Hàn Phi đang nói với Từ Cầm về một tương lai tươi sáng trong thế giới tuyệt vọng, âm u, khủng khiếp này.
Khắp nơi đều là ác quỷ và quái vật, không cẩn thận thì sẽ hồn phi phách tán, hy vọng là thứ hiếm thấy nhất ở đây.
Hàn Phi đã từng là một người không có hy vọng. Hắn rất bi quan, chán chường, rất đen đủi; hắn đã lười giãy dụa phản kháng.
Nhưng sau khi tiến vào thế giới tầng sâu, hắn mới biết không có hy vọng cũng không đáng sợ, đáng sợ là sống trong nỗi tuyệt vọng vô biên vô tận, thậm chí ngay cả hy vọng là gì cũng không biết.
Sau khi quen biết từng bạn hàng xóm, Hàn Phi có thể cảm nhận được sự thay đổi trong tâm lý của mình. Hắn mới phát hiện, hóa ra dục vọng sống của mình mãnh liệt đến vậy, mình rất muốn sống một cách nghiêm túc.
Cuộc đời của hắn đã bị trò chơi cõi âm này thay đổi, giờ hắn cũng muốn thay đổi người bên cạnh.
Từ Cầm bị Hệ thống phán định là người điên. Ngay cả lời giới thiệu của Hệ thống cũng bảo Từ Cầm là cơ thể tụ hợp nguyền rủa, trạng thái rất không ổn định, nhưng vậy thì đã sao?
Với Hàn Phi, Từ Cầm đã cứu mạng của hắn rất nhiều lần, vậy là đủ.
“Chị nghỉ ngơi cho khoẻ đi, em vẫn chờ được ăn cơm do chị nấu.” Hàn Phi nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, thấy được nỗi tuyệt vọng vô biên, cũng nhìn thấy đường phố vắng vẻ: “Đợi sau khi thăm dò hết xung quanh đây, chúng ta có thể mở một cửa hàng đồ ăn nhanh trên con phố này. Chị nấu ăn ngon như vậy, nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều thứ tới đây, không chừng còn có thể chữa trị tâm linh khiếm khuyết của bọn chúng.”
Nhận thấy tình trạng của Từ Cầm dần bình phục, Hàn Phi mới rời khỏi tầng 5.
...
Hoàng Doanh dần hồi phục sau những đả kích tinh thần nghiêm trọng. Ngay khi gã vừa mở mắt ra, cơ thể không khỏi co quắp lại. Giờ gã vô cùng sợ hãi, tinh thần hốt hoảng.
“Cháu tỉnh rồi à?”
Nghe âm thanh hiền lành, hòa ái lọt vào trong tai, Hoàng Doanh cảnh giác nhìn về hướng giọng nói ấy phát ra.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một bà lão bưng chén cháo vừa nấu xong ra khỏi phòng bếp: “Bà thấy cơ thể của cháu bị âm hư nên đã nấu cho cháu một nồi cháo, mau ăn nhân lúc còn nóng.”
Trên TV đang phát quảng cáo, căn hộ được trang trí theo phong cách từ mấy chục năm trước, vừa đơn giản lại ấm áp.
“Cháu nhớ mình bị quỷ đuổi theo...” Hoàng Doanh ngồi trên giường rất lâu. Gã phát hiện trí nhớ có chút mơ hồ, cứ như đầu bị thứ gì đó nện rất mạnh vào.
“Chắc cháu đã gặp ác mộng.” Bà lão múc cho Hoàng Doanh một chén cháo: “Bà thấy cháu nằm một mình trên hành lang, sợ cháu bị cảm lạnh nên mang cháu vào phòng. Ai ngờ sau khi nằm xuống thì cháu bắt đầu mê sảng.”
“Thật sự là nằm mơ sao? Nhưng nó cũng quá chân thật.” Hoàng Doanh từ trên giường ngồi dậy. Ngửi được mùi cháo, gã uể oải chậm rãi bưng chén cháo lên.
Hơi nước nóng hổi phả lên mặt, Hoàng Doanh thử ăn một ngụm nhỏ.
Miếng cháo ấm áp từ khoang miệng trượt vào trong dạ dày, thơm nồng, ấm áp, xua tan cơn lạnh trong cơ thể.
Cầm chén sứ trong tay với một cảm giác khó tin dâng trào, Hoàng Doanh hồi tưởng lại những cảnh tượng khủng bố máu tanh: người phụ nữ giống như nhền nhện bò trên trần nhà, tên sát nhân biến thái với nửa người bị đốt cháy, còn có kẻ mang gương mặt con nít, miệng nứt toát đã lừa mình vào phòng,...
Những thứ khủng khiếp kia cứ liên tục lao về phía một kẻ bất lực như gã...
Gã lắc mạnh đầu, cuối cùng nhìn về phía chén cháo nóng hổi trong tay.
Một chén cháo tuy đơn giản, song sự ấm áp chứa trong đó lại mang đến cho Hoàng Doanh một thể nghiệm trước nay chưa từng có. Gã chưa bao giờ ăn chén cháo ấm áp đến vậy.
Hai tay bưng chén cháo, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, Hoàng Doanh lại khóc khi nhìn thấy chén cháo trước mặt.
“Đứa trẻ này, cháu có sao không?” Bà lão không biết Hoàng Doanh vì sao lại khóc, bèn cầm chiếc khăn trên bàn đưa cho Hoàng Doanh: “Cháu đã lớn thế này, sao lại còn khóc?”
“Không có.” Hoàng Doanh hít mũi, xoa xoa khoé mắt hơi sưng đỏ: “Cháo của bà ngon quá, mẹ của cháu lúc còn sống cũng thường nấu món này cho cháu ăn.”
“Cháu đang nhớ về mẹ của mình à?”
“Vâng ạ.” Hoàng Doanh cũng không sợ nóng, lại húp một ngụm cháo lớn: “Khi còn bé, cháu rất hư hỏng. Có một ngày mùa đông, cháu chạy đến bên hồ chơi, không cẩn thận trượt ngã. Tầng băng kia rất mỏng, cháu kêu cứu từ làn nước lạnh như đá; mẹ của cháu liều lĩnh nhảy xuống cứu cháu. Sau đó mẹ cố sức đẩy cháu lên bờ, nhưng mẹ lại… không còn đủ sức để leo lên nữa.”
“Mẹ của cháu thật vĩ đại.”
“Cháu vẫn luôn rất tự trách. Giờ cháu có rất nhiều tiền, muốn gì cũng đều có thể đạt được; nhưng cháu không thể biết mình hạnh phúc hay bất hạnh, cứ luôn cảm giác trong tim thiếu thứ gì đó.” Hoàng Doanh ăn cháo của bà lão, con mắt vẫn đỏ hoe: “Cháu rất hiếm khi nói chuyện này với người khác. Có đôi khi cháu nghĩ mình đã lãng quên, nhưng trong cơn ác mộng vừa nãy hình như cháu lại nhìn thấy mẹ của mình.”
“Cháu vừa nhìn thấy mẹ của mình ư?” Bà lão hơi kinh ngạc.
“Trong nỗi sợ vô biên vô tận, trong lúc cháu cho rằng mình chết chắc, lúc đã từ bỏ hành vi phản kháng, mẹ lại xuất hiện.” Hoàng Doanh cố hồi tưởng: “Giống như lúc cháu còn nhỏ vậy, mẹ đã cứu cháu lúc cháu sắp chết, giờ lại bước vào chỗ sâu trong ác mộng của cháu rồi cứu mạng cháu.”
“Cháu có thấy rõ không?”
“Không thấy rõ ràng, nhưng trong cơn ác mộng tuyệt vọng, ngoại trừ mẹ của cháu thì sẽ có ai sẽ đến cứu cháu chứ? Cháu cảm thấy rất giống.” Hoàng Doanh sờ vào ngực trái của mình: “Trò chơi này luôn có thể nắm bắt được tia sáng dịu dàng nhất trong trái tim con người, có thể nó muốn thông qua phương thức này để chữa trị nỗi đau của cháu...”
Trong khi Hoàng Doanh đang lẩm bẩm, cửa phòng ngủ bật mở ra. Một đứa bé nhìn thấy chén cháo bàn, bèn mở miệng nói: “Cháu mới không ăn đồ từ quan...”
Lời còn chưa dứt, bà lão đã bịt chặt miệng của đứa bé lại.
Xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, Hoàng Doanh cắm đầu ăn hết toàn bộ chén cháo trên bàn: “Thật ra mình rất nhát, những lời này cũng chỉ dám nói với NPC trong trò chơi.”
Gã đứng lên, cúi đầu chào bà lão thật sâu, sau đó lấy từ trong ô vật phẩm ra rất nhiều lễ vật đặt trên bàn: “Cám ơn cháo của bà, nhưng giờ cháu vẫn chưa thể bình tĩnh. Cháu phải đi làm một việc để xác minh một suy đoán!”
Sau khi nói xong, Hoàng Doanh đi về phía nhà vệ sinh trước ánh mắt khó hiểu của bà lão và đứa bé.
Gã chộp lấy chốt cửa nhà vệ sinh, vừa quay đầu nhìn thoáng qua căn hộ nhỏ ấm áp: “Nhưng mình đã hiểu ý nghĩa tồn tại của bản đồ ẩn rồi. Trò chơi này thực sự khiến mình bất ngờ, xông thẳng đến đáy lòng, chạm đến linh hồn của con người.”
Xoay nhẹ bàn tay, Hoàng Doanh mở cửa nhà vệ sinh. Ngay khi gã vừa mở rộng cửa đi vào bên trong, một bàn tay bỗng chạm vào lưng của gã.
Âm khí vô biên lập tức hiện lên, cơ thể của Hoàng Doanh hóa thành một luồng ánh sáng sắc máu trước khi bay vào giữa giao diện thuộc tính màu đỏ thẫm của trò chơi.
Giao diện thuộc đầy tơ máu kia từ từ hồi phục như thường. Vừa mới sử dụng kỹ năng Hồi Hồn xong, Hàn Phi lập tức ngã ngồi xuống đất.
“Hồi Hồn tiêu hao nhiều sức lực vậy sao? Cứ như cơ thể hoàn toàn bị móc rỗng vậy.”
Hàn Phi đã chạy tới nhà của Mạnh Thi trước khi Hoàng Doanh tỉnh lại. Hắn lo lắng chuyện này sẽ để lại di chứng nào đó trên người Hoàng Doanh. Thế nên, Hàn Phi mới trốn trong phòng ngủ để lén quan sát, mãi đến sau khi Hoàng Doanh tự mình tỉnh lại mới đưa gã trở về.