Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 43: Chương 43




Trong lúc nhất thời, Mạch Khê cảm thấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng như bị xổ hết ra vậy.

Khó khăn ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy cha nuôi không chút che đậy…Bọt nước theo lồng ngực rộng lớn của Lôi Dận mà chảy xuống, dọc theo hai chân thon dài, càng tôn thêm vóc dáng cương nghị, thần thánh của hắn…“Cha nuôi, con sai rồi… con biết con sai rồi…”Mạch Khê thật sự không biết cha nuôi muốn làm gì.

Tuy rằng cô cũng đã hiểu chuyện nhưng dù sao vẫn chỉ mới mười tám tuổi.“Muốn tiến vào giới giải trí thì phải học mấy người đàn bà kia!”Lôi Dận kéo lấy cô, thân hình cao lớn như che đi cả người cô đang run rẩy không ngừng, “Có biết bọn họ vì cái gì mà làm như vậy không?”Cô cũng chỉ nghĩ đến lí do là ‘ham muốn vật chất không từ thủ đoạn’!Nhưng giờ nói ra chỉ càng kich thích Lôi Dận, hắn cho tới bây giờ chẳng phải là người cao thượng!Đại não Mạch Khê trống rỗng, cô gần như ngạt thở.


Nhìn vào đôi mắt xanh sâu thẳm kia, lại thấy ánh mắt đầy du͙c vọng không chút che giấu kia càng làm cô thêm sợ hãi.“Mấy người đó phô bày mình là để tìm kim chủ! Không có kim chủ, tiền đồ nửa bước cũng khó tiến!”Sợi tóc đen nhánh rủ trên trán Lôi Dận, chiếc mũi cao thẳng tao nhã, khóe môi kiên nghị hơi mỉm cười nhưng vẫn đầy vẻ lạnh lùng…“Thì ra Khê nhi của ta cũng học kẻ xấu đi giao du, như vậy thân là cha nuôi… ta phải thành toàn mới được!”“Không… ”“Đêm nay hầu hạ ta cho tốt!”Giọng nói Lôi Dận cực kỳ lạnh, nhưng bàn tay to thì ngược lại, nóng như lửa chui vào trong váy Mạch Khê, “Thứ nhất là để báo đáp công ơn nuôi dưỡng mười năm của ta, thứ hai… kim chủ của con chỉ có thể là ta!”Câu nói quá mức lộ liễu khiến người khác kinh hãi, như tên bắn xuyên thẳng vào tim Mạch Khê.“Cha nuôi, xin người… không thể như vậy…” Mạch Khê muốn quỳ xuống xin hắn, đáng tiếc là bị hắn kìm chặt trên giường, không thể động đậy.“Không thể? Ta sẽ làm cho thành có thể!”Đôi mắt Lôi Dận như mãnh thú sắp ăn thịt người…“Trong người con quả nhiên chảy dòng máu thấp hèn.

Nếu đã vui sướng trong cái vòng luẩn quẩn như vậy, ta sẽ cho con thấy vòng luẩn quẩn này khiến bao người ghê tởm đến mức nào!”Bàn tay hắn không kiên nhẫn tóm lấy hai tay cô, chôn mặt vào cổ cô.

Hơi thở nóng bỏng phả lên cổ, lên gáy cô.

Một bàn tay khác của hắn đã tìm đến b@u ngực trắng nõn của cô, không chút thương tiếc…“Đừng… ”Mạch Khê không hiểu vì sao cha nuôi lại nói như vậy, cũng không khó cảm nhận được sự tức giận và nguy hiểm của hắn, “Cha nuôi… dừng lại… không được!”Cô quá sợ hãi, trước mắt chỉ còn là một màn sương mù.“Dừng?”Bên môi Lôi Dận lướt qua tia cười lạnh.

Hắn nhìn chằm chằm Mạch Khê, lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kia, đôi mắt đột nhiên chuyển biến…“Nuôi con lớn như vật, ta cũng muốn nhanh chóng nếm thử xem đến tột cùng con có mùi vị gì!”Nói xong, hắn cười lạnh, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô, gặm nhấm từ cằm rồi một đường xuống dưới, nhanh chóng xé rách váy của cô.Cùng với tiếng kêu sợ hãi của Mạch Khê, hai b@u ngực đầy đặn hiện ra.“Thật đẹp… ” Tiếng nói hắn thô đục, quyến luyến như nhẹ nhàng mơn ʈrớɲ ngực cô, đôi mắt lại càng trở nên u tối.Thân mình cô vặn vẹo hoàn toàn phát kich bản tính xâm chiếm ngỗ ngược của người đàn ông, vật nóng bỏng cũng dần sưng cứng để giữa hai chân cô, mỗi lúc một lớn chà sát trên da thịt cô.Hơi thở thô suyễn của người đàn ông quẩn quanh trong không khí.

Bàn tay hắn bắt lấy ngực Mạch Khê, động tác ngày càng thô lỗ.Cả người Mạch Khê giãy dụa, giọng hét đã khàn khàn, cũng bởi động tác kịch liệt của hắn mà không nói nổi câu nào.Cô chưa bao giờ trải qua chuyện người lớn, lại lộ cả thân mình trước mắt cha nuôi thì trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi vô cùng, nhưng lại không thể khống chế cảm giác hưng phấn tản ra quanh mình.Cô khuất phục cắn môi.

Bởi chính sự rối loạn trong lòng mà sinh ra khiếρ sợ, cô tuyệt vọng khóc nấc lên.Lôi Dận nâng tầm mắt, vẻ dịu dàng, khinh diễm dưới thân thật sự làm người ta muốn cắn nuốt.

Đôi mắt hắn tối sầm lại, cúi đầu xuống, ngậm lấy nụ hoa mẫn cảm sớm dựng đứng kia, lại cuồng bạo gặm nhấm đôi b@u ngực non mềm, tròn đầy; nơi nơi đều là dấu răng hắn…Thân mình Mạch Khê thực nhỏ nhắn, ga giường màu đen càng tôn thêm thân thể trắng nõn của cô, kich thích mọi giác quan Lôi Dận.

Cô vùng vẫy, trong miệng bật ra tiếng khóc nức nở, lại thêm nỗi nhục nhã khiến hai má cô phiếm hồng như đào.Giờ này khắc này, Mạch Khê như lễ vật nằm trên bàn hiến tế, chỉ có thể để mặc pháp sư an bài…Lôi Dận nâng chân cô lên.

Mạch Khê nhìn hắn, ai oán cầu xin, “Cha nuôi… đừng… con sẽ nghe lời… con sẽ nghe lời người… xin người…”Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của ba nữ nghệ sĩ vừa rồi dưới thân cha nuôi.

Tuy vốn đơn thuần, nhưng cô cũng biết cha nuôi sắp làm gì với mình, vì vậy mà tuyệt vọng cầu xin, sợ hãi kêu la..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.