Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 64: Điều đầu tiên mà chú hy vọng con làm



Trong căn phòng này, có một [Kén người] phồng lên những thứ nhìn giống như mạch máu chằng chịt, chi chít đang hút lấy chất dinh dưỡng từ đám chân tay tàn khuyết kia.

“Những kẻ ngoại lai chạy vào khu chung cư giết người là để nuôi dưỡng cái thứ này ư?”

[Kén người] khi ở trong gian phòng ngủ này khác biệt hẳn so với [Kén người] mà Hàn Phi có trong tay. Không dám trực tiếp đụng vào đó, hắn đành kiếm một cây chổi quét nhà rồi khẽ khàng chọc chọc thứ ghê tởm kia vài cái.

Lớp da bên ngoài của [Kén người] đã trở nên mỏng manh vô cùng, gần như trong suốt. Khi Hàn Phi đụng chiếc chổi vào nó, có thể thấy loáng thoáng một bóng đen đang động đậy bên trong [Kén người].

“Cảm giác như thứ bên trong đã sắp sửa chui ra được rồi.”

Có thể là bởi vì cấp độ của bản thân quá thấp, hiện giờ Hàn Phi nhất thiết phải dùng tay chạm vào thì Hệ thống mới đo lường được đồ vật mục tiêu.

Hắn cũng hết cách rồi. Để có thể hiểu rõ tổ kén trước mặt này có điểm gì đặc biệt, Hàn Phi đành lấy hết can đảm vươn tay về phía đám xác chết.

Đầu ngón tay của hắn cố né khỏi phần thi thể tàn khuyết. Khi khoảng cách giữa cánh tay của Hàn Phi và tổ kén kia chỉ còn cỡ vài centimet, bỗng phía dưới của tổ kén bắn ra một sợi tơ máu rất mảnh. Sợi tơ máu kia tựa như một mũi kim bạc chích thẳng vào ngón tay của hắn.

Cảm giác đau nhức truyền tới khiến Hàn Phi phải vội vàng rút tay lại.

[Kén người] trong căn hộ số 1064 từng hấp thu một lượng máu tươi rất lớn nên đã nảy sinh một sự biến hóa nào đó. Thứ bên trong cơ thể tổ kén này không chỉ đơn giản là đã thức tỉnh, mà dường như nó còn có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài.

“Hình như cái thứ này cũng có trí tuệ chứ không giống những con côn trùng bình thường.” Hàn Phi nhìn vết thương trên đầu ngón tay của mình. Tuy vết thương ấy không lớn, song lại rất sâu.

“Xem chừng, nó cũng chẳng có tác dụng gì đối với mình, ngược lại còn cực kỳ nguy hiểm nữa.” Hàn Phi lôi chiếc bật lửa trong túi áo ra; vốn dĩ hắn thủ sẵn thứ này là để đề phòng, vào thời khắc then chốt có thể lập tức châm thuốc.

“Rốt cuộc mày là côn trùng hay là ma quỷ? Hoặc cũng có thể là thứ gì đó khác nữa nhỉ?” Một ngọn lửa bật lên, nhảy múa giữa không gian âm u lạnh lẽo của căn phòng. Hàn Phi tìm một tờ giấy vụn mồi lửa để đốt cây chổi quét nhà.

Cái bóng của hắn trên tường cũng không ngừng nhảy múa theo ánh lửa. Tay phải của Hàn Phi cầm chắc cán chổi đã được châm lửa, còn tay trái thì chầm chậm vươn lại gần tổ kén kia.

“Mày cứ thử chích tao thêm phát nữa đi!”

Ánh lửa chập chờn soi rọi vào tổ kén. Bóng đen non nớt bên dưới lớp da mỏng manh không ngừng run rẩy bất an, thế nhưng nó chẳng còn chỗ trốn nào cả.

Từng sợi mạch máu li ti bị đốt dần đứt đoạn, dường như Hàn Phi còn nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết bên tai. Âm thanh ấy rất xa mà lại như rất gần, lãng đãng bất định.

“Là mày đang gào khóc ư?”

Hàn Phi không hề mềm lòng, tiếp tục giơ cây chổi quét nhà đã cháy bùng lên soi phía trên cơ thể tổ kén, trong khi bàn tay kia của hắn cuối cùng cũng chạm vào được [Kén người] đỏ tươi như máu.

“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện ra vật phẩm sắc máu cấp G – [Kén người].”“[Kén người (vật phẩm sắc máu):] Là kén của một loại côn trùng, đã từng hấp thụ một lượng lớn máu tươi và nguyền rủa. Nó đang trong giai đoạn chuẩn bị cuối cùng trước khi phá kén.”

Nhìn vào tổ kén nằm trong đống xác chết, Hàn Phi có cảm giác hơi bối rối.

Nó đã sắp sửa phá kén chui ra được rồi, bây giờ mà đem nó đi sẽ có rủi ro ảnh hưởng tới sự trưởng thành của nó. Kỳ thực, Hàn Phi cũng rất muốn xem thử bên trong tổ kén này có thể chui ra thứ gì. Dù sao thì đám ngoại lai kia đã phải phí công tốn sức ba bò chín trâu để cấp dưỡng cho nó mà.

Chỉ có điều, nếu giữ tổ kén này tại đây trong khi Hàn Phi chẳng thể nào online mãi để trông coi nó, ngộ nhỡ nó phá kén chui ra trước thời hạn rồi bỏ trốn thì phải làm sao đây?

Để cho Từ Cầm coi chừng nó ư? Vậy thì không thực tế cho lắm.

“Những kẻ ngoại lai ở tầng 6 không chỉ có hai người bọn họ, mình vẫn chưa nhìn thấy ai trong ba căn hộ còn lại. Nếu mình bỏ nó lại đây, chắc chắn sẽ bị những kẻ ngoại lai khác đem đi.”

Vài giây sau, Hàn Phi bèn đưa ra quyết định của mình. Hắn giơ tay giựt đứt những mạch máu trên lớp da của tổ kén rồi bỏ nó vào ô vật phẩm.

Ngay vào lúc giựt đứt những mạch máu kia, bên tai hắn thình lình vang lên tiếng kêu gào thảm thiết; không những thứ, các căn hộ khác tại tầng 6 cũng truyền đến tiếng động lạ.

“Rời khỏi đây trước rồi tính tiếp. Mặc dù có thể sign out bất cứ lúc nào, nhưng nếu để bị nhốt trong phòng thì sẽ rất nguy hiểm.”

Hàn Phi không muốn thứ đồ nhặt được bằng bản lĩnh của chính mình lại bị người khác giành mất, nên hắn quyết đoán rời khỏi căn hộ số 1064.

“Mình hầu như đã lật tìm khắp căn hộ này hết rồi, chẳng còn gì phải lưu luyến nữa.”

Trở về tầng 5, Hàn Phi gõ nhẹ cánh cửa căn hộ số 1052. Bản thân hắn cũng cảm thấy số lần mình chạy đến tầng 5 này có hơi nhiều rồi thì phải.

“Chị à, em lại tìm được một tổ kén ở tầng 6 này.”

Sau khi cánh cửa phòng mở ra, Hàn Phi giao ngay tổ kén mà mình tìm được ở tầng 6 cho Từ Cầm. Mà Từ Cầm cũng rất muốn biết bên trong tổ kén này rốt cuộc có thể bay ra thứ gì, cho nên cuối cùng cả hai bèn quyết định nuôi dưỡng nó trong căn hộ số 1051.

Cái thứ bên trong tổ kén rất thông minh. Trước khi tiến vào căn hộ số 1051, nó đã cảm nhận được nguy hiểm nên không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Chỉ đáng tiếc, kết quả của hành động này chính là khơi dậy sự cảnh giác và lòng hiếu kỳ của Từ Cầm.

“Hình như có một con quỷ dính phải nguyền rủa đang bị nhốt bên trong tổ kén này, nó rất đặc biệt.” Từ Cầm đích thân đưa [Kén người] vào căn hộ số 1051: “Cưng yên tâm, chị sẽ nuôi lớn nó thật tốt.”

Trở lại tầng 4, Hàn Phi không lập tức đi vào căn hộ ma ám mà sực nhớ ra chuyện của Hạ Thủ Nghiệp và Hạ Vũ Hòe.

Sau khi liếc nhìn xuống tầng dưới, Hàn Phi dự định nhân cơ hội bản thân có thể tùy ý đăng xuất khỏi game để đi gặp mặt Khóc một lần.

Xuống đến tầng 3, Hàn Phi phát hiện cánh cửa vốn dán đầy bùa chú của căn hộ số 1034 không hề đóng; một luồng hơi âm u lạnh lẽo đang từ bên trong tràn ra.

Cảm nhận được độ mát lạnh từ [Chiếc nhẫn của chủ nhà] truyền tới, Hàn Phi hơi chùn chân. Lần bước vào căn hộ số 1034 trước đây có thể nói là thập tử nhất sinh.

Vào lúc hắn còn đang đắn đo do dự, tiếng bước chân quỷ dị trên hành lang lại vang lên một lần nữa. Lần này, dường như đối phương xông thẳng đến chỗ của Hàn Phi, tốc độ còn nhanh hơn lần trước nhiều.

“Quả nhiên không thể dừng lại trong hành lang quá lâu.”

Hàn Phi cũng không dám cậy mạnh, trực tiếp chạy thẳng vào căn hộ của Khóc.

Đóng cửa chống trộm lại, Hàn Phi lập tức có cảm giác như bản thân vừa bước vào một hầm băng. Hắn nhìn đám đồ dùng vỡ nát và đống bùa chú bị xé vụn trải đầy đất, trong lòng có chút ngại ngùng.

Hàn Phi bước đến bên cạnh bàn thờ nơi góc tường, chờ sau khi tiếng bước chân ngoài hành lang biến mất mới khẽ giọng dò hỏi: “Khóc à, cháu có đây không?”

Trong phòng không có bất kỳ lời đáp trả nào cả. Cậu nhóc Khóc với khát vọng có bạn bè bầu bạn có vẻ như không mong muốn nhìn thấy Hàn Phi.

“Trước đây chúng ta có chút hiểu lầm. Chú biết một vài chuyện có liên quan đến cháu…” Hàn Phi thấy Khóc vẫn chưa xuất hiện bèn lùi ra gần cửa căn hộ, sau đó chậm rãi nói: “Cái tên Hạ Vũ Hòe… Cháu hẳn là vẫn còn nhớ chứ?”

Hàn Phi vừa thốt ra ba chữ kia thì gần như trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng lập tức hạ thấp xuống ngay. Những mảnh vụn bùa chú và tiền giấy rơi đầy đất bỗng vang lên tiếng loạt soạt, trên mặt từng tên hình nhân giấy hiện lên vẻ kinh hoàng.

Một cánh tay khô đét từ trong bàn thờ vỡ nát kia thò ra, sau đó một bóng đen mơ hồ lẳng lặng hiện lên.

“Khóc…” Hàn Phi không diễn. Hắn đang thật tâm muốn nói đôi lời với Khóc: “Hạ Thủ Nghiệp chết rồi, nhưng những tội ác do gã gây nên vẫn chưa hề tan biến, vẫn còn rất nhiều oán linh đang đợi được minh oan. Chú có thể hỏi cháu vài vấn đề hay không?”

Chỉ vừa mới nghe đến cái tên Hạ Thủ Nghiệp là bóng đen kia đã bắt đầu trở nên vặn vẹo. Trên người của nó hiện ra một khuôn mặt trẻ thơ, cực kỳ đau khổ cào cấu vào cơ thể của bản thân. Từ trên cơ thể ấy, từng dòng máu đen không ngừng chảy xuống.

“Bình tĩnh! Chú không hỏi nữa, cháu hãy bình tĩnh lại đi!”

Bộ dạng của Khóc hiện giờ quá mức đau khổ, cứ như thể nó muốn bươi móc hết toàn bộ da thịt khắp người mình xuống vậy. Đứa trẻ này dường như cực kỳ căm ghét cái thân thể chứa dòng máu của Hạ Thủ Nghiệp này.

Hàn Phi quả thực không dám tưởng tượng, trước đây Khóc đã phải trải qua những chuyện đau khổ tuyệt vọng đến nhường nào, mới có thể khiến nó sau khi biến thành quỷ mà vẫn căm hận người đó đến như vậy.

“Khóc à! Người đó đã chết rồi, sẽ không còn ai có thể tiếp tục hại cháu nữa.”

Sau khi biết được một phần quá khứ của Hạ Vũ Hòe, Hàn Phi rất đồng cảm với đứa bé này.

Giờ đây, hắn cố áp chế nỗi sợ hãi của bản thân, nhích lại gần đối phương từng chút một.

Bóng đen nhỏ gầy ấy vẫn điên cuồng tự ngược trong căn phòng tối đen âm u lạnh lẽo. Bất kể Hàn Phi nói như thế nào cũng không ngăn cản được Khóc cào xé bản thân. Nhìn đứa trẻ đã hoàn toàn rơi vào cơn điên loạn, hắn vô thức làm ra một hành động gần như theo bản năng.

Hắn đứng bên cạnh bàn thờ, giơ hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Khóc: “Không sao rồi, thực sự không sao rồi. Chú đến giúp con đây, để cho chú giúp con có được không?”

Máu đen chảy cả lên người Hàn Phi, toàn thân hắn đều rất đau đớn nhưng lại không buông tay. Cơ thể thì bị lạnh cóng đến tê dại, thế nhưng trái tim của Hàn Phi lúc này rất nóng. Hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại có thể làm như vậy nữa.

Hiện tại hắn rất sợ hãi, cũng rất khó chịu, chỉ có điều thâm tâm hắn lại càng muốn ngăn cản Khóc cho bằng được.

Trong mắt hắn, Khóc chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi; kẻ đáng phải chịu nỗi thống khổ này nên là Hạ Thủ Nghiệp mới đúng.

Phải qua vài phút thì Khóc mới bình tĩnh lại được.

Mà giờ phút này, Hàn Phi đã sức cùng lực kiệt. Hắn cũng không còn định tiếp tục truy hỏi Khóc nữa, bởi điều này đối với Khóc mà nói là quá ư đau khổ.

Hắn chậm rãi buông lỏng cánh tay. Bóng đen nhỏ gầy kia vẫn đứng bên cạnh bàn thờ như cũ, từ đầu tới cuối không có bất kỳ phản ứng nào cả.

“Nếu sau này con cảm thấy cô đơn, chú có thể ở bên con. Chú sẽ đến làm bạn cùng con, một người bạn đúng nghĩa ấy.” Thấy Khóc vẫn không có phản ứng gì như cũ, Hàn Phi đành thở dài một hơi, sau đó đi về phía cửa.

Vào lúc sắp ra đến cửa căn hộ, bỗng như vừa chợt nhớ ra điều gì, Hàn Phi bèn quay đầu lại nhìn về phía Khóc vẫn đang đứng cô đơn lẻ loi trong góc phòng: “Lúc chơi bịt mắt trốn tìm, con đã thua chú rồi. Dám chơi dám chịu! Con có còn nhớ là mình đã đáp ứng giúp chú làm ba điều hay không?”

Khi nhắc đến trò chơi bịt mắt trốn tìm bữa trước, lúc này bóng đen nhỏ gầy kia mới có phản ứng lại.

Thấy cuối cùng Khóc đã nghe mình nói, trên mặt Hàn Phi bộc lộ ra một nét dịu dàng: “Điều đầu tiên mà chú muốn con làm chính là… Sau này, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, con cũng đừng tự thương tổn bản thân mình thế nữa.”

Cái đầu luôn cúi gằm xuống dần ngẩng lên; đến khi Khóc nhìn về phía Hàn Phi thì hắn đã bước ra khỏi căn hộ số 1034.

Lúc này, Hàn Phi đang kéo lê thân thể đã mệt mỏi rã rời, vừa muốn đi lên tầng 4 thì trong đầu bỗng vang lên âm thanh của hệ thống.

“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý!Độ hảo cảm của Hạ Vũ Hòe: +5Quan hệ láng giềng hòa hảo chính là bước đầu tiên để đạt được Cuộc Sống Hoàn Hảo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.