Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương

Quyển 5 - Chương 181



Có những người luôn vào lúc anh không phòng bị nhất mà bất ngờ đi vào cuộc sống của anh, lại rất dễ dàng bước vào trong tim anh, mà đến lúc anh phát hiện ra, thì tình cảm đối với cô ấy sớm đã là thâm căn cố đế rồi.

Hóa ra yêu một người, chỉ vào lúc sau khi cô ấy biến mất, ngoài sự đau thương khủng khiếp kia, còn có cả hoảng loạn và cô đơn nữa.

— Ninh Nam —

Những ngày không có Noãn Noãn, Ninh Nam mỗi ngày đều sống say đắm trong bể lạc thú( nguyên văn: túy sinh mộng tử).

Mỗi đêm, lại thay đổi một cô gái qua đêm cùng, buông thả bản thân, phát tiết ra cảm xúc mà mình không thể giải thoát được.

Mà bất kể có đổi bao nhiêu người con gái, anh cuối cùng bi ai mà phát hiện ra, thân thể anh lại chỉ mẫn cảm với Noãn Noãn.

Trước giờ đều chưa từng nghĩ tới, lại phải cần nhiều thời gian như vậy để quen với những ngày không có cô ấy thế này, càng muốn quên đi, thì hồi ức lại càng rõ ràng.

+++ +++ +++ +++ +++

Y Bán Nguyệt ngồi trong phòng mình, nghe tiếng rên rỉ ở căn phòng bên cạnh, tiếng nào cũng thấy nhức tai.

Từ lúc kết hôn đến giờ, đêm nào cũng phải chịu đựng sự khổ sở này, chồng của mình mỗi đêm cùng một cô gái qua đêm, mà trước giờ lại chưa từng đụng vào cô ta một cái.

Mà làm cô ta khó có thể chịu đựng được nhất là, nguyên nhân việc Ninh Nam làm như thế này, chỉ là để quên đi một người con gái.

Lam Mặc chết rồi, cô ta chỉ có thể chiến đấu một mình, Ninh Nam trước giờ đều không chú ý đến cảm nhận của cô ta, trước mặt hạ nhân, đưa cô gái khác vào nhà, lạnh lẽo với cô ta, làm cô ta khó chịu đến cực điểm.

Cho nên, cô ta đối với Ninh Nam, yêu bao nhiêu, thì hận cũng có bấy nhiêu!

Một tiếng rên rỉ yêu kiều trắng trợn, lại thêm cả tiếng gầm trầm thấp của nam giới, truyền đến trong tai cô ta.

Cô ta biết, đó là lúc đã đạt đến đỉnh điểm, Y Bán Nguyệt đã không thể chịu thêm được nữa, rõ ràng sự khoái cảm của bọn họ là được xây dựng trên sự thống khổ của cô ta. ( hix … Thèm giai á ~.~ bức xúc mà lại phải nhìn người khác được hưởng thì còn gì đau hơn …)

Đứng dậy, cô ta quyết định không thể làm tiếp một cô gái yếu ớt luôn ngậm bồ hòn làm ngọt được nữa, chiêu này, đối với Ninh Nam chẳng có tác dụng gì, chỉ làm cho anh ta ngày một thậm tệ hơn.

Xông vào phòng của bọn họ, hai kẻ kia vẫn đang dính lấy nhau trên giường, thân thể lõa lồ cực kỳ nhức mắt.

Nghe thấy có động tĩnh, Ninh Nam có phản ứng lại trước tiên, nhìn thấy Y Bán Nguyệt thì ngây ra một chút, tiếp đó lại như chưa từng có chuyện gì, tiếp tục chuyện ban nãy đang làm.

Cô gái bên dưới anh ta cũng đã nhìn thấy cô ta, không hiểu được đây là chuyện gì, nũng nịu nói: “Ya, vợ anh ở nhà.”

Ninh Nam hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục động tác như máy của anh ta, không hề có chút cảm tình.

“Ninh Nam!” Một tiếng gọi này của Y Bán Nguyệt cực kỳ tức giận mà uất ức, cô ta vẫn đang đè nén xuống sự phẫn nộ của bản thân, ý đồ muốn giả vờ đáng thương để gọi anh ta quay lại.

Mà hồi đáp lại cô ta, chỉ có tiếng thở gấp gáp cùng tiếng rên rỉ yêu kiều.

Cô ta tuyệt vọng quỳ trên nền nhà, lặng lẽ thổn thức, anh ta sao lại có thể tuyệt tình đến như vậy.

“Im ngay! Muốn khóc thì ra ngoài mà khóc, đừng có làm phiền tôi! Còn nữa, hay là cô muốn tham gia cùng?”

Anh ta đột ngột dừng lại động tác, lời nói ra kia, vạn phần tuyệt tình.

“Ninh thiếu, mau lên … … Ưm … … “ Cô gái dưới thân kia cố ý chọc tức Y Bán Nguyệt.

“Ninh Nam … …!” Nghe thấy những lời tình tứ của bọn họ, Y Bán Nguyệt không thể chịu đựng thêm được nữa, xông đến bên giường, kéo tách ra hai kẻ vẫn đang dính vào nhau kia.

Cánh tay bỗng nhiên đau đớn, Ninh Nam đã tóm lấy Y Bán Nguyệt, dễ dàng mà hất ngã cô ta xuống đất.

Sau đó, lạnh lùng rời khỏi người cô gái kia.

“Ninh thiếu … … ” Cô gái kia như rắn bò lên, âm thanh yêu kiều, song Ninh Nam nghe thấy chỉ cảm thấy thô tục vô cùng.

“Cô có thể đi rồi.” Ninh Nam thiếu kiên nhẫn mà vứt cô ta ra, đứng lên vào phòng tắm tắm rửa.

Cô gái kia cũng hiểu được tính cách của Ninh Nam, thấy anh ta đã thể hiện ra thiếu kiên nhẫn vậy, cũng nhanh chóng mặc y phục vào để rời đi, lúc bước ra cửa, lại lùi lại, quỳ xuống bên Y Bán Nguyệt, cố ý mệt mỏi nói: “Ninh thiếu, thật lợi hại!”

Sắc mặt Y Bán Nguyệt đã xanh mét, cô ta đường đường là một thiên kim tiểu thư, mà giờ đến cái loại hàng sắc này cũng có thể lăng nhục cô ta.

Ninh Nam tắm xong bước ra, lạnh lùng nhìn một cái Y Bán Nguyệt đã ngồi lại ngay ngắn kia, cười nói: “Sao còn chưa đi? Cô cũng muốn sao?”

“Chúng ta phải nói chuyện.” Giọng nói Y Bán Nguyệt đã không thể nào bình tĩnh được nữa, lửa giận mà cô ta nhịn xuống kia, bất cứ lúc nào cũng có thể vì bị Ninh Nam sỉ nhục mà bùng phát ra.

“Nói cái gì? Trước lúc kết hôn, tôi đã nói với cô rồi, tôi không thể nào chỉ có mình cô được, sao, bây giờ mới thấy không chịu được nữa sao?”

Y Bán Nguyệt nhất thời bị nghẹn lời, không biết phải làm sao để trả lời, đúng vậy, lần đầu gặp mặt ở bệnh viện, Ninh Nam đã nói, anh ta không thể nào chỉ có một người phụ nữ, nhưng lúc đó, cô ta cho rằng anh ta chỉ là để bảo vệ cho Tô Noãn Noãn mới nói như vậy.

“Tôi có gia thế, có tình cảm, anh có thể nào để ý một chút tới cảm nhận của tôi không, anh như thế này, làm hạ nhân ngày nào cũng coi thường tôi, nếu như bị truyền ra ngoài, sẽ làm liên lụy đến bố mẹ tôi cũng bị mất mặt theo.”

“Cảm thấy mất mặt, thì có thể ly hôn a? Có cô hay không, đối với tôi đều không có vấn đề gì.” Ninh Nam tiếp tục đả kích cô ta, anh ta căm ghét chuyện cứ về nhà là phải đối mặt với một người giả tạo như cô ta, cứ nhớ tới Noãn Noãn, anh ta lại càng cảm thấy cô ta nên sớm biến đi.

“Ly hôn!” Y Bán Nguyệt bị hai tiếng này làm ngây ra, nếu như vậy, cô ta sẽ không còn chút tôn nghiêm nào nữa rồi.

“Ninh Nam, tôi tự nhận thấy mình đã thật lòng thật tâm với anh, anh làm sao có thể đối với tôi như thế này, tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì, tại sao trong tim anh lại chỉ có con tiện nữ kia!” Y Bán Nguyệt đột nhiên kích động lên.

“Im miệng, cô không có tư cách để mắng chửi cô ấy!” Ninh Nam giận dữ, tiến lên miết lấy cằm cô ta.

“Cô nhìn cô xem, cuối cùng cũng lộ ra bản tính thật rồi, không giả vờ yếu ớt nữa, hả? Tôi nói cho cô biết, hoặc là, cô phải tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng, hoặc là, ly hôn đi!”

Anh ta nói ra từng câu từng chữ tuyệt tình.

Y Bán Nguyệt trên mặt đã đầy lệ, cô ta yêu anh yêu đến không để ý gì đến tự tôn, lại không nỡ lòng rời xa.

Ly hôn, cô ta không thể chấp nhận được, cô ta nguyện thống khổ mà ở bên cạnh anh, cũng không muốn làm một người con gái bị bỏ rơi.

“Tôi không ly hôn … … “ Cô ta khóc, cuối cùng cũng đã hiểu ra, sự đau khổ mà Tô Noãn Noãn phải chịu đựng trong hôn lễ ngày hôm đó.

Mà cô ta bây giờ, chính là đang chịu báo ứng.

Ninh Nam vốn định dạy dỗ cô ta, thì điện thoại riêng bỗng đổ chuông.

“Đi ra!” Anh ta ra lệnh.

Y Bán Nguyệt cứng ngắc đứng dậy, bước ra khỏi phòng anh ta, thật đáng buồn, vợ chồng mới cưới, lại ở hai căn phòng khác nhau.

Lúc đi đến cửa, lại nghe thất tiếng động mạnh từ cánh cửa sau lưng, lực đạo không hề có chút lưu tình nào, cô ta suy sụp ngồi xuống nền nhà, sự tuyệt vọng cùng thương tâm đang quấn chặt lấy cô ta.

“Điều tra thế nào rồi?” Đang ngơ ngẩn ngồi ở đó, lại ngoài ý muốn mà nghe thấy âm thanh Ninh Nam đang nói chuyện điện thoại.

“Cậu có chắc là tài khoản của Tấn Tịch trong khoảng thời gian đó đã xuất đi một khoản tiền lớn không?”

“Được! Tiếp tục điều tra! Xem gửi đến tài khoản nào, tra ra tên chủ tài khoản, tốt nhất là phải tìm được người nhận tiền.”

Suy nghĩ của Y Bán Nguyệt hoàn toàn bị thu hút bởi cuộc điện thoại trong phòng của Ninh Nam.

Anh ta cẩn thận bảo cô ta đi ra ngoài như vậy, lại cho người đi điều tra Tấn Tịch? Anh ta nói khoảng thời gian đó? Là khoảng thời gian mà Ninh Manh gặp chuyện!

Y Bán Nguyệt đột nhiên kích động lên, đem những lời nói của anh ta liên kết lại, cũng tìm được đầu mối.

Ninh Nam đang nghi ngờ chuyện của Ninh Manh, là do Tấn Tịch làm, hiện giờ đang cho người đi điều tra cậu ta!

Được! Được lắm! Ninh Nam, lấy một trả một, anh làm tôi thương tâm, vậy thì để tôi làm cho em gái thân yêu nhất của anh không được yên lành!

Trong tim cô ta tính toán, quyết định nhất định sẽ phải theo dõi sát sao việc này.

+++ +++ +++ +++ +++

Đêm khuya gió rất lạnh, trong phòng Noãn Noãn, cửa sổ đã được đóng chặt, không có ánh đèn.

Cô nằm trên giường, đã ngủ say.

Tấn Tịch đứng trong bóng đêm, sắp xếp lại những hộp thuốc trên đầu giường của cô, than nhẹ một tiếng.

Anh vẫn biết, Noãn Noãn từ sau lúc mất đi đứa bé, trạng thái tinh thần cùng giấc ngủ đều không tốt, cô luôn lén lút uống thuốc ngủ, mới có thể ngủ ngon được.

Ngày mai là phải đi cứu Hàn Cảnh Thìn, cô ấy quá căng thẳng, đến hộp thuốc trên bàn kia cũng bị rơi vãi ra, xem ra đã uống không ít, mới lập tức ngủ say như vậy.

Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, đến bộ dáng khi ngủ của cô, cũng làm cho người ta thấy thương tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.