Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 26: Nụ hôn dịu dàng



Ngu Dao đi tới cạnh xe, người đàn ông trong xe nghiêng người qua ghế lái phụ, mở cửa xe ra giúp cô. Ngu Dao vừa chui vào xe, chưa kịp ngồi vững, chiếc xe đã lao đi như bay.

Ngu Dao bị hù sợ, thét lên chói tai: “Aaaá!!! Chạy chậm thôi! Chạy chậm thôi!”

Khóe miệng người đàn ông cong lên, cười cười, bấy giờ anh mới giảm tốc độ lại.

“Sao ra trễ thế? Lề mà lề mề!”

“Thay đồ cũng phải cần thời gian, được chưa?” Ngu Dao vẫn chưa hoàn hồn sau màn kinh sợ vừa nãy, có chút không vui, nói.

“Lại còn học cách trả treo rồi đấy!” Từ Khiêm để một tay lên đầu Ngu Dao, đầu tiên là dịu dàng sửa lại tóc cho cô, sau đó lại vò vò mạnh trên đầu cô.

Ngu Dao bị anh vò tóc thấy hơi đau, cô giơ tay đánh bàn tay anh vẫn đang để trên đầu cô một cái.

“Anh làm gì đấy? Bỏ xuống!”

Nghe giọng cô nho nhỏ lẩm bẩm, cái miệng dễ thương làm sao, người đàn ông bèn bật cười.

Lần này Từ Khiêm rất an phận, đưa Ngu Dao về lại nhà cô. Trước khi xuống xe, Ngu Dao ngồi trong xe, bẻ bẻ ngón tay, cô hơi khó khăn mở miệng: “Cậu chủ Khiêm!”

Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, mỗi lần thấy anh cô đều trước sau gọi “anh Từ” hoặc “Từ Khiêm”.

Nghe cô gọi như vậy, người đàn ông cảm thấy không quen. Anh nhìn cô, nhướng nhướng hai hàng lông mày, ý bảo cô có gì thì nói đi, đừng lằng nhà lằng nhằng.

Ngu Dao hít một hơi thật sâu sau đó mới mở miệng nói tiếp: “Chuyện tối hôm qua, tôi thay mặt bạn tôi xin cảm ơn anh. Có cơ hội, chúng tôi sẽ mời anh bữa cơm để cảm ơn ơn cứu mạng của anh tối hôm qua. Tối qua, nếu không có lời nói của anh, Thạch Hâm có thể đã…” Ngu Dao không nói ra câu sau, cô nghĩ người đàn ông sẽ hiểu ý cô.

Từ Khiêm đương nhiên hiểu, gật đầu: “Được.”

Anh hiểu, cô gái này rất rạch ròi trong mọi chuyện, đúng là đúng, không phải tức là không phải. Anh lại ưng dáng vẻ này của cô, dù lần đầu tiên gặp mặt chẳng có gì vui vẻ.

Ngu Dao còn định nói thêm nhưng cô cảm thấy bầu không khí trong xe không hợp cho lắm, thậm chí còn có hơi mập mờ. Hơi thở mờ ám, đôi mắt rất có thần của người đàn ông vẫn chăm chú nhìn cô. Cô hơi mất tự nhiên, quay đầu sang chỗ khác nhưng người đàn ông giữ cằm cô lại, không cho cô tránh đi, bắt cô phải nhìn thẳng vào mình. Rồi đột nhiên, người đàn ông cứ thế mà hôn tới.

Không phải nụ hôn bá đạo như những lần trước đó, lần này anh hôn rất dịu dàng. Anh hôn phớt lên ngoài môi cô, nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên mặt nước. Như cảm thấy chưa đủ, anh lại tiến tới khóe môi cô, hôn lên. Hôn một hồi anh mới cởi dây an toàn ra cho cô.

“Lên nhà đi, không còn sớm nữa.”

Ngu Dao ngây ngốc gật đầu, nói với người đàn ông câu: “Ngủ ngon!”, rồi đi lên lầu. Đợi đến khi thấy đèn phòng cô sáng lên, người đàn ông mới lái xe đi.

Lúc lái xe đi, Từ Khiêm suy nghĩ, nếu cái Ngu Dao cần chỉ là những lời yêu thương bình dị, điều đó cũng chẳng có gì là không được.

Hai người cứ như thế, hàng ngày ăn cơm, tan làm, về nhà, thỉnh thoảng hôn trộm nhau, lại tuyệt vô cùng.

Chỉ có điều, thế này lại tựa như hồi anh và Quý Tinh mới vừa yêu nhau. Từ Khiêm hai tay cầm tay lái, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.

Diệp Tử Mặc lại trở về vào đúng lúc này.

Sau khi nhận được tin nhắn của Ngu Dao, anh ta đợi rất lâu cũng không thấy Ngu Dao đi ra. Có lẽ vì gấp gáp muốn biết có chuyện gì nên khi thấy xe bus tới, anh ta đã leo lên xe để về nhà; vậy mà, khi vừa xuống xe, anh ta lại thấychiếc Maserati màu trắng đi vào khu nhà.

Anh ta biết, Ngu Dao chắc chắn đang ngồi trên chiếc xe đó, có điều anh ta không có dũng khí gọi điện để xác nhận.

Lên lầu, lúc đi ngang qua cửa nhà Ngu Dao, anh ta đột nhiên rất muốn tiến lên gõ cửa, rất muốn biết câu trả lời của Ngu Dao; nhưng anh ta cũng biết, chiều nay mình vừa ngỏ lời với Ngu Dao, bây giờ nếu muốn cô cho câu trả lời, thì giống như anh ta đang ép cô rồi.

Bàn tay định gõ cửa ngưng ở trong không trung. Trốn tránh hồi lâu, anh ta sải bước qua, lên lầu về phòng mình.

Ngu Dao cũng không biết mình bị làm sao. Cô vốn đã suy tính kỹ lưỡng, tối nay sẽ nói rõ ràng với Từ Khiêm, rằng hai người sẽ không thể cùng nhau để anh đừng phí thời gian, có điều, lời đã tới miệng nhưng cô lại không nói ra được.

Lăn qua lăn lại trên giường hồi lâu, cô nằm trong chăn ngây ngốc một hồi lâu, sau đó vén chăn lên, nói một câu: “Nên hay không cứ thuận theo tự nhiên đi! Ngủ!”

Hôm sau, Ngu Dao dĩ nhiên dậy trễ. Hôm nay thứ sáu, cô gọi một cuộc điện thoại cho quản lý ở siêu thị Carrefour, sau khi nắm được thời gian làm việc rồi cô mới đứng dậy, đi vào bếp xem có gì ăn không

.Trước đó, bởi vì người quản lý phải đi training nên Ngu Dao chưa thể tới siêu thị làm việc được.

Hôm qua, cô nhận được tin nhắn của quản lý nói mình đã về và bảo cô thứ sáu liên lạc lại; vì thế, hôm nay Ngu Dao điện thoại cho quản lý. Người quản lý bảo cô đầu tháng Chín đi làm, bây giờ đã là sau giữa tháng Tám, không mấy ngày nữa sẽ sang tháng Chín rồi.

Ngu Dao bật bếp, tính nấu chút cháo; vẫn còn một túi bánh bao nhân ngọt, coi như cũng được một bữa; bữa tối thì chờ Thạch Hâm về rồi tính.

Sau khi rửa mặt mũi xong, cô từ phòng tắm đi ra thì cháo cũng sắp được rồi. Ngu Dao thong thả bắc nước sôi để hấp bánh bao, chờ nước sôi, bánh bao sẽ chín rồi ăn một bữa cho hoành tráng.

Ngu Dao đầu đầy mồ hôi. Mới dọn nhà nên phải toàn quét với dọn, Ngu Dao ngồi không không được liền lấy cây lau nhà ra, lau sạch sẽ cả phòng khách và phòng ngủ của mình và Thạch Hâm.

Vừa ngồi xuống lại nghe chuông điện thoại reo, nhìn thì thấy là Từ Khiêm. Ngu Dao không biết anh tìm mình lúc này là có việc gì nên nghe máy. “Alo?”

“Không phải tối hôm qua nói sẽ mời tôi dùng cơm à?”

“Hở?” Suy nghĩ một hồi Ngu Dao mới nhớ lại, tối hôm qua đúng là mình có nói vậy.

“Anh muốn ăn món gì?”

Từ Khiêm ngồi trong phòng làm việc của mình, trong tay anh lúc này là tài liệu về Ngu Dao.

“Nghe nói em biết nấu cơm, vậy cứ tới nhà em ăn đi!”

“Hả? Thôi hay ăn ở ngoài đi. Tôi nấu không được đâu.” Ngu Dao từ chối, nói.

“Tôi không cần biết. Đúng sáu giờ, tôi tới nhà em.” Từ Khiêm không muốn nghe Ngu Dao khước từ nên cúp máy luôn.

Thấy điện thoại báo cuộc gọi đã kết thúc, Ngu Dao vội vàng nhắn tin cho Thạch Hâm, bảo cô ấy tan việc lập tức về nhà, buổi tới nhà có khách. Nếu đã là tiệc cảm ơn thì cái người trong cuộc kia nhất định phải có mặt nha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.