Trò Chơi Sắc Dục

Chương 25: Lâm Thiên



Từng bước tiến vào phòng chủ tịch, Lâm Kiến Hào đôi mắt vẫn là một mảnh thờ ơ lạnh nhạt. Nên nói là do anh làm việc quá sơ suất hay nên nói là mức độ thám thính mọi chuyện của cha anh quá hay đây?

Nở một nụ cười chế giễu nhạt nhẽo, Lâm Kiến Hào lẳng lặng nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, đưa tay đẩy ra...

"Đến rồi sao?" Nghe tiếng mở cửa, một giọng nói từ bàn làm việc đặt giữa phòng truyền đến một cách bình thản dường như không chứa một tia cảm xúc.

Nhìn người đang ngồi trên ghế xoay quay lưng lại với mình, Lâm Kiến Hào tiến về trước vài bước. Thế nhưng, người kia vẫn một mực nhìn về phía cửa kính trong suốt của tầng bảy mươi ba. Khói thuốc tỏa ra như đám sương mù mờ ảo, bỗng chốc, người kia lại bật cười...

"Hào a... Con không có điều gì muốn hỏi ta sao?" Giọng nói người kia hơi khàn xen lẫn sự yếu ớt tan thương, âm thanh tựa như đang tự giễu...

Lâm Kiến Hào ánh mắt sâu hút, ánh mắt chăm chú vào mái tóc hoa râm của người kia. Im lặng.

"Sao lại không nói? Phải chăng...con vẫn là đang trách lão già này..." Hồi lâu không nghe thấy người trả lời, người kia xoay lại ghế, nhìn chăm chú vào Lâm Kiến Hào.

Ông ta thoạt nhìn dường như trên sáu mươi, cả người già nua gầy yếu, tựa như một khổ xác khô không sức sống. Gương mặt hốc hác héo hon, đôi mắt thấm đượm đau khổ xen lẫn tựa như muốn đem ông ta rót cạn đi sự sống cuối cùng này.

Liệu ai có thể nghĩ đến... ông ta chính là cha của Lâm Kiến Hào - Lâm Thiên, người đàn ông đã từng khiến Phong Dư yêu đến điên cuồng đây?

"Phải thì đã sao? Không phải thì cũng đã sao? Tôi...có quyền quyết định sao?" Giọng nói của Lâm Kiến Hào trở nên lạnh bạc hơn bao giờ hết, bởi vì, tuy đã quên rất nhiều thứ. Nhưng anh vẫn không quên được những dòng chữ mà mẹ anh đã lưu lại khi cuối đời...

Cho đến khi tự sát... Bà vẫn hận ông ta, nguyền rủa ông ta sống không được yên.

"Cô ta đã nói con nghe những thứ trước đây rồi sao?" Ảo não thở dài, ánh mắt Lâm Thiên lại mờ ảo nhìn hình ảnh một cô gái trong tay, âm trầm nói.

Cười nhưng không nói, Lâm Kiến Hào xem như là ngầm thừa nhận. Ánh mắt dò xét nhìn Lâm Thiên, bắt gặp ông ta cũng đang nhìn mình. Bốn mắt giao nhau, cuối cùng là Lâm Thiên dời mắt.

"Nhưng con có lẽ đã rõ. Cô ta là con gái của người đàn bà đó..." Lâm Thiên cúi đầu khiến Lâm Kiến Hào không thể nhìn thấy nét mặt ông. Nhưng giọng nói của ông lại chứa đầy sự chán ghét.

Tựa như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười, Lâm Kiến Hào cười mỉa mai một tiếng.

"Cô ấy không phải là con ruột của bà ta. Nhưng nếu ông cứ khăng khăng cho là vậy, vậy tôi xem như cũng là con trai của bà ta luôn rồi... Vả lại... Không phải trước kia ông đâu có chán ghét bà ta như vậy..."

"Câm miệng... Nếu biết trước sẽ như vậy, ta nhất định đã khiến cô ta cùng đứa bé trong bụng..." Bị lời nói của Lâm Kiến Hào làm cho tức giận đến run rẩy, Lâm Thiên tái mặt ho khan, thanh âm chứa đựng sự lạnh lẽo đáng sợ.

"Ông sẽ làm gì? Cho cô ấy một số tiền rồi đuổi đi? Phá thai? Hay dùng tay bóp chết họ như ông đã từng làm với mẹ tôi khi đó?" Giọng nói Lâm Kiến Hào ngày càng lạnh lẽo, cất bước rời đi.

"Khụ khụ.... A Hào..."

Không quan tâm đến người đàn ông đang vật vã trong phòng kia. Giọng nói Lâm Kiến Hào lại càng vang vọng...

"Muốn tôi rời xa cô ấy, trừ khi giết tôi. Nếu không. Dù chỉ còn một hơi thở, tôi cũng sẽ dùng giây phút ấy để ở cạnh cô ấy..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.