Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 66



Nhà gỗ đối với bọn họ mà nói, đó là nơi an toàn nhất không có gì nghi ngờ nữa. Lấy nhà gỗ làm căn cứ điểm, ít nhất trước khi tiêu hao hết lương thực, bọn họ đều được an toàn. Nhưng trong núi cứ rơi tuyết mãi, cứ tiếp tục đợi như thế cũng không phải là cách. Đi theo Chử Đình nguy hiểm chút, nhưng cũng đồng nghĩa với việc có cơ hội thu hoạch tích phân.Suy nghĩ một lúc, Tiêu Phong dẫn đầu nói trước: “Tôi đi theo anh.”

“Tôi cũng đi theo.”

Hai người đàn ông đều lựa chọn đi theo mạo hiểm.

Vẫn còn lại ba người phụ nữ.

“Tôi cũng đi với mọi người.” Chi Chi cũng nhanh chóng đưa ra lựa chọn, đồng thời cô ta còn khích lệ Tô Nha với Thẩm Tiêu đi cùng: “Vật tư còn lại quá ít, mặc dù ba chúng ta tiêu hao năng lượng ít hơn họ một chút, nhưng lỡ như gặp phải nguy hiểm thì sao, vẫn nên đi với mọi người thì an toàn hơn.”

Tô Nha vẫn còn đang do dự, Thẩm Tiêu đã nói: “Ừm, tôi đi theo mọi người.” Thấy mọi người đều đã đưa ra lựa chọn, Tô Nha hoàn toàn không muốn ở lại một mình, chỉ có thể nói: “Thế tôi cũng đi theo.”Nếu như đã xác định rời đi, nên sáu người nhanh chóng mang túi ngủ với những đồ vật trong nhà gỗ có thể mang theo được xuất phát. Lúc xuất phát, Chử Đình cũng nói rõ trước quy tắc thu hoạch tích phân: “Vật liệu gỗ và những thứ tương tự, thứ đồ kiểu lớn như vậy, những người có đóng góp, tích phân được chia đều. Trong lúc đó có hái được những đồ vật nhỏ như dược liệu, người nào hái được thì thuộc về người đó. Phải nói thẳng trước, nếu như vì lợi ích chia không đều, dẫn đến đội xảy ra vấn đề, tôi sẽ không ra mặt hòa giải, mà trực tiếp rời đi.”

Nói xong, anh dẫn đầu rời khỏi căn nhà gỗ.

Mọi người nghe xong, lại đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đi theo Chử Đình.

Bên ngoài thời tiết băng giá, Thẩm Tiêu vừa ra ngoài đã bị lạnh đến tê tái mặt mày. Lúc cô đeo khẩu trang lên thì đột nhiên nhớ đến lời nói giữa chừng của Chi Chi vào ngày hôm đó.

Như thế này, hình như đúng là gián tiếp cái đó rồi...

Tuy nhiên, suy nghĩ này chỉ tồn tại trong chốc lát, nhanh chóng bị gió lạnh thổi tan thành từng mảnh.

Thời tiết này lạnh quá đi thôi.

Lạnh đến nỗi bây giờ cô không có những suy nghĩ dư thừa, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi môi trường như bây giờ.

Bởi vì hồ được bao phủ bởi lớp băng dày, hồ chắc chắn là cách tốt nhất để đi bộ trong rừng.

Chử Đình dẫn mọi người đi trên băng, vượt qua hồ. Sau khi cách ngôi nhà gỗ một đoạn đường rất dài thì họ phát hiện có dấu chân của động vật nhỏ trên nền đất tuyết. Nhìn những dấu chân có hình hoa mận, và có những dấu ấn của những miếng thịt nhỏ bên trong, chắc có lẽ là những con vật như hươu.

Đợi khi ra khỏi hồ, cây cối xung quanh cũng xuất hiện nhiều hơn. Đất dưới gốc cây mềm nhũn, và cả cành cây, cộng thêm tuyết rơi mấy ngày, Thẩm Tiêu dẫm xuống một cái, hạt tuyết chui vào giày đi tuyết của cô. Ngay khi tuyết bị nhiệt độ cơ thể đốt nóng, nó đã sớm biến thành nước tuyết, từng chút từng chút thấm vào trong giày, làm cho chân của Thẩm Tiêu đóng băng tê dại đến mức cô gần như không thể cảm nhận được.

Nhìn sang những người khác, đa số cũng giống như cô, đang run cầm cập, cố gắng đi theo đội.

“Trên đường đi mọi người nhặt hai viên đá.” Chử Đình thấy vậy, mặc dù giày của anh đã được buộc miệng bằng dây thừng, nhưng cũng có nước tuyết lọt vào: “To cỡ bằng nắm tay là được.” Tiếp theo anh nhìn trời, mặt trời đã gần đến buổi trưa, có lẽ còn khoảng ba giờ đồng hồ nữa thì trời sẽ tối: “Trước khi trời tối, chúng ta phải tìm ra một nơi để tránh gió. Thuận tiện nói một câu, bây giờ quay lại nhà gỗ vẫn còn kịp, mọi người có thể lựa chọn lại.”

Thế nhưng năm người, ai cũng không thay đổi ý định.

“Được rồi.” Chử Đình dẫn họ đi tiếp, khi đi đến một thung lũng khá bằng phẳng thì anh chọn một nơi ngược ngó để nhóm lửa: “Mấy viên đá lúc trước bảo mọi người nhặt đâu, để lên lửa nướng, rồi bỏ vào trong giày.”

Mọi người không ngờ còn có thể như thế này, vội vàng làm theo lời anh nói.

Sau khi nướng đá xong, Thẩm Tiêu cũng tháo giày ra.

Tất của cô đã ướt đẫm, và khi cô rút chân ra, chỉ cảm thấy lạnh buốt. Cô gần như là nhe răng trợn mắt mà cởi tất ra và hơ bên đống lửa, sau đó cô nhanh chóng dùng một thanh gỗ kẹp đá vào hai chiếc giày của mình, sau đó lòng bàn chân của cô bắt chước Chi Chi, để trước lửa hơ.

Ngọn lửa ấm áp đã cứu lấy đôi chân mất cảm giác của cô, và Chi Chi kể một câu chuyện khủng khiếp: “Nhớ kiểm tra xem thử đầu ngón chân của mọi người, nếu như không còn cảm giác thì có thể là bị đông hư rồi. Trước kia bệnh viện chúng tôi từng tiếp nhận một bệnh nhân, ngón chân anh ta bị cóng lạnh đến mức hỏng luôn, sau đó không thể không cưa chân.”

Mọi người vội vàng đi bấm vào ngón chân mình thử.

Còn may, vẫn còn cảm giác.

“Khiếp người quá đi.” Tô Nha tiến lại gần đống lửa, cô ta tò mò hỏi Chi Chi: “Chi Chi, cô là y tá, cô ch/ết như thế nào vậy?”

Trải qua nhiều thế giới như thế, từ chết này đối với họ mà nói, đã không còn kiêng kị nữa.

Chi Chi nhớ lại: “Không biết nữa. Chỉ tăng ca được một nửa, muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một lát, kết quả vừa mở mắt ra thì đã đến một nơi xa lạ rồi.”

“Ồ, thế thì là mệt ch/ết rồi.” Lúc Triệu Phong nói lời này, anh ta còn liếc nhìn Chử Đình một cái. Thấy Chử Đình không nói gì anh ta, anh mạnh dạn nói tiếp: “Y tá các cô vất vả quá rồi, tôi quen rất nhiều người làm trong ngành chăm sóc và chữa bệnh, sau đó họ đều chuyển ngành hết cả. Các cô vẫn còn có thể kiên trì, đúng là khâm phục thật.”

“Anh đừng nói người ta, anh ch/ết như thế nào.” Tiêu Phong hỏi.

Vừa nói đến cái này thì Triệu Phong thấy ấm ức vô cùng: “Lúc tôi tan làm có đùa giỡn với đồng nghiệp, nói thang máy này chắc sẽ không đột ngột xảy ra sự cố đâu nhỉ, kết quả thang máy xảy ra sự cố thật. Sau đó, sau đó thì như thế này rồi.”

Mọi người: “...”

Mọi người im lặng một lát, sau đó lặng lẽ tránh xa anh ta ra, miệng người này cũng linh quá rồi, ai mà chịu nổi chứ.

“Người anh em, hứa với tôi, đừng có lập flag lung tung được không.” Tiêu Phong vỗ vỗ vai anh ta và nói: “Tôi vẫn muốn sống sót rời khỏi bản đồ này.”

(Lập flag ( 立 flag): Là một từ lưu hành trên mạng, ý chỉ việc nói một câu để mọi người phấn chấn, cuối cùng kết quả trái ngược với mong đợi. Nói đơn giản là, một người bị chính lời nói của mình vả mặt. Một cụm từ cũng được dùng với nghĩa tương tự như “miệng quạ đen”.)

Thẩm Tiêu cũng lặng lẽ “dâng lễ” một nắm hạt thông cho anh ta: “Cộng một.”

Triệu Phong chịu ấm ức gấp đôi, đi qua một bên cắn hạt thông, quyết định không nói chuyện với những người này nữa.

“Thế hai người thì sao.” Tô Nha nhìn sang Thẩm Tiêu với Chử Đình.

Ám ảnh lúc đầu đã bị thời gian mấy năm nay dần dần xóa mờ, Thẩm Tiêu nhớ lại cảnh tượng đó, bình thản nói: “Bị tai nạn xe đưa đến.”

Chử Đình nói: “Cũng là do tai nạn xe.”

“Trùng hợp thật đấy.” Tô Nha nói: “Tôi cũng vậy.”

Tiêu Phong ở bên cạnh yếu ớt giơ tay lên: “Gia tộc tai nạn xe, thêm tôi vào với.”

Trong sáu người, vậy mà có bốn người là tai nạn xe rồi, đây cũng không thể không nói là duyên phận. Có lẽ vì mối quan hệ này, sáu người ngồi bên đống lửa nói chuyện như vậy, mối quan hệ lại gần gũi hơn một chút.

Hơ khô giày, sắc trời bên ngoài cũng tối đi, họ cũng không lãng phí thời gian nữa, bắt đầu dựng nơi trú ẩn cho đêm nay.

Trong môi trường núi tuyết, nơi trú ẩn dễ xây dựng nhất là động tuyết. Tuy nhiên, động tuyết có thể chứa một lúc sáu người thì hơi lớn và khó xây, sáu người cuối cùng được chia thành ba nhóm và xây dựng ba động tuyết nhỏ tương ứng. Đam Mỹ Hiện Đại

Khi cả đội chuẩn bị qua đêm trong động tuyết, Chi Chi và Tô Nha, hai người phụ nữ đã sớm hình thành tình bạn cách mạng, đi với nhau từ sớm.

Trong những người còn lại, Thẩm Tiêu nhìn nhìn Triệu Phong, rồi nhìn sang Tiêu Phong đã mấy ngày không đánh răng rửa chân, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở Chử Đình. Vừa hay Chử Đình cũng nhìn qua, hai người gần như là rất ăn ý, cùng nhau chui vào động tuyết trước khi Tiêu Phong với Triệu Phong lên tiếng.

Thế nhưng sau khi nằm vào túi ngủ trong động tuyết, Thẩm Tiêu phát hiện, túi ngủ của cô quả thực không đủ cho cơ thể to lớn của Chử Đình. Cái người này cũng không biết lớn lên như thế nào, rõ ràng nhìn trông rất gầy, nhưng chui vào trong túi ngủ của cô thì hai cái giò đó không biết phải đặt đâu.

Chử Đình có lẽ cũng không thoải mái, anh muốn đứng dậy: “Tôi qua bên đống lửa ngồi nghỉ cũng không sao.”

“Anh muốn bị đông chết à?” Thẩm Tiêu duỗi tay lấy đầu gối của anh đè lên chân cô, và cô dùng đầu gối đè lên chân kia, căn bản là Chử Đình trong trạng thái kẹp hai chân của cô: “Cứ ngủ như thế, đừng dồn ép. Làm tôi cảm lạnh là anh chuẩn bị chịu trách nhiệm đến cùng đi.”



Có lẽ là do thái độ của Thẩm Tiêu quá kiên quyết, hoặc là có thể gió tuyết bên ngoài dần nổi lên, cuối cùng Chử Đình không kháng cự nữa, nằm xuống bên cạnh Thẩm Tiêu.

Cảm nhận được sự chịu thua của anh, Thẩm Tiêu âm thầm thở phào một hơi.

Nhưng có một người đàn ông nằm bên cạnh, lại còn là người đàn ông rất đẹp trai, có thể nghe được hơi thở của anh, cảm nhận được độ ấm của anh, đối với một người độc thân hơn hai mươi năm như cô mà nói, đây là một chuyện rất…vi diệu.

Thậm chí cô không dám nghiêng đầu qua, bởi vì lúc này Chử Đình đang nằm nghiêng, lưng đối diện với cửa động tuyết, cô sợ vừa nghiêng đầu qua sẽ bắt gặp đôi mắt của anh, dù cho lúc này bên ngoài trời đã tối, cô không nhìn thấy gì cả.

Người nằm xuống, tâm thái sẽ dần được thả lỏng. Một khi thả lỏng thì cơn mệt mỏi liền ập đến. Rất nhanh, Thẩm Tiêu vốn dĩ vẫn luôn lặng lẽ chú ý động tĩnh bên cạnh, thì lúc này đã đi vào giấc mộng.

Nghe thấy hơi thở ổn định truyền đến bên tai, Chử Đình cạn lời không biết nói gì.

Chỉ với chút cảnh giác này, làm sao cô có thể sống được đến bây giờ hay vậy.

Nhưng ngủ trong túi ngủ quả thực ấm áp hơn nhiều, không lâu sau, anh cũng chìm vào giấc ngủ.



Ngày hôm sau, Thẩm Tiêu thực sự không hít thở được không khí, và tỉnh dậy vì thiếu oxy. Cô ngẩng đầu lên, nhờ ánh sáng lung linh từ lỗ tuyết trên đầu, cô thấy mình đang bị Chử Đình ôm vào lòng, tứ chi của anh quấn lấy cô như bạch tuộc, giống như đang ôm một cái gối vậy...

Tính cảnh giác của Chử Đình rất cao, đầu của Thẩm Tiêu khẽ nhúc nhích một tí là anh đã tỉnh dậy. Chỉ là lúc mới tỉnh dậy, đầu óc không phản ứng ngay lập tức được.

Đầu óc anh trống rỗng, vài giây sau mới phát hiện mình đang ôm Thẩm Tiêu, anh vội vàng buông tay chân ra: “Xin lỗi, không có ý mạo phạm.”

Hiếm khi thấy anh luống cuống như vậy, vốn dĩ Thẩm Tiêu muốn châm chọc vài câu, nhưng thấy mặt anh thiếu máu như vậy, cuối cùng cô bỏ qua cho anh: “Bên ngoài trời sáng rồi.” Cô cúi người xuống ôm hờ lấy anh và đưa tay mở túi ngủ: “Tôi cũng ôm anh rồi, hòa nhé.”

Túi ngủ vừa được mở ra, Chử Đình lập tức duỗi chân ra ngoài, tốc độ đó khiến Thẩm Tiêu suýt chút nữa cho rằng mình là nữ ma đầu gì đó hãm hại anh vậy.

Nhưng anh như vậy có tính là mất cảnh giác rồi không?

Khẽ cười một tiếng, Thẩm Tiêu mang giày vào và đi ra khỏi động tuyết.

Mặt trời vẫn chưa ló dạng, nhưng phản chiếu của tuyết trắng trên mặt đất cũng đủ làm cho xung quanh đủ sáng. Khi hai người họ thức dậy, những người khác cũng lần lượt thức dậy. Sau khi sáu người ăn một chút gì đó, họ tiếp tục đi sâu vào vùng núi phủ đầy tuyết trắng để tìm tài nguyên.

Gần như sau khi leo qua một ngọn núi, ngọn núi trước mặt họ trở nên ngắn hơn và rừng cây bắt đầu dày lên.

Hầu hết những cây này đều trơ trụi, Thẩm Tiêu không biết nhiều về thực vật, cộng thêm việc không nhìn thấy lá được, cô gần như không nhận ra là loại cây gì. Bởi vì có quá nhiều cành cây nhô ra, khi cô đi qua giữa, cần phải đề phòng những thứ này đụng vào mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.