Hai người dùng cơm chiều ở trung tâm mua sắm rồi mới về. Từ Khiêm cố ý gọi điện thoại dặn dì Lã buổi tối không cần tới nấu cơm, hai người sẽ ăn ở ngoài.
Từ Khiêm dẫn Ngu Dao tới nhà hàng Nhật. Hai người gọi năm món, một cái lẩu thịt mỡ, rau củ tempura, cánh gà hầm sả, sushi kinh điển và thịt xông khói nấm kim châm, cuối cùng còn gọi một chai sake.
Các nguyên liệu nấu món Nhật có một vị ngọt thanh, với người thích ăn cay như Ngu Dao thì không thích lắm; Từ Khiêm không thể ăn cay, so ra đồ Nhật hợp với anh hơn.
Rót cho Ngu Dao một ly sake đầy, Từ Khiêm dùng ánh mắt bảo cô. “Nếm thử đi, thực sự không tồi đâu.”
Rượu sake là loại rượu đại biểu cho Nhật Bản, cũng nổi danh như rượu soju của Hàn Quốc vậy.
Ngu Dao cầm chén rượu nhấp một ngụm, lại thiếu chút nữa phun ra ngoài. Cô vội vàng cầm ly nước chanh bên cạnh lên, uống ừng ực.
“Đây là cái mùi gì vậy?”
Vị rượu không nồng lắm, lại có mùi rất kì.
“Không biết nhìn hàng!” Từ Khiêm khinh khỉnh nói. “Đây mới là rượu ngon đấy!”
“Không thích.”
Mùi vị rượu sake thật cổ quái, Ngu Dao thà uống rượu đế, chứ không thích hương vị rượu sake này.
Hai người cơm nước xong ra về đã là 8 giờ. “Chúng ta về đi!” Ngu Dao hơi mệt, cô đã lâu không được thư giãn như hôm nay.
Từ Khiêm nâng cổ tay lên xem đồng hồ, không còn sớm nữa, nếu Ngu Dao muốn về thì về vậy.
Hai người đi thẳng ra hầm để xe lấy xe rồi đi về.
Vào nhà, chưa kịp đóng cửa đàng hoàng Từ Khiêm đã không nhịn được mà ôm Ngu Dao vào ngực. “Dao Dao!” Hai gò má anh cọ xát vào sườn mặt Ngu Dao, bộ dạng gấp gáp cầu hoan là đây.
Ngu Dao sao lại không biết thái độ này của anh nghĩa là gì.
“Đi tắm trước đi.” Ngu Dao muốn kéo người đàn ông lại.
Từ Khiêm quen sạch sẽ, trong khoảng thời gian Ngu Dao sống cùng người đàn ông này, chỉ cần vừa về nhà, anh nhất định sẽ đi tắm rửa thay quần áo trước.
“Được đó. Chúng ta đi tắm uyên ương.” Từ Khiêm cười xấu xa, sau đó bế ngang Ngu Dao lên, đi về phòng ngủ.
---
Giang Ninh.
Cảnh Húc Nghiêu đưa Hình Gia Huyên về nhà họ Hình xong, anh mới về nhà mình.
Bà Cảnh an vị trên sô pha, nhìn anh vào cửa. “A Nghiêu, lại đây ngồi đi!” Bà vẫy tay ra hiệu Cảnh Húc Nghiêu tới.
Bà Cảnh tên gọi Lâm Minh Giai, thời bà còn trẻ, nhà họ Lâm cũng là một danh môn vọng tộc ở Giang Ninh. Lâm Minh Giai thời trẻ là một mỹ nhân, dù đã có dấu vết của năm tháng nhưng bà xinh đẹp như vậy.
Hôm nay bà mặc một bộ sườn xám màu tím sậm, khoác áo choàng bên ngoài, vẫn còn rất thu hút.
“Mẹ, trễ vậy rồi sao còn không ngủ?”
“Gia Huyên về rồi?”
“Ừm, con uống trà với bác Hình một lúc mới về.” Cảnh Húc Nghiêu từ sau khi tiếp nhận công việc của gia đình thì cũng rất ít khi tới nhà họ Hình.
Lâm Minh Giai gật gật đầu. “Nên qua lại nhiều hơn nữa.”
“Mẹ, hôn ước của con với Gia Huyên đừng nhắc lại nữa.” Đây cũng là mục đích của Cảnh Húc Nghiêu khi trở về lần này.
Anh vốn chỉ cần đưa Hình Gia Huyên lên tàu thôi là được, hoàn toàn không cần thiết phải bỏ chuyện công ty mà quay về một chuyến, nhưng chuyện hôn ước này nên anh nhất định phải về.
“Sao? Gia Huyên không tốt?” Lâm Minh Giai thật sự không hiểu, con bétốt như vậy sao thằng con mình lại không vừa mắt chứ?
“Mẹ, chuyện của con, con tự có chừng mực.” Cảnh Húc Nghiêu không muốn tiếp tục đề tài này, anh đứng dậy. “Mẹ nên nói rõ ràng với bác Hình và dì Hình đi!”
Lời nói vui của đời trước sao có thể xem là thật chứ!
“Con có người thương rồi? Là Thạch Hâm kia à?”
Hồi Tết, Cảnh Húc Nghiêu dẫn Thạch Hâm về Giang Ninh, tuy anh không đưa cô về nhà họ Cảnh nhưng Lâm Minh Giai cũng biết.
“Mẹ, đừng để con biết mẹ có làm gì cô ấy!” Bỏ lại mấy lời này xong, Cảnh Húc Nghiêu tông cửa ra ngoài.
Vừa vào nhà anh đã nhận được tin nhắn của Tôn Quân Trác, bảo anh tới Lệ Xá chơi một chuyến, anh cũng không có việc gì nên liền tới đó.
Nếu ở nhà cứ phải nghe mẹ lảm nhảm, Cảnh Húc Nghiêu chi bằng ra ngoài tìm vui.
Lúc lái xe đến Lệ Xá, nhóm của Tôn Quân Trác đã mở màn rồi, cả nam lẫn nữ ngồi chật phòng. Bên trong tràn ngập đủ loại hương vị, mùi thuốc lá, mùi nước hoa, mùi rượu hòa trộn với nhau, thiếu chút nữa làm Cảnh Húc Nghiêu thở không nổi.
“Hey, cậu chủ Cảnh sao thế này?” Một người bạn thấy Cảnh Húc Nghiêu đứng ở cửa không vào, nói vui.
Cảnh Húc Nghiêu nhíu mày. “Không có gì.”
“Chẳng lẽ ở Bạch Sa lâu lắm rồi không sống cuộc sống về đêm à?” Người nọ nói, còn đẩy đẩy cô gái cạnh mình tới. “Đi, hạ hỏa cho cậu chủ Cảnh!”
Cô gái kia ngượng ngùng õng õng ẹo ẹo đi tới. “Cậu chủ Cảnh, uống một ly đi!” Cô ta cầm ly vang đỏ đưa tới trước mặt Cảnh Húc Nghiêu, muốn nâng ly cho anh.
Cảnh Húc Nghiêu chỉ nhìn cô ta một cái, sau đó đẩy cô ta ra, tự ngồi xuống ghế. “Quân Trác đâu?” Anh hỏi.
“Ở đâu bên kia.” Người kia dùng ngón tay chỉ vào căn phòng bên trong, trả lời.
Cảnh Húc Nghiêu đi thẳng vào phòng bao.
Quả nhiên, chỉ có một mình Tôn Quân Trác ngồi. “Cậu đang làm gì đấy?”
“Không có gì.” Nghe có người tới, Tôn Quân Trác cất di động.
“Xem ảnh của Quý Tinh à?”
Tôn Quân Trác không trả lời, tức là thừa nhận. Quý Tinh đi lâu vậy rồi, mỗi khi nhớ cô, Tôn Quân Trác lại lấy ra di động ra xem ảnh cô.
“Cô gái ngày hôm nay, sao cậu tìm được vậy?” Tôn Quân Trác đang nói người trông giống Quý Tinh.
Thật trùng hợp! Hai ngườ giống nhau như vậy, ngay cả tên cũng giống, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
“Hôm nay lúc đưa Gia Huyên về thì gặp ở trạm tàu cao tốc.” Cảnh Húc Nghiêu nói sơ lược.
“Tôi luôn có cảm giác, chuyện này không đơn giản như vậy.” Tôn Quân Trác chép miệng, có chút không tưởng tượng được, nói.
Bạch Sa rộng như vậy, sao lại dễ dàng gặp trúng chứ? Lại còn giữa chốn đông đúc ở trạm tàu cao tốc, thật quá khéo!
Hiện tại Tôn Quân Trác chẳng thể làm gì, chỉ có thể chờ Tần Hạo gửi tài liệu tới mới có thể biết tất cả chuyện này rốt cuộc là gì. “A Khiêm biết chuyện này không?”
“Tôi gửi ảnh cho cậu ấy rồi nhưng chưa trả lời.”
Cảnh Húc Nghiêu đoán, Từ Khiêm căn bản không tin lời mình nói nên không thèm mở tin nhắn, đương nhiên cũng sẽ không xem ảnh, bằng không phía cậu ấy cũng sẽ không yên tĩnh như vậy.
Cho dù chuyện của cậu ấy và Quý Tinh đều đã qua, nhưng địa vị của Quý Tinh trong lòng Từ Khiêm thế nào thì Cảnh Húc Nghiêu vẫn hiểu; bằng không, lúc trước, khi biết sức khỏe của Quý Tinh có vấn đề, cậu ấy đã không vứt công việc ở Bạch Sa lại mà chạy bôn ba như vậy.
Hôm sau.
Từ Khiêm dậy trước Ngu Dao, tối hôm qua anh đòi hỏi vô độ, làm Ngu Dao thực sự rất mệt.
Anh nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống, im lặng không một tiếng động xuống giường. Từ Khiêm khoác áo choàng tắm vào xong liền nghiêng người hôn một cái lên trán Ngu Dao rồi mới ra khỏi phòng ngủ.
Vì Ngu Dao ngủ hay bị thức giấc, nếu mình dậy trước, Từ Khiêm đều đi rửa mặt ở phòng ngoài.
Buổi sáng anh nhất định phải tắm vòi sen, bằng không sẽ thấy không thoải mái.
Từ Khiêm rửa mặt xong đi ra, dì Lã đã làm xong bữa sáng. “Cậu Từ!”
“Ừm.” Từ Khiêm không mặn không nhạt lên tiếng: “Dì Lã, không có việc gì thì dì cứ về đi, hôm nay đừng tới, tôi dẫn cô ấy ra ngoài một chút.”
“Được ạ.” Dì Lã cười trả lời.
Dọn bếp sạch sẽ xong dì Lã mới đi về.
Từ Khiêm nhìn lướt qua bữa sáng, cả bàn đều là những món Ngu Dao thích nhất.
Sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao, cháo kê, hoành thánh... Từ Khiêm từ nhỏ cũng là ăn những món này mà lớn lên. Bởi vì sống chung với ông cụ Từ, bữa sáng của nhà họ Từ cơ bản rất ít khi xuất hiện món Tây, trừ phi được báo trước.
Vào phòng ngủ, Ngu Dao tướng ngủ rất xấu, nếu Từ Khiêm không khóa cô vào ngực, cô đã sớm nằm quay một vòng trên giường. Hiện giờ, chăn mền đều đã bị cô đá xuống đất. Từ Khiêm cười lắc đầu, anh lại gần, nhặt chăn lên, đắp ngay ngắn lại cho Ngu Dao, sau đó anh mới ngồi xuống bên cạnh, tay ôm khuôn mặt Ngu Dao, tươi cười. “Dao Dao!”
Không có phản ứng.
“Bảo bối, dậy ăn cơm!”
“Không ăn, buồn ngủ lắm!” Ngu Dao nỉ non.
“Không được, không ăn bữa sáng sẽ không tốt cho dạ dày, ăn xong lại ngủ?”
“Không! Anh phiền quá đấy!” Ngu Dao hơi bực bội, nói. Cô xoay người, đưa lưng về phía Từ Khiêm.
Với hành động trẻ con của cô, Từ Khiêm chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng nếu bữa sáng nguội sẽ không ăn được nữa. “Mau dậy nào!”
Ngu Dao vẫn như cũ, không có động tĩnh.
“Dao Dao, nếu em cứ nằm im, tôi sẽ dùng cách của tôi để em phải dậy đấy!”
Vừa nghe câu này, Ngu Dao lập tức ngồi dậy.
Cô sợ nhất là Từ Khiêm nói anh sẽ dùng cách của anh để gọi cô dậy; một khi nói câu này la cô sẽ tự động dậy liền.
Rửa mặt xong, Ngu Dao tùy tiện ăn vài món. “Đợi lát nữa sẽ dẫn em đi tới thành phố Lâm chơi một ngày.”
Từ Khiêm không có việc, bệnh viện đã có Trương Tiêu chăm coi, anh không cần tới đó mỗi ngày. Dù sao đang rảnh rỗi, anh cũng muốn mang Ngu Dao đi ra ngoài một chút.
“Từ Khiêm.” Ngu Dao hớp một thìa cháo. “Tôi muốn về nhà nhìn bố.”
Ngu Thế Minh được thả lâu rồi nhưng Ngu Dao còn chưa về lần nào, cô không biết bố thế nào sau khi được thả ra ngoài. Cô rất muốn biết, Ngu Thế Minh ở trong đó có bị đối xử bất công gì không.
“Tôi đưa em về.”
“Không cần đâu.” Ngu Dao cự tuyệt. “Tôi không biết phải giới thiệu anh thế nào với bố tôi.”
“Nên nói thế nào thì cứ thế mà nói, có gì mà không biết?” Từ Khiêm nói như lẽ đương nhiên.
Thật ra ý của anh là muốn Ngu Dao giới thiệu anh là bạn trai cô được rồi, không cần nghĩ tới khía cạnh khác. Thế nhưng lời này nghe vào lỗ tai Ngu Dao lại không phải vậy, cô cho ý của Từ Khiêm là, em dẫn tôi về, cứ nói tôi là kim chủ của em là được rối.
“Thật sự không cần.” Ngu Dao lại từ chối. “Tôi chỉ về một đêm, sáng mai sẽ về liền, được không?” Trong giọng nói có một tia khẩn cầu.
Từ Khiêm nhìn khuôn mặt đầy vẻ kinh hoảng của cô, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đồng ý.
Cơm nước xong, Từ Khiêm đưa Ngu Dao đến nhà ga. Anh vốn định đưa cô về, Ngu Dao lại không đồng ý, giằng co một lúc vẫn là Từ Khiêm thỏa hiệp.
“Về đến nhà phải cho tôi biết.” Tới cửa vào ga, Từ Khiêm dặn dò Ngu Dao, cứ sợ cô về rồi liền quên báo bình an cho anh.
“Được, anh về đi.” Ngu Dao xách một cái túi, chẳng mang gì nhiều. Cô chỉ ở nhà một đêm, không cần mang theo gì nhiều; còn những thứ khác, cô định chờ về nhà rồi hẵng mua.
Từ khiêm nhìn Ngu Dao lên xe rồi mới đi. Anh vừa đi tới xe mình thì điện thoại reo, hiển thị tên Tôn Quân Trác.
Từ sau khi Quý Tinh qua đời, hai người họ rất ít khi liên lạc, không biết lần này Tôn Quân Trác tìm anh có việc gì.
Từ Khiêm bắt máy, bên kia không biết Tôn Quân Trác nói gì mà sắc mặt Từ Khiêm lập tức thay đổi. Anh cúp điện thoại, chạy vào bến xe, ngăn chiếc xe chở Ngu Dao chuẩn bị xuất phát đi tới thành phố Côn Minh.