Trò Chơi Luân Hồi

Chương 79: Nhược Lâm Đạo Sư



Mỉm cười gật đầu, Huân Nhi cùng Tiêu Mỵ, Tiêu Trữ ba người tiến lên, bàn tay đặt tại thủy tinh cầu. Dừng lại chốc lát, đợi đến khi thủy tinh cầu sáng lên, bọn họ mới rút tay trở về.

Sau khi ba người lần lượt thành công, Tiêu Viêm cũng tùy ý tiến lên sờ sờ, đồng dạng cũng thu được hiệu quả như vậy. Nhìn bọn họ đều thông qua trắc thí, Tiêu Ngọc thản nhiên nói.

_ Yên tâm đi, nếu như không có thông qua trắc nghiệm, ta cũng không tự ý dẫn bọn họ đến đây.

_ Ha ha.. không phải là ta không tin tưởng nàng, chỉ có điều đây là quy củ... Còn vị đệ đệ này sao lại không trắc thí?

Hướng về phía Tiêu Ngọc tỏ ý xin lỗi cười cười, Lâm Nam giả vờ khó hiểu hướng về phía Tiêu Lệ tùy ý hỏi.

_ Ta à... ta đã vượt qua 20 tuổi rồi... ngươi phải gọi ta là ca ca chứ không phải đệ đệ. Ta chỉ đến xem náo nhiệt thôi...

Khẽ nhếch môi cười, Tiêu Lệ tùy ý đáp lại.

Hắn không chút nghi ngờ mị lực của Tiêu Ngọc. Được chính mình khổ tâm bồi dưỡng, nàng so với Huân Nhi cũng không kém bao nhiêu, lắm kẻ trồng cây si cũng là cực kỳ bình thường.

Đối với mấy con ruồi phiền phức này, Tiêu Lệ hắn... chưa từng bận tâm.

_ Ồ.... vậy à? Ngươi là tộc nhân của Ngọc nhi, vì sao lần trước chúng ta tuyển chọn không thấy mặt ngươi a?

Lâm Nam bắt chết không tha hỏi, sâu trong đáy mắt hiện lên chút ghen tuông không dễ phát giác.

_ À... ta có chút việc bận. Hơn nữa, Già Nam học viện... cũng không chắc có khả năng dạy dỗ ta a...

Tiêu Lệ làm sao không biết ẩn ý trong lời nói của Lâm Nam, bất quá hắn không chú ý lắm. Đối với mấy con ruồi vo ve phiền phức này, nếu hắn không vui, tùy ý bóp chết là được rồi...

_ Ngươi nói cái gì, Già Nam học viện không đủ tư cách dạy ngươi à... Ha ha ha... Mấy kẻ kiêu căng ngạo mạn ta găp nhiều rồi thế nhưng khoác lác đến như ngươi thì mới là lần đầu gặp a... Để ta xem ngươi có bản lĩnh gì...

Vừa nói dứt lời Lâm Nam bỗng nhiên tập kích Tiêu Lệ.

Hắn vốn đã cực kỳ khó chịu khi thấy Tiêu Ngọc tay trong tay cùng Tiêu Lệ vô cùng thân mật. Bây giờ.lại bị Tiêu Lệ khinh thường, máu nóng dồn lên não. Hắn cũng bất chấp hình tượng học trưởng phóng khoáng đã dày công xây dựng trong lòng mấy nữ sinh, một đòn toàn lực ý đồ phế bỏ Tiêu Lệ.

Bất quá, lấy thực lực thất tinh Đấu Giả của hắn, dù Tiêu Lệ có đứng im không động đậy, hắn cũng đừng mơ làm Tiêu Lệ có trầy xước tý nào.

Tiêu Lệ thấy Lâm Nam tấn công thì vô cùng bất ngờ. Có điều, hắn chỉ khẽ cười...

Tiêu Lệ hời hợt vẫy tay một cái, Lâm Nam đã như diều đứt dây bay ngược ra sau, đập mạnh vào vách tường không rõ sống chết...

Những người xung quanh thấy cảnh đó thì hai mắt tròn xoe, không dám tin vào một màn trước mắt. Lâm Nam có thực lực thất tinh Đấu Giả vậy mà bị người phất tay liền bại. Tên tình nhân của Tiêu Ngọc này thực lực cũng quá khủng bố rồi...

_ Woahh... Tiêu Lệ ca ca thật là lợi hại nha... không những đẹp trai mà thực lực cũng mạnh như vậy... Ngọc nhi, nếu không ngươi nhường lại cho bọn ta đi... hoặc là chia sẻ với bọn ta cũng được...

Mấy thiếu nữ nhìn Tiêu Ngọc hâm mộ nói.

_ Biến, dâm nữ, đừng có mơ!!!

Tiêu Ngọc giả vờ giận nói khiến mấy thiếu nữ lại bật cười khúc khích.

_ Bộp bộp bộp, tân sinh năm nay thật thú vị, lần này hình như ta nhặt được bảo bối rồi!

Giữa lúc mọi người còn đang ngạc nhiên, một thanh âm nữ nhân đột ngột vang lên, ôn nhu đến mức làm lòng người say đắm. Giọng nói thanh thoát quanh quẩn đâu đây khiến cho Tiêu Lệ vốn định lực rất cao cũng có đôi chút thất thần.

Sau một lát, hắn mới dời mắt về phía lều vải bên cạnh.

Trước cửa lều vải, chỉ thấy một nữ nhân một nữ nhân quần áo xanh biếc đang đứng đó mỉm cười.

Nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ động lòng người. Sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía mọi người tựa như làn nước nhẹ nhàng chảy qua, làm cho người ta không nhịn được phải mê mẩndõi theo.

Nữ nhân nhìn qua tuổi có lẽ chỉ lớn hơn đám người Tiêu Ngọc một ít nhưng dáng người đầy đặn của nàng lại tỏa ra một phong vận thành thục mê người theo năm tháng. Loại phong tình vạn chủng này... không phải những thiếu nữ ngây thơ như Tiêu Ngọc có thể so bì...

Tiêu Lệ đảo mắt quét một vòng trên người nàng.

Mặc dù dung mạo của Nhược Lâm nếu so sánh với Huân Nhi hay Tiêu Ngọc thì vẫn kém hơn một chút. Bất quá khí chất ôn nhu không một chút giả tạo của nàng khiến Tiêu Lệ trong lòng cảm thấy tràn ngập rung động.

Nữ nhân đối diện, chính là tiêu biểu cho câu nói "nữ nhân như nước", là hiền thê lương mẫu mà hầu hết nam nhân đều mơ ước...

Sau khi Nhược Lâm xuất hiện, Tiêu Lệ có thể phát hiện, phần lớn các nam đệ tử trong lều vải ánh mắt đều như nóng cháy lên, trong lúc nhìn về phía nàng mơ hồ xuất hiện một loại tình cảm khó hiểu.

Thấy tình trạng này, Tiêu Lệ khẽ lắc đầu không biết nói gì. Xem ra bọn họ đối với Nhược Lâm đ*o sư có lẽ đã thầm mến từ lâu.

Bất quá điều này cũng không có gì kỳ quái, hầu hết thiếu niên đều thích nữ nhân thành thục mà...

_ Nhược Lâm đ*o sư, hì hì, Ngọc nhi nhớ người muốn chết!

Nhìn thấy nữ nhân trước lều vải, Tiêu Ngọc kinh hỉ kêu lên một tiếng, rồi chạy nhanh về phía nàng. Hai tay dang rộng ôm lấy vòng eo của thon mịn Nhược Lâm rồi dụi đầu vào ngực nàng làm nũng.

_ Ha ha... Ngọc nhi, ngày nghỉ có thoải mái không?

Ôm Tiêu Ngọc trong lòng, Nhược Lâm đ*o sư ôn nhu cười hỏi.

_ Cũng không tệ lắm! Hì hì... Đạo sư càng ngày càng ôn nhu như vậy, nếu sau này có nam nhân nào bị đạo sư coi trọng sợ rằng sẽ bị cái ôn nhu này hớp hồn mất nha...

Tiêu Ngọc nhè nhẹ cắn vào vành tai của Nhược Lâm đ*o sư, nhẹ giọng trêu tức

_ Ngươi đứa nhỏ này...

Khuôn mặt của Nhược Lâm đ*o sư nổi lên chút rạng mây đỏ, bất đắc dĩ lắc đầu cười mắng.

_ Những người này là ngươi đưa tới hay sao? Nhìn qua rất không tồi a!

Sủng ái vỗ vỗ đầu Tiêu Ngọc, Nhược Lâm đ*o sư mới hướng về phía đám người Tiêu Lệ, Tiêu Viêm khẽ mỉm cười hỏi.

_ Hì hì, đương nhiên là vậy rồi!

Tiêu Ngọc kiêu ngạo ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình lên, đối với Nhược Lâm đ*o sư khen ngợi vô cùng thích thú hài lòng nói, cũng thuận tiện giới thiệu mọi người lại một lần nữa cho nàng.

Buông Tiêu Ngọc đang như con bạch tuột quấn trên người mình ra, Nhược Lâm đ*o sư chậm rãi tiến về phía Lâm Nam đang nằm co ro như một con chó chết, tùy ý phân hai tên đệ tử nâng hắn dậy rồi dùng thủy thuộc tính đấu khí của mình cẩn thận chữa trị.

Tiêu Lệ ra tay cũng rất có chừng mực, chỉ khiến Lâm Nam chịu đau đớn thể xác chứ không bị chút nội thương nào. Bởi vậy chữa trị rất nhanh, hắn liền không có việc gì.

_ Được rồi, tất cả mọi người vào trong đi thôi.

Chữa trị xong xuôi, Nhược Lâm đ*o sư bảo hai tên đệ tử đó mang Lâm Nam đã khôi phục chút khí sắc vào trong lều nghỉ ngơi. Còn bản thân nàng thì quay trở lại chỗ mấy tân sinh đang khổ sở phơi nắng ôn nhu nói.

Bọn tân sinh nghe vậy đều như được đại xá, ai nấy mừng rỡ theo sau Nhược Lâm đ*o sư tiến vào trong lều...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.