Cái tát của Cố Tuệ Nhàn làm Ngu Dao hơi hơi váng đầu hoa mắt.
"Dì!" Thấy Cố Tuệ Nhàn động tay đánh cô, Diệp Tử Mặc tiến lên giữ chặt Cố Tuệ Nhàn.
Cố Tuệ Nhàn rất muốn thoát khỏi sự khống chế của Diệp Tử Mặc, tiếc là không đủ sức lực. Bà bị kích động, ngất đi.
"Mẹ!" Ngu Dao thấy Cố Tuệ Nhàn ngã xuống lập tức lao tới ôm lấy bà.
Sắc mặt Cố Tuệ Nhàn lúc này tái nhợt, không có một chút huyết khí, môi khô nẻ. Thấy vậy, Ngu Dao đưa tay sờ trán bà. "Mẹ, mẹ sốt rồi."
Từ sau khi Ngu Thế Minh bị đưa đi, sức khỏe Cố Tuệ Nhàn không còn như trước, đôi khi cảm xúc không ổn định sẽ kèm theo sốt nhẹ.
Hai người nam Ngu Dật Thần và Diệp Tử Mặc ôm Cố Tuệ Nhàn về phòng, Ngu Dao bận trước bận sau cho bà uống thuốc. Nhìn Cố Tuệ Nhàn thba iếp đi rồi, ba người mới rời khỏi phòng.
"Chị, chị không sao chứ.?" Ngu Dật Thần thấy má bên phải của Ngu Dao sưng đỏ một mảng, đau lòng hỏi.
Chuyện bố bị đưa đi, căn bản chẳng có chút can hệ với Ngu Dao; có điều, xét theo nghĩa nào đó, chuyện này liên quan nhiều đến Ngu Dao. Ngu Dật Thần thấy được bản chất của vấn đề nhưng Cố Tuệ Nhàn chỉ có thấy có mỗi mặt ngoài của vấn đề.
Diệp Tử Mặc đau lòng vuốt nhẹ hai má Ngu Dao. "Anh đi lấy băng dán lại cho em."
Ngu Dao không nói gì, ánh mắt trống rỗng không còn sức lực, vừa rồi cái tát của Cố Tuệ Nhàn như một đấm đánh vào lòng cô.
Có lẽ, mẹ không nói sai, thật sự bởi vì mình mà bố bị đưa đi.
Đây là suy nghĩ trong lòng Ngu Dao ngay lúc này.
Diệp Tử Mặc cầm băng tới, cẩn thận dán lên chỗ sưng, đau lòng thổi nhẹ. "Còn đau không?"
Ngu Dao lắc đầu.
Thật sự thì Cố Tuệ Nhàn cũng không có bao nhiêu sức lực, vừa rồi cũng thấy đau nhưng giờ đã không còn thấy đau rồi.
"Chị, lời mẹ nói chị đừng để trong lòng."
"Chị biết."
Nhưng cô sao có thể không suy nghĩ lung tung cho được?
Từ Khiêm tối hôm qua đã nói anh ta sẽ chờ cô đi cầu xin anh ta, chờ cô bị chê cười.
Ngu Dao nghĩ tới nước mắt liền rơi xuống.
Diệp Tử Mặc thấy thế đau lòng vô cùng.
---
Thành phố Giang Ninh.
Sinh mạng của Quý Tinh đã dừng lại, khi cô hấp hối chỉ có Từ Khiêm và Tôn Quân Trác ở bên cạnh.
Từ Khiêm như thể đã sớm nhìn thấu chuyện này, cho nên, đối với cái chết của Quý Tinh, anh cũng không có biểu hiện đau khổ ra nhiều, ngược lại với Tôn Quân Trác - anh ta gắt gao ôm di thể của Quý Tinh, không cho người mang đi.
Anh ta chỉ vào Từ Khiêm, lên án anh rõ ràng biết có người có thể cứu Quý Tinh nhưng lại xót người phụ nữ kia, không cho cô ta hiến tủy cho Quý Tinh.
Anh ta nói: "A Khiêm, cậu căn bản không yêu Quý Tinh! Cậu hai năm trước không yêu cô ấy, hai năm sau cậu vẫn không yêu cô ấy."
Trước lời nói của Tôn Quân Trác, Từ Khiêm cũng không phản bác.
Anh suy nghĩ đăm chiêu, mình có phải thật sự như lời Tôn Quân Trác nói, anh không yêu Quý Tinh?
Sau đó, Từ Khiêm cũng tự phủ nhận.
Là Quý Tinh từ bỏ tình cảm giữa bọn họ trước, là Quý Tinh không tin tưởng chính mình, lựa chọn cách rời anh, theo đuổi danh lợi.
Quý Tinh đã không còn người thân, việc hậu sự của cô cũng là một tay Tôn Quân Trác xử lý, anh ta không cho Từ Khiêm nhúng tay vào dù chỉ nửa phần.
"Tôi không muốn có người làm ô uế lễ tang của cô ấy."
Từ Khiêm cũng không kiên trì, anh nghĩ, nếu Tôn Quân Trác muốn một mình lo liệu vậy cứ để anh ta làm đi.
Một tuần sau khi Quý Tinh ra đi, Từ Khiêm về Bạch Sa.
Đã lâu lắm rồi anh không tới bệnh viện, tuy không cần phải nhọc lòng, nhưng anh vẫn phải quan tâm một chút.
Trương Tiêu thu xếp lịch ổn thỏa trình hàng ngày cho Từ Khiêm.
"Anh Khiêm, lúc trước anh định làm phẫu thuật cho người bạn của ông cụ nhà, bởi vì chuyện của cô Quý nên tôi đã nói bác sĩ Cố làm rồi."
Cuộc phẫu thuật của bạn hữu ông cụ trước là định để Từ Khiêm làm, nhưng sau đó gặp chuyện của Quý Tinh, Từ Khiêm có một khoảng thời gian không ở Bạch Sa. Thấy tình hình đó, Trương Tiêu liền tự quyết định để trưởng khoa Thần kinh của bệnh viện, bác sĩ Cố, làm phẫu thuật. Sau cuộc phẫu thuật, sức khỏe bệnh nhân khôi phục rất tốt, cũng đã xuất viện.
Từ Khiêm ở bệnh viện thơ thẩn một ngày rồi mới về.
Lúc này anh nhận được điện thoại của Chương Minh.
"A Khiêm!"
"Gì vậy?"
"Lần trước cậu bảo tôi trị Ngu Thế Minh, giờ sao đây?"
"Hửm?" Từ Khiêm vẫn chưa nhớ ra chuyện này.
"Giờ sao đây là sao?"
"Đêm đó cậu gọi điện bảo tôi đưa Ngu Thế Minh vào thế chết, cậu quên rồi à?"
Nếu không phải Chương Minh gọi điện lại, Từ Khiêm thật sự đã quên mất. Hôm đó cũng chỉ vì cơn giận anh mới gọi điện nói những lời đó, sau ấy anh đã định bảo Chương Minh thu tay lại nhưng chuyện Quý Tinh ra đi mà anh quên béng.
"Thả đi."
"Cái gì?" Chương Minh quả thực không tin được những gì mình nghe.
"Cậu nói thả ông ta?"
"Ừm."
"Coi bộ hơi khó."
Chương Minh ở đầu kia điện thoại đem sự tình nói một cách đơn giản, chỉ thấy Từ Khiêm giận dữ không nhịn được, còn chưa đợi Chương Minh nói xong đã cúp điện thoại, đột ngột đổi hướng xe chạy về thành phố Côn.
Từ Khiêm lúc này rất muốn vặt đầu Chương Minh xuống để coi bên trong chứa thứ gì.
Sao lời anh nói khi tức giận mà cũng không nghe ra?
Anh nhấn mạnh chân ga chạy tới thành phố Côn.
Ngu Thế Minh đã bị Cục chống tham nhũng dẫn đi hơn một tuần, trong lúc này cũng không có tin tức gì. Ngu Dao thông qua Đồng Hâm muốn xin gặp ông lần nữa nhưng cũng bị trả đơn lại.
Đồng Hâm cũng đi hỏi rất nhiều lần, bên trên đều nói sự tình còn đang trong giai đoạn điều tra, tạm thời chưa tiện tiết lộ, sau đó trả đơn về lại cho Đồng Hâm.
Ngu Dao thấy trước mắt không có cách nào gặp Ngu Thế Minh, mà công việc của Đồng Hâm cũng bận rộn vô cùng, khiến anh ấy phải về lại Bạch Sa trước.
Diệp Tử Mặc đã về lại Bạch Sa từ lâu, anh xin nghỉ phép, đương nhiên không được ở lại lâu.
Bởi vì chuyện của Ngu Thế Minh, Ngu Dao đã xin nghỉ việc, bằng không cũng không thể ở nhà lâu như vậy.
Cố Tuệ Nhàn mấy ngày nay đã không thể không có người bên cạnh. Bà cứ trông hoảng hốt, có chút không tỉnh táo, chạy ra ngoài gặp ai cũng hỏi: "Có gặp chồng tôi không?"
Ngu Dao không dám để Cố Tuệ Nhàn ở nhà một mình, luôn phải túc trực cạnh bà.
Hiện tại, thể xác và tinh thần Ngu Dao đều mệt mỏi.
Cô bắt đầu cúi đầu trước hiện thực, có phải đi cầu xin anh ta là bố sẽ được thả ra? Mẹ cũng sẽ tốt lên?
Ngu Dao không dám nghĩ nhà này nếu không còn bố sẽ thành ra cái gì?
Còn Cố Tuệ Nhàn sẽ ra sao?
Dạo gần đây Ngu Dật Thần đã xin thầy không học giờ tự học. Kết quả học tập của cậu vẫn tốt, cậu lấy lý do sức khỏe người lớn trong nhà không tốt, muốn ở nhà tự học, thầy cũng đã đồng ý.
Tan học, Ngu Dật Thần mua cơm chiều, mang về cho Ngu Dao và Cố Tuệ Nhàn.
Bởi vì luôn cần có một người túc trực thường xuyên bên cạnh Cố Tuệ Nhàn nên căn bản không thể nấu cơm nhà, giữa trưa Ngu Dao đều gọi cơm hộp.
"Chị, em đi xem mẹ, chị đi ăn cơm đi." Ngu Dật Thần đẩy cửa phòng ngủ ra.
Cố Tuệ Nhàn ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía cậu, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Ngu Dao gật gật đầu, đổi ca cho Ngu Dật Thần, đi ra ngoài phòng khách ăn cơm.
Không bao lâu, Ngu Dao nghe tiếng Ngu Dật Thần kêu: "Mẹ! Mẹ làm gì vậy?"
Ngu Dao vội vàng buông chén đũa, định đi xem chuyện gì xảy ra, còn chưa đi đến phòng ngủ đã bị Cố Tuệ Nhàn bóp cổ.
Sức lực của bà rất lớn, dường như muốn bóp chết Ngu Dao.
Miệng bà cứ mãi lảm nhảm: "Mày đồ hại người! Hại tao còn chưa đủ, còn hại cả bố mày. Mày đi chết đi!"