Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 44: Chương 44




“Thật sự là tiện chủng! Ngay cả cầu xin tha thứ cũng khiến đàn ông h@m muốn xâm chiếm!”Khuôn mặt Lôi Dận lạnh lùng cực độ, trong mắt lan tràn du͙c vọng.

Cùng với một chữ cuối cùng nói ra, hắn động thân mạnh…Thân mình Mạch Khê quá mức yếu ớt, sao có thể chống lại sức mạnh lớn như vậy, cô đau đớn đến nỗi thiếu chút nữa ngất đi.“Quả thật là phóng đãng không hơn không kém, thân mình quả nhiên khiến đàn ông nhanh chóng điên cuồng!”Lôi Dận hơi dừng lại, không khó cảm thấy được dị vật ngăn cản.

Hắn nhíu mày lại, nhìn cô thống khổ ngẩng đầu.

Ánh mắt hắn cũng tối lại, ôm chặt lấy cô, lần thứ hai dùng sức đâm thật sâu…Người con gái thống khổ mà hét lên chói tai…Tiếng kêu cũng làm cho bầu không khí thêm áp lực.


Mùi máu tươi dần tản ra trong không khí…Thân mình tươi trẻ của Mạch Khê tản ra hương thơm thuần khiết kich thích thần kinh Lôi Dận.

Trong đôi mắt u lãnh lộ ra vẻ lưu luyến, nhưng động tác điên cuồng lại không có chút tình cảm thương tiếc nào!Đau đớn! Mạch Khê cảm thấy nỗi đau đớn nhanh chóng lan toàn thân, thổi quét cô đi; mà Lôi Dận thì không cho cô thời gian thở gấp, điên cuồng cắn nuốt tất cả thuộc về cô!Trong không khí tràn ngập tiếng thở thô suyễn của đàn ông cùng tiếng kêu thanh thanh của người con gái.Theo mỗi lần va chạm mạnh mẽ của người đàn ông, thân mình Mạch Khê dần như mảng tuyết rớt trên tấm ga giường đen bóng.Khuôn mặt cô cũng ngày càng tái nhợt, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống.

Dục vọng của cha nuôi quá lớn, động tác quá mạnh mẽ làm cô không thể nào nhận nổi.Mỗi lần cuồng bạo lại khiến cô thêm đau đớn, không ngăn nổi tiếng thét chói tai.

Tiếng thét dường như lại càng kich thích Lôi Dận, khiến hắn gần như mất đi lý trí.Đêm dài, mùi du͙c vọng tựa ma quỷ cũng không kiêng dè gì mà lan ra.Mạch Khê trở thành vật hiến tế cho ma quỷ, tựa như trôi nổi giữa bể nhục du͙c, vô lực để mặc cho tên ác ma kia một lần lại một lần xâm chiếm.Cho đến khi… rốt cục ngất đi……Lúc Mạch Khê tỉnh lại đã là chạng vạng ngày hôm sau.

Cô khẽ mở mí mắt nặng trĩu ra, thân thể như bị nghiền nát, nửa mình dưới đau đớn vô cùng.Cha nuôi hết lần này đến lần khác đòi hỏi khiến khung xương toàn thân cô như nát vụn ra.Nỗi nhục nhã nhanh chóng dâng lên trong lòng, ngay cả nước mắt cũng bởi phẫn uất mà chảy xuống…Trong phòng không thấy bóng dáng cha nuôi đâu nữa, nhưng vẫn còn phảng phất hơi thở thuộc về hắn.Mạch Khê khóc! Mới mười tám tuổi, cô hoàn toàn không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào.

Cha nuôi là người cô kính yêu nhất, nhưng lại… cưỡng đoạt cô!Bàn tay nhỏ bé nhanh chóng bịt miệng lại, nhìn thấy vết máu trinh tiết thuộc về mình, cõi lòng cô như tan nát.Trên cái giường này, vẫn còn lưu mùi hương của mấy người phụ nữ kia, mà cha nuôi lại mạnh mẽ chiếm đoạt cô!Đây là chuyện buồn cười nhất trên đời!Vì sao? Vì sao lại như vậy?Mạch Khê cảm thấy thực sự khó thở, thậm chí dấy lên sự sợ hãi, tuyệt vọng chưa từng có.

Ngay sau đó, cô đứng dậy muốn chạy xuống khỏi giường.Cô phải rời khỏi nơi này, một phút cũng không muốn ở lại.Nhưng mà, hai chân cô như bị vướng chướng ngại vật liền ngã xuống giường, cũng không đứng dậy nổi.

Lúc này Mạch Khê mới phát hiện ra cả người mình đầy những dấu hôn, trên làn da trong suốt chằng chịt những vết xanh tím.

Mỗi cái xương trên người đều như đang kêu gào đau nhức, cả người cũng cảm thấy nặng trịch.

Nước mắt lại lần nữa chảy xuống thấm trên ga trải giường, thật đẹp mà cũng thật khiến người ta đau lòng.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cho đến khi ánh hồng dương chiếu qua cánh cửa sổ, Mạch Khê cũng đã mặc lại quần áo sạch sẽ được chuẩn bị sẵn; nhưng vẫn không có chút khí lực ngồi trên thảm, tiếng khóc không khống chế được cất lên.Một lúc lâu sau…“Cốc cốc cốc…” Tiếng gõ cửa vang lên, “Tiểu thư Mạch Khê?”Là tiếng của Phí Dạ, có thoáng chút lo lắng.

Thấy mãi cửa phòng không mở, hắn đột nhiên mở cửa ra…Bóng dáng cao lớn vừa bước vào đã thấy Mạch Khê vô lực cuộn tròn người ngồi trên mặt đất.

Giữa phòng ngủ, chiếc váy đen bị xé nát bị quăng một bên, còn có bộ quần áo lót trên ghế salon; thậm chí tấm ga trải giường hỗn độn cũng nói lên hết những chuyện đã xảy ra, lại thêm vết máu rõ ràng vô cùng ám muội…Phí Dạ nhìn chằm chằm vết máu đã khô trên ga giường, trong lòng chợt đau xót!Sao hắn lại không biết chuyện gì xảy ra chứ!Từ lúc Lôi tiên sinh ôm Mạch Khê vào phòng này, lúc Lôi tiên sinh đẩy Mạch Khê vào phòng tắm, khi lần đầu tiên Lôi tiên sinh hủy bỏ lịch trình, khi hắn nhận được lệnh của Lôi tiên sinh chuẩn bị quần áo sạch sẽ…Khi Mạch Khê tỉnh lại thì hắn cũng đã đến, hắn lẳng lặng chờ ngoài cửa, tiếng khóc của cô làm tim hắn đau nhói…“Tiểu thư Mạch Khê…”Phí Dạ bước đến, con ngươi trầm mặc nổi lên vẻ đau lòng.

Hắn ngồi xổm xuống, bóng dáng cao lớn dường như bao phủ lấy Mạch Khê bé nhỏ.

Hắn muốn tự tay kéo cô đứng dậy…“Đừng động vào tôi!”Mạch Khê đột nhiên trợn to mắt nhìn Phí Dạ, toàn thân như con thú nhỏ đang cảnh giác, phát run, khuôn mặt tái nhợt tràn ngập vẻ sợ hãi đối với người đàn ông.Trong lòng Phí Dạ tê tái.

Lần đầu tiên hắn gặp cô, nụ cười đẹp tựa như đám mây bay của cô, nhưng lúc này, khuôn mặt cô chỉ còn lại vẻ tiều tụy, tái nhợt.“Không phải sợ, là tôi… ”Hắn hạ thấp giọng nhất có thể, đưa tay khẽ vuốt mái tóc tinh tế của cô, hơi thở bình ổn, nhẹ nhàng khiến người ta yên lòng, “Tôi là Phí Dạ, tiểu thư Mạch Khê, tôi sẽ không làm tổn thương cô!”Mạch Khê nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ thê lương, trống rỗng…Phí Dạ cũng nhìn cô, đôi mắt thoáng xẹt qua nỗi đau đớn, trầm thấp nói: “Thời gian không còn sớm, tôi nên đưa tiểu thư về nhà.”“Về nhà?”Mạch Khê kinh hãi, liều mạng lắc đầu, giọng nói có vẻ không được ổn định, “Không, tôi không về nhà, tôi không muốn về nhà!”Đó không phải nhà của cô mà là địa ngục! Chỉ cần nơi nào có cha nuôi thì nơi đó là địa ngục.

Cô không muốn gặp lại cha nuôi, không muốn gặp lại người đàn ông ma quỷ đó!“Tiểu thư Mạch Khê, cô muốn đi học sao?” Phí Dạ thở dài, ánh mắt lơ đễnh nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, lập tức lồng ngực như bị đâm qua.Sắc mặt Mạch Khê tái nhợt, cô nhìn hắn, lập tức cảm thấy như vớ được phao cứu sinh mà cầm lấy cánh tay hắn…“Phí Dạ tiên sinh, cầu xin anh, tôi không muốn về nhà, đi đâu cũng được, tôi… tôi không thể trở về được…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.