Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 11



Chỉ là lời động viên của cô ta quá mức vô ích, cũng không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào, điều này khiến cho vẻ mặt của cô ta hơi ngượng ngùng.

Thẩm Tiêu thấy canh cá sôi ùng ục, cô cũng không cho thêm lửa vào nữa, đồng thời lấy muỗng trúc múc canh cho mọi người. “Phương Phương nói rất đúng, về sau cuộc sống sẽ chỉ càng ngày càng tốt hơn. Vật tư trên đảo không nhiều, nhưng tổng thể xem như phong phú.

Chờ đến khi hồng chín, chúng ta có thể làm hồng treo gió, bánh hồng, còn có thể dùng hồng làm tương làm dấm cá đơn giản, trừ hồng ra thì còn có khoai môn, nướng khoai môn gì đấy, nghĩ thôi cũng thấy thơm rồi, thậm chí còn có thể nghiền khoai môn thành bột, làm thành bánh khoai môn.

Những thứ này đều là đồ trên đảo, đồ ở biển lại càng nhiều hơn, cá mú là chuyện nhỏ, còn có các loại cá khác như cá khoai, cá tráp, bào ngư, đừng thấy những thứ này ở trong biển sâu, đối với chúng ta mà nói xa không thể chạm, nhưng khi có bão, cho dù nó là gì, đều có xác suất thổi đến trên bờ cho chúng ta, chỉ cần chúng nó đừng để chúng ta bắt được, nếu không đó chính là một nồi canh hải sản.

Tối hôm trước chúng ta đi lên là sai lầm, vốn dĩ trời mưa chính là lúc dễ bắt cá nhất, ngày đó là lần đầu, chúng ta quên mất, lần sau trời mưa, chúng ta mang lưới đánh cá và lồng bố trí xong, cam đoan sẽ có thu hoạch, đến lúc đó những con cá kia nhiều vô kể, không cần xoắn xuýt cái gì ướp với không ướp, chúng ta có thể nấu canh lại nướng cá, ăn đến no thì thôi.

Nhắc đến cá nướng, không biết mọi người đã từng ăn qua cá nướng Giang Thị chưa, chọn loại cá béo vào mùa thu mổ bụng cạo vảy, rạch mấy đường trên thân cá, ướp muối và gia vị nửa tiếng, lại dùng lửa nướng, mùa thu mỡ cá dày, gặp lửa mùi thơm tỏa ra, nhiệt độ thiêu cháy mỡ cá, khi lớp da bên ngoài cá nướng giòn nghe được tiếng, thịt cá bên trong chín mềm, không có cảm giác ngán.”

“Đừng nói nữa…” Anh Tử vội vàng kêu cô ngừng, nếu còn nói nữa, đoán chừng nước miếng sẽ không ngừng chảy ra, nhiều đồ ăn ngon như thế, chỉ nghĩ một chút đã cảm thấy vô cùng có động lực.

“Cô thành công nói đến mức chúng tôi thèm rồi.” Ngay cả Dương Hoằng cũng không nhịn được mà li.ếm môi một cái. “Khi nào thì Thẩm đại sư phụ cũng có thể để cho chúng tôi ăn một bữa cá nướng?”

“Để lần sau lúc bắt được cá, mọi người thấy thế nào?” Thẩm Tiêu cười hỏi.

“Chuyện này không vấn đề gì.” Có mục tiêu ngắn hạn, mọi người giống như một lần nữa sống lại.

Thẩm Tiêu múc đầy canh cá vào vỏ nhím biển cho mọi người, cô cầm vỏ nhím biển giơ lên, hướng đến giữa. “Cho dù lúc trước như thế nào, cũng không quan tâm về sau ra sao, ít nhất ở trên đảo này, tôi hy vọng chúng ta có thể vẫn luôn hỗ trợ lẫn nhau, từ không có gì cả đến cơm no áo ấm, để cho tất cả mọi ngồi đây tích lũy được đủ tích phân, bình an rời khỏi nơi này.”

Mọi người im lặng trong chốc lát, rất nhanh Phương Phương, Anh Tử, Dương Hoằng và Tiểu Vân đều giơ vỏ nhím biển trong tay lên cùng Thẩm Tiêu chạm bát, ánh mắt Phương Minh Tuyết thay đổi mấy lần, sau cùng cười tự giễu, rốt cuộc cũng cầm bát canh từ vỏ nhím biển lên, chạm bát với tất cả mọi người, nói với Thẩm Tiêu.

“Được rồi, từ nay về sau chúng ta nhất định sẽ đoàn kết.”

Nhận được đáp án mà mình muốn, Thẩm Tiêu cười một tiếng. “Cố lên.”

“Cố lên.”

Bữa canh cá này mọi người ăn rất thoải mái, ngăn cách trước đó cũng tiêu tan không ít, Thẩm Tiêu cũng không nghĩ đến tất cả mọi người tuyệt đối tín nhiệm lẫn nhau, cô chỉ muốn một hoàn cảnh tốt, mỗi ngày bởi vì ăn uống mà phát sầu cũng đủ khiến cuộc sống khó khăn, cô không muốn còn phải đề phòng đồng bạn xung quanh.

Một đêm này qua đi, bầu không khí giữa sáu người rõ ràng thân thiết hơn không ít, bởi vì đã nhổ hành dại đến, Thẩm Tiêu dứt khoát dành ra một ngày thu dọn vườn rau, sau đó cũng đào khoai môn ở những chỗ khác đến trồng ở đây.

Khoai môn là nguyên liệu tốt nhất trước mắt của bọn họ, vào ngày chúng được trồng trong vườn đã nhận lấy được sự che chở tỉ mỉ của toàn bộ thành viên trên đảo.

Cân nhắc đến khoai sọ thích bóng râm, mọi người lại lập cho nó chòi hóng mát, về sau tưới nước, cho dù chính mình không uống đủ cũng sẽ giảm bớt một phần, giữ lại cho chúng.

“Không đến mức đó chứ.” Thẩm Tiêu trợn mắt há mồm.

“Cô không hiểu đâu.” Anh Tử mang vẻ mặt nói lời thấm thía. “Từ khi nghe xong chuyện lần trước cô kể, chúng nó chính là khoai sọ nướng, bánh khoai sọ, bánh ngọt khoai sọ, bảo bối đừng sợ, mẹ nhất định sẽ làm cho mấy đứa con cháu đầy đàn.”

Thẩm Tiêu: “…”

Theo khoai sọ từ ỉu xìu đến khỏe mạnh phát triển, trong lúc thời gian bận rộn vô thức đã đến hè.

Trong lúc đó Thẩm Tiêu dẫn theo mấy cô gái trên đảo đan ba lưới đánh cá, để xung quanh hải đảo, bởi vì khoảng cách, chỉ có thể cách hai ngày đi qua thu lưới một lần, cho dù như thế, dựa vào mấy lưới đánh lưới kia, trong một tuần, sáu người bọn họ vẫn có thể thu được một lần cá, nếu may mắn có thể liên tục hai, ba ngày đều có thu hoạch.

Ngoại trừ phương diện ăn ra, Dương Hoằng cũng cố ý dành chút thời gian dùng nhánh cây làm bức tường gỗ trong sơn động cho bọn họ, ngăn cách thành trong ngoài, bên trong là cho năm cô gái ở, anh ta ở gian ngoài, tránh khỏi không ít tình huống xảy ra.

Mặt khác vì để đề phòng nước mưa chảy vào, bọn họ còn ở bên ngoài sơn động dùng trúc, cỏ khô và lá chuối tây làm lều tránh mưa, lều tránh mưa có diện tích rất lớn, phía dưới có bếp lò và củi lửa, những con cá bị ướp muối kia cũng bị treo ở dưới mái hiên hóng gió, lúc nào muốn ăn cũng rất tiện.

Theo phương diện ăn ở của bọn họ dần dần được cải thiện, có chút vấn đề cũng chậm rãi nổi lên mặt nước.

Trước đó lúc chưa có gì, đám người Thẩm Tiêu mỗi ngày có thể chưa làm xong việc đã đi ngủ, cho đến bây giờ không lo ăn uống, thậm chí vật tư mỗi ngày còn chút dư thừa, thời gian dần trở nên không còn gấp rút.

Chuyện trên đảo cũng chỉ có mấy việc ấy, chưng nước, thả lưới, đi biển bắt hải sản, chăm sóc vườn rau, làm xong mọi việc cần thiết hàng ngày, tất cả mọi người đều rảnh hơn, có thể dạo chơi.

Đây không phải chuyện gì tốt, ít nhất là Thẩm Tiêu cảm thấy như vậy, một khi con người ta không có việc gì làm sẽ cảm thấy trống rỗng, vì bù đắp sự trống rỗng này, có người lựa chọn suy nghĩ lung tung, mà có người thì sẽ dần dần rơi vào thế giới của riêng mình, trở nên điên cuồng.

Ở trên một hoang đảo như thế, điều khó khăn nhất xưa nay không phải là sinh tồn, mà làm thế nào không từng chút một bị ép điên trong hoàn cảnh như vậy.

Rất nhanh, Thẩm Tiêu phát hiện ra dường như mọi người cũng không còn thích nói chuyện nữa, ngay cả một người luôn hoạt bát như Anh Tử cũng thường xuyên nhìn mặt biển ngẩn người.

Từ ngày đầu tiên đến sơn động này, Dương Hoằng đã viết một chữ “chính” ở ngay cửa sơn động, bây giờ đã có bảy rưỡi chữ chính, thời gian 3-40 ngày đủ để cho mọi người thích ứng với hoàn cảnh trên đảo. Khi nguy cơ sinh tồn dịu đi, khi mà mọi người không còn cảm thấy mới lạ với cảnh vật xung quanh nữa, thời gian trở nên gian nan hơn, dần dần sẽ trở nên trầm mặc, chuyện này có thể lý giải.

Cứ tiếp tục như vậy, tâm lý sẽ có vấn đề.

Đối mặt với loại tình huống này, Dương Hoằng đề nghị. “Về sau mỗi lúc trời tối, tất cả mọi người thay phiên nhau kể chuyện xưa đi.” Anh ta cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể mượn phương thức này nhìn xem có thể phân tán sự chú ý của mọi người hay không.

“Được.” Không có vui mừng khôn xiết đồng ý, giọng điệu mọi người như thường, đối với cái gọi là chuyện xưa, thật ra bọn họ không hứng thú, đồng ý là vì tự bản thân bọn họ cũng hiểu, không thể tiếp tục như vậy nữa.

Bắt đầu từ buổi tối, lần lượt từ Dương Hoằng sẽ kể chuyện xưa.

Ngay từ đầu mọi người còn lơ đễnh, kết quả ngày đầu tiên Dương Hoằng đã kể một chuyện xưa thuộc kiểu linh dị kh.ủng bố, đồng thời anh ta còn thông báo với mọi người, chuyện xưa này là ở thế giới lần trước một người bạn kể cho anh ta nghe, nói cách khác thế giới linh dị khủn.g bố đó thật sự tồn tại, nếu trong tương lai “vận may” bọn họ tốt có khả năng bị đưa đến địa đồ linh dị.

Bởi vì câu chuyện này của anh ta mà rốt cuộc mọi người cũng trở nên có sức sống hơn bình thường… Bọn họ không hẹn mà cùng đi lên che kín miệng Dương Hoằng, đá anh ta ra khỏi danh sách kể chuyện xưa.

Dù là như thế, Dương Hoằng vẫn liên tiếp nói mấy tin đồn, trong đó bao gồm mấy địa đồ mà bạn anh ta đã trải qua, cùng một số điểm cần chú ý.

Những chia sẻ này của anh ta khiến cho mọi người dần ý thức được, thời gian ở hoang đảo rất có thể là một mảnh ghép nhỏ trong hành trình sống lại của bọn họ, nếu như ngay cả loại thời gian an bình như vậy cũng không trải qua được, vậy tương lai bọn họ dựa vào đâu mà tìm đường về nhà.

Từ sau khi mỗi đêm khuya hàng ngày bắt đầu kể chuyện, đám người Thẩm Tiêu dần dần có sự thay đổi, mỗi người bọn họ bắt đầu tìm kiếm chuyện cho mình làm, nghiên cứu bẫy rập, chuẩn bị “ao” nuôi cá ở khu đá ngầm, thậm chí còn có người định dùng vỏ ốc biển xuyên thành rèm, đặt trong sơn động để trang trí.

“Ốc biển vẫn hơi ít.” Chưng cất xong phần nước hôm nay, lại nhặt không ít củi lửa về, phát hiện không còn chuyện để làm, Phương Phương nhìn số ốc biển còn thừa không nhiều, bèn cảm thán.

Trong khoảng thời gian này, mọi người thường xuyên ăn được ốc biển, nhưng gom lại vỏ ốc biển tính toán đâu ra đấy, muốn xuyên thành rèm vẫn là chưa đủ.

“Hay là thử dùng vỏ sò xem?” Thẩm Tiêu đang ướp muối lên cá nghe thấy vậy bèn đề nghị, trên bờ biển thường xuyên có vỏ sò bị sóng biển xô đến, đều là thứ có màu sắc, dùng vỏ sò quả thực không tệ.

“Cũng được.” Dù sao cũng rảnh rỗi không việc gì làm, cho dù là ốc biển hay vỏ sò, chỉ cần là thứ có thể khiến cô ta giết thời gian là được.

Thấy Phương Phương đi nhặt vỏ sò, Thẩm Tiêu cười, bôi xong cá lại phơi dưới nắng mặt trời, sau đó bắt đầu xử lý cá tươi.

Bởi vì lưới đánh cá nhiều, hiện tại xác suất bọn họ bắt được cá cũng cao hơn trước kia rất nhiều, bình thường là cách hai, ba ngày sẽ bắt được cá, lúc may mắn có ngày bắn được ba, bốn con.

Lần thứ ba bắt được cá, Thẩm Tiêu giữ lời hứa làm cá nướng cho mọi người.

Về sau bắt được nhiều cá hơn, cô làm cá chưng, cá ăn mày đều làm hết, khiến cho mọi người dần dần không còn hứng thú với ăn, lúc này mới bỏ qua.

Xử lý xong cá, Thẩm Tiêu lại đi đến vườn rau xanh bên cạnh, hiện tại bên trong vườn rau xanh không chỉ có hành và khoai môn, còn có thêm những loại rau dại khác. Hiện tại Thẩm Tiêu rất chờ mong chim chóc mang nhiều hạt giống từ bên ngoài về, đến lúc đó nói không chừng còn có thể ăn được những thứ khác.

Chờ đến khi cô thu dọn vườn rau xong, Thẩm Tiêu đang định đi đến bên bếp lò cất nước đã chưng, trong lúc vô tình liếc thấy mặt biển phía trước là một mảnh âm u.

Dạng mây này nhìn qua thì giống như có gió to sắp kéo đến.

Quả nhiên trên đảo nhanh chóng có gió thổi lên, sắc trời dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được trở nên âm trầm.

Biến hóa lần này khiến cho mọi người nhanh chóng phát giác, Dương Hoằng đang thả lưới ở bờ biển trực tiếp chạy về. “Có phải bão sắp đến?”

Bọn họ chuẩn bị lâu như vậy chính là vì chờ báo đến, tư nguyên trên đảo quá mức thiếu thốn, chỉ có khi bão đến bọn họ mới có hi vọng rơi khỏi nơi này.

“Tính toán thời gian cũng không xê dịch mấy.” Trong lòng Thẩm Tiêu thấp thỏm bất an lại chờ mong.

Hơn một tháng qua, bọn họ ngẫu nhiên cũng nhặt được một số thứ tốt trên bờ cát, may mắn như Phương Phương và Phương Minh Tuyết đã nhặt được ngọc trai đổi lấy tích phân, nhưng vận may cô không tốt, chưa tìm được gì, cơn bão này chính là hi vọng của cô.

Trong lúc đang nói chuyện, mây đen đã kéo đến…

Mắt thấy cơn bão càng lúc càng đến gần, Thẩm Tiêu vội vã mang toàn bộ cá muối và rau khô ở dưới lều tránh mưa vào trong nhà. Bão rất lớn, từ mấy năm trước, cứ đến mùa hè hằng năm, bão đổ bộ vào đất liền sẽ gây ra tổn thất không nhỏ, dù hiện giờ đang ở trên biển, nhưng Thẩm Thiên có cảm giác sẽ mưa không nhỏ, để mấy thứ này ở ngoài thì chắc chắn là để chúng trôi theo dòng nước.

Nhưng cùng với sự đến gần của cơn bão, Thẩm Tiêu mới phát hiện sự chuẩn bị trước đó của bọn họ là không đủ - cơn bão này còn hung mãnh hơn trong trí tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.

Đám Thẩm Tiểu vừa dọn xong đồ dưới lều tránh mưa, sức gió đột nhiên lớn hơn, cỏ khô bọn họ phơi bên cạnh bị gió thổi tung lên.

Đống cỏ khô này là để dùng cho buổi tối đi ngủ, dĩ nhiên đám Thẩm Tiêu không thể cứ trơ mắt nhìn chúng bị thổi bay đi được, ai nấy đều ráng hốt đồ vào sơn động, lúc này một cành cây bị gió quật gãy, ngã về phía người yếu ớt nhất là Phương Phương. Cũng may là Thẩm Tiêu đứng bên cạnh kéo Phương Phương một cái, cô ta mới chỉ bị đập phải vào mu bàn tay.

“Sao gió lại lớn thế chứ?” Phương Phương vừa đau đến mức vẫy tay vừa hoảng hốt nói, Thẩm Tiêu xoay người muốn nhìn biển lại thì thấy lều tránh mưa trước đó dựng lên bị gió quật một cái, một tiếng “soạt” vang lên, nhành trúc cố định lều trực tiếp bị bật tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.