Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 60



Trong Minh Luân Đường đã đầy ắp bệnh nhân, triệu chứng của Thanh Thủy không nghiêm trọng, lúc này cậu ta được sắp xếp đưa đến sảnh phụ phía bên trái Minh Luân Đường, ở đó đều là người có triệu chứng nhẹ.Triệu chứng nhẹ thì dễ chữa trị hơn một chút, mặc dù cho đến hiện tại, vẫn chưa có một bệnh nhân có triệu chứng nhẹ nào đi ra từ sảnh phụ.

Đến sảnh phụ, Thanh Thủy đã được sắp xếp ổn định rồi.

Cậu ta nhìn thấy Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu vẫn chưa nói gì, cậu ta đã lên tiếng an ủi trước: “Sức khỏe của em rất tốt, nhất định sẽ không sao đâu. Những con chuột đó điên cuồng ngang ngược quá rồi, trận dịch bệnh này rất có thể chính là chúng mang đến, mọi người nhất định phải chú ý.”

Thẩm Tiêu biết những binh lính bên ngoài vẫn luôn đang dọn dẹp xác động vật chết vì bệnh ở trên đường, dịch bệnh lần này cũng rất có thể là vì chuột gây nên. Nhưng ổ chuột rất khó để tìm ra, ai biết được dưới đất của cả thành Lâm Châu có bao nhiêu con chuột. Lúc trước con chuột không chủ động tấn công con người thì còn đỡ, nhưng bây giờ chúng chủ động tấn công, ở trong thành không tránh khỏi có thêm một nhiệm vụ quan trọng.

Những chuyện này đều là chuyện của Chử Đình, Thẩm Tiêu nhìn thiếu niên trước mặt, muốn cho cậu ta một nụ cười, nhưng thế nào cũng không cười nổi, cuối cùng chỉ có thể nói: “Nếu như cậu đã báo lên rồi thì những người đó nhất định sẽ đi diệt chuột, yên tâm đi.”

“Ừm. Chị Thẩm, chị mau đi làm việc đi.” Thanh Thủy nở nụ cười với Thẩm Tiêu: “Sau này em có thể gặp chị mỗi ngày rồi, nghĩ thôi cũng rất vui.”

Thẩm Tiêu duỗi tay ra vỗ vỗ đầu cậu ta giống như lúc trước, rồi cô quay người rời khỏi sảnh phụ.

Nhìn bóng lưng cô biến mất, Thanh Thủy không nhịn được nữa mà bắt đầu ho dữ dội.

Cậu ta lấy chăn che miệng lại, với mong muốn như thế sẽ khiến tiếng ho của mình nhỏ hơn một chút, nhưng từng tiếng ho đó rất khó chịu, đợi tiếng ho tạm dừng, cậu ta đã thở hồng hộc rồi.

Bên ngoài sảnh phụ, Thẩm Tiêu dựa vào cột, nghe âm thanh ở bên trong truyền ra, cô không kìm được mà nhắm mắt lại.

Trước mắt tất cả bệnh nhân được đưa vào trường học, người lâu nhất cũng chỉ sống được mười lăm ngày...



Chử Đình nhận được tin thì cũng đến trường học một chuyến, anh với Thanh Thủy nói gì đó, Thẩm Tiêu không đi nghe.

Sau ngày hôm đó, thuốc của Thanh Thủy đều là phương thuốc mới cho Lương Lão bào chế, hai ngày không có chuyển biến tốt, ông ta lại tiếp tục điều chỉnh phương thuốc.

Thẩm Tiêu đích thân mang thuốc đến cho Thanh Thủy.

Mỗi lần cô qua đó, Thanh Thủy đều nói chuyện vài câu với cô như người không có chuyện gì vậy, sau đó lại giục cô đi làm việc, đừng đặc biệt chăm sóc cho cậu ta.

Thẩm Tiêu cũng không ở lại lâu.

Mọi người đều cất giấu cảm xúc rất tốt, ít nhất ở vẻ bề ngoài là vậy.

Người bên cạnh thấy mà không nhẫn tâm, nhưng không ai đi ngăn cản. Ai biết được, đây là chuyện còn gặp được nhau lúc nào hay lúc đó. Có thể vào một đêm nào đó, Thanh Thủy cũng sẽ bị lặng lẽ khiêng đi giống như những người khác.

Ngoại trừ chuyện này khiến mọi người ngột ngạt ra thì kho lương trong trường học cũng càng ngày càng ít.

Quan phủ bên kia có một lần đưa gạo qua, đi được nửa đường còn bị cướp. Những người đó đói đến phát điên, cướp được gạo thì lập tức nuốt, lúc binh lính đến nơi thì thậm chí còn thấy hai người bị mắc nghẹn mà chết. Bởi vì chuyện này, lượng người đến phát gạo mỗi lúc một đông, tăng lên gấp ba nhưng lần nào trên đường cũng xảy ra những vụ tai nạn lớn nhỏ.

Con người đói đến cùng cực, nếu như ngay cả quan phủ cũng dám động tay thì đối với dân thường thì càng không có gì để nói. Binh lính ở Lâm Châu có hạn, mỗi tối đều có vụ án đột nhập trộm cắp, tình hình nhẹ một chút, chỉ cướp đồ ăn thì không giết người, tình hình nghiêm trọng một chút, thậm chí g.iết chết mấy mạng người liên tiếp. Những người như thế, quan binh bắt và giết rồi, cũng vẫn giết càng ngày càng nhiều người.

Người bị ép đến đường cùng sẽ không nghĩ đến hậu quả.

Nhất thời thành Lâm Châu, phong thanh hạc lệ, người người tự nguy..

(Phong thanh hạc lệ, người người tự nguy ( 风声鹤唳,人人自危): Tiếng gió thổi cùng tiếng kêu của hạc. Một cảm giác thấy thoáng qua về sự nguy hiểm trong những tiếng nhỏ nhất. Miêu tả hoảng hốt lo sợ, hay tự mình nghĩ loạn đâm ra sợ hãi lo buồn, tự dọa chính bản thân.)

May mà lúc này, quan phủ lựa chọn mở kho lương thực.

Chuyện này khiến nhân dân bình thường vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng đối với người biết sự thật thì họ lo lắng nhiều hơn. Lương thực của quan phủ là con át chủ bài cuối cùng, nếu như đã đến mức động đến lương thực quan phủ, thế thì sau khi ăn xong số lương thực đó thì sao, có phải cả thành Lâm Châu sẽ hoàn toàn trở thành địa ngục không.”

Vố số người nhìn bầu trời đầy mù mịt trên nền trời Lâm Châu, trong lòng toàn là sự tuyệt vọng: “Chỉ là không biết lúc những ngày tháng như thế này kết thúc, rốt cuộc là dịch bệnh công phá Lâm Châu trước hay là cơn đói khiến người ta phát điên trước.”

Thẩm Tiêu cũng có lo lắng như thế này, mặc dù bất kể bên ngoài có sống khó khăn đến mức nào, nhưng khẩu phần lương thực ở trường học chưa bao giờ bị cắt, nhưng cô vẫn cố gắng tiết kiệm lương thực hết mức có thể, có lúc cô còn qua bên cạnh hái trái du, ra sông thả lưới bắt cá, thêm món ăn cho mọi người.

Nhưng mà mỗi lần đi ra khỏi trường học, nhìn con đường trống vắng bên ngoài, nhớ đến dòng người tấp nập khi mới đặt chân đến, cô luôn cảm thấy có một cảm giác ảm đạm lan tỏa, dường như ngay cả mùa xuân đã bỏ đi vì bệnh dịch này, không chịu đến thăm quan Lâm Châu.

“Những ngày tháng như thế này không biết bắt đầu từ lúc nào.” Ở trong phòng bếp, mẹ Kim Đào với mẹ Phạm Nguyệt cũng cảm thán chuyện này: “Nhưng mong là nhanh trôi qua mới tốt.”

Hai người họ vốn dĩ đều là phụ nữ rất bình thường, bây giờ, sau khi ở trong phòng bếp một thời gian dài, cả người đều trở nên cứng rắn hơn nhiều, trong mắt cũng có thêm vẻ thần thái mà người thường không có.

“Đi từng bước một, thế nào cũng sẽ qua thôi.” Mẹ Phạm Nguyệt nói: “Chăn đệm bên ngoài chắc là khô rồi, chúng ta lấy xếp lại trước đi, đợi lát nữa có đại phu đến lấy.”

“Ừm.”

Hai người họ tạm thời bỏ việc trong tay xuống, ra bên ngoài thu chăn nệm đã phơi khô, rồi ôm vào phòng sắp xếp.

Lúc này có đại phu đến phòng bếp, trong tay anh ta cầm một gói thuốc, thuốc vừa được bốc, không có buộc chặt. Anh ta bước vào thấy con trai A Bảo của mẹ Phạm Nguyệt thì đưa gói thuốc cho cậu bé, nói: “Đưa cái này cho mẹ cháu nấu thuốc.”

Đây là thuốc của Thanh Thủy, vì nó là phương thuốc mới do Lương Lão kê, vì để tránh nhầm lẫn, thuốc của Thanh Thủy luôn được nấu riêng ở bếp sau.

“Vâng.” A Bảo ngoan ngoãn nhận lấy rồi vội vàng đến bếp lò sau bếp, thấy bên trong không có người, cậu bé vội vàng gọi mẹ mình ở trong phòng ra.

Mẹ Phạm Nguyệt ở trong nghe thấy động tĩnh, ôm chăn nệm đi ra, sau khi đưa chăn nệm cho tiểu đại phu xong thì cô ta đến bếp lò bắt đầu nấu thuốc. Giấy dầu của gói thuốc đã tự bung ra do không ai ấn vào. Sau khi mẹ Phạm Nguyệt đổ hết thuốc vào ấm thuốc, cô ta vô tình nhìn lên và thấy có một thứ như mẩu vỏ cây khô trên bếp, cô ta tưởng là nó bị đổ ra từ túi giấy dầu, vội vàng bỏ thứ đó vào trong ấm thuốc.

Ấm thuốc đang sôi sùng sục, sau khi thuốc được nấu xong, vừa hay Thẩm Tiêu mang con cá từ bên ngoài trở về. Cô đưa con cá cho mẹ Kim Đào với mẹ Phạm Nguyệt xử lý, còn mình thì mang thuốc đến sảnh phụ của Minh Luân Đường. Như thường lệ, trước khi gặp Thanh Thủy, cô đã điều chỉnh lại biểu hiện của mình, nhưng khi cô bước vào cửa và nhìn thấy Thanh Thủy đang ho ra máu, cô thấy ngạt thở và cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Tính ra thì hôm nay là ngày thứ mười một Thanh Thủy được đưa đến đây rồi...

Đợi Thanh Thủy lau sạch miệng xong, cậu ta nở nụ cười gượng với Thẩm Tiêu: “Có phải làm chị sợ rồi không?”

“Sao có thể chứ, mau uống thuốc đi, uống thuốc xong sẽ dễ chịu hơn nhiều.” Thẩm Tiêu cố nhịn cảm xúc và nói.

“Vâng.” Mặc dù lời nãy đã nghe rất rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần Thanh Thủy đều rất nghiêm túc nghe lời và uống thuốc.

Thuốc quá đắng, và về cơ bản cậu ta nhân lúc hết ho thì nuốt xuống hết một lần.

Trả chén thuốc cho Thẩm Tiêu xong, Thanh Thủy nói với cô: “Em có chút buồn ngủ, có thể ngủ một lát không?”

Biết cậu ta lại đang cố nén cơn ho, Thẩm Tiêu gật đầu, cầm chén thuốc đi nhanh ra khỏi sảnh phụ.

Cô nhìn ánh nắng bên ngoài, thất thần giây lát, rồi vội vàng đè nén cảm xúc, tập trung vào công việc bận rộn.

Thế nhưng, buổi tối lúc đưa cơm cho Lương Lão bọn họ, một tiểu đệ của Lương Lão nói cho cô một tin mừng: “Chiều hôm nay em trai của cô đã bớt ho hơn nhiều rồi, phương thuốc của thầy có thể có hiệu quả.”

“Thật sao?” Thẩm Tiêu không dám tin, cô đặc biệt đi hỏi Lương Lão, Lương Lão vẫn còn chưa chắc chắn: “Quả thật là triệu chứng chiều nay của cậu ta nhẹ hơn hôm qua một chút, nhưng rốt cuộc có phải thuốc có hiệu quả hay không thì phải thử tiếp mới biết được.”

“Có thuyên giảm là tốt rồi.” Thẩm Tiêu không vội, chỉ cần người còn sống, thế thì vẫn còn hy vọng.

Đến giờ uống thuốc buổi tối, khi Thẩm Tiêu đi xem Thanh Thủy thì cậu ta đang ngủ. Bởi vì ho cả ngày đêm, những người bệnh như họ rất khó có được một giấc ngủ ngon, hiếm khi thấy cậu ta ngủ yên tĩnh như vậy, Thẩm Tiêu thấp thoáng nhìn thấy hy vọng.

Thế nhưng, tiếp theo chén thuốc này, đến nửa đêm, đột nhiên Lương Lão tìm đến Thẩm Tiêu, yêu cầu xem xác thuốc trong chén thuốc lúc trưa.

Bởi vì chén thuốc cho Thanh Thủy uống lúc trước có hiệu quả, buổi tối, ông ta cũng kê phương thuốc giống y như vậy cho một bộ phận bệnh nhân khác, nhưng những người đó uống xong thì không có bất cứ biểu hiện thuyên giảm nào, và chén thuốc buổi tối của Thanh Thủy giống như hết hiệu quả vậy, đến bây giờ cậu ta vẫn còn ho.

Mọi người đều cho rằng đó chỉ là mừng hụt, sự cải thiện của Thanh Thủy chỉ là ánh sáng lóe lên hoặc là một sự tình cờ. Nhưng Lương Lão hành nghề chữa bệnh nhiều năm, ông ta đặc biệt xem xét các triệu chứng của Thanh Thủy và cảm thấy chuyện không thể trùng hợp như vậy được, vì vậy ông ta muốn đến xem có phải thuốc có vấn đề hay không.

“Xác thuốc đó chắc vẫn chưa vứt đi nhỉ.” Lương Lão nói.

“Chưa.” Thẩm Tiêu vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết xác thuốc sẽ không vứt đi ngay, cho nên xác thuốc bình thường cô sẽ đổ trên bệ cửa sổ ngoài phòng: “Bây giờ tôi sẽ đi lấy cho ngài ngay.”

Rất nhanh, hai bộ xác thuốc của ngày hôm nay đã được Thẩm Tiêu đem đến.

Lương Lão cầm đèn soi kỹ, cuối cùng phát hiện trong đống thuốc lúc trưa còn dư ra một đống xác thuốc.

Ông ta hành y nhiều năm như vậy, xác thuốc của loại thuốc nào mà ông ta chưa thấy qua. Về cơ bản ông ta có thể xác định, thứ này tuyệt đối không phải là phương thuốc mà ông ta kê. Mà buổi trưa, Thanh Thủy uống chén thuốc có thêm thứ này mới có chuyển biến tốt... Nhất thời Lương Lão thấy lòng xao động.

Thẩm Tiêu thấy vẻ mặt ông ta thay đổi, cô bất giác hỏi: “Lương Lão, đây là?”

“Đây là vỏ cây quan âm.” Lương Lão cũng không giải thích nhiều, lập tức bảo đệ tử đi bốc một bộ thuốc đến, nấu cùng với vỏ cây quan âm: “Cụ thể có phải như tôi nghĩ hay không thì vẫn phải thử tiếp rồi nói.”

Ông ta nói như vậy, tim của tất cả mọi người trong phòng bếp đều đập thình thịch.

Không lẽ sự việc cuối cùng cũng sắp có chuyển biến tốt rồi sao?

Khoảng thời gian này, trong trường nấu nhiều ấm thuốc như thế, chưa có ấm thuốc nào khiến người ta vò đầu bứt tai như ngày hôm nay, chỉ hận thời gian trôi qua quá chậm.

Trong khoảng thời gian này, đại phu ở Minh Luân Đường bị phân tâm, nhưng cũng không thể thoát thân được, chỉ có thể để một người thỉnh thoảng đến xem tình hình như thế nào, sau đó quay lại nói cho mọi người biết kết quả.

“Thế nào rồi?”

“Vẫn chưa xong, tiếp tục đợi thôi.”

Trong Minh Luân Đường là như thế, ở bên ngoài, người thương nhân và những người khác đã nấu xong chăn ga gối, lúc này họ đã rất buồn ngủ, thường thì họ là những người hay tranh thủ thời gian để ngủ một giấc, nhưng lúc này cũng cố gượng cơn buồn ngủ, đợi động tĩnh sau bếp.

“Lương Lão cũng bị kinh động rồi, hi vọng là chuyện tốt.” Bọn họ không hiểu bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiếm khi thấy các đại phu phân tâm như thế, họ vô thức cũng muốn xem thử kết quả thế nào.

Ở sau bếp, sáu, bảy người vây quanh cái ấm thuốc ở giữa đang từ từ sôi ục ục.

Sau bao lâu mong ngóng, cuối cùng thuốc cũng được nấu xong. Lương Lão đích thân nếm thử một ngụm rồi bảo đại đệ tử bưng đến sảnh phụ của Minh Luân Đường.

Những người khác cũng muốn đi theo, nhưng lại bị ngăn cản. Thẩm Tiêu đi theo không vấn đề gì, nhưng Lương Lão vẫn bảo cô đợi ở phòng bếp.

Ông ta biết quan hệ của cô với Thanh Thủy, nếu thuốc có tác dụng thì còn được, nhưng nếu không có tác dụng, đến lúc đó sẽ chỉ bị đả kích gấp đôi.

“Được, tôi đợi ở đây.” Thẩm Tiêu cố kìm bước chân muốn đi theo lại. Thời gian đợi chờ là khó khăn nhất, cô dứt khoát làm việc trong phòng bếp. Đun nước, nấu giặt chăn nệm, chuẩn bị thức ăn của sáng mai cho mọi người, không để cho mình rảnh rỗi một chút nào.

Mặt trăng và các vì sao bị che khuất, và dải ngân hà đang chìm dần. Bầu trời từ từ sáng lên.

Lại là một tiếng bước chân vội vã đi đến sau bếp, là đại phu đến truyền tin và thuận tiện mang ấm thuốc ở phòng bếp đi: “Thuốc tối qua có hiệu quả!” Trên khuôn mặt tiều tụy của đệ tử kia tràn đầy sự vui mừng: “Tối hôm qua, em trai của cô vốn dĩ đã có triệu chứng thổ huyết, nhưng vừa uống chén thuốc đó thì cầm máu lại rồi, cũng bớt ho hơn rất nhiều. Thầy dặn dò xuống, tất cả mọi người đều dùng theo phương thuốc này, xem thử dùng thêm nhiều lần nữa có chuyển biến tốt không.”

“Thật sao?” Thẩm Tiêu với mấy người khác liền thấy nhẹ lòng, có chuyển biến tốt là được: “Đủ thuốc không? Không đủ thì tôi bảo tổng bổ đầu Chu đi nói với Chử Đình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.