Từ Khiêm: Tiểu Dao Tử, em làm gì mà mẹ ruột phải đem chúng ta nhốt vào phòng tối không cho ra là sao?
Ngu Dao: (vừa đọc “Thà Đừng Gặp Gỡ” vừa ăn khoai tây snack) Không phải bởi vì danh tiếng của anh mà mẹ ruột không định gặp sao? Từ Khiêm, đầu óc anh có phải có vấn đề không đó? Đây là sự tình nhân dân toàn cầu đều biết, sao anh còn tới hỏi em? Anh nhìn anh Lệ nhà người ta coi, tốt với Thiển Thiển thế nào! Bỏ đi ba năm vẫn một mực chờ đợi đó!
Từ Khiêm : Em mau mà dẹp cái ý tưởng như canh hẹ ấy, nếu em dám thử bỏ anh đi ba năm..
Ngu Dao : Anh nói thử, chỗ anh Lệ này có xa Bạch Sa không nhỉ? Nếu không, em với Ân Ân, Sênh Tiêu và Tiểu Nhiễm sẽ lái xe đi xem một chút .
Từ Khiêm : Nếu em không sợ Tước, Tôn với Tam thiếu hợp lại xử em, thì em cứ mang theo mấy cô ấy mà bay đi. (Nghĩ thầm: Anh sẽ đặc biệt xử em trước. Trước tiên là khóa em trên giường, dọn dẹp ba ngày ba đêm, dám xem thường năng lực “cậu nhỏ” của anh!)
Ngu Dao (cảm giác Từ Khiêm có gì là lạ): Aida! Không phải em chỉ tiện mồm nói chút thôi sao? Ông xã nhà ta vừa đẹp trai lại vừa hiểu y thuật, còn là con cháu cán bộ lớn nữa, sao em bỏ gần cầu xa mà đi tìm anh Lệ chứ!
Nói xong, Ngu Dao cũng rất cho Từ Khiêm mặt mũi mà ghé vào vòm ngực anh.
Những lời này đi vào trong lòng Từ Khiêm dĩ nhiên nghe thật ấm áp, cánh tay dài cong lên.
Ngu Dao ngồi không vững, gục trong lòng Từ Khiêm; cuốn “Thà Đừng Gặp Gỡ” cũng tự nhiên bị rơi xuống trên sàn nhà, đúng ngay đoạn Gạo Nếp đi tham gia chương trình “Bố ơi mình đi đâu thế?”
“Bảo bối, chúng ta cũng sinh một nhóc con đi.” Nói xong, Từ Khiêm không khỏi cắn khẽ một cái vào tai Ngu Dao, nơi mẫn cảm của cô.