Thẩm Tiêu không biết chuyện xảy ra ở lầu trên, nhưng Cầm Minh thì lại nhúc nhích đôi tai, trong ánh mắt thoáng qua một tia ác ý.Thẩm Tiêu vừa hay bắt gặp ánh mắt này của anh ta, cô hỏi: “Sao thế?”
Cầm Minh sẽ không nói dối: “Lý Vạn Thông hoàn toàn không muốn giúp chúng ta, ông ta còn muốn có linh thạch.”
“Ồ, cái này à.” Thẩm Tiêu cười như không có gì: “Linh thạch đó vốn dĩ cũng chính là mồi nhử cho ông ta. Chỉ cần ông ta muốn, thì nhất định phải tìm giúp tôi những thứ mà tôi cần. Nếu tôi không lấy bất cứ thứ gì ra mê hoặc, ông ta ngược lại sẽ không chịu giúp. Đừng tức, chỉ là giao dịch mà thôi.”
An ủi Cầm Minh xong, Thẩm Tiêu đến khu vực gian hàng giao dịch tự do ở tầng một, nhìn thấy món thịt yêu thú đầu tiên cô gặp trong thời không này - đó là một tảng thịt bò rực lửa.
Người bán tảng thịt bò này là người tu luyện, anh ta chủ yếu là muốn bán máu tinh và da lông của con yêu thú này. Còn về thịt, so với hai thứ phía trước mà nói, chút giá trị đó có cũng được, không cũng được.
Thấy có người muốn mua, anh ta cũng không trả giá, trực tiếp bán hết cho Thẩm Tiêu với giá một linh thạch.
Sau khi cất tảng thịt bò vào trong túi, Thẩm Tiêu lại phát hiện ra những con yêu thú như thỏ tuyết Nam Quốc và hươu lửa Tam Bảo. Giá của những loại thịt yêu thú này thay đổi theo cấp độ của yêu thú, cấp độ khác nhau thì giá cũng khác nhau.
Thẩm Tiêu mang đến hai mươi viên linh thạch, cuối cùng chỉ mua một tảng thịt bò rực lửa, một con thỏ tuyết Nam Quốc, một đùi sau của con hươu lửa Tam Bảo và một con chim sẻ núi lông gấm. Ba thứ phía trước cộng lại chỉ tốn năm linh thạch bình thường, con chim sẻ núi sau đó là yêu thú cấp hai, một con chỉ to bằng bàn tay, mà mất đến mười lăm linh thạch.
Tiêu xong linh thạch, Thẩm Tiêu lại dạo những cửa hàng khác.
Với kho đạo cụ gian lận của trung tâm mua sắm trong tay, mọi thứ vào tay cô đều sẽ có tên cụ thể, nhưng cô không có kiểu may mắn như trên trời rơi xuống, chỉ cần đi dạo một vòng là có thể nhặt được đồ rò rỉ.
Đến khi dạo xong, cô vẫn không có thu hoạch nào khác.
Về chỗ ở, Thẩm Tiêu phát hiện thịt yêu thú này cứng chắc hơn những loại thịt thông thường khác, cứng đến mức dao thái rau bình thường không có cách nào để lại một dấu cắt trên tảng thịt đó được. Thanh kiếm cổ thì có thể cắt được, nhưng khi dùng thì không được thuận tay mấy.
Không có cách nào khác, Thẩm Tiêu chỉ có thể đi mua dụng cụ bếp thuận tay hơn.
Dụng cụ bếp cũng không dễ tìm, bình thường quặng tốt thì sẽ lựa chọn để chế tạo vũ khí, dụng cụ bếp này quá nhỏ, chỉ có những đầu bếp lớn trong tửu lầu mới đặc biệt đặt làm.
Thẩm Tiêu đến mấy cửa hàng rèn đúc, và cuối cùng tìm thấy một bộ dụng cụ nhà bếp phế liệu trong một cửa hàng rèn lớn hơn một chút. Cuối cùng Thẩm Tiêu mua con dao làm bếp trong bộ đồ ăn này, sau đó giao cho tiệm rèn chế tạo một bộ dụng cụ nhà bếp cho mình, về hình dáng cụ thể của đồ dùng nhà bếp, cô đưa bản vẽ ngay tại chỗ.
Một lần nữa quay lại chỗ ở, sau khi Thẩm Tiêu mở con dao làm bếp ra, trước tiên cô cầm tảng thịt bò. Tảng thịt bò này bao gồm thăn lưng, mắt sườn, thăn và sườn bò, Thẩm Tiêu lựa chọn mắt sườn bò váng dầu béo ngậy.
Nói về hình dáng và màu sắc, thịt yêu thú nhìn trông bắt mắt hơn thịt bò thông thường, màu hồng nhạt, mang theo cảm giác trong sáng, bên trong thịt không có chút mùi tanh nồng.
Thẩm Tiêu lấy một miếng mỏng và nướng trên lửa, cô mong muốn được nếm mùi vị của thịt yêu thú, nhưng kết quả khiến cô ngạc nhiên - lửa bình thường không thể đốt cháy nó.
“……” Không lẽ vì làm miếng ăn mà cô còn phải học Tiêu Viên đi tìm dị hỏa?
Cuối cùng, Cầm Minh vẫn đang ngồi thiền trong phòng không thể chịu đựng được nữa bèn đi tới, dùng linh lực tạo ra hỏa diệm, lúc này Thẩm Tiêu mới thỏa được ước muốn, ăn miếng thịt yêu thú đầu tiên.
Màu sắc của miếng mắt sườn mỏng sẽ thay đổi ngay khi gặp lửa, dầu phết xung quanh bị cháy đến mức nóng chảy trong ngọn lửa, lúc này không cần nước chấm mà trực tiếp bỏ vào miệng khi đã nướng xong. Những lát thịt béo ngậy, thơm phức, mềm mịn chạm vào lòng người, khiến người ta không khỏi tán thưởng.
Thịt này ngon quá rồi, có một không hai!
Suy nghĩ đầu tiên sau khi Thẩm Tiêu nuốt miếng thịt này xuống là cô thậm chí vì cái này mà không định đến bản đồ tiếp theo, cứ ở đây cho đến khi sống lại.
“Cậu cũng đến thử đi.” Thẩm Tiêu nóng lòng chia sẻ cho Cầm Minh một miếng: “Cái này ngon quá đi thôi.”
Không liên quan đến bất cứ kỹ thuật nào, lời khen này hoàn toàn là dành cho chất lượng của các thành phần.
Sau khi đút Cầm Minh ăn, Thẩm Tiêu còn cắt một miếng thịt sống nhỏ cho vào miệng. Đúng như cô dự đoán, nó không khó nuốt, miếng thịt sống càng dai hơn, thậm chí do linh lực còn sót lại trên miếng thịt nên sau khi ăn xong cô cảm thấy bụng hơi ấm.
“Sau này đừng ăn đồ lung tung.” Cầm Minh nhìn cô và nói: “Yêu thú có linh lực quá mạnh, cô sẽ không chịu nổi.”
Sau khi hưởng thụ xong, định thần lại, Thẩm Tiêu có chút phiền muộn. Cô là một thân thể phàm trần, yêu thú cấp cao sẽ không nói cho cô biết là có thể nấu được hay không, cho dù có nấu chín thì thân thể phàm trần này cũng sẽ không thể tiêu hóa được, làm lớn lên, còn có thể bùng nổ cơ thể mà chết.
“Tiếc thật đấy.” Thẩm Tiêu nói với vẻ mặt tiếc nuối: “Cũng không biết ở đây có bán lửa không.” Sau này cô cũng không thể trói Cầm Minh vào thắt lưng mà mang theo người được, chuyện lửa thì cô vẫn phải tự nghĩ cách.
“Có.” Cầm Minh muốn nói nhưng lại dừng.
Nhìn biểu cảm này của anh ta, Thẩm Tiêu có một dự cảm không lành: “Không phải sẽ là thứ mà tôi không có cách nào khống chế được đấy chứ.”
Cầm Minh gật đầu: “Ừm.”
Thẩm Tiêu: “……Haizz.”
Điều này có gì khác so với khi cô nhìn thấy thỏi vàng ngay trước mặt mình và được biết rằng thỏi vàng có độc tố cao?
“Không có khả năng nào khác sao?” Thẩm Tiêu có chút tuyệt vọng.
“Trừ khi lửa đã sinh ra linh trí, tự động cho cô dùng.” Cầm Minh nói. Anh ta vẫn chưa nói xong ý phía sau, lửa sinh ra linh trí, nhìn từ một góc độ nào đó, nó đã không chỉ là lửa, mà là yêu. Yêu thì làm sao có thể nghe theo lời của người phàm được.
Thẩm Tiêu hiểu rồi: “Được rồi.”
Đối với thịt yêu thú thì trung tâm mua sắm cũng khá nể mặt, cho dù là một miếng thịt nhỏ đã nướng chín, cũng đều có giá thu hồi là 1 tích phân.
Thẩm Tiêu đã phân chia tất cả thịt ở sườn bò và nướng một đĩa đầy đưa cho phù sư, đó là phần báo đáp mà cô đã hứa với ông ta lúc đầu. Về phía Thiệu Triệt, cô cũng nướng một đĩa, nhưng nó ít hơn một chút so với đĩa của phù sư.
“Đây chính là thịt yêu thú? Cô làm như thế này cũng tàn nhẫn với nó quá đi thôi! Có miếng nào hoàn chỉnh chưa xử lý không, để ông đây thể hiện cho cô xem!” Thiệu Triệt luyên thuyên.
Vốn dĩ Thẩm Tiêu nghĩ có thể anh ta không có cách nào xử lý được, cho nên mới đưa đồ chín cho anh ta. Bây giờ anh ta nói vậy, cô dứt khoát ném cho anh ta một miếng thịt sống.
Khoảng hơn mười phút sau, Thiệu Triệu nhắn biểu cảm chảy nước mũi qua: “Thịt này sao tôi cắt không được.”
Nghĩ đến anh ta cũng gặp tình huống giống như mình, Thẩm Tiêu rất “tốt bụng” nhắc nhở: “Anh dùng lửa nướng.”
Một lúc sau, Thiệu Triệt lại hiện lên: “Lửa này cũng vô dụng mà.”
“Đúng thế. Dao cắt không được, lửa thiêu không cháy, cho nên anh muốn thịt sống làm gì, giữ lại làm đồ gia truyền à?”
“……”
Vốn dĩ Thẩm Tiêu tưởng chuyện này cứ kết thúc như thế, ai ngờ chủ tiệm bảng đầu kia chủ động hỏi cô: “Nghe nói bây giờ cô đang ở bản đồ tu tiên?”
Không nhiều người biết được thông tin này, Thẩm Tiêu không phủ nhận: “Đúng.”
“Đừng hiểu lầm, lúc nãy Thiệu Triệt tìm tôi xử lý một miếng thịt yêu thú, tôi hỏi thăm cậu ta vài câu, vô tình biết được hành tung của cô.” Chủ tiệm bảng đầu xin lỗi: “Là thế này, tôi muốn mua thịt yêu thú từ cô, giá do cô quyết định.”
Thẩm Tiêu vừa nghe thế thì mắt liền sáng lên.
Phía đông không sáng, phía tây sáng.
Trước mắt số thịt yêu thú này cô không có cách nào xử lý được, nhưng những người đồng hành khác trong trung tâm mua sắm nhất định sẽ có người cần. Bên này cô nắm chắc tài nguyên, chỉ cần thấp hơn so với giá trung tâm mua sắm đưa ra thì nhất định hoàn toàn có thể kiếm được.
Ví dụ, tảng thịt bò rực lửa chỉ cần một viên linh thạch thông thường, và giá bán một viên linh thạch thông thường của trung tâm mua sắm là 30 tích phân. Nói cách khác, cô có thể mua một miếng sườn bò trên bản đồ này chỉ với 30 tích phân, nhưng nếu cô bán nó thì......
Thẩm Tiêu tra một lát, thế thì một tảng thịt bò khoảng hơn ba mươi cân, tính theo giá rẻ nhất của thịt bò, có thể bán được với giá hơn một nghìn tích phân.
Đương nhiên, giá mà trung tâm mua sắm đưa ra này, cô nhất định không thể vượt qua tích phân của trung tâm mua sắm. Nhưng lợi nhuận trong này cũng không phải là con số nhỏ.
“Điều này hoàn toàn không vấn đề.” Thẩm Tiêu cười rồi nói: “Nhưng mà tiền bối có dụng cụ nấu nướng nào không?”
Cô cảm thấy đối phương chắc sẽ có, cô khá tò mò về nguồn gốc của nó.
“Đương nhiên là có rồi.” Chủ tiệm nhờ cậy cô, nên cũng không ngại nói thêm: “Dụng cụ nhà bếp có trong một bản đồ mà tôi đã trải qua, một trưởng lão nào đó đã đặc biệt làm chúng cho tôi. Còn về lửa thì được mua từ trung tâm mua sắm. Ngọn lửa mua trong trung tâm mua sắm không cần tinh luyện, có thể sử dụng trực tiếp.”
Thẩm Tiêu hiểu rồi, sau đó trực tiếp đến trung tâm mua sắm xem thử, lửa cấp thấp nhất cũng từ mấy trăm nghìn tích phân trở lên. Nhưng nếu như có đủ tích phân, cô cũng sẵn lòng mua lửa để thử.
Sau khi cảm ơn chủ cửa hàng, Thẩm Tiêu đã bán tất cả số thịt yêu thú mà mình lấy được cho anh ta.
Loại thỏ núi miền Nam này thường được trung tâm yêu thú bán với giá 800 tích phân, cuối cùng cô bán ra với giá 500 tích phân. Tam bảo tước thì trân quý hơn nhiều, trung tâm mua sắm bán giá 3800 tích phân, Thẩm Tiêu xí xóa số lẻ, chỉ lấy 3000 tích phân.
Sau khi mua đi bán lại, Thẩm Tiêu cảm thấy đây là nguồn tích phân không tồi, vì thế cô tỏ ý với chủ cửa hàng bảng đầu rằng mình không ngại để người khác biết rõ hành tung, nếu có bạn bè cần gì đó tại thế giới này thì có thể tìm đến cô.
Sau khi nói chuyện xong với chủ cửa hàng bảng đầu, Thẩm Tiêu nướng chín số sườn trâu còn lại và chia một nửa cho Chữ Đình của mười tám năm trước, tiện thể cũng đề cập với anh cách thức mua đi bán lại để kiếm tích phân.
"Đang tiến hành." Chử Đình trả lời, thùng vàng đầu tiên mà anh kiếm được ở thế giới này cũng chính là thông qua sự chênh lệch giá cả này.
||||| Truyện đề cử: Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời |||||
"Tài nguyên của thành Lâm Giang vẫn quá thiếu thốn, tôi đang định đến Vương Đô."
"Nhanh vậy à!" Thẩm Tiêu chậc một tiếng: "Xem ra tôi phải cố gắng rồi."