Lời này quá đột ngột, đến nỗi Lục Diên còn sững sờ giây lát: "Anh nói gì cơ?"
Gió đêm hơi lạnh, Dụ Trạch Xuyên nhíu chặt mày, kéo khóa áo khoác lên tận trên cùng, che khuất cả cái cằm, lúc này mới trầm giọng lặp lại lần nữa: "Tôi nói cậu về nhà đi, nghe không hiểu à?"
Như hệ thống đã nói, sự nhẹ dạ của hắn chỉ có trong thoáng chốc, bỏ lỡ lần này rồi thì nhất định sẽ không có lần sau.
Dứt lời, Dụ Trạch Xuyên không chờ Lục Diên phản ứng lại đã bước nhanh vào trong khu chung cư, cửa kính dưới tầng mở ra rồi lại đóng vào, hoàn toàn ngăn cách bóng lưng của hắn trong tầm mắt.
"Dụ Trạch Xuyên!"
Lục Diên thấy vậy vô thức đuổi theo hai bước, nhưng cửa vào cần thẻ nên anh bị chặn bên ngoài, dù muốn vào cũng không thể vào được.
Đương nhiên, Lục Diên không hề muốn vào, chẳng qua là anh giả vờ thế thôi.
Dụ Trạch Xuyên đứng trong thang máy đi lên tầng, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, đầu ngón tay trong túi áo khoác đánh nhịp liên hồi, tựa như tâm trạng bực bội của hắn hiện giờ.
Dụ Trạch Xuyên hối hận, ngay giây phút hắn xoay người đi đã bắt đầu hối hận.
Hắn không nên thả Lục Diên đi, cũng không thể thả Lục Diên đi, lỡ đâu đối phương đi tìm Tưởng Bác Vân báo tin thì toàn bộ kết hoạch của hắn sẽ bị phá hủy. Sao hắn có thể nghĩ rằng Lục Diên thích mình thì chắc chắ sẽ không chạy đi báo tin chứ?
Nhưng từ trước đến giờ Dụ Trạch Xuyên đều không thích quay đầu, dù trong đầu hắn đang giãy giụa kêu gào muốn bắt Lục Diên trở về, hưng bước chân vẫn kiên định đi về phía nhà mình, ngay khi mở cửa ra, bóng tối dày đặc suýt nữa đã bao phủ hắn.
Dụ Trạch Xuyên hiếm khi cảm thấy an toàn.
Bộ não vừa trải qua cảm xúc chập trùng bỗng bình tĩnh lại.
Hắn trở tay đóng cửa vào, sau đó bỏ mũ với khẩu trang xuống vứt lên bàn. Hắn chậm rãi đi tới gầ cửa sổ sát đất, kéo rèm cửa ra -
"Soạt!"
Bên ngoài tràn vào không phải ánh nắng mà là màn đêm tĩnh mịch, còn có những ánh đèn quảng cáo không ngừng biến ảo của tòa cao ốc đối diện.
Dụ Trạch Xuyên cụp mắt xuống, chẳng biết thế nào hắn lại nhìn xuống dưới, không ngờ lại thấy Lục Diên vẫn còn đứng ở đầu đường chưa đi, đối phương giống như thanh niên vụng về vừa cãi nhau với bạn gái, lo lắng đi xoay quanh một chỗ, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn lên trên tầng -
Tất nhiên là anh không nhìn thấy gì cả.
Sau cùng lại cúi gằm đầu xuống, nhìn qua có vẻ buồn bã u sầu.
Lục Diên đang buồn sao?
Dụ Trạch Xuyên thầm nghĩ, dù sao thì hành động vừa rồi của hắn quả thật rất khác thường khó hiểu.
"Tại sao, tại sao..."
Lục Diên nghĩ mã vẫn không ra, anh đứng dưới tòa chung cư đi qua đi lại mấy chục vòng vẫn không hiểu tại sao đối phương lại thả mình đi, chẳng lẽ lại thăm dò mình?
Lúc suy nghĩ Lục Diên thích cúi đầu, anh chau mày nhìn chằm chằm mặt đất, lẩm bẩm:
"Thế thì hơi vô lý, lúc ở cửa hàng chẳng phải đã thăm dò một lần rồi còn gì."
"Chẳng lẽ Dụ Trạch Xuyên thật sự muốn thả mình đi?"
"Nhưng lỡ may gần đây lại đang có người mai phục thì sao?"
Nghĩ đế đây, Lục Diên lặng lẽ nhìn ngó xung quanh, nương theo động tác xoay vòng quanh mà đánh giá tình hình bốn phía, kết quả lại không phát hiện bất cứ người hay xe nào đáng nghi, trong đầu bỗng xuất hiện một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi -
Dụ Trạch Xuyên thật sự muốn thả anh đi!?
Mặc dù suy đoán này có hơi không thực tế, nhưng Lục Diên càng nghĩ càng thấy có khả năng. Xuất phát từ lý do ổn thỏa, anh không đi luôn mà đứng bồi hồi dưới tòa chung cư mãi đến sau nửa đêm, tới khi chân tê dại hết cả mới "buồn bã" bắt một chiếc taxi về nhà.
Chiếc xe taxi màu lam từ từ đi xa, khuất dạng khỏi tầm mắt.
"Soạt -"
Thấy vậy, Dụ Trạch Xuyên cuối cùng cũng kéo rèm cửa lại, quay người nằm xuống mép ghế sô pha nghỉ ngơi. Thân thể gầy gò của hắn lún sâu vào trong sô pha, gần như bị lớp đệm mềm mại nuốt chửng, đôi môi tái nhợt nứt nẻ hơi mím lại, cơn sốt cao ngày hôm qua vẫn chưa hạ hết.
Dụ Trạch Xuyên mệt mỏi nhắm mắt lại, hô hấp nặng nề.
Đời này hắn vẫn luôn chọn sai người, chọn sai đường, hy vọng quyết định bỏ qua cho Lục Diên hôm nay sẽ không làm hắn phải hối hận.
Bên kia, Lục Diên đã trở lại phòng thuê của mình, mới đi có ba ngày mà khi trông thấy đồ đạc bên trong, anh bỗng có cảm giác như lâu lắm rồi.
Lục Diên vứt túi đồ trong tay xuống sô pha, sau đó nằm đè lên. Anh khoan khoái thở ra một hơi thật dài, biếng nhác trở mình, nói chuyện với hệ thống qua suy nghĩ: "Tiếp theo, tao chỉ cần tránh mấy người bọn hắn, sống yên ổn đến cuối tháng, thế là nhiệm vụ coi như hoàn thành rồi."
Khóe môi anh cong lên, tỏ ra đắc ý.
Một trái tim màu đen được bao bọc bởi những tia điện xung quanh lặng lẽ xuất hiện, cách gần đó, thậm chí còn có thể nghe thấy từng nhịp đập có tiết tấu của nó:【Sống sót dựa vào việc lừa gạt tình cảm của người khác, anh tự hào lắm à?】
Lục Diên nhíu mày: "Lừa gạt tình cảm? Chờ đến lúc Dụ Trạch Xuyên yêu tao rồi mày nói vậy cũng chưa muộn đâu."
Dụ Trạch Xuyên đâu có yêu anh, nhiều nhất cũng chỉ là nhất thời mềm lòng thôi, lo nghĩ cho mạng nhỏ của mình, Lục Diên lừa mà chẳng có chút gánh nặng nào trong lòng.
Nhớ lại Tưởng Bác Vân đã chết trong phòng tắm trong ván trước, chẳng hiểu sao Lục Diên lại thấy hơi kinh. Lúc tắm muộn, anh đứng ở cửa phòng tắm hòi lâu, đang suy nghĩ xem có nên chuyển nhà sang nơi khác không thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ rầm rầm, bụi trên tường còn bay cả xuống: "Lục Diên! Lục Diên có nhà không!?"
Vừa nghe tiếng, Lục Diên lập tức căng thẳng, cứ tưởng lại có người muốn đế giết mình, nhưng nghe kỹ mới phát hiện là giọng một người phụ nữ.
Lục Diên đi ra mở hé cửa phòng, chỉ thấy bên ngoài là một người phụ nữ tuổi chừng năm mươi, bà có mái tóc xoăn lọn nhỏ khá thời thượng, dáng người mập mạp được quây trong chiếc váy màu nâu đỏ, khuôn mặt nom khá phúc hậu.
Lục Diên cố gắng tìm tòi trong trí nhớ, bấy giờ mới tìm thấy xưng hô tương ứng: "Cô Lâm à, cô tìm cháu có chuyện gì không?"
Bà chủ nhà cầm bảng quảng cáo bằng nhựa trong tay, khẽ khàng phe phẩy: "Tiểu Lục à, cháu đã thiếu hai quý tiền nhà rồi, lần trước cháu nói bị bệnh tình hình kinh tế eo hẹp nên cô mới thư thư cho cháu một thời gian, còn lần này thì không hoãn được nữa, ông nhà cô đang tức lắm rồi."
Lục Diên: "À..."
Bà chủ nhà trừng mắt: "À cái gì mà à, đóng tiền thuê nhà cho cô nhanh lên!"
Lục Diên: "Vâng..."
Thiếu tận hai quý tiền thuê nhà, Lục Diên cũng chẳng dám kéo dài thêm, đành phải quét mã trả tiền ngay trước mặt bà chủ nhà. Lúc đối phường hài lòng vỗ mông rời đi, Lục Diên nhìn chằm chằm vào số dư không nổi ba chữ số trong tài khoản ngân hàng mà rơi vào trầm tư.
Mười tám tệ?
Giờ thì không cần Dụ Trạch Xuyên ra tay, cái nghèo đã đập cho Lục Diên một trận trước rồi. Tháng này còn hai mươi bảy ngày nữa, dù anh có ăn bánh bao cũng không đủ tiền, sau cùng xuống sân khấu có khi anh không chết trong tay Dụ Trạch Xuyên mà là tự làm mình chết đói!
Sau khi ý thức được điều này, mắt Lục Diên tối sầm, suýt thì ngất xỉu.
Mười tám tệ, ngay cả thời điểm nghèo nhất trong túi anh vẫn còn ba mươi tệ kìa!
Lục Diên nhìn thây đống đồ hiệu trên ghế sô pha, trong lòng ôm chút hy vọng cuối cùng, dứng dậy tìm hóa đơn, sau đó gọi tới số điện thoại bên trên, cuối cùng nhận được trả lời là không được trả lại đồ cao cấp khi mua trực tiếp tại cửa hàng.
Phắc!
Lục Diên tuyệt vọng nằm sấp xuống sô pha.
Giờ không có tiền thì phải làm sao?
Chẳng lẽ phải đi làm?
Con người mà, rốt cuộc đời này vẫn phải đi làm, hơn nữa anh cũng thấy xấu hổ nếu bán lại đống đồ hiệu mà Dụ Trạch Xuyên đã mua cho người khác.
Lục Diên buộc phải cúi đầu trước hiện thực, sáng hôm sau anh dậy từ sớm chuẩn bị đi làm, đến taxi cũng không dám gọi, quét tiền thuê một chiếc xe đạp công cộng rồi đạp một mạch đến chỗ nguyên chủ làm việc -
Tập đoàn Ngân Xuyên.
Lục Diên bóp tay phanh dừng xe lại, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà chọc trời, thầm nghĩ đúng là tập đoàn bất động sản đứng đầu thành phố A có khác, trụ sợ chính trông khí thế thật.
Lục Diên khóa chiếc xe đạp màu vàng của mình lại ở cửa tòa nhà, không màng đến ánh mắt của những người xung quanh mà đi thẳng vào sảnh, anh quét thẻ nhân viên qua cổng rồi dựa theo trí nhớ đi thang máy lên tầng tìm bộ phận mình làm.
Nguyên chủ làm trong bộ phận tài vụ của tập đoàn Ngân Xuyên, lúc trước cũng từng là lãnh đạo nhỏ, chẳng qua từ sau vụ án thâm hụt năm năm trước, rất nhiều người bị liên luy phải từ chức, anh vì tránh hiềm nghi nên phải hạ xuống chức vụ nhân viên bình thường.
Lúc Lục Diên đi vào phòng làm việc, bên trong đã có rất nhiều người, tiếng đánh máy lạch cạch vang khắp vòng, rõ ràng là mọi người đang trong trạng thái làm việc hết rồi.
Một người đàn ông để tóc húi cua đeo kính gọng đen đang ngồi ăn sáng trong góc, thình lình trông thấy Lục Diên đến thì ngẩng đầu lên, ngạc nhiên ồ một tiếng: "Lục Diên, cậu đi làm thật à?"
Từ trong trí nhớ, Lục Diên biết được đây là đồng đảng của nguyên chủ ở công ty - Giang Khang Khang, bèn thuận miệng đáp: "Đương nhiên là phải đi làm, không đi làm thì chết đói mất."