Tân Thủ Thôn.Thu Nhĩ Cẩu Mao đã ba ngày liên tiếp về làng không thấy NPC đó trong nhà nữa.
“Đã ba ngày không thấy người đâu rồi, NPC đó thật sự đến thành chính rồi sao?” Thu Nhĩ Cẩu Mao hỏi Trư Mao.
Thu Nhĩ Trư Mao lắc đầu: “Không biết, đợi lúc chúng ta vào thành chính rồi sẽ biết.”
“Chúng ta vào thành chính rồi vẫn cần phải tìm cô ấy sao?” Thu Nhĩ Kê Mao nói: “Thức ăn mà cô ấy làm bây giờ đã không có ai mua nữa rồi.” Bởi vì điều này, những người lúc trước nịnh nọt họ, bây giờ cũng bắt đầu châm chọc họ, nói đồ họ bán toàn là đồ quá hạn.
“Nhất định là cần rồi.” Trong lòng Thu Nhĩ Trư Mao chẳng phải là không buồn bực. Đặc biệt những người mà lúc trước anh ta cung cấp thức ăn, sau vài lần hỏi Thẩm Tiêu có sản phẩm mới không và nhận được câu trả lời phủ định thì bây giờ họ cũng không thèm để ý đến anh ta nữa. Hơn nữa, nghe nói những công hội đó đã bắt đầu tổ chức cho người trong nội bộ đi học nấu nướng với luyện đan, trong đó đã có người trở thành người học việc nấu nướng giống như Thẩm Tiêu rồi.
Cuối cùng NPC vẫn không thể sánh với tốc độ trưởng thành của người chơi, có lẽ qua một thời gian nữa, người chơi sẽ vượt xa Thẩm Tiêu.
Nhưng điều này có liên quan gì chứ, NPC nhân công là người sống, bỏ qua lợi ích, anh ta cũng rất muốn kết bạn với NPC này.
…
Trong thành Lâm Giang.
Sau khi giao nhận cửa hàng cho Thẩm Tiêu xong xuôi, hai NPC lúc trước cũng theo đó mà biến mất.
Trong quán không có người nào khác, may mà vẫn còn ít nguyên liệu: Nửa lu gạo, 10 cân bột mì, 2 cân thịt lợn, 1 cân trứng gà, cộng thêm một số nguyên liệu như củi gạo dầu muối. Còn về bếp lò, giống với bếp ở nhà Thẩm Tiêu lúc ở trong làng, là bếp lò sơ cấp.
Thẩm Tiêu cởi bỏ trang bị trên người xuống, rửa tay bắt đầu làm việc.
Có mì có thịt, cô làm một lồng bánh bao thịt trước. Món này trước kia cô đã làm quen tay rồi, chỉ thử hai lần là phẩm chất của bánh bao thịt nâng lên màu tím.
Đây là món thứ hai cô làm ra màu tím, nhưng lần này hệ thống không cho cô danh hiệu mới. Thẩm Tiêu cũng không bận tâm, tiếp tục thử những món sở trường khác của mình.
Cho đến khi soát sạch hết nguyên liệu còn lại trong quán, tổng cộng cô làm được một lồng bánh bao thịt (màu xanh lam), một lồng bánh bao thịt (màu tím), một lồng há cảo hấp (màu tím), một bát mì dầu (màu tím), một đĩa đậu phụ trứng gà (màu tím), 50 phần gạo rang trà (màu xanh lam), 25 phần gạo rang trà (màu tím).
Trong đó, thuộc tính của bánh bao thịt (màu tím) là tăng sức mạnh, kèm theo hiệu quả giảm thương 30%, thuộc tính của há cảo hấp (màu tím) thì tăng 100% lực tấn công trong 20 giây, thuộc tính của mì dầu (màu tím) với đậu phụ trứng gà (màu tím) thì na ná nhau, đều là phục hồi lượng máu trong chốc lát, cuối cùng là gạo rang trà (màu tím) là tăng 20% tốc độ di chuyển, duy trì trong 10 phút.
Những thứ phía trước Thẩm Tiêu không dùng tới, món gạo rang trà (màu tím) cuối cùng, lần sau cô ra ngoài thì có thể dùng được.
Làm xong những thứ này, Thẩm Tiêu ra ngoài mua nguyên liệu mới. Cô dạo một vòng lớn, cuối cùng phát hiện NPC bán nguyên liệu ở hiệp hội nấu nướng.
NPC này có thứ mấy thứ nhỏ như trà, giấm, tương, củi gạo dầu muối có phẩm chất màu trắng, lớn thì có cá cháy, cá còm có phẩm chất màu tím được bán với số lượng hạn chế. Chỉ là một người học việc nấu nướng, cô chỉ có thể mua nguyên liệu màu trắng như dầu muối giấm tương, muốn mua nguyên liệu có phẩm chất màu xanh lá thì phải đợi danh hiệu đạt đến đầu bếp sơ cấp mới được.
Thẩm Tiêu trở thành người học việc nấu nướng là vì làm ra món ăn có phẩm chất màu tím đầu tiên, bây giờ cô đã làm ra sáu món có phẩm chất màu tím, nhưng danh hiệu vẫn chưa được nâng cấp, cô suy nghĩ có lẽ là do số lượng không đủ.
Vì thế tiếp theo cô lại tiếp tục thử làm những món ăn khác.
Thời gian thấm thoát trôi qua, người chơi đến thành Lâm Giang mỗi lúc một nhiều. Ngoài những người chơi ở Tân Thủ Thôn tuyến 1000 dẫn đầu kích hoạt dịch vụ truyền tống ra, những người chơi ở làng xung quanh thành Lâm Giang cũng tụ tập ở trong thành, có thể nhìn thấy được, trong thành bắt đầu nhộn nhịp lên từng chút một.
Thế nhưng nhộn nhịp thì nhộn nhịp, cho dù người chơi đã đến cấp 10, đối với phó bản của thủy trại gần thành Lâm Giang thì họ vẫn không có đường xoay sở.
Thành Lâm Giang được đặt trên bản đồ của Nam Trạch, và bên ngoài thành là biển hồ mênh mông. Trong hồ có một tiểu viện cướp nước khét tiếng, người chơi sau khi đạt cấp 10 sẽ nhận được bản đồ để vào phó bản của thủy trại.
Đội đầu tiên vượt qua phó bản, tức là đội đầu tiên trấn áp được bọn cướp trong trò chơi, sẽ trực tiếp nâng cao uy thế khiến thành Lâm Giang kính nể, nghe nói sẽ nhận được phần thưởng của thành chính.
Bởi vì cái này, các người chơi chuyên nghiệp đều đang nghĩ cách qua ải phó bản, để nhận được phần thưởng.
Chỉ là độ khó của phó bản này quá cao, mãi cho đến khi ba anh em Thu Nhĩ Trư Mao đạt đến cấp 10 vào thành chính, phó bản của thủy trại vẫn chưa thông hoàn toàn.
“Thành Lâm Giang lớn thật đấy.” Ba người giống như nhà quê lên thành vậy, sau khi dạo khắp nơi, Thu Nhĩ Cẩu Mao mới hỏi Thu Nhĩ Trư Mao: “Lúc trước NPC Thẩm Tiêu đó chỉ nói vào thành, không có nói đi đâu tìm cô ấy à?”
“Cái này... đúng là không nói.” Thu Nhĩ Trư Mao nghĩ một hồi, nói: “Trên đầu cô ấy là danh hiệu hiệp hội nấu nướng, ba người chúng ta đến phủ chủ thành chuyển chức trước, xong thì thuận tiện tìm xem thử hiệp hội nấu nướng ở đâu, nói không chừng cô ấy ở đó.”
“Được.”
Sau khi ba người chuyển chức xong, thì tìm được hiệp hội nấu nướng ở cách phủ chủ thành không xa. Chỉ là họ không phải thành viên của hiệp hội, không vào bên trong được. Lúc họ đang đứng ở cửa ngó đông ngó tây thì có người từ đằng sau vỗ vào vai họ: “Các anh đang tìm tôi sao?”
Họ quay đầu lại nhìn, người đứng đằng sau họ không phải Thẩm Tiêu thì còn là ai được nữa.
“Ôi trời.” Thu Nhĩ Kê Mao giật mình một cái, nói riêng với Thu Nhĩ Trư Mao: “Bây giờ tôi tin điều mà cậu suy đoán rồi.” NPC này cũng chân thực quá rồi.
Thu Nhĩ Trư Mao cười, nói với Thẩm Tiêu: “Phải. Hôm nay chúng tôi mới đến thành Lâm Giang.”
“Các anh đợi một lát.” Thẩm Tiêu đến mua nguyên liệu, vừa đến là cô đã nhìn thấy ba người này. Cô vào hiệp hội nấu nướng một chuyến, quay ra thì bảo ba người anh em kia đi theo cô.
Một nhóm người đến quán cơm của Thẩm Tiêu, sau khi Thu Nhĩ Kê Mao nhìn thấy chủ sở hữu của quán cơm này, anh ta không kìm được lấy tay thúc thúc người bạn bên cạnh: “Các cậu xem, chủ sở hữu của quán cơm này là ai.”
Hai người còn lại nhìn qua, ai cũng sững sờ.
“Vốn dĩ tôi tưởng đối phương chỉ là cô gái thôn quê, thì ra người ta ở trong thành có nhà có quán rồi.” Thu Nhĩ Kê Mao nói với vẻ mặt hổ thẹn: “Tôi không nên xem thường người khác. Để bù đắp, tối nay hai cậu hãy dâng tôi lên giường cô ấy đi, thật đấy, tôi tuyệt đối không phản kháng.”
“...” Thu Nhĩ Trư Mao với Thu Nhĩ Cẩu Mao ruồng bỏ đạp cho anh ta một cái, sau đó đi theo bước chân của Thẩm Tiêu ra sau bếp.
Vừa vào phòng bếp, cả hai đã bị thu hút bởi ánh sáng màu tím phát ra từ những món ăn đã hoàn thành trên kệ xung quanh. Màu này chắc chắn là màu hấp dẫn nhất trong trò chơi này.
Thu Nhĩ Trư Mao với Cẩu Mao vội vàng xem thuộc tính của những món ăn này, càng xem thì càng không kìm được nụ cười trên môi họ. Giảm thương, tăng tốc, tăng lực tấn công, còn có làm hại gấp đôi, những thứ này đều là thứ tốt cả. Anh ta không dám bảo đảm, cho dù bây giờ người học việc nấu nướng càng ngày càng nhiều, nhưng giai đoạn trước mắt, tuyệt đối không có ai làm ra đồ có phẩm chất vượt qua Thẩm Tiêu.
Đang nghĩ ngợi, thấy Thẩm Tiêu ở bên cạnh mở nắp nồi trên bếp ra, và một chùm ánh sáng tím khác lóe lên trong nồi.
Giây tiếp theo, bọn họ nhìn thấy ánh sáng lóe lên quanh người Thẩm Tiêu, danh hiệu cũng thay đổi rồi.
Cùng với lúc này, Thẩm Tiêu cũng nhận được lời nhắc của hệ thống: Chúc mừng bạn, bạn đã nấu được mười món ăn quý hiếm, đạt được danh hiệu “đầu bếp sơ cấp.”
Thẩm Tiêu lại nhìn tư liệu trên giao diện của mình:
Họ tên: Thẩm Tiêu
Danh hiệu: Đầu bếp sơ cấp (tỷ lệ thành công nấu ra món ăn có phẩm chất quý là 1%)
Cấp độ: 10
Lượng máu: 100
Thân phận: Thành viên hiệp hội nấu nướng, chủ tiệm của tiệm nhỏ vô danh
Danh hiệu này cũng không tồi, ít nhất trong một trăm phần thức ăn, có phẩm chất màu tím ra lò.
Lại nhìn món xương sốt tương mới nâng lên phẩm chất màu tím, đây là món sở trường của cha cô, cũng là món đặc sản trong Tám Bát Lớn (Bát Đại Vãn).
Cảm ơn cha.
“Thuộc tính của món xương sốt tương này rất mạnh.” Lúc này Thu Nhĩ Kê Mao đi vào: “Tăng 5000 khí huyết hạn mức nửa tiếng? Điều này không đồng nghĩa với việc mặc thêm mấy bộ trang bị sao! Nếu như bán ra ngoài, nhất định sẽ có rất nhiều người giành.”
“Đúng thế.” Thu Nhĩ Cẩu Mao cũng có chút kích động, lúc đầu những người lạnh nhạt với họ, lần này mười người hết chín người sẽ lại tìm đến cửa, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, anh ta cũng đã cảm thấy kích động vô cùng rồi.
“Bán?” Thẩm Tiêu thu đồ trong nồi, nhìn sang họ và nói: “Tạm thời tôi không có ý định bán.”
“Hửm?” Nụ cười trên mặt ba anh em kia vụt tắt: “Tại sao?”
“Các anh cũng đều cấp 10, có thể đi tấn công thủy trại rồi. Đợi các anh giết được người đứng đầu thủy trại thì lại nói chuyện bán.” Thẩm Tiêu nói.
Nghe xong, ba người kia đưa mắt nhìn nhau.
Họ? Thông quan phó bản của thủy trại?
Thấy họ không nói gì, Thẩm Tiêu nói: “Sao, không tự tin?”
“Không phải, chúng tôi mới cấp 10, trang bị cũng không được ổn, cho dù cô cung cấp đồ ăn, thuốc, chúng tôi cũng chưa chắc có thể đánh lại...” Thu Nhĩ Trư Mao khéo léo giải thích.
“Ồ, thế trang bị quần áo của các anh giống với những người đó thì sao?” Thẩm Tiêu lại nói.
“Cái gì...”
Ai ngờ Thẩm Tiêu trực tiếp đưa cho họ 50 lượng vàng và nói: “Có trang bị na ná với bọn họ, cộng thêm những món ăn của tôi, các anh có làm được không?”
Nhìn số vàng trước mặt, ba anh em mấp máy môi, họ vốn còn muốn từ chối khéo, nhưng trong lòng họ rất rõ, trước mắt là một cơ hội tốt để đề cao tên tuổi trong toàn máy chủ.
Đến bây giờ phó bản cấp 10 vẫn chưa có người chơi nào vượt qua, nếu như họ có thể qua được, sau này cho dù trò chơi phát triển như thế nào, thì tên tuổi của họ mãi mãi sẽ được khắc ở lối ra vào của phó bản thủy trại.
Muốn từ chối không?
Không, điều này khiến người ta khó có thể từ chối được. Trước mắt trò chơi “Thần Ma Lục” này cả nước đã có mấy trăm triệu người chơi rồi, nhưng có thể lên ti vi, được tất cả mọi người nhìn thấy thì có mấy người?
“Nếu trang bị có thể bắt kịp, cộng thêm những món ăn này. Nếu như còn không được nữa thì chúng tôi chơi game làm gì!” Thu Nhĩ Kê Mao đột nhiên nổi lên ý chí chiến đấu.
“Nói cũng phải.” Thu Nhĩ Trư Mao nghe nói cũng sục sôi khí huyết. Kỹ thuật của họ không bằng những cao thủ kia, nhưng họ có thể điên cuồng uống thuốc. Người khác có thể không? Người khác không thể, hơn nữa đồ mà người khác ăn còn không tốt bằng họ.
“Thế thì thử xem?” Thu Nhĩ Cẩu Mao nói.
“Nhất định phải thử!”
“Nhưng chúng ta chỉ có năm người.”
“Không sao, tôi gọi điện cho cha tôi.” Thu Nhĩ Trư Mao lập tức gửi tin nhắn thoại. Cha anh đạt đến cấp 10 trước họ. Nghe cha anh ta nói, năm đó họ cũng là thiếu niên nghiện game, chỉ là thiếu niên nghiệm game lúc đầu, bây giờ đã có tuổi rồi, nhưng người già mà tâm không già, cha mãi mãi là cha.”
Thẩm Tiêu nhìn họ thảo luận sôi nổi, cô cười cười rồi tiếp tục bận rộn với công việc của mình.