Trò Chơi Luân Hồi

Chương 182: Tiểu trùng quái dị



Bầu trời êm ả đột nhiên bị một tiếng xé gió kinh người vang lên khiến không gian xung quanh không ngừng chấn động. Từng ngọn gió đen đặc thù của Hắc Giác Vực bị dư chấn ảnh hưởng trở nên bạo động tạo thành từng cái vòi rồng nhỏ rải rác trên khắp bình nguyên.

Không biết qua bao lâu, ma thú đang bay nhanh trên không trung đột ngột dừng lại, hiện ra hình dáng của nó là một con sư tử toàn thân màu tím, đôi cánh chim to lớn lập lòe tử hỏa khẽ phe phẩy tạo ra âm thanh bộp bộp nhẹ nhàng.

_ Chủ nhân, chúng ta đáp xuống sao?

Ma thú to lớn mở miệng nói tiếng người, rõ ràng chính là Tử Tinh Dực Sư Vương vừa mang theo hai người Tiêu Lệ và Lôi Nhã rời khỏi Hắc Ấn đấu giá phường lúc nãy.

_ Không cần! Tử Tinh, ngươi cứ dừng ở đây đi! Trông chừng Lôi Nhã quản sự, ta rời khỏi một lúc sẽ lập tức quay lại!

Tiêu Lệ thở hộc hộc gằn giọng nói từng chữ một. Lập tức, thân hình của hắn không chút dấu vết biến mất khiến Lôi Nhã đang bị cánh tay của hắn kiềm giữ bỗng mất thăng bằng, ngã phịch ra trên lưng Tử Tinh Dực Sư Vuong.

_ A! Tên khốn kiếp chết tiệt! Dám ném thiếp thân như thế… đau chết người ta rồi!!!

Lôi Nhã bị Tiêu Lệ kẹp chặt đến mức không thể vùng vẫy được, cho nên nàng cũng lười chống cự vô nghĩa. Bất quá nàng không ngờ Tiêu lệ đột nhiên lại ném nàng xuống như vậy rồi biến mất, không nhịn được càu nhàu vài câu.

_ Ngươi tốt nhất ở yên đó đừng lộn xộn! Chủ nhân về mà không thấy ngươi thì ta sẽ gặp phiền phức!

Tử Tinh Dực Sư Vương ồm ồm giọng nói. Nó trường kỳ sinh sống bên trong hệ thống, đương nhiên biết rõ Tiêu Lệ đã đi đâu.

_ Thiếp thân cứ muốn đi thì sao?

Lôi Nhã mở ra hai cánh đấu khí, làm bộ dáng thật sự muốn bay đi. Bất quá Tử Tinh Dực Sư Vương hơi lắc người một cái, tử hỏa trên hai cánh nó đã đột ngột tập trung lại xung quanh nàng, cuối cùng hình thành một cái lồng giam nóng cháy.

Lúc này, Lôi Nhã mới chú ý thấy chính mình đang ngồi trên lưng một con lục giai ma thú, nhất thời giật mình không nhẹ. Nàng đã sớm được Viên Y thông tri, bất quá trăm nghe không bằng một thấy.

Chỉ khi ở khoảng cách gần như thế này, nàng mới thực sự cảm nhận hết được uy hiếp khủng bố mà Tử Tinh Dực Sư Vương mang đến. Khó trách Viên Y cũng không dám chống lại, phải chọn biện pháp nhượng bộ.

_ Thế nào… ngươi đã chịu ngoan ngoãn chưa? Ngươi tốt nhất là đừng làm gì ngu xuẩn, chủ nhân của ta coi trọng nhất là mỹ nữ, sẽ không làm khó ngươi đâu… Hahaha

Tử Tinh Dực Sư Vương cất tiếng cười vang vọng khắp một vùng trời. Bất quá Lôi Nhã lại làm như không quan tâm, chỉ lặng lẽ ngồi xuống điều tức. Nhất thời, bầu không khí trở nên trầm mặc.

……

Trong khi đó, Tiêu Lệ sau khi vừa tiến nhập hệ thống liền nhanh chóng đi đến Giám Định Bảng, kiểm tra toàn diện tình trạng của bản thân.

Giám Định Thuật là vô dụng! Tiêu Lệ chỉ có thể dùng Giám Định Thuật khi biết chính xác mục tiêu cần giám định. Bất quá trong trường hợp này, chỉ có trực tiếp dùng chân thân đi vào hệ thống, kích hoạt tối đa Giám Định Bảng mới có thể biết được hắn đang gặp phải chuyện gì.

Tiêu Lệ đứng trước Giám Định Bảng, màn hình lớn nhất thời hóa thành một tấm gương soi phản chiếu tình trạng bên trong cơ thể hắn. Vừa nhìn vào đó, Tiêu Lệ nhất thời rùng mình.

Bên trong cơ thể hắn hiện tại lít nha lít nhít những con trùng nhỏ xíu. Chúng chui rúc khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể Tiêu Lệ, khiến hắn mất kiểm soát với những hành động của bản thân.

Nếu không phải Tiêu Lệ có Tịch Tà Yêu Lôi tự chủ tạo thành một cái tiểu kết giới bảo vệ thần trí hắn, không cho lũ tiểu trùng xâm nhập. Có lẽ hắn đã giống như gã Hà chưởng quầy kia, bị trầm luân trong huyễn cảnh mấy ngày mấy đêm.

_ Chủ nhân, người bị sao vậy?

Linh Nhi thấy Tiêu Lệ đột nhiên xuất hiện trong hệ thống thì hết sức bất ngờ. Dạo gần đây hắn hầu như rất ít khi tiến vào hệ thống, có vào cũng chỉ là ở dạng linh hồn thể. Đã lâu lắm rồi, Tiêu Lệ mới lại lần nữa dùng chân thân để vào nơi này như vậy.

_ Ta cũng không rõ! Ta chỉ cầm một bức tranh cổ nhìn ngắm một chút, bỗng dưng cơ thể dần mất khống chế, bên trong thân thể cũng xuất hiện hằng hà sa số tiểu trùng…

Tiêu Lệ vội vàng nói. Không gian bên trong hệ thống có vẻ áp chế được lũ tiểu trùng. Chúng nó đã ngừng sinh sôi và xâm thực cơ thể hắn. Chẳng qua những phần đã mất khống chế thì vẫn không thể khá hơn được.

_ Đây là… Huyễn Tâm Trùng? Không đúng… Là Nhũ Tiên Trùng? Kỳ quái? Nhũ Tiên Trùng làm sao có khả năng xuất hiện ở nơi đây?

Linh Nhi đôi mắt giống như xuyên thấu cơ thể Tiêu Lệ, nhìn thật kỹ đám tiểu trùng đang tăng động trong từng tế bào của hắn, đôi môi chúm chím khẽ lẩm bẩm gì đó. Một lúc lâu sau, nàng đột nhiên trừng mắt nhìn Tiêu Lệ, hoảng hốt hét lớn.

_ Nhũ Tiên Trùng là thứ gì? Vì sao nó không có khả năng xuất hiện ở đây?

Tiêu Lệ ngạc nhiên hỏi. Hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy Linh Nhi thất thố như vậy.

_ Sinh linh luôn luôn có dục vọng… dù là thần cũng sẽ không ngoại lệ! Nhũ Tiên Trùng là một loại vi sinh vật đặc biệt ở Thần giới. Chúng thôn phệ dục vọng của thần để tồn tại và sinh sôi…

Linh Nhi giống như nhớ lại chuyện gì đáng sợ, run rẩy nói.

_ Ngươi nói nhanh dùm ta cái!

Tiêu Lệ gấp gáp nói. Lũ tiểu trùng đó yên tĩnh được một lát đã lại bắt đầu rục rịch rồi.

_ Nhũ Tiên Trùng thường được dùng để thanh lọc dục vọng của những vị thần. Giúp họ luôn duy trì trạng thái minh mẫn, không bị sa đọa trở thành phàm nhân…

Linh Nhi hít sâu một hơi để giữ cho mình bình tĩnh rồi chậm rãi nói. Không chờ Tiêu Lệ hối thúc, nàng đã tiếp lời.

_ Thế nhưng Nhũ Tiên Trùng nếu không bị khống chế có thể tự ý làm khuếch đại dục vọng của vật chủ lên gấp hàng trăm ngàn lần. Hoặc là chúng có thể thôn phệ sạch sẽ mọi thứ, biến vật chủ trở thành một sinh vật vô dục vô cầu, không khác gì một tảng đá trên đường... vô tri vô giác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.