Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 48: Chương 48




Khóe môi Lôi Dận nhếch lên độ tàn nhẫn, nhíu mày nhìn thoáng qua Thánh Trạch phía sau, rồi lại chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mạch Khê.Ngón tay lạnh hắn vuốt nhẹ đôi môi cô, “…Có người dạy hư con?”Thánh Trạch đột nhiên cả kinh, “Lôi tiên sinh, ngài đừng hiểu lầm, tôi… ”“Theo ta trở về!”Lôi Dận không thèm để ý đến lời nói của Thánh Trạch, trong mắt chỉ có Mạch Khê đang run rẩy.

Hắn cởi áo ngoài ra khoác lên người cô, động tác có chút thô lỗ.

Ánh mắt hắn dừng tại cổ áo hơi mở của cô, lại kéo áo bọc kín cô lại.Hương nước hoa thản nhiên bao phủ lấy Mạch Khê, lẫn thêm cả luồng khí cường ngạnh khiến môi Mạch Khê run lên.

Thấy cha nuôi đứng dậy, cô chuyển ánh mắt nhìn Thánh Trạch.Kỳ thật, cô không muốn trở về nhà!Thánh Trạch như đọc hiểu ánh mắt của cô, nắm tay thật chặt, không để ý đến cha mình đang kéo lại, to gan tiến lên…“Lôi tiên sinh, đêm nay cứ để Khê nhi ở lại đây, ngài yên tâm, cô ấy là bạn gái của tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.


Tôi cam đoan với ngài, tôi sẽ không làm gì cô ấy cả.”Tuy rằng cậu ta thực sự sợ vẻ lạnh lùng và quyền thế của Lôi Dận, nhưng đối diện với ánh mắt ngây dại, đáng yêu của Mạch Khê thì không thể không tiến lên.

Không biết vì sao cậu ta luôn cảm thấy ánh mắt Lôi Dận nhìn Mạch Khê là lạ, thậm chí không giống như của người cha với con gái.

Giống như trong mắt hắn, Mạch Khê không phải là con gái mà là một người phụ nữ!“Thánh Trạch!” Áo Kim thật sự nhịn không được quát một tiếng, kéo cậu ta về bên cạnh, thấp giọng nói: “Con không muốn sống nữa sao?”“Cha, con không thể không để tâm đến cảm nhận của Khê nhi.”Thánh Trạch dừng lại ở ánh mắt cầu xin của Mạch Khê, lòng mơ hồ đau.

Cậu ta đích thực là có Thái Na, nhưng trước mắt chỉ có người con gái này khiến cậu ta không rời bỏ được.Thường thì người như vậy lại càng nguy hiểm, lực sát thương lại càng lớn.Rõ ràng là Thánh Trạch không biết điều này.Lôi Dận không trả lời Thánh Trạch, nhưng lại quay đầu nhìn về phía Mạch Khê.

Con ngươi màu xanh lục lạnh băng, thân hình cao lớn uy nghiêm, hệt như một vị thần tối cao.“Khê nhi, con muốn ở lại nơi này?”Lời nói của hắn truyền từ tai vào đến tận sâu trong lòng Mạch Khê, khiến cô tự nhiên rùng mình một cái.

Thực ra giọng nói của Lôi Dận rất dễ nghe, trầm thấp tự nhiên, đáng tiếc lại quá đỗi lạnh lùng, khiến người khác khiếρ sợ.“Con… con không muốn về nhà…”Lần đầu tiên cô ở trước mặt hắn nói thẳng ra tâm tư mình, cũng là lần đầu tiên không đồng thuận ý kiến của hắn.Vùa dứt lời, cô li3m môi anh đào khô khốc, trong nháy mắt làm đôi cánh hoa kia đỏ bừng dịu dàng, có chút nhu thuận, ánh mắt trong suốt hấp dẫn nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt.Đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bỗng ánh mắt hắn đột nhiên căng thẳng, một tia khát vọng dị thường trong đáy mắt hiện ra, lại nhanh chóng bị che giấu đi.

Một lúc lâu sau, hắn lạnh lùng mở miệng:“Tốt lắm.”Mạch Khê cẩn thận nhìn hắn, không rõ câu nói đó thực ra có ý gì.

Cha nuôi luôn là người bí hiểm, làm cho cô vĩnh viễn không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.Lôi Dận không nói gì nữa, ngược lại nhìn về phía Phí Dạ, bàn tay duỗi ra, biểu cảm lạnh lùng xa cách.Ánh mắt Phí Dạ không chút chần chừ, thấy thế, một tay rút súng lục ra, trong nháy mắt chuyển hướng tới Áo Kim.Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì đã nghe thấy“đoàng” một tiếng.

Ngay sau đó,Áo Kim rên lên rồi quỳ rạp xuống đất.Máu tươi theo xương bánh chè chảy ra khiến ông ta kinh hãi.

Đôi mắt già nua trừng lớn, mồ hôi cùng đau đớn hiện rõ trên trán.Mạch Khê che miệng lại, run rẩy nhìn sự việc diễn ra trước mắt.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một màn đổ máu như vậy.

Sao cha nuôi có thể độc ác đến thế!hánh Trạch thấy cha như vậy thì cực kỳ hoảng sợ, không kịp tiến lên, trong không khí lại vang lên một tiếng súng.Một tiếng hét thảm thiết lần thứ hai vang lên!Nhưng không phải Áo Kim, lần này là Thánh Trạch!Phát súng này bắn vào cánh tay cậu ta không chút thương tiếc.

Trong nháy mắt, máu đã thấm đẫm áo sơ mi, khiến cậu ta vừa nhìn thấy đã như gặp phải quỷ.Mạch Khê thiếu chút nữa thì ngất đi, hơi thở dường như nghẹn lại.

Ngay sau đó cô ngửa đầu nhìn về phía cha nuôi thì thấy hắn đem súng trong tay ném trả lại cho Phí Dạ, khuôn mặt không có một tia dao động, thậm chí nhìn còn lạnh nhạt hơn trước.Từ sợi tóc đến ngón chân cô đều đang mơ hồ run rẩy, toàn thân trở nên lạnh buốt!Không phải trong xã hội pháp chế sao? Hắn làm sao có thể trước mặt mọi người nổ súng, thậm chí cả súng giảm thanh cũng không dùng?Trong không khí, mùi máu tươi lan tràn, bọn người làm trong biệt thự sợ tới mức hồn bay phách lạc, cử động một chút cũng không dám, trơ mắt nhìn chủ nhân chảy máu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.