"Anh... anh anh anh anh!"
Mặt mày Hoài Hâm đỏ bừng bừng, cả người run lên, nghẹn ngào đến mức lắp ba lắp bắp.
Nói không thành lời nên chỉ có thể động thủ, cô phải đấm vào ngực Úc Thừa ba bốn cái liền mới bình tĩnh lại được.
"Anh hư quá!"
Như vừa giận dỗi, vừa ngập ngừng muốn nói lại thôi, Hoài Hâm bặm môi đẩy mạnh anh ra, tức tối siết chặt chiếc nón của Hồ Vi chạy biến.
Bóng lưng nom khí phách hiên ngang là thế, nhưng điệu bộ lại như đang chạy trối chết.
Úc Thừa ngước mắt nhìn cô chạy lịch bịch ra khỏi nhà, khe khẽ bật cười.
Đáng yêu thật.
Nếu mà còn rị mọ không chịu trở về thì thật sự không biết phải ăn nói sao nữa, Hoài Hâm đứng trước cửa nhà mình, mở camera trước của điện thoại lên kiểm tra tình trạng bản thân -- A a a a, đều tại thằng cha kia cả, vừa ôm cô hết gặm lại cắn, môi cô bây giờ sưng lên hết cả rồi!
Nếu không phải tối nay cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng thoa chút son dưỡng thì hẳn son môi đã lem mất rồi.
Đúng là đáng ghét!
Cô chỉnh trang lại một lần nữa, cố gắng xóa hết dấu vết của nụ hôn nồng nhiệt ban nãy, hít sâu một hơi, sau đó mới bấm nhập mật khẩu vào nhà.
Mọi người đang mải mê xem game show, vừa nhâm nhi bánh ngọt vừa thảo luận sôi nổi. Trương Khả Bân ngước lên, "Ồ, Olivia về rồi hả? Em lấy lại được nón chưa?"
"Dạ rồi." Hoài Hâm vừa lên tiếng mới nhận ra giọng mình hơi khàn, âm thầm ghi nợ với Úc Thừa.
Cô trả nón lại cho Hồ Vi, cô nàng cám ơn, rồi thuận miệng hỏi, "Sao cậu đi lâu thế?"
Hoài Hâm cố gắng tỏ vẻ điềm nhiên, xoay người bước đến bàn ăn rót nước, vừa uống vừa ậm ờ, "Mới đầu mình gõ cửa thì không ai đáp lại, cứ tưởng không có người ở nhà, chờ mãi một lúc mới có người ra mở cửa."
"À à."
Trông bọn họ có vẻ không muốn chơi bài tiếp, Hoài Hâm bèn ngồi xuống, cùng mọi người xem hết một tập gameshow.
Tầm mười giờ hơn, Đặng Trạch nói còn có việc cần làm nên phải về, Trương Khả Bân và mấy bạn thực tập sinh cũng lục tục ra về.
Đám bạn đứng trước cửa nhà bịn rịn chia tay chia chân một hồi mới chịu xuống lầu, Hoài Hâm ngoái nhìn đống ly tách bừa bộn trên bàn trà, thở dài một hơi rồi mới đóng cửa lại.
Cô bận luôn tay luôn chân một hồi mới dọn dẹp xong, gom rác mang ra ngoài vứt.
Sau khi ngồi xuống sofa nghỉ ngơi một lúc, Hoài Hâm bình tĩnh bấm vào khung chat của Úc Thừa, [Em muốn tính sổ. *mỉm cười*]
"Được." Anh biếng nhác trả lời bằng một tin nhắn thoại, giọng điệu vừa thản nhiên vừa trêu đùa, "Em muốn tính thế nào?"
Hoài Hâm đứng dậy, đi sang gõ cửa nhà Úc Thừa.
Cô gõ rất mạnh, vừa nhấn chuông vừa gõ cửa, chẳng mấy chốc đã có người ra mở cửa.
Úc Thừa cụp mắt, đôi mắt hoa đào hơi nhếch lên, nhàn nhã nhìn cô.
Hoài Hâm lách qua người anh, bước vào nhà với vẻ mặt vô cảm, anh thấy thế bèn theo vào cùng cô.
Cô dừng lại trước sofa, ra lệnh cho anh, "Anh ngồi xuống đây."
Úc Thừa cười tủm tỉm, bắt chéo đôi chân dài, thong thả đáp lại, "Tuân lệnh."
Anh uể oải ngả lưng xuống sofa, cổ áo sơ mi cởi vài cúc cực kỳ phong tình, làm lộ ra phần xương quai xanh quyến rũ như tượng tạc, anh ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt đượm vẻ thích thú.
Hoài Hâm cố ghìm lại cơn ngột ngạt đang cuồn cuộn bên trong, cất giọng đều đều hỏi, "Chẳng phải anh nói tối nay anh không có ở nhà sao?"
"Anh bảo là giờ cơm tối không có ở nhà." Úc Thừa mỉm cười, "Bọn em quẩy hơn ba tiếng đồng hồ, thời gian không hề ngắn, đúng chứ."
"..."
Đúng là thế thật.
Nhưng ai bảo anh lại tạo ra hiện trường giả rằng anh không có ở nhà, rồi lại lù lù xuất hiện dọa cô hết hồn!
Hoài Hâm cong gối tì lên rìa sofa, vị trí vừa khéo ngay phía ngoài đùi của Úc Thừa, cô chống tay lên hai vai anh, nhoài người sang, hung dữ nói, "Không được nhúc nhích."
Da cô trắng như trứng gà bóc, đường cong nơi đuôi mắt cực kỳ xinh đẹp, một lọn tóc xoăn buông xuống bên má tô điểm cho nhan sắc rạng rỡ, ánh sáng đổ bóng xuống hàng mi cong vút, trông cô hiện giờ vô cùng tinh nghịch.
Úc Thừa vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu đầy thản nhiên, yết hầu nhẹ nhàng dịch chuyển, anh thấp giọng đáp, "Ừm."
Hoài Hâm níu lấy cà vạt anh, hơi đổ người xuống.
Cô nhìn anh chăm chú, sau đó bờ môi đỏ mọng dần dần tiến tới đậu lên môi anh, đầu lưỡi mềm mại bắt đầu thăm dò tiến vào nơi sâu hơn.
Quấn quýt triền miên một lúc, Hoài Hâm rủ hàng mi rồi rút lui.
Úc Thừa nheo mắt, toan đổ người theo níu giữ lại bị cô đẩy ngã ngược về thành ghế, cô buông giọng cảnh cáo, "Không được nhúc nhích."
Ánh đèn sáng loáng trên đỉnh đầu hắt vào đáy mắt người đàn ông, anh híp mắt nhìn cô, sau đó cụp mắt, rồi lại bất động.
Hoài Hâm lại tiến tới một lần nữa, tiếp tục hôn anh.
Cô cố tình chơi xấu, cho anh nếm chút ngon ngọt rồi lại rút quân, thậm chí còn không cho anh nhấc tay, chiếc đồng hồ màu bạc bị cô siết chặt trong tay, chất liệu kim loại lành lạnh cũng dần nhuốm lấy nhiệt độ cơ thể của cô.
Sau khi lặp đi lặp lại vài lần như thế, cuối cùng Hoài Hâm cũng thấy hả giận đôi chút.
Úc Thừa khẽ thở dốc, dáng vẻ chưa được thoả mãn của anh phản chiếu vào đáy mắt của cô, trông cực kỳ gợi cảm.
Hoài Hâm quỳ gối rồi nhoài người sang, áp sát lại gần anh, tinh nghịch kéo lấy cà vạt của anh, từ trên cao nhìn xuống với vẻ mặt đắc ý, "Cảm giác thế nào?"
Úc Thừa lẳng lặng nhìn cô, mãi một lúc lâu ý cười mới dần hiện lên nơi đáy mắt, "Ừ, anh nhận thua."
Cái từ này thật sự quá mới mẻ, cô giằng co với anh bao lâu nay cũng chỉ vì muốn tranh cái cảm giác thắng thua kia. Bây giờ nghe thấy chính miệng anh nói, bỗng dưng cô lại có cảm giác mọi thứ đã tan theo mây khói.
Hoài Hâm cực kỳ hưởng thụ, định xoay người bước xuống, lại bị anh đỡ eo, giữ yên một chỗ không thể cựa quậy.
Đốm lửa nhỏ lại bùng lên, song chưa kịp lan ra đã bị sự dịu dàng trong đôi mắt anh giội tắt.
Úc Thừa nhìn cô thật sâu thật lâu, cười hỏi, "Hả giận chưa?"
Hoài Hâm cúi đầu, "... Ừm."
"Thế thì tốt rồi."
Màu mắt người đàn ông hơi sẫm lại, ánh lên tia sáng lờ mờ, không thể nhận ra cảm xúc của anh. Hoài Hâm sửng sốt vài giây, trong lòng bỗng có một cảm giác kỳ lạ khó nói.
Cô không thể nào nhìn thấu anh, hiển nhiên cũng không biết được suy nghĩ trong lòng anh hiện giờ thế nào.
"Mấy bữa nay anh bận gì thế?" Hoài Hâm hỏi.
"Chuyện công việc thôi." Anh mím môi, đáp lại đầy tự nhiên.
"Ý em là ngoại trừ chuyện công việc cơ?"
Úc Thừa bình tĩnh nhìn cô, không trả lời ngay.
Hoài Hâm cũng im lặng nhìn anh một lúc, đưa tay đặt lên vị trí tim anh, "Em thấy nơi này của anh dường như đang chất chứa tâm sự."
Ánh mắt Úc Thừa hơi dao động, anh chậm rãi hít thở vài giây, nhấc tay vuốt tóc cô.
"Ừm." Anh đáp lại đầy nhẹ nhàng, thừa nhận cô đã nhìn thấu.
Hoài Hâm đã hiểu.
Cô không vội hỏi anh có chuyện gì, chỉ nghiêng người sang ôm chặt lấy anh.
Cô biết anh thích tư thế này, cũng giống như cô vậy. Bọn họ đều cần đối phương.
Úc Thừa im lặng vài giây, sau đó nâng tay lên đáp lại cô.
"Hai ngày trước anh đã về nhà." Úc Thừa chậm rãi lên tiếng.
Hoài Hâm nhanh chóng nhận ra Úc Thừa đang nói bên phía Giang Chiết, anh lại về thăm ba mẹ nuôi. Tuần này anh bận thế hẳn cũng là vì muốn làm xong công việc để nhín chút thời gian trở về thăm nhà.
Có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ, trực giác trong lòng cô mách bảo rằng cô không thể hỏi, cô chỉ áp lên má anh, an ủi đáp lại một tiếng.
Người cô mềm mại, sợi tóc mượt mà lướt qua gương mặt anh, như mang theo cảm giác vỗ về động viên.
Úc Thừa tì lên cổ Hoài Hâm, rầu rĩ nói, "Cuối tuần này anh phải sang Hong Kong."
"Dạ, em chờ anh về."
Cô không hỏi nhiều, anh thích cái tính hiểu chuyện này của cô, cũng như thích cảm giác được ở bên cạnh cô.
Thế giới này phức tạp muôn phần, chỉ có cô là trong sáng ngây thơ.
Tỉnh táo, thông minh, lại ngây thơ, nào có mấy ai.
Úc Thừa đỡ vai Hoài Hâm, nhẹ nhàng đẩy ra một khoảng cách.
Tia sáng lại hắt vào đáy mắt anh một lần nữa, ánh lên ý cười nhẹ nhàng.
"Cùng anh xem một bộ phim được không?"
"Dạ được."
Hai người chọn bộ Jerry Maguire, Quý ông ngọt ngào*, một bộ phim Mỹ được sản xuất vào năm 1996.
* Jerry Maguire (1996), tên tiếng Việt là Quản lý và người tình do Tom Cruise và Renée Zellweger đóng chính.
Trước khi phim chiếu, Hoài Hâm xoa mặt Úc Thừa, cong môi nói, "Đợi em một lát, em đi lấy ít đồ."
Anh đợi chừng vài phút thì thấy cô quay trở lại, trên tay còn cầm theo một cái túi vải khá dày.
"Em cầm gì thế?" Úc Thừa nhướng mày.
Hoài Hâm nở nụ cười bí hiểm, rút chai rượu vang đang uống dở từ trong túi ra, "Làm sao thiếu được nó chứ."
Úc Thừa bật cười.
Anh lấy hai cái ly thuỷ tinh bình thường từ trong tủ ra, "Lần trước sơ ý làm vỡ mất một cái ly chân dài, em không ngại dùng cái này chứ."
Hoài Hâm lắc đâu, "Có gì mà ngại, đều là ly cả mà."
Anh khẽ cười, mở nắp bình, nâng cốc rót đầy rượu.
Phim bắt đầu chiếu, Hoài Hâm ôm tay Úc Thừa, tựa vào người anh tìm một tư thế làm ổ thoải mái nhất.
Jerry Maguire là một quản lý vận động viên thể thao nổi tiếng, nhưng lại vì lý tưởng khác biệt mà bị công ty cho thôi việc. Khi anh hỏi mọi người rằng có ai muốn đi cùng anh không, thì chỉ có Dorothy - một người mẹ đơn thân chấp nhận nghỉ việc cùng anh.
Hai người cùng chung tay tạo dựng sự nghiệp mới, bắt đầu từ con số không tròn trỉnh. Tuy nhiên, anh lại có khởi đầu không mấy suôn sẻ, vận động viên nổi tiếng nhất trong nhóm của Jerry đã phản bội anh, vợ sắp cưới lại đòi chia tay, Jerry không có thu thập, gần như là đi đến bước phải phá sản.
Jerry và Dorothy có một cuộc hôn nhân đầy chóng vánh, anh thích cô, nhưng lại không hề yêu cô. Nói đúng hơn là anh thích cái cảm giác ấm áp khi hai người dựa dẫm vào nhau, anh xem cô là bến cảng mà anh có thể neo đậu để tạm tránh gió. Dù Dorothy nhận ra anh đang trốn tránh, nhưng cô vẫn ủng hộ anh vô điều kiện.
Sự nghiệp của Jerry có một bước khởi đầu cực kỳ khó khăn, sau khi trải qua biết bao gian khổ, cuối cùng anh cũng đã gặt hái được thành công, và khi ấy, anh mới nhận ra tình cảm của mình đối với vợ.
"We live in a cynical world, but you complete me."
- - Chúng ta sống trong một thế giới ngập tràn nghi ngờ, nhưng em đã hoàn thiện con người anh.
Jerry đánh mất tài ăn nói khéo léo của ngày thường, lắp ba lắp bắp tỏ tình với người mình thương.
Nhưng Dorothy lại ngắt lời anh, cô mỉm cười với đôi mắt rưng rưng và thốt lên câu thoại kinh điển kia, "You had me at hello."
- - Anh đã chiếm giữ trái tim em từ ánh nhìn đầu tiên.
Hoài Hâm đã từng xem phân đoạn "tỏ tình từ xa" này không dưới ba lần, nhưng giờ xem lại vẫn thấy tan chảy trước sự lãng mạn này.
Đã từng khóc trước mặt Úc Thừa không biết bao nhiêu lần, nên bây giờ cô cũng chẳng còn ngại ngùng gì nữa, đưa tay rút khăn giấy trên bàn trà, lẳng lặng lau nước mắt.
Úc Thừa quay sang nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ngân ngấn lệ của cô, anh giơ tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
Hoài Hâm hưởng thụ vùi vào lồng ngực anh, âm thầm tận hưởng chút dư vị còn sót lại.
Có đôi khi cô thật sự rất thích những khoảnh khắc mở lòng như thế, rơi nước mắt không phải vì đau buồn, mà là vì sự đồng cảm ấm áp.
"Sao em?" Anh hạ tầm mắt, mơn trớn gò má của cô.
"Lần đầu mình gặp nhau, em đã để ý anh rồi."
Hoài Hâm thỏ thẻ bên tai anh thú nhận bí mật này. Tuy nhiên cô lại tỏ ra rất thoải mái, đôi mắt trong veo ẩn chứa ý cười tinh nghịch.
You had me at hello.
Câu thoại này cũng rất hợp với cô.
Cô lại thấy chẳng có chuyện gì to tát khi tiết lộ bí mật này, cô có cảm tình với anh là sự thật hiển nhiên, Hoài Hâm chỉ tò mò rằng không biết khi ấy anh có nhận ra hay không.
Trong tiếng nhạc vui tươi và nhẹ nhàng cuối phim, Úc Thừa thích thú cong môi,
Hoài Hâm trợn trừng mắt, đôi mắt tròn xoe long lanh ánh nước cực kỳ đáng yêu, "Thật sao? Lúc ấy em chưa làm gì cả mà."
Tuy cô không làm gì cả, nhưng ánh mắt kia làm sao giấu được tâm tư. Những lúc đối mặt với cô, anh đều có thể nhận ra.
Anh lắc đầu, nở nụ cười bí hiểm, "Nhưng anh vẫn biết."
"..."
"Thôi được rồi, nghe có vẻ như em vẫn còn "xanh" lắm." Hoài Hâm phồng má phụng phịu.
Nói thì nói thế, song ánh mắt không hề có ý chịu thua, Úc Thừa thân mật khẽ véo gương mặt mềm mại của cô, "Không phải."
Hoài Hâm ngẩng lên, "Thế vì sao?"
"Vì..." Anh áp sát lại, ghìm giọng thật thấp, "Ngay khi vừa bước vào cửa, anh cũng đã chú ý đến em rồi."
Hoài Hâm cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, "Ồ? Vừa vào cửa đã chú ý đến em?"
Cô ngân dài giọng trông rõ là đắc ý, Úc Thừa nén cười, chầm chậm đáp lời, "Ừm."
Xem như hòa nhau một ván, lòng Hoài Hâm cũng dễ chịu đôi phần. Vì chuyện vừa xảy ra ở ban công hồi nãy nên ban đầu cô định "cắt" quà của anh, nhưng cuối cùng vẫn lấy nó ra từ trong túi vải đưa cho anh.
"Tặng anh này."
"Gì thế em?" Úc Thừa hơi bất ngờ.
"Quà cám ơn sếp đã tìm nhà cho em." Hoài Hâm hơi nâng âm cuối, hôn chụt một cái lên mặt anh.
Nháy mắt, anh đã hiểu ra ngay.
Nhận lấy quà, mở ra ngắm nghía một lúc, "Leica M5, ống kính 35mm f/2.0."
Cô bắt trọn vẻ mặt sáng bừng của anh, niềm vui của người tặng quà chính là nhìn thấy khoảnh khắc bất ngờ này, Hoài Hâm vòng tay ôm lấy cổ anh, cọ lên chóp mũi anh, "Anh thích không?"
"Ừm." Giọng Úc Thừa hơi trầm xuống, "Anh vẫn luôn muốn sưu tầm cái này."
"Thế thì tốt rồi." Hoài Hâm nhoẻn môi cười, "Em còn sợ mua trùng ấy."
Người đàn ông nhìn xoáy thẳng vào mắt cô, con ngươi đen láy trở nên sâu hun hút, anh im lặng không nói gì.
Hoài Hâm như bắt được cái gì đó, nhưng nó lại biến mất rất nhanh. Cô nhoài người đến, mổ lên môi anh một cái.
Trong đôi mắt cô phản chiếu quầng ánh sáng màu cam, Úc Thừa nheo mắt, đưa tay ấn mạnh vào gáy cô làm nụ hôn thêm sâu.
Mấy đầu ngón tay thon dài luồn vào mái tóc mượt mà của cô, anh rất nhẹ nhàng, không mạnh bạo như lúc ở ngoài ban công, nhưng không cách nào che giấu được ngọn lửa tình đầy khao khát.
Quan hệ giữa bọn họ là gì?
Hoài Hâm vừa đón nhận nụ hôn của anh, vừa mơ màng nghĩ ngợi.
Có lẽ giữa bọn họ là kiểu mà một bên có thể chấm dứt mối quan hệ bất cứ lúc nào, không có ràng buộc, tình cảm dối lừa, chẳng ai nhìn thấy sự chân thành của đối phương.
Cô biết anh cần gì trong chuyện tình cảm, thế nên cô cố gắng thỏa mãn anh, và anh cũng đã nhận ra điểm này, đáp lại cô một cách tương tự.
Hoài Hâm không có ác cảm với chuyện này, nhưng nếu cô không thể thắng anh, anh cũng đừng mong có thể khiến cô tước vũ khí đầu hàng.
Úc Thừa hôn lên cánh môi đỏ mọng ướt át, đầu lưỡi quấn quýt, dây dưa như đang trêu chọc. Anh là một thợ săn cực kỳ kiên nhẫn, từng chút từng chút một thắp lên ngọn lửa tình rực cháy.
Hoài Hâm phối hợp với anh tạo nên khoái cảm đầy mê đắm này, cảm nhận mấy đầu ngón tay với những khớp xương rõ ràng luồn vào tóc cô, dịu dàng mân mê.
Và, sự đáp lại của cô như một mồi rơm châm lên ngọn lửa trong anh, Úc Thừa hơi híp mắt, nơi đáy mắt phản chiếu vẻ mặt mơ màng hưởng thụ của cô, và cả chính bản thân anh.
- - Bọn họ giống nhau đến thế.
Từ sau khi hạ quyết tâm phải sang Hong Kong, Úc Thừa biết đây là con đường không thể nào quay đầu.
Khi anh trở về, phát hiện thuốc ức chế bệnh tình của Hầu Tố Hinh đã bị người ta đổi sang vitamin, liên tiếp ba ngày liền.
Hứa Tông đã không thể chờ được nữa, bà ta đang gửi tối hậu thư cho anh, cảnh cáo và cũng là uy hiếp.
Anh vốn không muốn làm thế, nhưng nếu bà ta đã không buông tha cho anh, thế thì không cần phải làm những việc không tranh không đoạt làm gì nữa.
Bởi xưa nay anh vẫn luôn biết rõ điều gì quan trọng nhất với mình.
Chuông điện thoại vang lên, hai người đều dừng lại.
Hoài Hâm khẽ thở gấp, trèo xuống khỏi người Úc Thừa, ngồi một bên chỉnh lại áo quần xốc xếch, chậm rãi lấy lại nhịp thở.
Người đàn ông cụp mắt, liếc nhìn màn hình hiển thị người gọi đến nhưng lại không bắt máy. Hoài Hâm hiểu ra trong tích tắc.
Không cần day dứt về những chuyện không thể làm trong tối nay, bọn họ vẫn còn nhiều thời gian. Cô đứng dậy đi vòng ra sau ghế, hơi khom người.
Suối tóc mềm mượt lướt qua cần cổ và vành tai anh, đôi môi đỏ mọng của Hoài Hâm khẽ mấp máy, dịu dàng lên tiếng, "Em chờ anh về."
***
Jeongie:
Anh già hơn bé 9 tuổi thì sao mà để bé qua mặt được. =))))
Tính ra thì hai bạn đều để ý nhau từ hồi mới gặp ở Printer rồi. <3 <3 <3
Tuần này tặng quà "chít mất" cho mọi người 3 con "2" nhé!! 2 – 2 – 2!!
Nhớ like và comt ủn mông nhennn!!!