ừ, cũng được. Vậy diễn thử trước đi.”

Tô Kiến Thanh nhận lấy kịch bản từ tay Tạ Tiêu, lật đến đoạn mình cần diễn rồi nói thêm: “Đây là cảnh diễn đôi.” Ý là cô cần người cùng diễn đối thoại với mình.

Đó là một phân cảnh cảm xúc, về cuộc tái ngộ sau nhiều năm xa cách.

Trong đoạn này, nữ chính tái ngộ mối tình đầu, người mà cô từng nghe nói đã hy sinh trong chiến tranh từ bảy tám năm trước. Không lâu sau, cô bị gia đình ép gả, hiện tại đã có chồng và con gái. Và giờ, người ấy bất ngờ xuất hiện trở lại. Nữ chính phải đối mặt với thực tế rằng, người yêu cả đời của mình đã lỡ mất mãi mãi, đau đớn đến tận tâm can.

“Hôm nay, diễn viên nam ấy có việc bận không tới được, hay là… để giám đốc Kỳ diễn cùng cô nhé?” Trần Kha nghĩ một hồi rồi đề nghị, còn tranh thủ nịnh thêm một câu. “Giám đốc Kỳ của chúng ta là thanh niên anh tuấn tài hoa, không thua kém mấy diễn viên trẻ đang nổi ngoài kia đâu.”

Kỳ Chính Hàn khẽ cười.

Với sự tự tin của anh, chắc chắn không cho đó là lời tâng bốc. Xét theo ngoại hình, nếu anh vào giới giải trí thật, ắt cũng có thể thành công rực rỡ.

Quả nhiên anh không hề từ chối, gật đầu nói: “Được thôi.”

Ngón tay anh vẫn kẹp điếu thuốc, chậm rãi đứng dậy, bước từng bước thong dong về phía cô. Khi đến gần, thấy gương mặt đầy mâu thuẫn của Tô Kiến Thanh, anh hỏi: “Diễn đoạn nào?”

Tô Kiến Thanh nhìn vào kịch bản, khóe mắt chạm đến lồng ngực rắn chắc của anh. Bóng dáng cao lớn trước mặt chắn mất ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ. Không rõ là do bóng anh hay chính khí chất áp lực toát ra, một cảm giác lạnh buốt len lỏi đến kỳ lạ, hiếm hoi giữa cái oi nồng mùa hạ, như thể cô vừa uống phải một ngụm nước đá.

Khói mỏng từ lòng bàn tay anh chầm chậm lan tỏa, như tơ khói vô hình quấn lấy hai người, lặng lẽ vây kín. Hơi nóng quẩn quanh khiến mồ hôi trên người cô túa ra không ngớt, thế nhưng chính ánh mắt dịu dàng, không hề sắc bén kia lại khiến cô thấy tim mình trĩu nặng, lạnh buốt như đang đứng trong lòng băng tuyết.

Không hiểu sao, ngay cả đứng đây cô cũng cảm thấy tê rần cả tay chân.

“Đoạn nào?” Kỳ Chính Hàn thấy cô không trả lời liền nhẹ nhàng hối thúc.

Tô Kiến Thanh nói: “Trang 11, em đã đánh dấu rồi.”

Anh lật kịch bản của cô, tìm đến đoạn được chỉ, vừa đọc vừa hỏi: “Anh đọc lời thoại là được?”

Tô Kiến Thanh khẽ châm chọc: “Dĩ nhiên, chẳng lẽ anh còn biết diễn?”

Nếu lúc này cô liếc nhìn qua Trần Kha, ắt hẳn sẽ thấy gương mặt ông sắp biến thành màu xanh vì quá sốc.

Kỳ Chính Hàn tất nhiên không trách cô, chỉ cười nhạt, rít một hơi thuốc rồi dập điếu thuốc vào gạt tàn.

“Tuyết Nga, anh về rồi.”

Nữ chính Phương Tuyết Nga đang quỳ gối bên giếng gánh nước, nghe thấy giọng nói ấy, cô chậm rãi quay đầu, không thể tin vào mắt mình, trong tay cô, chiếc ly nhựa giả làm gáo nước rơi “cạch” xuống đất.

Anh hỏi: “Em còn nhớ anh không?”

Nhiều năm xa cách, khi người đàn ông “đã hy sinh” ấy đột ngột hiện ra trước mắt, Tô Kiến Thanh lập tức ngồi bệt xuống đất, tay bịt miệng không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Cùng lúc đó, nước mắt dâng đầy hốc mắt, bóng dáng cao lớn trước mặt mờ nhòe như một mảng sương.

“A Thận…” Cô khó nhọc đứng dậy, bước chân run rẩy tiến lại gần, nắm lấy tay anh, ánh mắt kích động và khẩn thiết dò xét. “Là anh sao, A Thận?”

“Là anh.” Kỳ Chính Hàn siết tay cô, khẽ vén sợi tóc mai lòa xòa bên thái dương, dịu dàng nói. “Là anh, anh đã trở về.”

Anh đọc lời thoại không hề máy móc, nhưng sắc thái thì chưa đúng với nhân vật, thiếu đi nỗi đau day dứt, lại dư phần dịu dàng. Cũng dễ hiểu thôi, anh chưa từng nghiên cứu kỹ kịch bản.

Tô Kiến Thanh òa khóc nhào vào lòng anh, vòng tay yếu ớt quấn chặt lấy vòng eo săn chắc. Khuôn mặt ướt nóng của cô áp sát vào ngực anh, như mang theo một luồng lửa nóng rát.

Kỳ Chính Hàn khẽ động yết hầu, cũng nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.

“Họ nói anh chết rồi, em không tin. Nhưng vì sao… suốt bao năm qua anh không tìm em? Em thực sự đã nghĩ anh chết rồi… Em thực sự đã nghĩ thế…” Cô vừa khóc, vừa nấc nghẹn, tiếng nói đứt đoạn như xé rách cổ họng.

Kỳ Chính Hàn nhíu chặt mày, không tiếp lời thoại.

Anh từ từ nâng cả hai tay, siết chặt sau lưng cô, ôm cô vào lòng không rời.

Tô Kiến Thanh không nghe thấy phản hồi bèn tự mình diễn tiếp: “Anh không biết em đã sống thế nào bao năm nay đâu. Em từng nghĩ, liệu có phải anh đã chết trận nơi nào, hay là lấy người khác rồi, không cần em nữa. Em ngày nào cũng mong, đêm nào cũng ngóng. Dù không thể về, anh cũng nên viết cho em một bức thư chứ…”

Kỳ Chính Hàn đưa tay khẽ chỉnh khuôn mặt đã khóc đến đỏ bừng, đẫm lệ của cô.

Tô Kiến Thanh ngước đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn anh, trong ánh nắng, đôi con ngươi màu hổ phách càng thêm trong trẻo, lấp lánh. Qua làn nước mắt dày nặng, cô mơ hồ thấy hàng lông mày anh nhíu lại, như đang đau lòng thực sự.

Cho đến khi nghe thấy một câu: “Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?”

Trần Kha gằn giọng bắt chước, cố tình thay con gái nữ chính lên tiếng theo đúng kịch bản, đây vốn là đoạn bé gái bước vào, cắt ngang cuộc hội ngộ nghẹn ngào này.

Nhưng giọng ông quá mức khôi hài, khiến Tô Kiến Thanh không nhịn được phì cười thành tiếng.

Những người khác cũng bật cười theo.

Chỉ riêng Kỳ Chính Hàn là không. Anh vẫn nhíu chặt lông mày, bàn tay dịu dàng còn đặt trên gò má cô. Hơn nửa dòng nước mắt cô đã được anh lau đi, nhưng trên da thịt hai người vẫn đọng lại chút ẩm ướt, chẳng thể tan.

Tô Kiến Thanh buông tay đang vòng quanh eo anh, nhưng Kỳ Chính Hàn vẫn chưa thả lỏng. Cô cảm nhận được có gì đó không đúng, kéo vạt áo anh nhỏ giọng nhắc nhở: “Giám đốc Kỳ ơi, anh nhập vai sâu quá rồi đấy.”

Đôi mắt lạnh lùng của Kỳ Chính Hàn thoáng lay động, dần dần buông cánh tay đang ôm chặt lấy cô. Anh trầm giọng: “Xin lỗi.”

Rồi hỏi lại: “Có ai có khăn giấy không?”

Một nhà sản xuất đưa hộp khăn đến, anh định lau nước mắt cho cô. Cơ mà Tô Kiến Thanh đã quay lại dùng giấy của Tạ Tiêu lau mặt.

Cánh tay anh giơ ra còn dang dở ở đó, cô không nhận, chỉ khẽ cười: “Cảm ơn ngài Kỳ, anh phối hợp tốt lắm.”

Nhưng trong lòng lại âm thầm mắng nhiếc: Tốt cái đầu anh, đọc lời thoại mà cũng chẳng xong. May mà cô không bị anh làm ảnh hưởng.

Tô Kiến Thanh vò khăn giấy trong lòng bàn tay, im lặng ném vào thùng rác bên cạnh.

Trần Kha đùa cợt: “Thế nào rồi, giám đốc Kỳ, có cảm xúc gì không?”

Kỳ Chính Hàn nở nụ cười nhẹ nhàng, chậm rãi đáp với hàm ý sâu xa: “Cảm xúc dạt dào, như thật. Không hổ là ảnh hậu.” Ánh mắt anh dừng lại nơi nữ chính của mình.

Tô Kiến Thanh đang gỡ mớ tóc rối do bị va chạm, cô chọn kiểu đuôi ngựa như cũ. Mái tóc dày cuộn gọn trong lòng bàn tay, chỉ mất vài giây, cô đã đưa tay lên khéo léo buộc lại bằng dây thun. Sau đó, cô nói với Trần Kha: “Đạo diễn Trần, hôm nay tôi còn có việc khác, không ở lại lâu được. Tôi sẽ chờ thông báo của ông.”

Trần Kha gật đầu: “Ừ.”

Vốn dĩ Tô Kiến Thanh cũng không kỳ vọng quá nhiều vào bộ phim này nên càng không cần phải rào đón hay nịnh nọt gì trước mặt bọn họ. Có duyên thì nhận, không có cũng chẳng thiết tha dành thời gian lấy lòng ai.

Ra khỏi biệt thự, Tạ Tiêu lái xe, còn Tô Kiến Thanh ngồi trong xe kiểm tra lại dàn ekip sản xuất “Không Thấy Phồn Hoa” quả thực trong danh sách không có tên anh.

Tuy nhiên, cô lại chú ý đến một công ty phát hành rất lạ, tên là Qing. Chủ doanh nghiệp: Kỳ Chính Hàn.

Tô Kiến Thanh phiền muộn thở dài một hơi.

Mẹ nó. Anh dám mở hẳn một công ty phim truyền hình ở Thân Thành.

Sự trùng hợp ư? Không hề, là nghiệt duyên tìm đến cửa.

Khi Tô Kiến Thanh đang trầm mặc vì bực bội thì Tạ Tiêu vẫn hăng hái ca ngợi vẻ ngoài của Kỳ Chính Hàn ngay bên tai cô. Lúc đầu cô còn ậm ừ hưởng ứng vài câu, sau đó cũng thấy mệt, chẳng buồn lên tiếng nữa. Tô Kiến Thanh dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh nắng chói chang xuyên qua mí mắt, đốt rát võng mạc.

Trong đầu bỗng hiện lên một cảnh tượng, là biểu cảm cuối cùng của anh.

Anh ngồi lại trên sô pha, cúi đầu châm thuốc, vẻ nặng trĩu như bị lửa hun cháy. Trước ngực ướt sũng, là nước mắt của cô.

Sinh nhật tuổi 27 của Tô Kiến Thanh, cô đón cùng Đoạn Thần Dương. Cuối cùng, cô đã đồng ý lời mời hẹn hò của anh. Đoạn Thần Dương đến tận nhà đón người, để tránh lời ra tiếng vào, Tô Kiến Thanh che kín từ đầu tới chân. Khi thấy cô bước xuống lầu, anh bấm còi xe hai tiếng.

Tô Kiến Thanh đi đến, anh thò đầu ra vẫy tay, trên đầu đội một chiếc mũ bóng chày.

Cô đề nghị: “Em ngồi ghế sau nhé, lỡ bị chụp thì phiền.”

Anh cười: “Được thôi, nếu bị chụp thì nói em thuê anh làm tài xế.”

Đoạn Thần Dương là người thẳng thắn, tính cách sôi nổi, trong đám “hoa đào thối” vây quanh cô thì miễn cưỡng cũng thuộc loại dễ chấp nhận. Ngoại hình anh cũng đủ điển trai, nếu không thì với khả năng diễn xuất dở tệ như vậy, anh đã sớm chìm nghỉm trong giới rồi. Có điều phong cách của anh chàng hơi sặc sỡ màu mè, vốn không nằm trong gu thẩm mỹ của Tô Kiến Thanh, vì vốn dĩ cô không thích mắt một mí.

“Sao đang lái xe mà đội mũ vậy?” Cô ngồi ở hàng ghế sau, dễ trò chuyện hơn.

“Anh mới cạo đầu.” Anh tháo mũ, ngoảnh đầu nhìn Tô Kiến Thanh, hào phóng khoe ra mái tóc húi cua sạch sẽ.

Cô bảo: “Đẹp đấy. Anh cứ để vậy đi, đừng uốn tóc nữa.” Với cô, điều quan trọng nhất ở một chàng trai không phải là góc cạnh gương mặt phải đẹp mà là sự thoải mái, chỉn chu và sạch sẽ.

Đoạn Thần Dương đặt chiếc mũ xuống, vuốt tóc rồi cười: “Cũng tại hoàn cảnh ép buộc thôi. Chứ em tưởng em lúc nào cũng được tự quyết định tạo hình của mình sao?”

Tô Kiến Thanh nhìn nghiêng gương mặt anh, im lặng một lúc, nhẹ nhàng nhướng lên góc môi. Động tác nhỏ ấy lọt vào mắt anh qua gương chiếu hậu.

“Đang bắt chước kiểu cười của anh hả?” Anh quay đầu liếc cô một cái. “Đừng học theo, môi anh bẩm sinh bị lệch đấy.”

Tô Kiến Thanh ngạc nhiên: “Thật á?”

Anh ngẫm nghĩ một lúc, tay đặt trên vô lăng chậm rãi nhấc lên, giơ ngón tay làm dấu một tí xíu: “Nói chính xác thì, có chút là ý trời, có chút là do người sắp đặt.”

Tô Kiến Thanh bị chọc cười.

Đoạn Thần Dương cũng cười theo.

Anh là cậu ấm nhà giàu gốc Thân Thành, vào giới giải trí chỉ để tìm chút thú vui, đúng kiểu đại thiếu gia xuống núi trải nghiệm cuộc sống. Nhà anh có tập đoàn làm phim, tài nguyên chẳng bao giờ thiếu, muốn đóng phim thì đóng, không thì ăn chơi nhảy múa suốt ngày, có những người sinh ra đã ở vạch đích rồi.

Trên đường đến nhà hàng, Đoạn Thần Dương mở đầu bằng câu: “Để anh kể chút thông tin cá nhân cho em nghe”, rồi thao thao bất tuyệt về lý lịch và hoàn cảnh gia đình. Khi nhắc đến chiều cao, anh bảo: “Công bố với bên ngoài là 1m83, thực tế chỉ có 1m81 thôi. Nếu em nhất định muốn mang giày cao gót thì anh sẽ lót thêm đế giày. Không sao cả, được chứ? Mình đừng khắt khe chuyện này nữa.”

Tô Kiến Thanh chống tay lên lưng ghế trước, nhìn anh cười. Chỉ vì lần trước cô từng viện lý do chiều cao để từ chối lời mời hẹn hò của anh mà đến giờ anh vẫn còn ghi nhớ lời đó.

“Cảm giác như đang xem mắt vậy.” Cô nói.

“Xem mắt? Cách nói này nghe trần tục quá rồi.” Anh nghiêng đầu nhìn cô qua gương chiếu hậu. “Đây là một cuộc đàm phán trọng đại hướng tới mối quan hệ lâu dài.”

Xe đến nơi, họ ăn tối cùng nhau, sau đó đi xem phim. Anh chọn phim của Châu Tinh Trì. Tô Kiến Thanh nhận xét: “Phim của ông ấy luôn làm em thấy buồn.”

Đoạn Thần Dương bắt chéo chân, thản nhiên đáp: “Xem để vui thôi, nghĩ nhiều chuyện đau thương làm gì.”

Tô Kiến Thanh thầm nghĩ: “Hiểu vì sao lại diễn dở như thế rồi.” Cơ mà bây giờ cô không còn tùy tiện làm người khác mất mặt nữa.

Trên đường về trời đã tối, lần này Tô Kiến Thanh ngồi ghế phụ phía trước, khi cài dây an toàn, cô lờ mờ thấy ánh chớp phía trước, trời sắp đổ mưa lớn.

Đoạn Thần Dương lên tiếng: “Giờ đến lượt em giới thiệu rồi đấy.”

Tô Kiến Thanh hỏi lại: “Anh muốn biết gì?”

“Tên tiếng Trung, tên tiếng Anh, bút danh, nghệ danh, từng dùng tên gì, trong nhà có mấy người, bình quân đất canh tác mỗi đầu người là bao nhiêu. Nói hết đi.”

Cô đáp: “Muốn biết rõ như vậy để làm gì? anh khả nghi quá.”

Anh chưa vội lái xe, nghiêng đầu nhìn cô: “Nếu anh nhớ không nhầm, em từng nói là nếu yêu thì phải hướng đến hôn nhân.”

Tô Kiến Thanh nhướng mày: “Anh xem phỏng vấn của em à?”

Anh cười: “Tất nhiên, phải làm bài tập cho đầy đủ chứ.”

Cô cũng mím môi cười nhẹ: “Mấy cái đó có kịch bản cả.”

Đoạn Thần Dương tỏ vẻ tiếc nuối: “Anh còn tưởng là mình với em tâm đầu ý hợp.” Anh khởi động xe. “Đi thôi, anh đưa em về.”

Anh là kiểu người rất trưởng thành trong cách hành xử, rõ ràng và thẳng thắn. Dễ nhận thấy câu “không thử sao biết” mà anh từng nói với cô, cũng chính là kim chỉ nam cho bản thân.

Thấy hợp thì quen, có lẽ phần lớn tình yêu của người trưởng thành bắt đầu như thế. Họ đã qua cái thuở mười bảy, ở giai đoạn dễ dàng rung động với ai đó.

Xe dừng ngay dưới nhà cô, Đoạn Thần Dương bật đèn trong xe, tỏ ý muốn tiếp tục trò chuyện.

“Phần cuối cùng nè, chấm điểm cho khách mời khiến em rung động đi.” Anh lấy điện thoại ra, vừa mở WeChat vừa nói. “Trao đổi tin nhắn nhé?”

Nhưng chưa dứt câu, Tô Kiến Thanh đã buông một chữ: “60.”

Tay anh dừng lại giữa màn hình, khẽ cười chua chát: “Em thẳng thắn quá nhỉ, chẳng cho người ta tí hồi hộp nào cả.”

Điện thoại cô sáng lên, là tin nhắn của anh, con số tròn trĩnh “100”.

Cô bật thốt: “Ồ, người khách sáo thế.”

Anh cũng bật cười.

Không mở thêm đề tài nào khác, anh tắt máy xe nhưng vẫn ngồi yên, hai tay tựa lên vô lăng, gõ nhẹ hai cái, trông như đang suy nghĩ điều gì đó. Anh liếc mắt nhìn Tô Kiến Thanh, làm cô phải hỏi: “Anh định nói gì à?”

Anh cất lời: “Muốn hôn một cái không?”

“Hả?” Cô giật thót người.

“Thử trước tính sau, biết đâu kỹ thuật hôn còn giúp anh kéo thêm điểm.”

Biểu cảm của cô trở nên cứng ngắc, thậm chí là có hơi mất kiểm soát.

Đoạn Thần Dương buồn cười: “Không muốn thì thôi, anh đâu có ép buộc. Mặt làm gì ghê vậy.”

Mưa bắt đầu rơi, tí tách đập lên kính chắn gió rồi bị gạt đi từng đợt. Giữa âm thanh đều đều đó, cô nghe thấy anh mỉm cười và nói: “Thoạt nhìn hơi giống thằng lưu manh thế thôi chứ thật ra anh là người quân tử.”

Anh với tay ra sau lấy cây dù đưa cho cô: “Đi đi, không lát nữa mưa lớn đấy.”

Tô Kiến Thanh gật đầu: “Ừ.”

Cô bung dù rồi quay lại dặn: “Anh về cẩn thận nhé.”

Anh giơ tay vẫy: “Bye.”

Cửa xe đóng lại, Tô Kiến Thanh vội vã quay người bước vào khu chung cư. Dù chỉ cách vài bước chân cơ mà mưa quá lớn, cô cúi đầu nhìn những vũng nước dưới đất, cẩn thận bước qua từng lần một, nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị ướt gấu quần.

Cho đến khi cô nhìn thấy ánh đèn phản chiếu trong vũng nước và một bóng người cao lớn lờ mờ trong làn nước đục ngầu.

Tô Kiến Thanh định né sang một bên để tránh người đó, thình lình bước chân dừng lại, cô ngẩng đầu lên.

Người đàn ông đứng dưới mưa, tay cầm một cây dù đen, tay kia đút túi quần. Áo sơ mi đen, tay áo được tùy ý xắn lên vài nấc, phần vai đã ướt đẫm, xem ra đã chờ ở đây khá lâu và bị nước mưa dội ướt người. Trên gương mặt đó không có biểu cảm nào khác mà chỉ im lặng nhìn Tô Kiến Thanh, ánh mắt trầm tĩnh lạnh nhạt, quanh người tỏa ra khí thế cao ngạo, bất khả xâm phạm.

Anh quan sát cô vài giây rồi lại quay đầu nhìn về phía đuôi xe của Đoạn Thần Dương đang khuất dần ở đầu đường.

“Anh tìm em có việc hả?” Cô hỏi.

Anh trầm giọng đáp: “Phải.”

Tô Kiến Thanh lướt qua anh, bước vào hành lang khu chung cư. Lên vài bậc thềm, cô thu dù lại, vẩy nhẹ nước mưa còn đọng.

Cô nói: “Không thể gọi điện được à? Chuyện gì quan trọng đến mức phải đích thân đến nói?”

Khi ấy, Kỳ Chính Hàn cũng theo cô bước vào dưới mái hiên. Anh nhàn nhạt trả lời: “Đến mừng sinh nhật em.” Thật hiếm khi anh còn nhớ đến ngày sinh nhật của cô.

Nếu không phải vì trời đang mưa to, cô nhất định sẽ khuyên anh rời đi. Nhưng thấy giày da và quần tây của anh đều ướt sũng, Tô Kiến Thanh nhịn không nói lời châm chọc. Cô ngầm đồng ý để anh vào nhà ngồi một lát, hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”

Anh đáp: “Không khó để biết mà.”

Được rồi, nói cũng như không. Cô cũng lười hỏi thêm. Anh là người có năng lực đến mức nào chứ.

Tô Kiến Thanh im lặng bấm thang máy, lúc này chỉ có hai người họ đang chờ. Kỳ Chính Hàn chậm rãi bước theo sau, đứng bên cạnh cô.

Vào trong nhà, vẻ mặt nghiêm nghị của anh dịu đi đôi chút, nghiêng đầu nhìn mái tóc hơi ướt của cô: “Anh đến lúc năm giờ.”

Tính ra, anh đã đợi hơn ba tiếng đồng hồ. Vậy thì sao, bây giờ cô phải cảm ơn anh vì đã đến ư? Tô Kiến Thanh gật đầu: “Ừ.”

Một lúc sau, nghe thấy anh thở nhẹ, cười khẽ một tiếng, có vẻ hơi khó chịu.

Kỳ Chính Hàn quay sang nhìn cánh cửa thang máy lạnh lẽo phía trước, bực dọc nhét tay vào túi quần.

Khi anh đang sốt ruột chờ đợi, cô lại ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác. Thật giỏi mà.

Cửa thang máy mở ra, người trong thang máy tản dần, hai người họ lùi lại nhường đường, sau đó cùng bước vào thang máy trống.

“Không biết em thiếu gì, anh không chuẩn bị quà.” Trong không gian kín, anh lại nhìn cô, dịu dàng nói. “Để anh nấu cho em một bát mì, nhà em có mì chứ?”

Tô Kiến Thanh nói: “Bọn em đã ăn ở ngoài rồi.”

Hai chữ “bọn em” khiến anh sinh lòng cảnh giác, vô thức nhíu mày. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh nấu chút gì đó, em nếm thử xem.”

Đó là giọng điệu quen thuộc, không chấp nhận thương lượng. Những việc anh quyết định, hiếm khi cho người khác cơ hội bàn bạc.

Tô Kiến Thanh cũng không thường chống đối anh, nhưng lần này cô lại nói: “Nếu em không muốn thì sao?”

Kỳ Chính Hàn: “Ăn được thì ăn, không ăn được thì đổ đi. Có gì mà không muốn?”

Đến nhà cô, dùng lương thực của cô để thể hiện sự nhiệt tình của mình, Tô Kiến Thanh cười lạnh, bị sự vô lý của anh làm cho bất lực.

Cô không nói thêm nữa, anh liền chuyển đề tài, giọng trầm xuống: “Em với gã đó có quan hệ gì?”

Cô châm chước rồi mới trả lời: “Đồng nghiệp thôi.”

Kỳ Chính Hàn cười nhạt: “Xem ra anh đến vừa đúng lúc.”

Tô Kiến Thanh nhìn anh: “Thưa ngài Kỳ, em không phản đối anh đi theo là vì ngoài trời đang mưa to, phiền anh đừng gây chuyện vô cớ. Được không?”

Anh gật đầu “ừ” một tiếng, có vẻ đã hiểu chuyện, nhưng ngay sau đó lại hỏi: “Hai người đã làm chưa?”

Tô Kiến Thanh mở to mắt, hàng mày nhăn lại. Sự xâm phạm quá mức này khiến cô tức giận, không khỏi nghiến chặt răng: “Anh có biết lịch sự không vậy?”

Kỳ Chính Hàn không xấu hổ cũng không tức giận, còn tỏ vẻ thản nhiên: “Hỏi thôi mà.”

Thang máy đã đến tầng trên, cô bước ra ngoài. Giọng anh vang lên từ phía sau: “Không thể nào đã làm thật chứ.”

Tô Kiến Thanh dừng lại, nghiêm túc nói: “Nếu anh nhất định phải nói những chuyện riêng tư kiểu này thì em sẽ không hoan nghênh anh vào nhà.”

Kỳ Chính Hàn cười khẩy: “Trước đây trên giường có chuyện gì chưa nói?”

Anh hoàn toàn không biết xấu hổ, đúng lúc có người đi ngang qua, nghe thấy những lời này bèn nhìn hai người họ với ánh mắt kỳ lạ. Tô Kiến Thanh kéo thấp vành nón xuống vội vàng bước đi. Rất nhanh, trong hành lang chỉ còn lại tiếng bước chân một nhanh một chậm của hai người.

Sau đó, giọng Kỳ Chính Hàn vang lên: “Em thực sự rất tuyệt tình.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.