Ngồi dậy khỏi sô pha, anh vừa đánh giá xung quanh vừa gọi điện thoại cho trợ lý, nhưng điện thoại bên ấy biểu hiện tắt máy, anh đành phải lại chuyển cho thư ký bảo thư ký tới đón anh. Khi gửi địa chỉ cho thư ký riêng, nhìn thấy tên khu dân cư có hơi quen mắt.Đây không phải khu dân cư mà Thẩm Tiêu ở sao?
Còn đang nghi hoặc, điện thoại của trợ lý gọi tới: “Ông chủ, tối hôm qua di động của tôi bị bạn gái tôi đập, vừa mua điện thoại mới thay. Bây giờ anh còn ở nhà Thẩm Tiêu hả?”
Chử Đình nhìn thấy giường màu xanh da trời trước mắt, giày được cởi ra trên mặt đất hồng nhạt, còn có quần áo phơi nắng trên ban công bên cạnh, tất cả đều cho thấy hiện tại anh quả thật ở trong phòng của một cô gái: “Sao cậu biết tôi ở nhà Thẩm Tiêu?”
“Tối hôm qua anh uống rượu, tôi nhờ Thẩm Tiêu đi tìm anh.” Trợ lý giải thích nói: “Căn cước của anh ở chỗ tôi, tôi nghĩ có lẽ anh cũng không ở khách sạn, nên lớn mật đoán hẳn là Thẩm Tiêu đưa anh về nhà.” Về phần vì sao anh ta không đến, bị bạn gái ngáng chân, tổn thất một cái điện thoại.
Chử Đình lập tức đau đầu: “Vì sao không cho những người khác đến?” Ngoại trừ trợ lý, anh còn có trợ lý đặc biệt khác và rất nhiều thư ký.
“Giao anh cho những người khác tôi lo lắng.” Anh ta không hòa thuận với những người đó, ai biết giao ông chủ cho bọn họ có xảy ra chuyện gì không.
“Vậy giao cho Thẩm Tiêu an tâm à?”
“Yên tâm chứ.” Trợ lý không chút do dự nói: “Cô ấy đâu ăn anh.”
Chử Đình: “…”
Thẩm Tiêu quả thật không ăn anh, thậm chí ngay cả cúc áo của anh cũng không cởi bỏ. Buổi sáng không thấy bóng người, cũng không để lại tờ giấy gì đó. Anh thậm chí hoài nghi tối hôm qua có phải cô ném mình lên sô pha là hoàn toàn xong việc rồi hay không.
“Được rồi, cậu xử lý việc riêng xong sớm một chút.” Chử Đình cảm thấy mình có hơi sái cổ: “Mặt khác giao wechat của Thẩm Tiêu cho tôi.”
“Được, bây giờ tôi lập tức đưa cho anh.”
…
Khi Thẩm Tiêu nhìn thấy Chử Đình kết bạn wechat đã là nửa buổi chiều.
Lúc này mới vừa kết thúc tổng vệ sinh lần hai trong phòng bếp, cô đang nghỉ ngơi. Quen ấn mờ wechat, đột nhiên nhìn thấy Chử Đình kết bạn wechat, trái tim cô đánh rơi nhịp hai cái.
Do dự một chút, cô lựa chọn đồng ý.
“Chử Đình?” Avatar của Chử Đình là khung trống.
Bên kia qua một hồi lâu mới nhắn lại: “Là tôi.” Tiếp theo, Thẩm Tiêu lại nhận được chuyển khoản năm vạn: “Đây là tiền bo và phí dừng chân ngày hôm qua. Ngày hôm qua vất vả rồi.”
Tâm trạng của Thẩm Tiêu vốn hơi tốt thấy anh vội vã tính toán rạch ròi với mình như vậy, tươi cười trên mặt dần biến mất.
Cô nhìn màn hình điện thoại trong tay một hồi lâu, cuối cùng mím môi, bấm nhận tiền, trả lời: “Khách sáo rồi.” Tiếp theo, cô cũng chuyển lại một khoản tiền cho Chử Đình: “Tiền rượu tối hôm qua là 26700, phí dừng chân tính anh 100, phí nhân công cũng 100, tổng cộng thu anh 26900. 23100 còn lại trả lại cho anh, mặt khác lần trước anh đưa tôi về nhà, dựa theo giá xe chuyên dụng đón đưa, hẳn là hơn hai trăm, xét thấy anh là xe xịn, tôi trả anh 300 đi. Tổng cộng chính là 23400, xin kiểm tra và nhận.”
Chử Đình ở văn phòng bên này sau khi nhận được tin nhắn, qua khoảng mười phút mới có thời gian rảnh ấn xem.
Nhìn thấy Thẩm Tiêu rạch ròi và chuyển khoản cho anh, Chử Đình nhịn không được nhíu mày, nói thật lòng, anh không chán ghét Thẩm Tiêu. Nhưng anh cảm thấy, dù với ai, tốt nhất giữ khoảng cách nhất định, như vậy mới an toàn.
“Được.” Chử Đình nghĩ, chờ sau này gặp Thẩm Tiêu, có thể lại mời cô bỏ qua ăn chuyện này. Cũng không nghĩ sau khi tin nhắn gửi đi, anh nhận được một dấu chấm than màu đỏ.
“Đối phương mở xác minh bạn tốt, bạn vẫn chưa phải bạn tốt của cô ấy.” Nhìn thấy thông báo này của hệ thống, sau một hồi lâu Chử Đình mới lấy lại tinh thần, anh đây là… Bị xóa kết bạn rồi?
…
Sau khi Thẩm Tiêu xóa Chử Đình thì cực kỳ thoải mái, thậm chí công việc ngập tràn cũng có sức lực không giới hạn.
Đợi sau khi tan tầm trở lại khu dân cư, cô mới có chút chán nản cúi đầu.
Dù cho cô không để ý như thế nào, sự thật vẫn chứng minh, cô vẫn bị quấy nhiễu cảm xúc.
Ra thang máy, cô chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, ngẩng đầu lại thấy Chử Đình đang cong chân tựa vào cửa nhà mình, xem ra đợi rất lâu.
Vừa thấy anh, Thẩm Tiêu theo bản năng muốn xoay người bước đi, nhưng nghĩ lại, đây là nhà cô, cô lại không làm chuyện đuối lý, làm gì phải trốn.
Mặt xụ xuống đi mở cửa, Chử Đình thấy cô đến cũng đứng thẳng người: “Hình như tôi làm rơi đồ ở nhà cô.”
“Ờ.” Thẩm Tiêu cũng không muốn nhiều lời thêm một chữ.
Mở cửa vào nhà, Thẩm Tiêu không ngăn cản Chử Đình tiến vào, cô vừa đặt túi xuống vừa nói: “Tự mình tìm đi.”
Thấy cô như vậy, Chử Đình đi theo phía sau cô, nói: “Tối hôm qua, có phải tôi làm chuyện gì quá giới hạn hay không?”
Anh còn chưa dứt lời, chỉ thấy lưng Thẩm Tiêu rõ ràng cứng ngắc một chút.
“Không có.” Thẩm Tiêu không chút nghĩ ngợi lập tức phủ nhận nói: “Chỉ là cho anh qua một đêm trên sô pha thôi. Không có tình một đêm cũng không có trải nghiệm ướt át gì cả, anh không cần quá tưởng tượng. Anh nhanh tìm đồ của anh đi, tôi muốn thu dọn nghỉ ngơi.”
Chử Đình tìm một vòng ở sô pha, không phát hiện gì: “Không tìm được, xem ra không rơi ở đây.” Tiếp theo, anh nhìn về phía Thẩm Tiêu lại tiếp tục vấn đề phía trước: “Tối hôm qua tôi thật sự không làm chuyện gì sao? Nếu tôi có làm sai gì đó, tôi có thể bồi thường.”
Bồi thường?
Thẩm Tiêu nhìn anh, muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ khẽ động khóe miệng, rồi đẩy anh ra ngoài: “Nếu đồ không ở đây, thì anh đi tìm nơi khác. Về phần ngày hôm qua, ngày hôm qua thật sự không có chuyện gì cả. Ngủ ngon.” Nói xong, cô đẩy người ra ngoài, rồi đóng cửa.
“Khoan đã.” Chử Đình chen một cánh tay ngay khe cửa: “Nếu không có gì xảy ra, vậy vì sao cô xóa tôi?”
“Ồ, việc này à.” Thẩm Tiêu giật mình, cô nhún vai tỏ vẻ không sao cả với Chử Đình: “Bởi vì tôi cảm thấy chúng ta không phải người cùng một thế giới, cho nên không muốn cùng xuất hiện với anh nữa.”
Chử Đình ngơ ngác, Thẩm Tiêu bèn nhân lúc này đẩy cánh tay anh ra ngoài cửa: “Lạch cạch” một tiếng, khép cửa lại.
Sau khi đóng cửa lại, biểu cảm trên mặt Thẩm Tiêu hoàn toàn suy sụp.
Cô xoay người, vỗ nhẹ ngực: “Không có việc gì, ngủ một giấc thì tốt rồi.”
Nhưng cuối cùng, là một đêm không ngủ.
Buổi sáng, Thẩm Tiêu giống như bình thường, hơn bảy giờ thức dậy đi làm.
Xuống lầu không bao lâu thì có một chiếc xe màu đen đi tới bên cạnh cô bấm còi. Cô quay đầu nhìn, chỉ thấy cửa kính trong xe lái chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt có chút tiều tụy của Chử Đình: “Lên xe, chúng ta nói chuyện cho đàng hoàng.”
Thẩm Tiêu không để ý đến anh, mà bước đi nhanh hơn, vừa ra khỏi khu dân cư thì ngăn xe taxi nghênh ngang rời đi.
Tới nhà hàng, đầu bếp chính thấy vẻ mặt cô tiều tụy, hỏi cô: “Tâm trạng không tốt hả?”
“Không. Lúc tới bị một chiếc xe taxi hố, bây giờ nhớ lại vẫn có hơi đau lòng thôi.”
“Vậy cô vực dậy tinh thần chút đi.”
“Vâng, sư phụ.”
Vừa bận rộn lên, tạp niệm trong lòng Thẩm Tiêu tạm thời yên tĩnh, một lòng đều muốn làm tốt công việc trong tay.
Đợi đau eo đau lưng bận hết một ngày, thời gian lại tới rạng sáng.
Lúc này mùa thu ở Yến Kinh đã mang theo chút cảm giác mát mẻ, hôm nay Thẩm Tiêu quên mang áo khoác, chỉ có thể quấn áo tay dài trên người, đi tới tàu điện ngầm.
Tòa nhà cao tầng cách cửa tàu điện ngầm khoảng một con phố, cô vừa ra tòa nhà cao tầng, rất nhanh lại bắt gặp một chiếc xe quen thuộc.
Không để ý đến chiếc xe, cô nhanh chóng chạy tới ga tàu điện ngầm. Chờ một hơi chạy vào ga tàu điện ngầm, cô mới dừng lại nhìn qua lại một chút, nhưng bị bậc thang ngăn cản tầm mắt, cuối cùng cũng không nhìn thấy gì cả.
…
Thẩm Tiêu nghĩ đến chuyện hôm nay đều do Chử Đình bị xóa kết bạn không còn mặt mũi mà thôi, nhưng cô không nghĩ tới, bắt đầu từ hôm nay, mỗi lần tan làm đều sẽ nhìn thấy xe của Chử Đình.
Ngay từ đầu cô nhìn thấy sẽ quay đầu bước đi, kết quả sau lần nọ cô không cẩn thận bị vấp té, xe của Chử Đình từ đi sát biến thành theo sát từ xa.
Nhưng dù cho là như thế, đồng nghiệp tan làm chung với cô vẫn rất nhanh phát hiện manh mối. Thẩm Tiêu đành phải cố ý nán lại lâu một chút, chờ những người khác đi rồi, mình lại rời đi.
Kết quả kéo dài như vậy hậu quả là, các đồng nghiệp không nói gì nữa, đầu bếp chính cũng chính là sư phụ của cô lại nhìn thấy hết tất cả.
“Đây rốt cuộc là sao thế này?” Sư phụ không phải người nghiêm khắc, thỉnh thoảng hai người cũng sẽ tâm sự giống như những người bạn.
“Ừm.” Thẩm Tiêu tùy tiện bịa lý do: “Chỉ là… Lúc trước em gọi xe không cẩn thận gọi một chiếc xe xịn, kết quả ngày đó em có việc, không đi xe. Có lẽ chủ xe không thiếu tiền, muốn nghĩ cách hoàn thành đơn của em, vẫn luôn ngồi chồm hổm đợi em. Không có gì, lát nữa em sẽ đi giải quyết dứt điểm việc này.”
Đầu bếp chính không chọc thủng: “Có một số việc tránh mãi cũng không phải là cách, mong em giải quyết xong việc này sớm một chút.”
Sư phụ đã nói như vậy, Thẩm Tiêu cũng không muốn bởi vì chút việc ấy mà ảnh hưởng tâm trạng của mình mãi, dứt khoát cắn môi, vào ban đêm khi gặp lại Chử Đình, trực tiếp lên xe của anh.
“Chúng ta nói chuyện cho rõ đi.” Thẩm Tiêu không vòng vèo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Được.” Chử Đình khởi động xe.
“Không cần lái xe, tôi nói xong thì đi xuống rồi.” Thẩm Tiêu nói.
Chờ khi xe ra khỏi vị trí dừng xe, Chử Đình mới chậm rãi nói: “Cô nói muộn rồi.”
Thẩm Tiêu: “…”
Yến Kinh về đêm vẫn vô cùng náo nhiệt, xe vừa lên đường, không tránh khỏi việc gia nhập vào giữa dòng xe cộ liên miên. Thẩm Tiêu thấy nơi này nhiều xe, chút lòng dạ vừa rồi ấy ngược lại buông xuống: “Anh lái xe trước đi.”
“Được.”
Không khí bên trong xe im lặng một cách quái lạ, Thẩm Tiêu có hơi không quá thích, dứt khoát quay đầu ngắm phong cảnh ngoài xe.
Trầm mặc vẫn duy trì liên tục đến khi xe đi vào khu dân cư nơi Thẩm Tiêu ở.
Nhìn thấy cổng khu dân cư, Thẩm Tiêu nói: “Chúng ta nói chuyện rõ ràng. Tôi không biết trong khoảng thời gian này vì sao anh phải tới tìm tôi mãi, nhưng tôi cảm thấy đây đều là do lòng tự trọng của anh bị đụng chạm mà thôi. Không phải tôi xóa anh sao, cùng lắm thì tôi thêm anh lại, cho anh xóa tôi một lần. Chúng ta huề nhau, được chưa?”
“Không phải vì chuyện này.” Chử Đình nói.
“Thế là vì chuyện gì?” Thẩm Tiêu nhíu mày.
Chử Đình nhìn về phía cô: “Tôi chỉ muốn biết tối hôm đó rốt cuộc tôi có từng làm chuyện quá giới hạn hay không.”
Thấy anh vẫn tóm lấy việc này không buông, Thẩm Tiêu có chút đau đầu: “Làm thì lại thế nào, anh lại muốn cho tôi tiền hả? Tôi là ăn mày đúng không, hay là nói anh cảm thấy tôi và anh có tiếp xúc chính là vì tiền của anh?”
Chử Đình không tiếp lời, vẫn tóm lấy vấn đề lúc trước: “Rốt cuộc tôi đã làm gì vậy.”
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Tiêu không tự chủ được nhìn qua một bên khác: “Anh không làm gì cả.”
“Cô nói dối.”
Bị anh hỏi đến phiền, Thẩm Tiêu dần nóng nảy, dứt khoát nói: “Anh hôn tôi, còn gọi tôi là cục cưng, đáp án này anh đã vừa lòng chưa? Tôi biết anh uống say, cho nên sẽ không coi là chuyện gì quan trọng, cũng xin anh đừng luôn rối rắm nữa…”
Nói còn chưa dứt lời, môi của cô đã bị người ta che lại.
Chử Đình hôn cô như chuồn chuồn lướt nước, sau đó nói: “Như vậy sao?”
Thẩm Tiêu ngây ngẩn cả người.
Thấy cô dại ra bất động, Chử Đình lại cúi người ngậm môi cô, qua một hồi lâu mới lại nói: “Hay là như vậy?” Thẩm Tiêu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần vừa muốn nói chuyện, kết quả lời lẽ lại bị Chử Đình ngăn lại.
Người đàn ông hôn môi có hơi xâm lược cũng dần khơi dậy cơn tức của Thẩm Tiêu, đợi hai người tách ra, cô lau khóe miệng một cái, cười lạnh nói: “Rốt cuộc anh có biết mình đang làm gì hay không?”
“Hôm nay anh không uống rượu, lúc này anh rất rõ ràng mình đang làm gì.”
“Vậy anh có dám theo tôi về nhà hay không?” Thẩm Tiêu khiêu khích nói.
Trong mắt Chử Đình hiện lên một chút kinh ngạc, trên lỗ tai nhiễm một tầng đỏ nhạt: “Có phải tiến triển quá nhanh hay không.”
“Con mẹ nó, không suy xét rõ hậu quả thì đừng đến trêu chọc tôi.” Thẩm Tiêu tiếp tục cười lạnh xuống xe.
Nhưng rất nhanh, cô đã bị người ta kéo tay lại từ phía sau…
…
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học của Thẩm Tiêu khiến cô đúng 7 giờ thức dậy. thế nhưng cơn buồn ngủ của thân thể không tán đi, cả người cô còn có chút mơ mơ màng màng.
Lật người lại, Thẩm Tiêu vốn định nhắm mắt lại, nhưng khóe mắt lại giống như nhìn thấy bên cạnh còn có một người nằm.
Sau khi nhận thức này truyền đến não, sợ tới mức cô nháy mắt tỉnh táo lại, sau khi cô rút lui, sau lưng lại bị người ta ôm một phen.
“Làm sao vậy?”
Vừa nghe thấy tiếng Chử Đình, trí nhớ tối hôm qua bắt đầu quay lại trong đầu Thẩm Tiêu.
Tối hôm qua… Tối hôm qua…
Mặt Thẩm Tiêu dần nóng lên…
Cô rụt người vào chăn, chỉ lộ ra hai con mắt: “Sao anh còn ở đây.”