Lúc xuống lầu, Từ Khiêm vừa lúc đụng mặt Chương Minh tới bệnh viện thăm Quý Tinh.
Chương Minh vẫn không biết Từ Khiêm đã biết chuyện anh ta và Tôn Quân Trác làm sau lưng anh, vẫn nồng nhiệt tình chào anh: "Cậu chủ Khiêm! Đi đâu đó hả?"
Từ Khiêm liếc nhìn anh ta, ánh mắt mang một chút lửa giận. "Thu dọn cục diện rối rắm."
Chương Minh hoàn toàn không rõ ý của Từ Khiêm.
Anh ta bối rối, mơ hồ nhìn từ khiêm. "Là ý gì?"
"Cậu hẳn phải rõ hơn tôi chứ?" Từ Khiêm hỏi lại.
Chương Minh suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra. Chẳng lẽ, Từ Khiêm biết anh ta và Tôn Quân Trác lén lút làm? Đang suy nghĩ nên giải thích thế nào với Từ Khiêm, ai ngờ không thấy bóng dáng người đâu nữa.
Từ khiêm vô cùng hiểu tấm lòng muốn cứu Quý Tinh của Tôn Quân Trác.
Ngay từ đầu, anh quả thật đã nghĩ nếu lại không tìm được người thích hợp, anh sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt để bức Ngu Dao đi vào khuôn khổ. Lúc sau, sau khi giáo sư Lý nói với anh về bệnh tình của Quý Tinh, Từ Khiêm đã thay đổi ý định ban đầu.
Giáo sư Lý nói, cứ cho sức khỏe của Quý Tinh có thể chịu được việc cấy tủy thì cũng phải cần thời gian năm năm quan sát. Trong năm năm này, xác suất tái phát rất cao, nếu chỉ nhiễm trùng cảm mạo một chút thôi thì bất cứ lúc nào cũng có khả năng lấy mạng Quý Tinh. Huống gì, xét tình hình trước mắt, sức khỏe Quý Tinh không có cách nào để chịu được cuộc phẫu thuật cấy tủy.
Sau khi biết được chuyện này từ giáo sư Lý, Từ Khiêm đã nói chuyện nghiêm túc một lần với riêng Quý Tinh. Anh nói đúng sự thật cho Quý Tinh về tình trạng sức khỏe của mình.
Sau khi biết, Quý Tinh nói rất bình tĩnh: "A Khiêm, em không làm phẫu thuật."
"Phải sống vô cùng cẩn thận như vậy suốt năm năm sau khi phẫu thuật, chi bằng cứ ra đi như vậy cho xong."
"Chưa kể, nếu em chịu làm phẫu phẫu thì cũng chẳng ai có thể cam đoan em vẫn sẽ sống sót."
Sau khi biết suy nghĩ của Quý Tinh, tuy một mặt Từ Khiêm vẫn nỗ lực tìm tủy phù hợp, nhưng cũng đã giảm chậm tốc độ. Sống chết có số, cứ cho là bọn họ dùng sức mạnh và thủ đoạn ngang ngược để đổi lấy việc kéo dài sinh mạng của Quý Tinh đi, nhưng vẫn rất có khả năng bệnh tái phát trong lúc dùng thuốc kháng sinh.
---
Thành phố Côn.
Đồng Hâm đã đệ đơn xin gặp lên rồi, trước mắt vẫn đang chờ tin tức.
Ngày thứ năm sau khi Ngu Thế Minh bị tạm giữ hành chính, Ngu Dao được gặp ông.
Trong năm ngày đó, Ngu Thế Minh không còn khí phách nhiệt thành của một người đàn ông từng trải như trước kia, khuôn mặt ông ngập sự tang thương, râu ria xồm xàm, trên người vẫn mặc bộ quần áo hôm bị bắt.
Bọn họ được sắp xếp một phòng gặp mặt để gặp Ngu Thế Minh. "Bố!"
"Thế Minh!"
Nhìn thấy Ngu Thế Minh đi vào, cả Ngu Dao và Cố Tuệ Nhàn đều bật dậy.
Nhìn bộ dáng hiện giờ của chồng, hốc mắt của Cố Tuệ Nhàn lại không kìm được mà phiếm đỏ. Ngu dao ở bên cạnh, cầm tay Cố Tuệ Nhàn. "Mẹ à!"
Cô khẽ gọi, ý bảo mẹ đừng quá kích động, kẻo bố lại lo lắng.
Lúc hai người ở nhà đã nói với nhau kỹ, vào lúc này, khi thấy Ngu Thế Minh thì không ai được kích động, cũng không được khóc, đừng để Ngu Thế Minh lại phải lo lắng cho mọi người ở nhà.
Đồng Hâm làm luật sư đại diện, cũng đi cùng tới đây.
"Chú Ngu!" Anh ấy lễ phép chào Ngu Thế Minh.
Hai viên cảnh sát sau khi phụ trách nhiệm vụ đưa Ngu Thế Minh tới đây xong liền ra khỏi phòng.
"Bố, rốt cuộc sao lại thế này?" Trong lòng Ngu Dao có vô số dấu chấm hỏi.
Ngu Thế Minh giương mắt nhìn ba người ngồi đối diện một lúc rồi ông lắc đầu. "Bố cũng không biết." Ông thật sự không biết sao lại như vầy, vì cái gì mà ông chủ Duệ Thần lại nói vậy.
Ngu Dao còn định hỏi thêm thì bị Đồng Hâm kéo lại. Anh ấy lắc đầu, ra hiệu Ngu Dao đừng hỏi nữa, đổi lại anh ấy nói: "Chú Ngu, cháu là Đồng Hâm, bạn học trước kia của Dao Dao."
"Chú vẫn nhớ cháu."
"Chú Ngu, bị giữ mấy ngày nay chú có khỏe không?"
"Vẫn khỏe." Ngu Thế Minh tất nhiên rõ ý tứ của Đồng Hâm khi hỏi ông những câu này.
"Vậy là tốt rồi." Đồng Hâm lật giấy tờ mình mang tới ra, tiếp tục nói: "Chú Ngu, chú còn nhớ mấy món đồ người của Duệ Thần đưa tới nhà chú không ạ?"
Ngu Thế Minh suy nghĩ rất lâu. "Có hai bình rượu Ngũ Lương Dịch, với một ít đồ bổ linh tinh." Thói quen thích ưống hai ly trước khi dùng cơm của ông bạn bè xung quanh đều biết.
"Vậy, mấy món đồ đó còn ở nhà không?" Đồng Hâm hỏi câu hỏi mấu chốt nhất.
Nếu mấy thứ đó còn, sự tình sẽ biến thành rất đơn giản.
"Chắc là còn đấy."
Thời gian cho gặp mặt không được nhiều, rất nhiều chuyện vẫn còn chưa hỏi rõ ràng thì đã hết giờ rồi.
Cố Tuệ Nhàn vẫn luôn nắm tay Ngu Thế Minh tay buông. Ngu Thế Minh chỉ cầm tay bà, vỗ nhẹ nhẹ vài cái. "Sẽ không có việc gì đâu." Ánh mắt ông rất kiên định, nhìn ba người bọn họ.
"Đồng Hâm, bây giờ phải làm gì?"
Đồng Hâm cũng chưa nắm được chính xác hành động tiếp theo của tổ điều tra. "Về nhà xem trước đã. Chú Ngu nói mấy thứ đó vẫn còn ở nhà đúng không?"
Trước mắt, đây là việc duy nhất có thể làm.
Ba người bọn họ lập tức một đường trở về nhà. Ngu Dao vào phòng làm việc, quà Tết trong nhà đều được chất đống ở một góc nhỏ trong phòng.
Cô lục tới lui xem một lần vẫn không tìm được mấy món đồ Ngu Thế Minh nói. "Có khi nào nhớ lầm không?"
"Với trí nhớ của bố con sao có thể bị nhầm chứ?" Cố Tuệ Nhàn ở bên cạnh chêm vào một câu.
Ngu Dao chưa từ bỏ ý định, tìm lại một lần nữa, nhưng vẫn không tìm được như cũ.
---
Lúc Từ Khiêm tới thành phố Côn đã là buổi tối.
Ban đầu anh định bay thẳng tới thành phố Côn, nhưng lại nghĩ đến thành phố Côn rồi nhưng sẽ không có xe, không có phương tiện đi lại, thế nên anh liền về Bạch Sa một chuyến, sau đó lái xe tới thành phố Côn.
Trương Tiêu lúc đầu muốn đi theo Từ Khiêm tới đó nhưng bị Từ Khiêm ngăn lại.
Từ Khiêm vừa tới thành phố Côn liền gọi điện cho Ngu Dao.
Nhận được điện thoại của Từ Khiêm, Ngu Dao do dự một lúc. Lúc đầu cô không muốn bắt máy nên lập tức ném di động sang một bên, cho rằng nếu không bắt máy anh cũng sẽ thôi gọi nữa.
Nào ngờ, người gọi điện thoại còn kiên nhẫn hơn cô nhiều. Cuối cùng, chịu không nổi, Ngu Dao vẫn phải nhận điện thoại.
"Alo!"
"Tôi ở dưới nhà em, em xuống dưới đi!" Từ Khiêm ngồi trong xe nhìn một điểm trên tòa lầu cao trước mắt.
Ngu Dao tưởng anh đang nói tới căn nhà ở Bạch Sa. "Tôi không ở Bạch Sa."
"Tôi hiện tại đang đứng trên đường Hoài Hải, tiểu khu Kim Nguyên."
"Anh..."
"Nhanh chạy xuống đi!"
Ngu Dao nhìn màn hình di động hiển thị cuộc gọi đã kết thúc. Cô dữ dằn ném di động xuống giường, sau đó chạy đến phòng Ngu Dật Thần.
Vì cửa sổ phòng Ngu Dật Thần nằm đối diện với đường cái, quả nhiên, liếc mắt một cái đã thấy xe của Từ Khiêm đỗ bên dưới.
Cô đã ngồi xe của Từ Khiêm rất nhiều lần, làm sao mà không nhận ra.
Lúc này Ngu Dật Thần vẫn chưa tan học về. Lo nếu mình không đi xuống, bị Ngu Dật Thần đi học về nhìn thấy được, nói với nhà thì sẽ không hay, cô cầm di động và ví tiền đi xuống lầu.