Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương

Quyển 4 - Chương 157



“Đợi đã.”

Nhìn thấy Ninh Nam muốn bóp cò súng, Lam Mặc lập tức hoảng lên.

Anh ta là đã chắc chắn Ninh Nam sẽ không thể giết mình, mới dám làm chuyện này.

“Anh giết tôi rồi, hạnh phúc của Ninh Manh sẽ mất hết, Lam – Ninh hai nhà tuyệt giao, Tấn Tịch sẽ không thể nào cưới Ninh Manh nữa.”

Đây là đàm phán cuối cùng của Lam Mặc, đã nhiều năm qua lại, anh ta cũng tin tưởng, Ninh Nam, nhất định sẽ chiếu cố đến em gái mình.

Đôi mắt vốn dĩ đỏ rực của,Ninh Nam, nghe thấy câu nói này của anh ta, dần dần ảm đạm.

Cho dù Ninh Manh bị hãm hiếp như vậy, nhất thiết cần có Tấn Tịch ở bên cạnh, thì kể cả nếu hiện giờ cô bình thường, cũng không thể nào rời xa Tấn Tịch được.

Cân nhắc lợi hại, sự xúc động vừa rồi đã làm anh hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại quan trọng như vậy của Ninh Manh.

Hiện giờ, anh không còn có dũng khí để động thủ với Lam Mặc, điều đó đồng nghĩa với việc cắt đứt hạnh phúc của Ninh Manh.

“Thật không ngờ tới, lên toàn bộ kế hoạch ngày hôm nay, lại là anh, song anh thắng rồi, tôi sẽ không giết anh đâu.”

Sự bi ai cùng bất lực trong lời nói của Ninh Nam rất rõ ràng, anh vẫn là thấy tiếc nuối, mất đi một người anh em.

“Mở cửa.”

Anh dùng nòng súng chỉ chỉ vào cánh cửa, lại nhìn một cái Noãn Noãn trong lòng kia như sắp không đứng vững nữa, bộ dạng yếu ớt của cô hiện giờ, ai nhìn thấy cũng thấy tim đau theo.

Lam Mặc mở cửa cho bọn họ, thực ra hiện giờ anh ta có thể hoàn toàn không cần để ý đến khẩu súng chĩa vào anh ta kia, bởi vì anh ta chắc chắn Ninh Nam không dám động đến anh ta.

Song, bộ dạng của Noãn Noãn, đến chính anh ta cũng đau lòng, vốn anh ta chỉ muốn Ninh Nam chịu nhục, làm thương tổn đến Noãn Noãn, chỉ là để làm khó cho Ninh Nam mà thôi.

Có lẽ vì Noãn Noãn là người phụ nữ của Ninh Nam, chỉ vì tính chiếm hữu phiền hà kia, cho nên, anh ta chỉ có thể dùng cách làm thương tổn cô để chứng minh anh ta yêu cô.

Hiện giờ, mục đích của anh ta đã đạt được, Ninh Nam đã quỳ gối, hơn nữa còn quỳ đến đầu gối sắp phải phế đi rồi, anh ta cũng không cần thiết phải kéo dài thêm nữa, nếu như Noãn Noãn vì vấn đề thời gian mà bị ảnh hưởng đến tính mạng, vậy anh ta, cũng sẽ hối hận cả một đời.

Ninh Nam ôm lấy Noãn Noãn đi ra, thuận lợi một đường, rời khỏi căn biệt thự kì quái này.

Trước cửa, đã có người của anh đến đón, lái xe đưa bọn họ mà đi.

Lam Mặc nhìn hai người họ rời đi, hóa ra, thận trọng như vậy để đưa Ninh Nam đến đây, người của anh ta vẫn có thể tìm tới nơi này, xem ra so về thông minh, bản thân, vẫn là kém hơn hẳn một bậc.

Ninh Nam cả đường đều ôm lấy Noãn Noãn, thúc giục tài xế lái nhanh hơn.

Cô ấy lúc này, khắp mặt đều là mồ hôi, gương mặt trắng bệch còn đáng sợ hơn cả lúc nãy, Ninh Nam nắm chặt lấy tay cô, thấy cô như đang đi đi về về giữa sự sống và cái chết, ruột nóng như có lửa thiêu vậy.

“Khó chịu thì ngủ một lát trước đi, sắp đến bệnh viện rồi.”

Anh nhẹ giọng an ủi, phủ bên tai cô nhẹ cắn lấy.

Hơi thở ấm áp truyền vào trong người cô, trái tim Noãn Noãn dần dần ấm áp lên, chỉ là tay được anh ấy nắm lấy như vậy, cô đã không còn sợ hãi nữa.

“Vết thương ở đầu gối của anh … … “

Cô cố dùng sức nói ra mấy chữ, phần eo vừa hay lại đang đè lên nơi đầu gối anh, cô có thể cảm nhận được, nơi đó ẩm ướt một mảng, là vẫn đang chảy máu thì phải.

“Đầu gối anh không sao, em ngủ trước đi … … ”

Ninh Nam nhẹ vuốt má cô, nhẹ nhàng mà dịu dàng giúp cô lau đi mồ hôi trên mặt, ngón tay vuốt xuống dưới, cuối cùng đông cứng lại nơi cổ áo cô.

Noãn Noãn vô lực nhìn anh, sự xin lỗi cùng nhục nhã trong mắt cô làm tim anh như đột nhiên có hàng vạn con kiến đang gặm lấy, nỗi đau như xé gan xé phổi.

Run rẩy mà gỡ ra đôi đá hồng ngọc huyết cáp kia, cẩn thận tỉ mỉ, cố gắng dùng ánh mắt như bình thường nhìn cô, song sự phẫn nộ cùng không cam tâm kia, Noãn Noãn vẫn nhìn ra trong mắt.

Vì cô mà tháo thứ này ra, so với việc cô bị đeo nó lên, lại còn nhục nhã hơn nhiều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.