Trò Chơi Luân Hồi

Chương 67: Dược Lão! Dược Lão!



_ Ba vị, nếu các ngươi đã đạt được mục đích thì mời trở về đi. Tiêu Gia không chào đón các ngươi! À, viên Tụ Khí Tán rác rưởi đó cũng mang về đi, Tiêu Gia không nhận đồ bố thí.

Nhìn 3 người của Vân Lam Tông thần sắc cao ngạo, Tiêu Lệ không nhịn được liền hạ lệnh trục khách.

Mấy năm nay Tiêu Lệ đã quen ở ngôi vị cao, thậm chí còn từng lên ngôi hoàng đế. Trên người hắn cũng tự nhiên toát ra 1 cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ, khiến cho người khác không tự chủ liền muốn triều bái.

Quá trình hấp thụ Địa Tâm Thối Thể Linh Dịch tốn nhiều thời gian hơn là Tiêu Lệ dự kiến, cũng may là vẫn thuận lợi đột phá Đấu Linh. Thế nhưng cũng vì vậy mà khiến Tiêu Lệ lỡ không ít thời gian, chỉ vừa kịp xem được đoạn cuối của màn kịch, bất quá như vậy cũng không tính là muộn lắm.

_ Tiểu tử nhà ai mà lại ngông cuồng như vậy, trong mắt chẳng lẽ không có tôn ti trật tự hay sao. Vậy thì để lão phu thay trưởng bối nhà ngươi cho ngươi 1 chút giáo huấn.

Cát Diệp nhìn thấy 1 thiếu niên không biết từ đâu xuất hiện, còn giở giọng khinh thường bọn hắn thì tức muốn nổ phổi.

Cộng thêm nãy giờ đè nén, hiện tại gặp phải kích thích hắn liền không còn kiềm chế được nữa, triệt để bạo phát, vận lên Thanh Mộc Kiếm Quyết liền muốn giáo huấn Tiêu Lệ vừa mới tiến vào.

Tiêu Lệ nào phải đèn cạn dầu, khí thế nhất tinh Đấu Linh bùng nổ, chỉ 1 chiêu Âm Dương Long Trảo Thủ liền đánh cho Cát Diệp hộc máu bay ngược về sau.

Đó là Tiêu Lệ còn xem trên mặt mũi của Vân Vận, không muốn trở mặt cùng Vân Lam Tông bây giờ, nếu không Cát Diệp đã là 1 xác chết.

_ To gan! Tiêu Lệ, ngươi mau dừng tay!

Nhị trưởng lão nhìn thấy Tiêu Lệ đánh trọng thương Cát Diệp thì vội quát mắng hắn.

Bất quá khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng cùng uy áp khủng khiếp toát ra từ người Tiêu Lệ thì hắn mới sực nhớ ra kẻ mà mình đang hô to gọi nhỏ là kẻ có thể 1 chiêu đánh trọng thương trưởng lão thất tinh Đại Đấu Sư của Vân Lam Tông.

_ Nhị trưởng lão, có việc gì sao? Hay là ngươi cũng muốn thay phụ thân giáo huấn ta?

Nhìn biểu hiện của nhị trưởng lão, Tiêu Lệ nhàn nhạt nói, uy áp càng khủng bố hơn phát ra ép cho toàn trường ngoại trừ Tiêu Chiến, Tiêu Viêm và Tiêu Huân Nhi đều trở nên hít thở không thông.

Mấy người trẻ tuổi càng là mồ hôi nhễ nhại, sợ hãi nhìn chằm chằm Tiêu Lệ, không dám tin những gì trước mắt.

Thấy nhị trưởng lão im thin thít không nói 1 lời, Tiêu Lệ nhàn nhạt đưa ánh mắt đánh giá Nạp Lan Yên Nhiên.

Phải nói là thiếu nữ này rất đẹp, tựa như 1 con thiên nga cao ngạo, cười nhạo lũ cóc ghẻ xúm xít xoay quanh.

Công bằng mà nói thì Tiêu Lệ cũng không ghét nàng, dù sao nàng vẫn chỉ là 1 đứa trẻ, có chút bồng bột cũng là dễ hiểu, có điều sai lầm là vẫn là sai lầm, Tiêu Lệ cũng không thể để cho nàng được dễ dàng.

_ Nạp Lan Yên Nhiên, hy vọng sau này ngươi sẽ không vì hành động tiểu thư ngày hôm nay mà hối hận! Còn nữa, đừng tưởng rằng có Vân Lam tông làm chỗ dựa mà hoành hành vô kị, Đấu Khí Đại Lục rất to lớn, người mạnh hơn Vân Sơn và Vân Vận cũng có không ít đâu…

Tiêu Lệ mượn luôn lời thoại của Tiêu Huân Nhi, đối với Nạp Lan Yên Nhiên nhàn nhạt nói ra. Khóe mắt còn hiện lên chút châm chọc, bất quá hắn cũng không tiếp tục làm khó bọn họ, để cho gã thanh niên ôm lấy Cát Diệp, cùng với Nạp Lan Yên Nhiên 3 người xám xịt rời đi.

......

Phía sau hậu sơn của Tiêu gia, Tiêu Lệ và Tiêu Viêm, Tiêu Chiến đang lặng lẽ đứng trước phần mộ của Diệp Vấn. Cả 3 người nhìn nhau không nói gì 1 lúc thật lâu. Cuối cùng, Tiêu Lệ vẫn là người đầu tiên phá vỡ không khí yên tĩnh, hắn trước tiên nhìn về Tiêu Viêm nói.

_ Đệ có biết tại sao đệ lại mất hết đấu khí hay không?

_ Tại sao? Huynh biết!!!

Tiêu Viêm vô thức hỏi ngược lại, rồi chợt vỡ òa lên, hôm nay mặc dù trên đại sảnh hắn rất khí phách, thế nhưng nếu không có thực lực tương xứng đi kèm, khí phách đến mấy thì cũng chỉ là trò cười cho thiên hạ mà thôi, thùng rỗng kêu to không hơn không kém.

_ Chuyện này nói ra thì dài dòng, trước tiên để ta nói về chuyện của mẹ đi. Mẹ thân phận thật sự là thánh nữ của Thiên Xà Phủ, 1 trong những bá chủ của vùng Tây Bắc địa vực này, bởi vì giúp đỡ cho 1 người mà bị 1 tổ chức gọi là Hồn Điện truy sát, thực lực mất hết phải ẩn cư nơi Ô Thản Thành.

_ Chiếc nhẫn mẫu thân để lại cho đệ chính là thứ lưu giữ linh hồn của người đó, cũng chính hắn đã lấy đi đấu khí bao năm qua đệ tu luyện...

_ Đừng vội oán trách... đệ hãy xem như đó là 1 khảo nghiệm của mẹ và hắn dành cho đệ đi...

_ Dược Trần tiền bối, nếu ngươi đã tỉnh thì sao còn trốn trốn tránh tránh làm gì...

Tiêu Lệ cũng không nương theo nguyên tác mà là trực tiếp gọi Dược lão ra, dù sao 1 số chi tiết nhỏ cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, cũng không cần phải thêm phiền phức làm gì.

_ Dược Lão! Dược Lão! Đừng trốn trốn tránh tránh nữa! Nếu ngươi còn không ra thì đừng trách Tiêu Lệ ta không nói chuyện tình cảm, chỉ là 3 năm không tu luyện mà thôi, ta cũng không phải là không thể giải quyết...

_ Hắc hắc, tiểu oa nhi, đừng nóng nảy như vậy, ta ra còn không phải được sao.

Tiêu Lệ gọi mãi không được liền bực mình lớn tiếng hăm dọa, cuối cùng cũng lôi được Dược Lão ra khỏi chiếc nhẫn, 1 linh hồn mờ nhạt gần như trong suốt trôi nổi trước mặt 3 cha con Tiêu Lệ.

_ Dược Lão, chúng ta không phải người xa lạ, ta sẽ nói thẳng, mẹ ta đã từng cứu ngài, tam đệ ta cũng chịu nhục 3 năm vì cung phục đấu khí cho ngài hồi tỉnh. Ta cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ hi vọng ngài nhận tam đệ làm đệ tử, cũng giúp ta chiếu cố hắn... chuyện này... có lẽ cũng không coi là yêu cầu nhỉ...

Tiêu Lệ chậm rãi lựa lời nói, hắn cũng không biết sự xuất hiện của mình có làm ảnh hưởng gì đến Dược Trần không nên cũng không dám vội vàng.

_ Tiểu tử ngươi là con sâu ở trong bụng ta sao, dù ngươi không nói thì ta cũng có ý định thu tên nhóc này làm đệ tử, chỉ là vẫn chưa có cơ hội thích hợp.

_ Dược Trần cảm khái nói.

Mọi chuyện tiếp theo lại quay trở về quỹ đạo của nguyên tác, Tiêu Viêm bái Dược Lão làm thầy cũng bắt đầu quay trở lại con đường tu luyện.

Tiêu Lệ vì không muốn mọi chuyện bị diễn biến quá nhiều nên sau khi để lại cho Tiêu Viêm 1 chút kim tệ liền tìm cớ rời đi. Dẫn theo bọn Tiêu Ngữ, Hồng Điệp quay trở lại Lôi Xà Trại.

Có Tiêu Lệ cường thế hậu thuẫn, con đường của Tiêu Viêm trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, cũng không có bị lũ ruồi nhặng suốt ngày bu quanh làm phiền.

Bởi vậy tốc độ tu luyện của hắn còn nhanh hơn cả trong dự kiến, chỉ trong vòng 1 năm đã đột phá từ 3 đoạn đấu khí lên thẳng tới nhất tinh Đấu Giả, nhưng đó là chuyện của sau này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.