Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 76: C76: Ẩm ướt



Trong nhà bên, bát đ ĩa đã bị đập vỡ thành từng mảnh, con chó Dogo nhô lưng lên rất cao, nó đứng ở một bên vô cùng cảnh giác. Sàn nhà bừa bộn, người đàn ông ngồi trong phòng khách nhíu mày, vẻ mặt nham hiểm và lạnh lùng.

"Muốn mượn đao của tôi để giết người.” Anh thấp giọng lầm bầm giống như đang cười nhẹ: “Người anh hai này của tôi đúng thật là một người tốt.”

Trong điện thoại truyền tới tiếng hừ nhẹ, ấm áp lại nghiêm túc, lại giống như đem theo sự kỷ luật: “Minh Phạn, cậu quá vội vàng.”

Cầu Minh Phạn không nói chuyện.

"Cậu cho rằng loại người như Úc Thừa sẽ dễ bị tính kế như vậy sao? Người ta bị ném ra nước ngoài mười năm, đi được đến ngày hôm nay mà không hề dựa vào một đồng nào của gia đình.” Đầu bên kia lạnh lùng nói: “Bất cứ việc gì đều dục tốc bất đạt, tôi cho là cái đạo lý này không cần thiết phải dạy cho cậu nghe nữa.”

Cầu Minh Phạn yên lặng rất lâu, hít sâu một hơi: "Nhưng tôi lo đêm dài lắm mộng, có lẽ ông cụ sắp lập di chúc rồi.”

"..."

Người ở đầu bên kia đột nhiên cười lên: “Đêm có dài hay không là do tôi quyết định, cậu chỉ cần tập trung làm tốt chuyện của cậu là được.”

Ngón tay đặt trên tay vịn ghế sô pha của Cầu Minh Phạn hơi nắm chặt lại, một lúc sau thấp giọng đáp lại một tiếng: “Vâng, tôi biết rồi.”

Vừa sáng thức dậy đúng lúc mặt trời đang đẹp, Hoài Hâm vươn người nhưng vẫn loáng thoáng cảm thấy lưng đau eo mỏi.

Úc Thừa cười hôn lên má cô từ đằng sau, Hoài Hâm quay lại tức giận nhìn anh: “Đều tại anh.”

Anh chỉ cười không nói, dáng vẻ thỏa mãn như chiếm được tiện nghi còn khoe tài, đấm bóp massage bắp chân đau nhức cho cô, một lúc sau nhẹ giọng hỏi cô: “Như vậy có đỡ hơn chút nào không?”

Hoài Hâm hừ nhẹ một tiếng, vừa mới nâng mặt dây chuyền ở cổ lên đã tuột xuống, cô vô thức giơ tay lên chạm vào, đóa hoa hồng kia tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng chiếu qua cửa sổ.

Cô lập tức nguôi giận, cụp mi không nói chuyện.

Mà lúc này Úc Thừa từ đằng sau tới, hai tay ôm lấy cô. Bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, giống như vườn hoa đào thanh u, sẽ không có ai tới làm phiền bọn họ. Bọn họ nằm sát cạnh nhau để mặc cho thời gian chậm rãi trôi qua.

Một lúc lâu sau Hoài Hâm mới nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ của mình, vùi mặt vào gối, buồn bực nói: “Em thích đóa hoa này.”

Úc Thừa đè thấp hơi thở cười một tiếng, rất nhanh đã tiếp lời: “Mà anh thích em.”

Hơi thở ấm nóng chậm rãi thổi qua tai cô, đôi tai giấu trong mái tóc dài của cô dần đỏ lên. Cô hoãn lại, đẩy anh ra như đang chạy trốn rồi ngồi dậy nói: “Mau thay quần áo đi, không phải hôm nay phải lên đường sao!”

Lúc đi tới phòng ăn ăn sáng, không hề ngạc nhiên chút nào khi gặp phải Norton và Bernard, ánh mắt của hai người đầy ẩn ý nhìn bọn họ một vòng, lịch sự không nói gì.

Đi từ Antalia đến Kas tốt nhất là tự lái xe đi, đi qua con đường ven biển số D400 đẹp nhất của Thổ Nhĩ Kỳ. Vốn dĩ kế hoạch của Úc Thừa là như vậy, đám người Norton cũng đã lấy xe rồi, mấy người cùng thảo luận, dự định cùng nhau xuất phát.

Lái một chiếc Land Rover Defender 110, một loại xe địa hình cứng cáp, ghế ngồi rộng rãi, đủ rộng rãi để chở bốn người.

Norton thích lái xe cho nên đã chọn làm tài xế, Bernard ngồi ở ghế phụ. Hoài Hâm và Úc Thừa ngồi ở hàng ghế sau.

Loa phát lên những bài dân ca đồng quê của nước Anh, cảnh sắc dọc đường đẹp đến mức khó tin, biển lớn xanh thẳm như ngọc, sóng gợn lăn tăn giống như mặt gương vậy, ánh nắng mặt trời rạo rực rải rác rơi trên từng lớp sóng nhẹ.

Đêm hôm trước Hoài Hâm quá mệt mỏi, lúc đầu còn nói chuyện với bọn họ vài câu, nhưng sau đó lại vô thức tựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi. Úc Thừa đặt cái gối mềm mại bên đầu cô, để cô ngủ càng thoải mái hơn một chút.

Bernard thưởng thức con đường trải dài phía trước, một lúc sau nói: “Chuyện mà cậu giao phó Zheng đã nói với tôi rồi.”

Úc Thừa đáp lại một tiếng, điềm đạm nói: “Tôi nghe nói anh và cậu ta đã quen biết nhiều năm rồi.”

"Đúng vậy. Zheng là một người rất nhiệt tình, cũng sẵn sàng quên mình vì bạn bè, tôi đã từng được cậu ấy giúp đỡ khi còn ở trong trường, tôi vẫn luôn biết ơn và nhớ tới tình nghĩa của cậu ấy.” Bernard trả lời: “Giờ đây Zheng đang làm việc dưới trướng của cậu, tôi nghĩ cũng tới lúc tôi nên trả ơn rồi.”

Úc Thừa gật đầu: "Anh vất vả rồi.”

Bernard mỉm cười, mà Norton vừa xoay tay lái vừa nói: “Bình thường loại chuyện này đều phải thông qua bằng cách mua một số tiền lớn, trên danh nghĩa là cơ cấu thương mại, để khoản tiền được chuyển vào hoạt động thường ngày của xí nghiệp một cách hợp lý. Nhưng bất luận che giấu giỏi như thế nào đi chăng nữa, thủ đoạn cũng gần giống như chiêu trò cũ, thế nào cũng có dấu vết để truy theo. Một khi chúng tôi phát hiện ra bất cứ điều gì cũng sẽ kịp thời phản hồi này với cậu.”

Úc Thừa liếc mắt nhìn Hoài Hâm, cô vẫn đang ngủ say, lúc này anh mới đáp lại một tiếng: “Ừ.”

Norton phát hiện ra động tác của anh, cân nhắc một lúc rồi hỏi: “Alvin, chuyện mà cậu đang làm, Lisa cũng không biết sao?”

Xa xa biển trời một màu, xe của bọn họ đi qua một khúc cua xinh đẹp, mấy con chim biển màu trắng bay thấp trên không trung, hót dài mấy tiếng lanh lảnh.

"Cô ấy không cần biết những thứ này.” Úc Thừa nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tĩnh nói: “Tôi sẽ để cô ấy mãi là một đứa trẻ vô ưu vô lo.”

Từ Kas thẳng tới Fethiye, nửa đường dừng lại ăn trưa, chợp mắt một lúc, đến buổi tối mấy người mới nghỉ ngơi. Chỗ này vẫn ở gần biển, có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ bên bờ biển, gió đêm thoải mái khiến người ta cảm thấy thư giãn.

Hoài Hâm nói là muốn đi tới trấn nhỏ, Úc Thừa bèn dắt cô đi, hai người chậm rãi đi dạo dọc theo con đường.

Chỗ này không được thương mại hóa cao như Antalya, nhưng vẫn khiến Hoài Hâm phát hiện ra một quán cà phê sáng tạo.


Cũng sắp đến giờ đóng cửa rồi, sau khi đi vào, nhân viên cửa hàng nói với bọn họ, hiện tại bọn họ đang tổ chức một hoạt động “Du hành thời gian”, đại khái là viết thư cho mình của tương lai, đồng thời chỉ định một ngày nào đó, đến lúc đó bọn họ sẽ gửi dựa theo địa chỉ trên đó.

Hoài Hâm cảm thấy rất thú vị, cô khoác tay Úc Thừa muốn anh chơi trò chơi vô hại này với mình, Úc Thừa mỉm cười thở dài một tiếng, nhận lấy phong bì và giấy viết mà nhân viên mang tới.

Nơi này được trang trí rất lãng mạn và thơ mộng, đến cả bút cũng nhỏ xinh như lông vũ.

Bọn họ ngồi viết đối diện nhau, Hoài Hâm vô cùng hài lòng vì mấy ngày đi chơi đều không đánh máy, cô múa bút thành văn, đầu bút để lại tiếng loạt xoạt dễ chịu trên giấy kraft.

Mà nhìn lại Úc Thừa, anh chỉ biết vài chữ rồi dừng lại, Hoài Hâm tò mò nhìn qua: “Nhanh như vậy sao?”

Bàn tay dài to lớn của người đàn ông nhanh chóng che lại nội dung mà anh viết, cười khẽ nói: “Không cho nhìn trộm.”

Hoài Hâm nhướng mày: “Thần bí như vậy sao?”

"Ừm."

Anh không có ý muốn giải thích, Hoài Hâm nghi ngờ lại nhìn thêm mấy cái, tiếp tục vùi đầu vào viết. Đợi đến lúc lá thư được viết đầy chữ thì nhân viên mỉm cười nhắc nhở: “Hai vị hãy viết địa chỉ và thời gian cần gửi thư lên trên thư.”

Hoài Hâm suy nghĩ một lát, nhấc bút lên viết thời gian năm năm sau. Cô muốn xem xem Úc Thừa viết bao lâu, không ngờ người đàn ông lại không cho cô xem.

Hoài Hâm phùng má, nũng nịu nói: “Anh như thế này là có ý gì?”

Úc Thừa nhướng mi, đôi mắt đen láy thâm thúy: “Thật ra, lá thư này là viết cho em.”

Hoài Hâm nghĩ thông chuyện gì đó, cong môi nói: “Cho nên là muốn cho em một bất ngờ?”

"Ừm.” Anh cũng cười: “Em chỉ cần đợi nhận thư là được rồi.”

"Ồ, được thôi.” Hoài Hâm lại gần, cười híp mắt hôn anh một cái: “Vậy thì em sẽ đợi.”

Fethiye là thánh địa của môn dù lượn, Norton và Bernard vui vẻ leo lên đ ỉnh núi chơi, Hoài hâm và Úc Thừa thì nằm trên bãi biển tắm nắng, cùng nhau trải qua thế giới hai người vô cùng ngọt ngào và tự tại.

Ánh mặt trời ấm áp, dưới lớp dù lớn, Hoài hâm nằm trong lòng Úc Thừa, thoải mái đến mức sắp ngủ thiếp đi. Nghỉ phép chính là nhàn nhã như vậy đó, trong lòng cô ôm một quả dừa tươi vừa mới bổ, thong thả uống từng ngụm nước ngọt trong đó.

Khung cảnh dọc đường vẫn luôn rất đẹp, phóng tầm mắt ra xa chính là mặt biển rộng lớn, từ Bodrum đến Selcuk rồi đến Pamukkale, dọc đường đều có phong cảnh vô cùng đẹp, bọn họ chơi đùa dưới nước ở trên gò đất màu trắng kỳ lạ được hình thành do quá trình vôi hóa, Úc Thừa đã chụp rất nhiều ảnh cho Hoài Hâm.

Đây là ngày du lịch cuối cùng, hai người phải bay về Cappadocia, cũng đồng nghĩa với việc phải tạm biệt Norton và Bernard.

Hai ba ngày chung sống với nhau, Hoài Hâm đã có chút quen thuộc với bọn họ, hai vị thân sĩ mỉm người tạm biệt, đồng thời hẹn lần sau gặp lại.

Đợi bọn họ đi xong, Hoài Hâm vẫn có muôn vàn cảm khái: “Chỗ này thật sự là rất đẹp, nếu như có thể, sau này vẫn muốn tới đây lần nữa.”

"Được.” Úc Thừa hôn lên thái dương của cô, thân mật hứa hẹn nói: “Vậy sau này chúng ta lại tới.

"Ừm.” Hoài Hâm nhìn anh, ánh mắt sáng lên: “Em rất mong chờ chuyến đi khinh khí cầu của ngày mai.”

Bọn họ đã hẹn đặt ngồi khinh khí cầu xem mặt trời mọc ở một thị trấn nhỏ Goreme, lúc trước Hoài hâm đã nhìn thấy ảnh du lịch của người khác ở trên mạng, đó là một cảnh tượng cực kỳ đẹp và rung động.

Bọn họ lại trở về nhà đá, Hoài Hâm tắm xong, sạch sẽ mềm mại bò lên trên giường.

Ngày mai còn phải dậy sớm, rất nhanh cô đã ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy bên cạnh mình có tiếng động xoay người ngồi dậy. Một phần hơi ấm bị lấy đi, Hoài hâm nhắm mắt, trong lúc vô thức nhíu mày lại, nhưng một góc chăn mềm mại nhanh chóng được nhét vào trong tay cô, chiếc chăn cũng được nhét vào cho cô rất ấm áp và nhẫn nại.

Một giờ sáng, tiếng chuông điện thoại vang lên, Úc Thừa khoác áo choàng lên, đi ra bên ngoài nghe điện thoại.

"A Thừa, con ở đâu?” Là Hứa Tông, giọng nói từ bình thường lại trở nên trầm thấp khẩn trương.

Úc Thừa rũ mắt, trầm tĩnh đáp: “Con ở nước ngoài, mẹ, xảy ra chuyện gì rồi?”

"Nước ngoài? Con chạy ra nước ngoài làm gì?” Hứa Tông híp mắt lại: “Con đang ở cùng người khác?”

Úc Thừa không lên tiếng, Hứa Tông lại lạnh lùng nói.

"Lão gia trúng gió nằm viện, không cần biết bây giờ con đang ở đâu, ở cùng với ai, lập tức trở về.” Bà ấy ra lệnh: “Sắp tới lúc lập di chúc rồi, khoảng thời gian này, người đầu tiên ông ấy muốn nhìn thấy khi mở mắt chắc chắn là con.”

Nhiệt độ ngày đêm ở chỗ này chênh lệch rất lớn, phía xa xa là những dãy núi liên miên, Úc Thừa cúp điện thoại, trở về phòng.

Người yêu kiều mềm mại trên giường vẫn đang ngủ say, gương mặt mềm mại, hai hàng mi khẽ động theo từng hơi thở, còn phát ra mấy tiếng ngáy nhỏ nhẹ nhàng giống như con heo con.

Úc Thừa thở dài trong lòng, nhẹ nhàng vỗ Hoài Hâm: “Bảo bối.”


Trên đường trở về ngồi máy bay cả một đêm, lúc đầu Hoài Hâm còn ngủ thêm một lúc, sau đó tới bảy tám giờ thì đã tỉnh táo lại, nói gì cũng không ngủ được.

Thật ra thì cô cũng không nói gì, nhưng cô có thể nhìn ra được sắc mặt của người đàn ông không tốt lắm.

Hoài Hâm giơ tay lên, cầm lấy tay của anh, lo lắng cọ vào cổ anh: “Tình hình rất nghiêm trọng sao?”

Úc Thừa không trả lời, chỉ lắc đầu, cụp mắt xuống im lặng nhìn cô.

Tình hình đại khái anh cũng không rõ lắm, Hoài Hâm hé môi: “Anh…”

Lời còn chưa dứt, Úc Thừa đã nghiêng người ôm cô vào trong lòng. Ôm chặt, chính là loại sức mà cô thích.

"Thật xin lỗi, không thể ngồi khinh khí cầu cùng em nữa rồi.”

Giọng nói của anh hơi khàn, Hoài Hâm sửng sốt một lát, sau đó chậm rãi nở nụ cười: “Em còn tưởng là có chuyện gì nữa.”

"..."

"Không sao đâu.” Cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt của anh, dịu dàng trấn an nói: “Không phải anh đã đồng ý với em là sau này sẽ đi nữa sao? Lần sau tới lại ngồi khinh khí cầu là được rồi, nó cũng không chạy mất.”

Ánh mắt của Úc Thừa thâm trầm, một lúc lâu sau mới ôm cô càng chặt hơn, vùi đầu vào hõm vai cô, thấp giọng đáp một tiếng: “Ừm.”

Khoảng mười hai giờ trưa thì máy bay đáp đất, Úc Thừa dừng lại ở Hương Cảng, Hoài Hâm thì chuyển máy bay về Bắc Kinh. Ánh nắng ấm áp chiếu vào trong nhà ga,chiếu sáng đuôi tóc có hơi vàng của Hoài Hâm, Úc Thừa cúi xuống ngang tầm mắt của cô, anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng dặn dò: “Em phải ngoan, anh xử lý xong chuyện bên này sẽ trở về.”

"Được." Những lúc như thế này Hoài Hâm vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện như cũ, không hỏi nhiều, ỷ lại vùi vào trong lòng anh: “Em đợi anh trở về.”

Anh cười khẽ một tiếng, đôi môi khẽ dừng bên rái tay nhạy cảm của cô, chạm nhẹ một cái, cợt nhả nói: “Nhớ phải nhớ anh.”

Sau khi hài lòng thấy đôi tai của cô đỏ lên, úc Thừa chỉnh lại cổ áo cho cô rồi lại tỉ mỉ vuốt phẳng thắt lưng lại cho cô, giọng nói trầm thấp: “Đi đi.”

Úc Thừa đưa mắt nhìn bóng lưng của cô càng ngày càng xa, ngày càng nhỏ bé. Những hành khách vội vã qua lại, đột nhiên anh nảy ra một loại cảm giác sẽ không thể giữ được cô nữa.

Con bướm sắp bay đi rồi.

Nhưng loại cảm giác này chỉ kéo dài trong nháy mắt, ở phía xa xa, Hoài Hâm quay đầu lại.

Đại khái là không ngờ anh vẫn đứng tại chỗ, cô ngạc nhiên trong chốc lát, nhanh chóng kiễng chân lên vui vẻ vẫy tay chào anh. Úc Thừa mỉm cười, không biết cô có nhìn thấy không, nhưng anh cảm thấy cô cũng cười.

Người đến người đi có lúc che mất cô, Hoài Hâm đứng ở đó một lúc mới quay người rời đi.

Lúc Úc Thừa đi tới hành lang cao cấp của bệnh viện, đúng lúc nhìn thấy Hứa Tông đi từ bên trong ra ngoài.

Ngước mắt lên nhìn anh, rõ ràng là bà ấy thở phào một hơi, nhưng vẫn trách mắng: “Muộn nhiều như vậy, rốt cuộc là con đã chạy đi đâu?”

Úc Thừa không đáp mà hỏi ngược lại: “Tình hình của bố như thế nào rồi?”

"Hòa hoãn lại rồi, vẫn đang ngủ.” Hứa Tông vẫn có chút sợ hãi trong lòng: “Hôm qua may mà có bác sĩ Lâm ở đây, đúng lúc tới kiểm tra.”

Bác sĩ Lâm là bác sĩ gia đình của bọn họ, từ khi sức khỏe của Phan Tấn Nhạc bị bệnh thì thường xuyên tới chẩn đoán. Úc Thừa gật đầu: “Con sẽ tìm người tới cảm ơn anh ta.”

Hứa Tông không mặn không nhạt đáp lại một tiếng: “Mau vào trong đi.”

Úc Thừa cất bước định đi lúc đi qua bà ta lại bị bà ấy gọi lại: “Đợi một lát.”

Trong không khí có mùi hoa sơn chi nhè nhẹ. Hứa Tông nhìn anh chằm chằm, giống như đang nhìn kỹ, một lúc sau bất thình lình nói: “Con ở bên người phụ nữ nào?”

Úc Thừa không đổi sắc mặt, giọng nói ấm áp nhếch khóe môi: “Tùy tiện chơi đùa chút.”

"Nói thì dễ.” Hứa Tông hừ lạnh: “Lần này vì cô ta mà suýt chút nữa con đã làm lỡ chuyện rồi, tốt nhất là con nói cho mẹ, rốt cuộc cô ta là loại người gì.”

Úc Thừa không đáp lại, Hứa Tông híp mắt lại, không vui nói: “Chẳng lẽ mẹ còn không có tư cách hỏi chuyện của con hồ ly đó à?”

Úc Thừa thản nhiên nhìn bà ấy một cái, lúc này mới rũ mắt xuống cười nhẹ một tiếng: “Làm sao? Chẳng lẽ mỗi lần bố con có tình nhân đều phải báo cáo cho mẹ à?”

"Con..."

Từ sau khi Úc Thừa có được sự tín nhiệm của Phan Tấn Nhạc, bà ấy cảm thấy anh càng khó khống chế hơn lúc trước. Nếu như bà ấy muốn sau này được giàu có phú quý thì thật sự phải dựa vào Úc Thừa, mà trong lòng anh cũng rất rõ điều này, bây giờ lấy chuyện này ra làm con át chủ bài.


Hứa Tông trợn mắt nhìn anh, không thể nói ra lời nào nữa. Giọng nói có chút run rẩy, Úc Thừa lại đi vòng qua bà ấy, biết lắng nghe nói: “Bất cứ lúc nào bố cũng có thể tỉnh lại, con đi vào trước. Mẹ ở cùng bố cả đêm rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi.”

...

Căn phòng rộng rãi chỉnh tề, trong góc bày đủ các loại hoa và trái cây, Úc Thừa đuổi hai người chăm sóc đi, kéo ghế qua ngồi xuống cạnh giường.

Trên tủ đầu giường đặt hai hộp bột Dendrobium officinale mới được giao tới, bột mịn, từ trước đến nay Phan Tấn Nhạc đều thích uống với nước, Úc Thừa từng nhìn thấy nó ở bên cạnh nghiên mực trong phòng làm việc của ông ấy.

Anh cầm lên tùy ý nhìn xem, trên hộp rất sạch sẽ, không có nhãn hiệu gì, đó là một phương thức đặc biệt do công xưởng dưới trướng sản xuất, còn bổ sung thêm các chất bổ khác.

Phan Tấn Nhạc nhắm hai mắt lại, hô hấp hơi trầm xuống. Thật ra Úc Thừa rất ít khi thấy ông ấy không đề phòng như vậy. Anh im lặng quan sát người đã già hơn rất nhiều trên giường bệnh, trong lòng tĩnh lặng như biển lớn.

Đã nhiều năm như vậy rồi, Phan Tấn Nhạc đối với anh hoàn toàn không thể nói đến tình nghĩa bố con. Thời niên thiếu, anh giống như cái bóng ở trong ngôi nhà cao tầng sâu thẳm, nghiêm khắc tới mức không cho bất cứ ai tới gần, lúc Úc Thừa đối mặt với ông ấy sẽ chỉ cảm thấy ngột ngạt, lo lắng và sợ hãi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Manh Thê Phúc Hắc
4. Người Anh Yêu Là Em
=====================================

Khoảng thời gian một năm ngắn ngủi khi ở chung năm anh mười lăm tuổi kia, bố của anh nhìn thấy anh lúc nào cũng lạnh nhạt, bọn họ xa cách đến mức gần như không phải là người nhà.

Sau đó Phan Tấn Nhạc ném anh sang nước Mỹ, từ đó trở đi cũng không thăm không hỏi anh nữa.

Trong mắt ông ấy giống như không có đứa con trai này, thậm chí Úc Thừa còn không cần phải xác nhận quá nhiều.

Nhưng điều này cũng không phải là không có chỗ tốt. Không được gia tộc nhớ tối, đồng nghĩa với việc tương đối tự do, Úc Thừa đã từng cho rằng mình sẽ cứ như vậy yên ổn sống hết một đời.

Không ngờ tới vòng vo một hồi vẫn phải trở lại chỗ này.

Úc Thừa kiên nhẫn ngồi hai tiếng, cuối cùng cũng đợi được Phan Tấn Nhạc tỉnh dậy.

"Bố.” Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của đối phương, lo lắng hỏi: “Bố vẫn ổn chứ?”

Hứa Tông mang theo Dendrobium đã pha sẵn đi vào, Phan Tấn Nhạc đang chơi cờ với Úc Thừa bên cửa sổ.

Trông sắc mặt của ông ấy khôi phục cũng không tệ, chỉ là giữa hai hàng lông mày vẫn có chút uể oải. Hứa Tông chu đáo ngồi xuống bên cạnh ông ấy, đút ông ấy uống nước.

Ngón tay của Phan Tấn Nhạc hơi động, nhận lấy cốc nước. Ông ấy liếc nhìn gương mặt quan tâm của bà ấy rồi lạnh nhạt nói: “Được rồi, đi ra đi.”

Khóe môi của Hứa Tông hơi kìm nén, nhưng sau đó lại nở nụ cười, nhìn ván cờ đang căng thẳng: “Đang chơi cờ với A Thừa sao?”

" Ừ." Lúc này Phan Tấn Nhạc mới có chút hứng thú nói với bà ấy: “Lần trước là lúc mà A Thừa mới đọc xong bảng MBA, mấy năm không gặp, kỹ năng chơi cờ cũng tăng lên rất nhiều.”

Úc Thừa lúc này mỉm cười: “Con vẫn luôn tốn sức nghiên cứu, chính là muốn có cơ hội so tài với bố.”

"Vậy sao.” Phan Tấn Nhạc nhìn anh một cái, nhìn kỹ bàn cờ một lát sau đó đặt xuống, hiếm khi chơi vui vẻ: “Vậy thì con phải cẩn thận một chút.”

Úc Thừa cũng nhìn thế cờ đã có chút thay đổi, anh cong môi nói: “Thật ra cũng vô vị. Cho dù là con thật sự thua bố, vậy thì đó cũng là lẽ thường tình mà thôi.”

Đầu ngón tay của Phan Tấn Nhạc hơi dừng lại trên không trung.

Ông ấy liếc mắt nhìn Hứa Tông một cái: “Bà ra ngoài trước đi.”

Hứa Tông nhìn Úc Thừa, anh vẫn khí định thần nhàn như cũ. Bà ấy bình tĩnh đứng dậy, lúc rời khỏi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đợi đến khi bầu không khí yên tĩnh lại một lần nữa, Phan Tấn Nhạc hỏi: “A Thừa, con có suy nghĩ tới việc từ bỏ công việc hiện tại không?”

Úc Thừa ngẩn ra, giống như là rất không hiểu: “Con còn có thể lo liệu được, tại sao phải từ chức?”

Phan Tấn Nhạc bê ly sứ lên uống một ngụm trà, cảm xúc không rõ ràng hỏi: “Con chưa từng nghĩ tới việc trở lại tập trung xử lý sự vụ của gia tộc sao?”

Úc Thừa cụp mắt nhìn ván cờ sắp kết thúc.

Anh có cách có thể thắng được trong mười bước.

"Nói thật lòng, đúng thật là con chưa từng nghĩ tới vấn đề này.” Úc Thừa thẳng thắn nói: “Mấy ngày gần đây bố đã quá mệt mỏi rồi, nếu như có thể chăm sóc sức khỏe thật tốt thì chắc chắn sẽ khỏe mạnh, cho nên trước mắt con trai cũng chỉ hi vọng có thể chia sẻ nỗi lo với bố.” Anh dừng lại một chút: “Có điều nếu như lúc nào bố cần con từ chức, con cũng nhất định sẽ không thoái thác.”

Phan Tấn Nhạc âm trầm nhìn anh, rất lâu sau mới nói: “Xem ra cần phải chơi ván cờ này với con từ mấy năm trước.”

Úc Thừa cười yếu ớt: "Bây giờ cũng chưa muộn."

Thế là hai người vừa nói chuyện vừa đánh cờ. Lúc thì nói về cách bố trí bất động sản, rồi lại nói tới việc dưỡng sinh, Phan Tấn Đạt khen Dendrobium này có tác dụng rất tốt với dạ dày, Úc Thừa bèn thuận theo nói: “Biết bố có thứ đồ tốt này từ lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa từng được nếm thử.”

Phan Tấn Nhạc hào phóng liếc mắt tới tủ đầu giường: “Bọn họ vừa đem tới cho bố, con lấy một chút về đi.”

Sau buổi trưa yên tĩnh, hai người giống như một đôi bố con bình thường ngồi bên cửa sổ đánh cờ.

Cứ thế đánh ván cờ suốt hai tiếng đồng hồ, còn chưa phân được thắng thua. Phan Tấn Nhạc mệt rồi, Úc thừa bèn dìu ông ấy đi lên giường nghỉ ngơi.


Tối nay Hứa Tông vẫn ở bệnh viện, Phan Tuyển ở trong nhà với bà cụ, Úc Thừa trở về biệt thự trống trải ở lưng chừng núi, kết thúc một ngày có chút mệt mỏi. Phan Diệu cũng tắm xong rồi, đang nằm sấp ở trên giường chơi xếp hình, Úc Thừa đi tới ngồi cùng với cô bé.

"Anh!" Cô gái nhỏ rất bất ngờ: “Sao anh lại trở về rồi?”

Cô bé còn không biết rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì, Úc Thừa cong môi, dịu dàng nói: “Không có gì, chỉ trở về thăm em thôi.”

"Oa! Là cố ý trở lại thăm em sao!” Phan Diệu nhào vào trong lòng anh cọ cọ, không giấu được sự vui vẻ: “Em rất vui!”

"Ừ." Úc Thừa xoa đầu cô bé, sau đó lại nhẹ giọng hỏi thăm việc học hành của cô bé thế nào, có gặp được bạn mới không.

Phan Diệu xòe bàn tay ra đếm từng ngón cùng với anh, sau đó nhiệt tình nói với anh: “Hôm nay anh Minh Phàm lại đến đón em.”

"Vậy sao?” Úc Thừa cười nhạt, trầm ngâm hỏi: “Tiểu Diệu rất thích anh Minh Phàm sao?”

"Đúng vậy!"

Sau khi thốt lên theo bản năng, cô gái nhỏ lại lén lút nhìn anh mấy cái, cố gắng sửa sai như thể mình đã phạm lỗi vậy: “Tất nhiên, em cũng rất thích anh trai!”

Úc Thừa lại cười lên.

Anh liếc mắt nhìn cô bé, sau đó lại nói thêm mấy câu dỗ dành, cuối cùng nói: “Lên giường ngủ sớm một chút.”

Phan Diệu hiểu chuyện gật đầu, lúc này điện thoại rung lên, Úc Thừa đắp chăn cho cô bé xong, nhìn cô bé nhắm mắt, lúc này mới tắt đèn đóng cửa, lặng lẽ đi ra ngoài.

Sau đó anh đi tới ban công của căn phòng bị bỏ trống ở bên cạnh, mở khóa màn hình.

Là tin nhắn mà Hoài Hâm gửi tới, hỏi anh rằng mọi chuyện có thuận lợi không. Xung quanh yên tĩnh không một bóng người, Úc Thừa bấm gọi video nói chuyện với cô, đầu bên kia rất nhanh đã nghe máy, nở nụ cười vui vẻ: “Anh!”

Anh dịu dàng đáp lại: “Tiểu Hâm.”

Hoài Hâm đã về nhà từ lâu, lúc máy bay đáp xuống đã nói với anh rồi, Úc Thừa chậm rãi hỏi: “Đang làm gì thế.”

Bộ đồ ngủ mới của Hoài Hâm là một bộ quần áo hai món, bên trong là váy ngủ hai dây, bên ngoài là một chiếc áo khoác mỏng rộng. Một phần bả vai trắng mịn của cô lộ ra ngoài, dường như cô cũng không hề nhận ra, tay ôm lấy mặt, cố ý ném một ánh mắt quyến rũ trêu chọc anh: “Đang nhớ anh đó.”

Đôi mắt đen nhánh của Úc Thừa sâu hút, sắc mặt không thay đổi, chỉ là giọng nói đã trầm hơn một chút, híp mắt hỏi: “Nhớ đến mức nào?”

"Rất nhớ rất nhớ.” Hoài Hâm ngồi dậy, áo choàng lại tụt xuống một chút nữa, cô chỉ vào gương mặt cực kỳ thanh thuần của mình, làm như vô tình li3m môi nói: “Muốn được anh ôm, muốn được anh hôn, càng muốn được anh...”

Một chữ cuối cùng cô nói rất nhỏ, nhưng vừa hay anh cũng nghe được, đôi con ngươi của người đàn ông lập tức trầm xuống.

Anh híp mắt nhìn người bên trong màn hình, rất lâu sau mới nói.

"Tắt đèn khóa cửa." Yết hầu của anh hơi động, giọng nói khàn khàn: “Tự mình ngoan ngoãn lên giường, đợi anh vào.”

Ánh trăng trải rộng, bóng dáng trong màn hình đang chuyển động.

Không biết qua bao lâu, Hoài Hâm mềm nhũn ở trên giường. Chiếc chăn mỏng quấn thành một đoàn kẹp vào giữa hai ch@n, cô vẫn đang đắm chìm rất lâu, nhẹ thở ra một hơi, hài lòng cười nói: “Anh thật giỏi.”

Trước kia chưa từng như vậy, chỉ dựa vào một mình thì thật sự không thể nào làm được, giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, tác dụng xoa dịu rất tốt, Hoài Hâm nhìn vào màn hình mấy lần.

Cô biết anh vẫn còn ở phía xa không tới, nhưng vẫn phối hợp với anh như cũ. Hoài hâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nghe thấy Úc Thừa thấp giọng gọi tên của cô, từ bên trong lòng chợt có một cảm giác vui vẻ, giống như đã trải qua mùa mưa.

"Anh..." Trên cổ có chút ướt, Hoài Hâm bình tĩnh lại, khoác áo choàng lên một lần nữa rồi thu dọn quần áo.

Gò má cô vẫn còn hơi phiến hồng, nhưng bởi vì vừa mới được vui vẻ nên cô vẫn muốn nói gì đó trêu chọc anh. Vừa định nói gì đó thì đã nghe thấy đầu bên kia có tiếng gõ cửa.

Giống hệt như một con sóc nhỏ gặm gỗ, ngắn ngủi mà rõ ràng: “Anh?”

Giọng nói non nớt giòn giã, Hoài Hâm lập tức ngây ra.

Trong phòng không có tiếng động, Phan Diệu đứng ở ngoài cửa một lúc, lại hỏi một câu thăm dò: “Anh, anh ngủ rồi ạ?”

Đầu kia im lặng một lúc, đèn sáng lên, người đàn ông đã mặc quần áo chỉnh tề, mái tóc đen cùng với đôi mắt sâu thẳm phản chiếu trong mắt Hoài Hâm, sắc mặt anh bình tĩnh: “Là em gái của anh.” Anh mở cửa cho Phan Diệu đi vào, sau đó lại đóng cửa, giọng điệu thong thả hỏi: “Không phải đã nói là đi ngủ sao? Tại sao lại dậy rồi?”

“Có chút không ngủ được.”

Phan Diệu bĩu môi, nhìn thấy Úc Thừa đang cầm điện thoại thì có chút tò mò lại gần hỏi: “Anh đang gọi video với người khác sao?”

Hoài Hâm ho khan một tiếng, bất giác chỉnh lại đầu tóc, sợ sẽ bị nhìn ra manh mối gì đó, cô cắn môi cười: “Là Tiểu Diệu sao?”

Phan Diệu nhận ra cô, đôi mắt cong lên: “Chị là chị gái đã đốt pháo hoa cho em vào đêm giao thừa kia đúng không ạ?”

“Ừm.” Úc Thừa trả lời thay Hoài Hâm.

Đôi mắt to tròn của Phan Diệu hơi chuyển động, hỏi rõ ràng: “Vậy thì, chị là bạn gái của anh trai ạ?” Một câu hỏi đơn giản và thẳng thắn, Hoài Hâm có chút ngượng ngùng, khẽ gật đầu.

Phan Diệu chớp chớp mắt, đột nhiên vui vẻ nói: “A! Em biết tại sao anh trai lại đóng cửa rồi!”

Hoài Hâm giương mắt nhìn, trong lòng đột nhiên lo lắng, hiếm khi lắp bắp: “Tại, tại sao?”

“Gần đi lúc đi học em học được một từ, kim ốc tàng kiều.” Đôi mắt của cô gái nhỏ sạch sẽ trong sáng, phân tích có tình có lý: “Cho nên chị chính là “kiều” kia của anh trai đúng không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.