Ngu Dao ở bên này dọn bàn xong liền gọi Diệp Tử Mặc và Từ Khiêm vào ngồi.
Mọi người vừa ngồi vào chỗ thì Thạch Hâm cũng vừa lúc về đến nhà. Cô ấy mở cửa đi vào.
"Woa! Dao Dao, ở dưới lầu đã nghe thấy mùi thơm rồi. Thơm quá đi!" Còn chưa đóng cửa, Thạch Hâm đã vừa rút chìa khóa vừa nói to.
Ngu Dao vội vàng đứng dậy, đi lấy chén đũa cho Thạch Hâm, vì không biết mấy giờ cô nàng mới về Ngu Dao không dọn chén đũa cho Thạch Hâm.
Thạch Hâm lịch sự chào Từ Khiêm và Diệp Tử Mặc một tiếng rồi đi ngay vào phòng tắm rửa tay.
Lau khô tay xong, Thạch Hâm quay ra phòng khách, thấy trên bàn rượu có rượu trắng thì hơi bất ngờ.
"Hôm nay Tử Mặc sẽ uống cùng với anh Từ."
Thấy ánh mắt thắc mắc của Thạch Hâm, Ngu Dao giải thích.
Thạch Hâm vốn cũng định sẽ uống với Từ Khiêm, coi như báo đáp ơn anh ta hai lần cứu mạng, nhưng Ngu Dao và Diệp Tử Mặc đã ngăn cản.
"Tửu lượng của cậu đã không tốt còn uống rượu làm gì?" Ngu Dao có chút không vui, nói.
Diệp Tử Mặc ở cạnh đó cũng lên tiếng khuyên nhủ: "Đúng vậy! Thạch Hâm, đừng để buổi tối Dao Dao lại phải lo cho cậu."
Những lời này đương nhiên là sự thật. Chỉ cần Thạch Hâm uống say, dù là ở nhà, Ngu Dao cũng sẽ không yên tâm để cô ấy ở nhà một mình.
Thấy ai cũng nói như vậy, Thạch Hâm bèn đặt ly rượu xuống, cảm thấy có hơi không phải với Từ Khiêm, người nãy giờ vẫn chưa nói câu nào.
"Anh Từ, thật không phải, vậy tôi đành phải lấy nước thay rượu vậy." Nói xong liền rót cho mình một ly nước cam, cạn ly với Từ Khiêm.
Uống xong ly rượu trong tay, Từ Khiêm nhàn nhạt nói một câu: "Không sao, thành ý tôi nhận."
Lúc này, bầu không khí lại được thổi lên, mọi người cũng bắt đầu thoải mái dùng bữa.
Suốt bữa, Diệp Tử Mặc luôn trò chuyện với Từ Khiêm, Từ Khiêm đều lịch sự trả lời lại, không khiến người khác cảm thấy mình khó tiếp xúc, hay quá khó khăn để lại gần.
Ngu Dao luôn cảm nhận được ánh mắt Từ Khiêm vẫn luôn đảo qua trên người mình. Cô thấy hơi không được tự nhiên, không ngừng gắp đồ ăn cho Diệp Tử Mặc và Thạch Hâm.
"Vợ à, em ngoan lắm, biết anh phải uống rượu nên cố ý gắp đồ ăn cho anh." Diệp Tử Mặc uống có hơi nhiều, cười híp mắt nhìn về phía Ngu Dao, nói.
Ngu Dao vừa gắp cho cậu một búp rau diếp, để cậu ăn được nhiều thêm.
Diệp Tử Mặc cười, nuốt xuống miệng, còn không quên tán dương một câu. Những động tác và lời nói ấy dĩ nhiên cũng lọt vào trong mắt người đàn ông ngồi đối diện Diệp Tử Mặc.
Anh ung dung thản nhiên, tiếp tục uống rượu và ăn món trong chiếc đĩa để trước mặt mình.
Thạch Hâm nghĩ Từ Khiêm ngại gắp đồ ăn nên liền tự động cho anh một miếng cá.
"Anh Từ, anh ăn nhiều lên."
"Cảm ơn."
Nhưng Từ Khiêm vẫn không đụng vào miếng cá Thạch Hâm đã gắp cho.
Đột nhiên Diệp Tử Mặc cầm ly rượu đứng dậy, ánh mắt vì uống say mà hơi mơ mơ, hướng về phía Từ Khiêm nói: "Anh Từ, nếu anh đã nói anh xem Dao Dao như cháu chắt mà đối đãi; vậy, tôi cũng như là cô ấy, tôi sẽ gọi anh một tiếng 'chú'!"
Vừa nói xong cậu liền bước ra khỏi chỗ, đi vòng qua Ngu Dao rồi dừng lại trước mặt Từ Khiêm. Tay khoác lên vai Từ Khiêm, cậu tiếp tục nói: "Bất kể là trước kia hay hiện tại, tôi cũng luôn phải cảm ơn anh. Lúc trước, ở Cám Dỗ, nếu không phải có anh, Dao Dao có thể đã gặp phiền toái. Đêm đó, nếu không phải anh không quản thời gian chạy tới, thì Dao Dao có thể đã bị đám người kia khi dễ. Dù anh khăng khăng nói những chuyện đều không đáng phải nhắc; nhưng, bất kể thế nào, ly rượu này, tôi vẫn phải kính anh!"
Diệp Tử Mặc nói năng rất hào sảng, đồng thời nâng ly rượu lên, uống cạn.
Coi là Từ Khiêm không ưa Diệp Tử Mặc đi, nhưng công phu ngoài mặt anh vẫn làm được.
Nhưng vẫn chưa nhắc đến một chuyện, gã đáng ghét này hiện tại trên danh nghĩa là bạn trai của Ngu Dao; nếu hắn cả gan gọi anh một tiếng 'chú' thì anh sẽ phải hứng chịu cái tiếng làm ông chú này.
Từ Khiêm cũng cầm ly rượu, đứng dậy.
Anh cao hơn Diệp Tử Mặc nên khi anh vừa đứng lên, Diệp Tử Mặc liền có loại cảm giác bức bách. Cho dù Từ Khiêm nhìn qua giống mẫu đàn ông trắng trẻo thư sinh nhưng khí chất trên người không phải vậy.
"Nếu cậu gọi tôi một tiếng 'chú', vậy ly rượu này, không uống cũng phải uống rồi?" Nói xong liền đưa rượu lên bên miệng, uống.
Ngu Dao nghe thấy tiếng "chú" ấy thì cả người không được tự nhiên.
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Từ Khiêm thành chú của cô từ hồi nào chứ?
Ông chú nhà nào lại ôm tư tưởng khác với cháu gái mình chứ? Hơn nữa còn định làm loạn với cháu mình nữa?
Thạch Hâm nghe vậy cũng lơ mơ không rõ, thế nào mà người đàn ông có có khí thế bức người ở trước mặt đây lại trở thành chú của Dao Dao rồi?
Cô nàng liếc qua Ngu Dao, ánh mắt không mang ý đàng hoàng.
Bây giờ "chú" với "cháu gái" có gì không tốt nào? Thạch Hâm dĩ nhiên hiểu điều này.
Uống xong ly rượu, hai người đàn ông ai nấy đều ngồi xuống.
"Dao Dao, gắp đồ ăn cho "chú" đi!" Diệp Tử Mặc không biết cố tình hay vô tình mà đặc biệt nói to với Ngu Dao.
Nghe cái tiếng "chú" ấy, Ngu Dao lại đỏ mặt.
Cô hơi ngại, dùng đôi đũa chung gắp cho Từ Khiêm một con tôm, cũng có nói thêm câu: "Chú Khiêm, chú ăn nhiều một chút, đừng khách khí!"
Nghe Ngu Dao ở trước mặt mọi người gọi mình là "chú Khiêm", bụng dưới của Từ Khiêm liền có phản ứng.
Anh nhận con tôm, ánh mắt nhìn Ngu Dao có chút lim dim mê hoặc. Ăn tôm xong, anh mỉm cười, nói với Ngu Dao: "Cảm ơn cháu, rất ngon."
Trái tim Ngu Dao vất vả lắm mới bình tĩnh được, giờ lại nổi sóng gió.