Lục Diên suýt nữa quên mất Dụ Trạch Xuyên đã cài thiết bị nghe trộm vào điện thoại của mình, bên trong có khi còn gắn cả định vị, đối phương chạy đến đây chỉ là chuyện trong giây lát.
Dụ Trạch Xuyên và Tiết Tấn là châu chấu trên cùng một cái thuyền, hắn sẽ giúp ai thì không cần nghĩ cũng biết, với lại Lục Diên không có khả năng đánh với hai người cùng lúc.
Tiết Tấn sắp chết, người Dụ Trạch Xuyên cứu chắc chắn là Tiết Tấn.
Nhưng nếu mình sắp chết thì sao?
Rất nhiều suy nghĩ lướt nhanh qua tâm trí Lục Diên, ví dụ như ra tay giết chết Tiết Tấn trước rồi đi giải quyết Dụ Trạch Xuyên, nhưng cơ thể anh lại làm theo cách ngược lại, bàn tay đang siết chặt lấy cổ Tiết Tấn chậm rãi buông ra, cố tình để lộ sơ hở cho đối phương.
"Rầm—!"
Đôi mắt Tiết Tấn sáng lóe lên, quả nhiên nắm chặt thời cơ đấm ngã Lục Diên xuống sàn, sau đó nhào vào đánh nhau với anh. Trong lúc đánh nhau, bọn họ bất cẩn chạm phải công tắc trên tường, ánh đèn tắt lịm, cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn tiếng mưa gió rít gào bên ngoài.
Tiết Tấn lần mò tìm kiếm, nhặt ống kim tiêm rơi gần chân giường lên rồi đâm vào gáy Lục Diên, trong mắt thoáng lộ ra vẻ đấu tranh: "Tôi cũng không muốn giết cậu đâu, nhưng ai bảo cậu tự tìm đường chết!"
Nương theo ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, Tiết Tấn cứ tưởng Lục Diên sẽ tỏ ra hoảng sợ, nhưng lại thấy khóe miệng đối phương chậm rãi cong lên, lộ ra ý cười mà y xem không hiểu: "Ai nói tôi chắc chắn sẽ chết..."
Tiết Tấn khẽ giật mình: "Có ý gì?"
Lục Diên không trả lời, mí mắt dần nặng trĩu. Ngay trước khi mất ý thức lâm vào hôn mê, y nghe thấy tiếng "Rầm" vang bên tai như thể có ai đạp mạnh cửa nhà mình.
Con dao trong tay Tiết Tấn vốn sắp đâm vào yết hầu Lục Diên, nghe thấy tiếng động, y vô thức quay đầu, bất ngờ bị người ta đạp một cái ngã lăn ra sàn, say sẩm mặt mặt.
Tiết Tấn còn tưởng là đồng bọn của Lục Diên, y giãy giụa bò dậy từ dưới đất, tay phải nắm chặt con dao đâm mạnh tới, đè đối phương vào tường, trong bóng tối vang lên tiếng kêu rên đau đớn.
"Ầm ầm!"
Một tia chớp thình lình xẹt qua bầu trời đêm, căn phòng bỗng sáng như ban ngày.
Tới lúc này, Tiết Tấn mới nhìn rõ mặt người đến.
Lông mày nhíu chặt vì đau đớn, đôi mắt sắc bén tối sầm lại, bờ môi trắng bệch mím chặt.
"Trạch Xuyên!?"
Tiết Tấn lập tức kinh hoảng, hiển nhiên không ngờ Dụ Trạch Xuyên lại tự dưng chạy đến đây, y vung cổ tay một cái, con dao dính máu lập tức rơi xuống đấy phát ra tiếng "leng keng": "Sao anh lại đến đây!?"
Tay trái Dụ Trạch Xuyên che lại vết thương ở bụng, tay phải tóm chặt cổ áo Tiết Tấn, kìm cơn giận quát to: "Ai bảo em đến giết cậu ta!?"
"Cậu ta" này rõ ràng là chỉ Lục Diên.
Tiết Tấn càng tức hơn: "Dụ Trạch Xuyên! Ngay từ đầu em đã nói phải xử lý Lục Diên đi rồi! Cuối cùng anh không chỉ không giết cậu ta mà còn thả cậu ta đi! Anh có biết nếu cậu ta làm lộ tin tức ra ngoài thì anh sẽ phải ngồi tù lần nữa không hả!"
Hai chữ "ngồi tù" này chọc trúng chỗ đâu của Dụ Trạch Xuyên, hắn kéo Tiết Tấn lại trước mặt mình, hung tợn nhìn y: "Chuyện này không cần em quan tâm!"
Dụ Trạch Xuyên không muốn để Tiết Tấn dính máu, không hề muốn chút nào.
Hắn biết, một khi đã bước lên con đường này thì không thể quay đầu lại được nữa. Giọng Dụ Trạch Xuyên lạnh lẽo: "Lục Diên chỉ có thể chết trên tay anh, em cầm dao cút nhanh lên, khiến Tưởng Bác Vân ký dự án hòn đào kia mới là chuyện em nên làm!"
Nói xong hắn đẩy Tiết Tấn ra, cũng đá cả con dao dính máu nằm dưới sàn ra ngoài, đôi mắt trong đêm lóe lên ánh sáng sắc lạnh: "Còn không đi mau!"
Tiết Tấn mím chặt đôi môi tái nhợt.
Lúc rời khỏi căn phòng kia, đầu óc Tiết Tấn vẫn còn đờ đẫn, mưa lạnh tạt vào mắt làm y không khỏi rùng mình. Tiết Tấn đứng dưới tầng, không kìm được mà ngẩng đầu nhìn lên trên, đến tận giờ phút này y mới hiểu được nụ cười ẩn ý của Lục Diên trước khi hôn mê kia, trong lòng trở nên lạnh lẽo —
Đối phương đoán chắc Dụ Trạch Xuyên sẽ đến cứu mình sao?
Lục Diên đương nhiên không đoán ra, dù sao thì trên thế giới này có nhiều biến số lắm, thậm chí anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết lần hai này rồi. Nhưng người như Dụ Trạch Xuyên một khi đã chịu thả anh ra thì chắc chắn sẽ không đồng ý cho Tiết Tấn giết mình.
Lại là một đêm dông tố.
Lại lần nữa tỉnh dậy trên sô pha trong căn phòng đi thuê.
Lục Diên mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy ánh đèn màu vàng nhạt trên đầu, vừa định nghĩ mình đã sống lại với sự giúp đỡ của hệ thống, nhưng cơn đau ở khóe miệng bầm tím lại nhắc rõ cho anh một điều —
Anh thành công sống sót từ trong tay Tiết Tấn.
"Shh..."
Lục Diên nhíu mày ngồi dậy khỏi ghế sô pha, còn chưa hiểu rõ tình hình đã nghe thấy giọng nói khàn khàn vang lên bên cạnh: "Giữ miệng cho tốt, nếu dám nói lung tung gì ra ngoài thì lần sau không cần Tiết Tấn ra tay, tôi sẽ giết cậu trước."
Lục Diên khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy có một người đàn ông mặc hoodies màu đen đang ngồi trên sô pha đối diện, lúc đến chắc dính nước mưa nên cả người hắn đều ướt sũng, có sợi tóc ướt còn lặng lẽ trượt xuống, gương mặt tái nhợt thấp thoáng dưới mũ áo, nhìn từ bên trái thì xinh đẹp u ám, nhìn từ bên phải lại vô cớ có thêm một vết sẹo sẫm màu.
Giống như vết nứt trên sứ trắng làm người ta không khỏi thở dài tiếc nuối.
"Dụ Trạch Xuyên?"
Lục Diên sờ vết thương trên khóe miệng mình, vừa ngạc nhiên vừa không ngạc nhiên lắm trước sự xuất hiện của hắn, anh nhìn xung quanh một vòng, vô thức hỏi: "Tiết Tấn đâu?"
"Đi rồi."
Dụ Trạch Xuyên không bao giờ biết nói mấy lời dễ nghe, hắn ngồi ở đây chẳng qua chỉ để đảm bảo Lục Diên còn sống, giờ thấy đối phương tỉnh rồi thì đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lúc đi ngang qua ghế sô pha lại bất ngờ bị Lục Diên tóm lấy cổ tay.
"Anh đi vội thế?"
Dụ Trạch Xuyên nhướng mắt nhìn anh: "Cậu muốn chết thì tôi có thể giúp cậu."
Xì, sao dữ thế không biết.
Lục Diên sợ Tiết Tấn quay lại nên muốn để Dụ Trạch Xuyên ở lại thêm một lúc nữa. Anh chỉ chỗ bầm tím ở khóe miệng mình, vẻ mặt rầu rĩ không vui: "Em bị anh ta đánh hỏng cả mặt, còn bị tiêm thuốc vào người, giờ cả người em đều đau nhức, không còn chút sức lực nào."
Có khuôn mặt đẹp là một lợi thế, dù khóe miệng Lục Diên có vết bầm tím nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc, lúc anh nhìn bạn với vẻ đáng thương, bạn sẽ chẳng nỡ nói nặng lời mà sẽ chỉ bị anh mê hoặc.
Tiếc rằng Dụ Trạch Xuyên không phải người bình thường. Nghe vậy, hắn nắm cằm Lục Diên, tay còn lại kéo mũ trên đầu mình xuống để lộ vết sẹo trên má phải ra, nói bằng giọng trào phúng: "Hỏng mặt? Cậu biết thế nào mới gọi là hỏng mặt không?"
Lục Diên: "..."
Suýt nữa quên mất, mặt mũi anh giai này còn bị nặng hơn cả anh.
Đầu ngón tay Dụ Trạch Xuyên hơi siết lại, ngầm có ý cảnh cáo: "Không muốn bị sẹo như thế này thì yên phận cho tôi."
Lục Diên cảm thấy mình cần phải hỏi vài câu về chuyện lần trước, anh điều chỉnh lại giọng điệu của mình, hỏi bằng vẻ ấm ức của người yêu: "Sao lần trước anh không cho em đi theo?"
Dụ Trạch Xuyên nói thẳng nói thật: "Vì cậu vô dụng."