Trò Chơi Tận Thế

Quyển 3 - Chương 39: Đột ngột biến mất



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hình ảnh có liên quan

Chạy được hai bước, Lâm Việt bỗng cảm thấy nửa người nặng trĩu, hơn nữa anh lấy đà quá mạnh, vừa xông ra liền mất thăng bằng, loạng choạng ngã rầm trên mặt đất.

May mà thân thể này nhiều thịt, dù ngã sấp cũng không quá đau.

Lâm Việt lúc này mới nhận ra vừa rồi mình dùng hai chân sau chạy. Hiện tại anh đang trong lốt thú, đi lại bằng tư thế đứng thẳng chắc chắn rất chậm chạp, cũng khó giữ thăng bằng.

Anh liền thử bắt chước những động vật có vú thông thường, dùng tứ chi lao đi.

Cảm giác tứ chi chạm đất thật sự không quen, thế nhưng chỉ chạy một đoạn ngắn anh đã hiểu ra cách này phù hợp với hình dạng động vật hơn, trọng tâm cơ thể ổn định, tấn công phòng thủ đều thuận tiện, tốc độ cũng tăng lên không ít!

Anh cảm nhận rõ sức mạnh, tốc độ, khứu giác và thính giác của mình đều đã mạnh hơn trước rất nhiều, có thể nghe được âm thanh hai người xa lạ trên tầng đang lục soát khắp nơi, tiếng bản lề cửa mở ra khép lại, ván giường bị nhấc lên, rèm cửa sổ bị xé rách…

Tiếp đó là tiếng Phong Mặc và Lâm Dương Dương vừa nghiến răng nguyền rủa vừa quần ẩu với kẻ địch!

Lâm Việt một mạch xông thẳng lên tầng hai, bàn chân mang móng vuốt khổng lồ giẫm xuống khiến cầu thang gỗ rung lên bần bật, thế nhưng lại tuyệt không có tiếng nện bước ồn ào, đệm thịt mềm mại đã giấu đi quá nửa âm thanh đó.

Vừa đặt chân tới tầng hai, Lâm Việt liền thấy một cảnh tượng khiến anh sống lưng lạnh toát…

Áo giáp trên người Lâm Dương Dương đã bị người phụ nữ cầm trường đao tước mất phân nửa!

Máu tươi từ khe hở giữa những mảnh giáp phun tung tóe trên giấy dán tường trắng tinh, vẽ nên từng đóa hoa máu rực rỡ. Lâm Dương Dương gục trên mặt đất rên rỉ, Lâm Việt dường như nhìn thấy ánh sáng màu lục mơ hồ tỏa ra sau khớp nối kim loại.

Cô gái nhỏ nhanh chóng bò lùi lại phía sau vài mét, cởi bỏ bộ giáp đã không còn tác dụng, thầm nghĩ may mà mình phản ứng nhanh, ngay khi lưỡi đao của kẻ địch xẹt qua da đã lập tức kích hoạt thẻ chữa trị, chỉ trong thời gian ngắn ngủi khi cô cởi áo giáp lùi lại né tránh, vết thương cũng gần như lành lặn.

Cuối hành lang, Phong Mặc máu me bê bết từ căn phòng mà Chung Linh và Giang Thủy Hàn ẩn nấp vọt ra. Thân thể được nâng cấp có sự chênh lệch rất lớn, tuy Phong Mặc có ưu thế về kỹ xảo cận chiến nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.

Đối thủ của hắn chính là tên đàn ông trung niên u ám gầy nhom. Vũ khí của tên kia hẳn là vật sắc nhọn, trên người Phong Mặc lúc này mang hơn mười vết thương bị mũi nhọn xuyên thủng, mỗi lỗ máu đều lớn bằng ngón cái.

Phong Mặc vừa lùi ra ngoài, người phụ nữ trung niên liền bước nhanh tới, một đao chém xuống!

Trường đao màu đen lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, Phong Mặc chật vật tránh né, thế nhưng vẫn bị gọt mất một đầu ngón tay.

Trước cơn đau đớn tê dại, phản ứng của Lâm Dương Dương là thấp giọng rên rỉ, nhưng Phong Mặc trái lại bật cười.

Bởi hắn đã nhìn thấy Lâm Việt.

Lâm Việt xông thẳng về phía người phụ nữ cầm đao, miệng rộng há to lộ ra hai hàm răng nhọn hoắt!

Người phụ nữ lập tức nhận ra có người tấn công mình từ phía sau. Cô ta vốn tưởng đó là Lâm Việt hoặc Lâm Dương Dương, mặt không đổi sắc trở tay vung ra một đao, chắn ngang cây đao đỡ trước mặt mình.

Chỉ không ngờ kẻ đánh lén cô ta không phải ai trong hai người đó!

Là một con vật nửa đen nửa trắng, tròn vo, phúc hậu, đáng yêu – gấu trúc!

Vốn đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu với một con người, vậy mà đột nhiên lại thấy một con gấu trúc nhào tới, người phụ nữ kia bỗng cảm thấy phải chăng mình đang nằm mơ.

Cô ta chỉ hoảng hốt không quá nửa giây, thế nhưng Lâm Việt đã rất nhanh bắt được cơ hội đó, hai chân đứng thẳng, móng vuốt chi trước vồ xuống bả vai kẻ địch, hàm răng cắm phập vào yết hầu!

Lâm Việt hung tợn cắn xé cái cổ người phụ nữ kia, máu tươi ấm áp tràn vào cuống họng khiến anh buồn nôn, kích thích nỗi sợ hãi tận sâu trong lòng anh cồn cào như sóng dậy.

Chứng sợ máu đã ăn sâu vào xương tủy khiến Lâm Việt chỉ muốn há miệng, thế nhưng khát vọng sống và ý chí muốn cứu đồng đội vẫn vững vàng chống đỡ anh, buộc anh cắn chặt hàm răng, sống chết không nhả!

Bản năng dã thú nổi lên, Lâm Việt vừa cắn xé vừa điên cuồng lắc đầu. Cái đầu lắc mạnh giúp anh có thể giằng xé dễ dàng hơn, cũng khiến người phụ nữ kia mất thăng bằng ngã nhào trên đất. Lâm Việt theo đó đè hai móng vuốt lên vai cô ta, kiềm chặt hai tay khiến cô ta không cách nào huơ đao được nữa.

Đao pháp của người phụ nữ trung niên này rất đáng gờm, nếu không phải bề ngoài của anh khiến cô ta bất ngờ giật mình, cô ta chắc chắn sẽ không rơi vào thế yếu.

Có điều chỉ số chiến đấu 100 cũng đồng nghĩa với máu thịt được nâng cấp, cô ta sẽ không chết dễ dàng như vậy. Tuy đã bị Lâm Việt đã cắn đứt động mạch nhưng cô ta vẫn còn sức lực phản công, hơn nữa quả thực cũng rất nhanh đã tìm ra được cách phản đòn hiệu quả.

Người phụ nữ biến thanh trường đao của mình về hình thái thẻ luân hồi, chớp mắt sau lại kích hoạt nó trở lại!

Khi kích hoạt tấm thẻ, cô ta đặt bàn tay trái của mình ngay trước bụng, để mũi đao từ đó bung ra, đâm thẳng tới vùng bụng đối thủ!

Trường đao đen tuyền vừa chạm tới da của Lâm Việt liền thoáng khựng lại. Da của anh quá dày, dù là trường đao chém sắt như chém bùn cũng không thể dễ dàng xuyên thủng!

Vùng ngực đột ngột nhói đau, Lâm Việt phản ứng nhanh nhẹn, đúng lúc nghiêng thân thể sang bên phải. Mũi đao vốn sẽ ghim trúng vị trí trái tim cũng theo đó lệch đi, vạch một đường máu uốn lượn trên lồng ngực rộng lớn, xuyên qua da thịt và lá phổi, đâm ra một bên sườn.

Một đao này khiến Lâm Việt bị thương không nhẹ, thế nhưng cơ ngực và bắp thịt trên lưng anh vẫn kiên quyết “cắn” chặt lưỡi đao, không cho kẻ thù tiếp tục sử dụng vũ khí của mình nữa.

Cuối cùng, anh hung bạo nghiến răng, cắn đứt cần cổ người phụ nữ.

Trận chiến của Lâm Việt và người luân hồi nữ kia kỳ thực chỉ diễn ra hơn mười giây ngắn ngủi, thanh đao đâm thủng cơ thể anh lúc này đã hóa thành một tấm thẻ luân hồi lững lờ trôi trên thi thể cô ta.

Cùng với nó còn có một thứ khác – viên bổ sung năng lượng.

Lâm Dương Dương đã tự chữa lành vết thương trên người, cũng nhanh chóng nhận ra con gấu trúc trước mặt chính là anh trai của mình, vội vàng chạy tới bên cạnh, dùng thẻ luân hồi chữa trị cho anh.

Sau khi những vết thương ngoài da đã khép miệng, Lâm Việt liền đứng thẳng trên hai chi sau, chi trước chỉ chỉ Phong Mặc rồi lắc đầu.

Phong Mặc bị thương nặng hơn anh, vết máu rải khắp từ hành lang tới tận trong phòng. Lâm Dương Dương liếc mắt đã hiểu ý anh trai, liền chạy tới bên cạnh Phong Mặc, nhặt ngón tay đứt lìa lên, bắt đầu chữa thương cho hắn.

Phong Mặc dựa trên vách tường, chỉ vào căn phòng Giang Thủy Hàn và Chung Linh đang nấp: “Tên kia nhảy cửa sổ chạy.”

Lúc này, Chung Linh và Giang Thủy Hàn rốt cuộc cũng nơm nớp lo sợ chui ra từ tủ quần áo và gầm giường, thế nhưng hai người vừa ra khỏi nơi ẩn nấp đã bị hình thú của Lâm Việt dọa cho hoảng hốt, theo phản xạ vội giật lùi về phía góc nhà, cảnh giác trừng mắt nhìn anh.

Lâm Việt không có tâm trạng giải thích với bọn họ, hiện tại anh chỉ muốn bắt gã đàn ông trung niên đã bỏ trốn.

Lâm Việt bước vào phòng, cái mũi hít hít đánh hơi quanh cửa sổ. Gã kia rõ ràng cũng bị Phong Mặc đánh bị thương, anh có thể ngửi thấy một mùi hương đặc biệt trong máu của hắn.

Tựa vào cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, anh lập tức phát hiện gã trung niên đã chạy tới trước một căn nhà bên kia đường, chuẩn bị vòng qua đó đào tẩu.

Thấy gã ta sắp chạy thoát, Lâm Việt không hề nghĩ ngợi liền buông mình nhảy xuống đuổi người.

Thân thể vừa rời bệ cửa sổ, anh bất chợt nhớ ra mình hiện giờ đang trong lốt thú, đôi chân mà anh tưởng rằng vẫn rất dài thực tế đã rút ngắn mất phân nửa!

Phán đoán sai lầm, cái chân đạp trên ban công trượt một cái, toàn thân gấu đồ sộ mất cân bằng tuột từ mái hiên xuống đất.

Thời khắc nguy cấp, Lâm Việt theo bản năng cuộn mình thành một quả cầu.

Cũng may thân thể hiện tại da dày thịt béo, tuy lăn xuống từ độ cao hơn hai mét nhưng anh hoàn toàn không sứt mẻ chút nào, thậm chí còn không thấy đau đớn là bao. Lắc lắc cái đầu xù, anh đứng lên, guồng chân chạy.

Gã đàn ông trung niên dốc hết sức bình sinh bỏ trốn, chạy đến không kịp thở dốc, cả khuôn mặt đã đỏ bừng bừng.

Thế nhưng tốc độ của con người so với loài gấu còn kém rất xa.

Gã đàn ông kia vốn định chạy tới nơi đông người qua lại, chỉ là xem ra không còn kịp nữa rồi!

Mắt thấy đã sắp bị đuổi kịp, hắn ta liền nghĩ tới ô tô của NPC bên đường.

Khi chạy ngang qua một căn nhà, liếc thấy trong sân đỗ một chiếc xe, hắn ta không chút do dự ngoặt vào hẻm nhỏ bên hông nhà, lẻn qua cửa sau vào trong, lục lọi khắp nơi tìm chìa khóa.

Động tĩnh của hắn ta khiến chủ nhà chú ý. Sát ý nổi lên, gã đàn ông kích hoạt thẻ luân hồi, từng mũi tên ngưng tụ từ nước bắn ra khỏi đầu ngón tay giơ cao, đồng loạt tấn công bà chủ nhà vô tội!

Mười mấy mũi tên nước găm trúng đầu nữ NPC, biến đầu bà ta thành cái sàng thủng lỗ chỗ, một tiếng kêu cứu chưa kịp hô lên đã gục xuống tắt thở.

Gã trung niên tự cho rằng đã cắt đuôi được Lâm Việt truy sát phía sau, bắt đầu rón rén vào nhà tìm chìa khóa xe.

Mấy phút sau, cuối cùng gã đàn ông cũng tìm được một chiếc chìa khóa mang nhãn hiệu của chiếc xe trong nhà. Hắn ta lặng lẽ đi tới cửa ga ra, nhòm qua khe cửa quan sát tình hình trong đó.

Từ nơi hắn ta đứng vừa vặn có thể nhìn thấy vị trí ghế lái và nửa thân xe phía trước, thoạt trông không có vấn đề gì. Thế nhưng ngay khi hắn ta định mở cửa lấy xe, từ trong ga ra bỗng vang lên một tiếng “đoành” rất lớn!

Tựa hồ là tiếng lốp xe bị chọc thủng!

Gã trung niên hoảng hốt, theo phản xạ đóng sập cửa lại, không ngờ khe cửa đột nhiên bị mấy móng vuốt màu đen chặn đứng, làm sao cũng không đóng nổi!

Bộ móng vuốt đen nhẹ nhàng cong lại nắm chặt ván cửa, sức lực mạnh hơn gã trung niên bội phần ghìm chặt cánh cửa từ phía trong, bất chấp hắn ta nghiến răng nghiến lợi kéo thế nào vẫn không suy chuyển.

Cánh cửa bị hai bên giằng co đến thủng một lỗ. Xuyên qua lỗ thủng kia, gã trung niên thấy một con gấu trúc đang dùng ánh mắt vô tội nhìn mình.

Ánh mắt vô tội, nhưng trên móng vuốt và quanh miệng nó lại toàn là máu!

Gã đàn ông mắng vài câu bằng tiếng Cao Ly, sau đó ngữ điệu bỗng mềm hẳn đi, cứ như thể đang cầu xin tha mạng.

Cửa ga ra mở ra một khoảng rất hẹp, Lâm Việt chui qua khe cửa, từng bước tiến về phía hắn ta.

Mặc dù hình dạng gấu trúc thoạt trông ngốc nghếch vô hại, ngây thơ đáng yêu, thế nhưng với gã trung niên vừa tận mắt chứng kiến cảnh tượng anh ra tay tàn bạo, sự đối lập này lại càng khiến hắn ta thêm khủng hoảng.

Hắn ta nhanh chóng nhận ra vấn đề lớn nhất hiện tại – bất đồng ngôn ngữ, dù hắn ta có thiện ý hay suy nghĩ gì, người trước mặt cũng sẽ không hiểu.

Giao tiếp không được, vậy chỉ có thể liều mạng!

Hàng loạt mũi tên nước liên tiếp lao vun vút về phía Lâm Việt đều bị bộ lông dày rậm cản lại, rốt cuộc khi đầu tên sắc nhọn va chạm với lớp da xù xì đã chẳng còn uy lực bao nhiêu. Mỗi mũi tên đều chỉ có thể để lại vết thương nhỏ sâu không tới mấy li trên cơ thể anh, quả thực bất lực đến đáng thương.

Mặc cơn mưa tên ầm ầm đánh tới, Lâm Việt bước những bước dài vọt tới trước mặt gã đàn ông trung niên, quăng ra một cái tát!

Một cái tát của anh hiện tại đủ sức đập gãy gốc đại thụ một người ôm. Gã đàn ông bị cú tát này vỗ đứt cánh tay, khớp xương nát vụn, đau đớn đến hoàn toàn tê liệt.

Lâm Việt nhìn chằm chằm khuôn mặt người luân hồi kia, sau một thoáng do dự, anh dứt khoát há miệng cắn.

Động mạch đứt, dòng máu tanh mặn phun vào yết hầu, mùi vị ghê tởm khiến Lâm Việt buồn nôn choáng váng.

Một giây do dự trước đó của anh cũng chính bởi anh không muốn nếm thứ máu tươi này, chỉ là với hình dạng thú vật, vũ khí của anh chỉ có móng vuốt và hàm răng, nếu không cắn đứt cổ, anh sẽ phải dùng móng vuốt cào nát đầu kẻ địch, mà hình ảnh đó chắc chắn sẽ càng thêm ghê tởm…

Trong cơn giãy chết, gã đàn ông điên cuồng bắn mấy chục mũi tên nước vào ngực Lâm Việt. Lồng ngực bị đâm đến máu thịt lẫn lộn, khiến anh đau đớn nóng nảy, cắn xé càng thêm hung bạo.

Chỉ chốc lát sau, gã đàn ông trung niên lìa đời, để lại một tấm thẻ luân hồi và một viên bổ sung năng lượng nổi lên trên xác hắn.

Lâm Việt liếc nhìn móng vuốt vụng về của mình, đi tới phòng tắm trong căn nhà, tìm chiếc gương soi qua một chút.

Anh vốn tưởng rằng lốt thú của mình là gấu chó, không ngờ một lần soi gương liền khiến anh hoảng sợ!

Hóa ra là gấu trúc?

Chẳng trách vừa rồi hai người luân hồi bị anh công kích đều tỏ ra kinh ngạc đến vậy.

Lâm Việt kích thích năng lượng dị năng trong cơ thể, biến lại hình người.

Thân thể vừa trở về với hình dạng bình thường, anh bỗng cảm thấy toàn thân mát lạnh, cúi đầu nhìn, thì ra là vì hiện giờ mình đang không một mảnh vải. Hẳn là vừa rồi khi anh hóa thú, quần áo đã bị cơ thể phồng lên xé rách tan, mà anh lúc đó lại không hề phát hiện.

Lẽ nào từ giờ mỗi khi sử dụng dị năng đều phải bỏ một bộ quần áo?

Cũng may thẻ luân hồi của anh là không gian, chuẩn bị mấy trăm bộ quần áo dự bị không có gì khó. Thay một bộ quần áo mới, Lâm Việt trở lại bên cạnh tên người luân hồi kia, nhặt lấy tấm thẻ và viên năng lượng của hắn ta, nhấc chân toan quay về tập hợp với đồng đội.

Đúng lúc này, từ phía phòng khách bỗng vang lên tiếng khóc nức nở. Đó là thanh âm một cô gái, khóc vô cùng đau thương, thảm thiết tưởng như sắp căng đứt cuống họng.

Lâm Việt cảnh giác nhặt một chiếc ghế bên cạnh, lặng yên đi tới góc rẽ hành lang, khom người nấp sau chậu hoa trộm quan sát tình hình.

Một cô bé tóc vàng đang gục xuống trên thi thể bà chủ nhà, chôn đầu vào ngực cái xác gào khóc thê lương.

Nhìn từ phía sau, vóc dáng này hẳn là của một cô thiếu nữ mười mấy tuổi, quần áo giản dị, thậm chí trông có chút quê mùa. Cô ta vừa khóc vừa dùng tiếng Anh đứt đoạn gào la, chỉ có thể nghe ra cô ta gọi người phụ nữ nằm dưới đất là “mẹ”.

Là con gái của NPC kia?

Lâm Việt suy tư vài giây, buông chiếc ghế trong tay, rút lui khỏi ngôi nhà.

Khi rời đi, anh cố ý giẫm bước mạnh hơn bình thường, tạo ra âm thanh vừa đủ khiến người trong nhà nghe được nhưng lại không quá mức vang dội lộ liễu.

Ra khỏi căn nhà, anh tiếp tục đi hơn năm mươi mét nữa rồi mới dừng lại, mượn một cây đại thụ làm vật che chắn, lặng lẽ quan sát động tĩnh nơi kia.

Mới núp chưa tới vài giây, một bóng người gầy nhỏ đột nhiên từ tán cây rơi xuống khiến Lâm Việt giật thót, vung ra một quyền. Bóng người phía sau linh hoạt lách mình tránh né, một quyền của Lâm Việt đánh vào hư không, vậy nhưng ngay khi tấn công anh cũng đã đồng thời nhìn rõ đối phương là ai, một đòn đánh hụt liền dừng lại.

Là Lâm Dương Dương.

Lâm Dương Dương hiện tại đang lơ lửng trên không, hẳn là nhờ vào năng lực huyết thống. Muốn sử dụng năng lực huyết thống cũng cần có năng lượng dị năng, xem ra cô đã dùng viên năng lượng bổ sung anh để lại.

Thiếu nữ giống như một u linh lặng lẽ bay quanh đỉnh đầu Lâm Việt, một tay giúp anh chữa trị vết thương, một tay ra hiệu “đừng lên tiếng”. Cô chỉ chỉ nóc nhà, dùng khẩu hình nói: “Là người luân hồi.”

Lâm Việt nheo mắt nhìn qua, khẽ gật đầu, không tiếng động hỏi lại: “Người tốt hay xấu?”

Lâm Dương Dương nghiêm mặt, tiếp tục dùng khẩu hình trả lời anh: “Có lẽ là kẻ xấu. Cô ta theo dõi anh vào nhà.”

Nếu là người luân hồi, lại đã theo dõi anh từ khi đi vào căn nhà kia, vậy thì cô ta căn bản không phải là con gái của NPC đã chết. Lâm Việt không khỏi băn khoăn: cô ta giả làm NPC là để giữ mạng, hay để tung hỏa mù sau đó nhân cơ hội đánh lén anh?

Hơn nữa cô ta theo dõi anh để làm gì?

Nghĩ tới chuyện này, Lâm Việt đã xác định chắc chắn không thể thả cô ta đi.

Có thể cô ta vô tội, nhưng khả năng cô ta là kẻ nguy hiểm còn cao hơn!

Anh quyết định, quay về phía Lâm Dương Dương làm một động tác cắt cổ.

Lâm Dương Dương gật đầu, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, đi về phía căn nhà, Lâm Việt lặng yên theo sau bảo vệ cô.

Đảo mắt quan sát một vòng xung quanh, Lâm Việt còn phát hiện Phong Mặc, Chung Linh và Giang Thủy Hàn. Ba người tách ra ba hướng, từ từ áp sát bao vây căn nhà, bất kể người luân hồi nữ bên trong có đào tẩu từ cửa nào, bọn họ đều sẽ kịp thời phát hiện.

Lâm Việt yên tâm, theo Lâm Dương Dương vào nhà.

Khi đi trên hành lang, Lâm Việt nghe thấy giọng nói ngây thơ trong trẻo của em gái đang cố gắng giao tiếp cùng người luân hồi nữ không ngừng gào khóc. Cô khó khăn nói vài câu tiếng Anh, có điều khả năng ngoại ngữ quá sứt sẹo, nói một hồi chính cô cũng tự thấy xấu hổ, khuôn mặt càng lúc càng đỏ bừng.

Nói đến câu thứ tư, có một từ đơn cô làm sao cũng không nhớ ra nổi, im lặng một hồi cuối cùng lựa chọn bỏ cuộc, lẩm bẩm một câu bằng tiếng Bàn Cổ: “”Chữa trị” nói thế nào nhỉ? Nghĩ mãi không ra…”

Vừa nghe những lời này của Lâm Dương Dương, thiếu nữ tóc vàng vẫn luôn xoay lưng về phía cô bỗng nhiên nghiêng đầu, tò mò nhìn lại…

“Người luân hồi của nước Bàn Cổ? Chào cô.”

Người luân hồi nữ kia ăn mặc đơn giản, gương mặt mộc mạc có chút tiều tụy, thế nhưng bản năng nghề nghiệp mách bảo Lâm Dương Dương, đường nét khuôn mặt của cô gái này nếu trang điểm lên tuyệt đối sẽ thành một mỹ nhân xinh đẹp hút hồn.

Hơn nữa tiếng Bàn Cổ của cô ta vô cùng lưu loát, còn pha chút giọng Hongkong, đôi mắt cũng ánh lên vài phần thân thiết.

Chung Linh đang trốn sau một cánh cửa sổ bên hông nhà rốt cuộc nhìn thấy khuôn mặt người luân hồi nữ, cô lập tức nhảy qua cửa sổ vào, kinh ngạc thốt lên: “Yulia?! Cô ăn mặc thế này tôi suýt không nhận ra đấy!”

Khi còn ở khu Bạch Cốt, Chung Linh từng được Yulia giúp đỡ ít nhiều, bởi vậy ấn tượng của cô với cô ta khá tốt. Tuy vậy, trong vẻ mặt thân thiện của cô gái nhỏ vẫn mang chút đề phòng, cây búa trong tay cũng chưa từng buông lỏng.

Đã lâu không gặp, cô không thể chắc chắn hiện tại Yulia có còn giống như khi ở khu Bạch Cốt, có giới hạn, có mơ ước của bản thân.

Yulia nhìn thoáng qua Chung Linh, sau đó lại liếc Lâm Dương Dương. Hai cô gái nhỏ này một người đang độ thanh xuân tràn đầy sức sống, một người xinh đẹp đáng yêu, cô ta lớn tuổi hơn nhiều lại đang không trang điểm, đứng cạnh họ bất giác trông yếu ớt mấy phần.

“Nữ vương” từng diễm lệ cao ngạo biết bao, sau khi thay đổi trang phục trên người bỗng trở nên hiền hòa gần gũi, mỉm cười trả lời Chung Linh: “Trong Thế giới luân hồi tôi nào dám ăn mặc phô trương như thế nữa? Khiêm tốn chút mới dễ giữ mạng, hơn nữa làm người đẹp quá là đốt tiền! Tôi ở trong thành Cực Lạc đã nghèo sắp phát điên, đào đâu ra tiền ăn diện chăm chút.”

Thấy đụng phải người quen, Lâm Việt cũng không tiếp tục ẩn nấp nữa, đứng dậy bước ra.

Vừa nhìn rõ hình dạng “người quen”, anh nhất thời sửng sốt.

Đối với người da trắng anh có chứng mù mặt, quả thật không thể nhận ra Yulia đã gỡ lớp phấn son lộng lẫy này.

Lâm Việt cau mày, dùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc và xa lạ nhìn sang Chung Linh: “Đây là Yulia?”

Cái nhìn của Lâm Việt khiến lòng tự trọng của Yulia bị chọc xù lông, cô ta trừng mắt nóng nảy quát: “Lâm Việt anh có ý gì? Anh nghi ngờ tôi? Tôi chính là Yulia chứ ai nữa!”

Bộ dạng chỉ hận không thể lập tức móc ra một bộ đồ trang điểm, tu sửa mình từ đầu đến chân.

Giọng nói kia quả có chút quen thuộc, Lâm Việt lúc này mới yên tâm gật đầu.

Anh nhìn xung quanh một lượt, băn khoăn hỏi: “Cô không có đội à? Một mình quá nguy hiểm.”

Yulia lắc đầu, nụ cười thoáng lộ đau thương: “Không ai chịu họp đội với tôi, thế nên vừa rồi tôi theo dõi anh là định chờ anh với gã lúc nãy đánh nhau đầu rơi máu chảy thì sẽ nhảy ra bổ một đao, tranh thủ kiếm ít lợi. Nhưng mà không ngờ tên kia lại bị anh nghiền bẹp luôn, tôi không kịp chạy, cuống quá đành giả làm con gái của NPC… May mà gặp anh, nếu trúng phải tên cuồng sát nào đó, chỉ cần hơi nghi ngờ một chút chắc chắn sẽ động thủ giết tôi luôn.”

Giang Thủy Hàn vẫn luôn im lặng đứng một bên, ánh mắt vốn thờ ơ thoáng hiện chút phức tạp: “Cô ở khu Bạch Cốt không được lòng người, lúc đó hoàn cảnh khắc nghiệt không ai thấy cô có lỗi gì, nhưng đến khi vào thành Cực Lạc, những người đó…”

Đã từng tận mắt nhìn thấy vài người luân hồi đến từ khu Bạch Cốt nhục mạ, tấn công, uy hiếp Yulia, vậy nên Giang Thủy Hàn có chút thông cảm cho cô.

Yulia khẽ thở dài, vẻ mặt thản nhiên: “Cũng đành chịu, thẻ luân hồi của tôi có năng lực “mê hoặc”, hơn nữa vốn bản thân tôi cũng không tồi, chỉ có thể dùng thân thể đổi lấy ích lợi. Nhưng có vài người, tôi đã giao cả thân thể lẫn tình cảm ra rồi, ấy vậy mà sau khi chấm dứt người ta lại chỉ nhớ mỗi cơ thể tôi.”

Nhìn đáy mắt ưu sầu của Yulia, hẳn là cô đã uổng phí tình cảm sai đối tượng, cũng bởi thế mới rơi xuống tầng lớp bần cùng trong thành Cực Lạc như bây giờ.

Đau khổ trong đôi mắt kia chỉ như cơn gió thoảng qua, cô ta thoáng chốc đã lên tinh thần trở lại, hòa nhã cất lời: “Đội các anh có thể thu nhận tôi không? Trước đây tôi đã từng kích hoạt dị năng và huyết thống rồi, sức chiến đấu cũng đầy trăm điểm, dị năng của tôi là “cải trang”, huyết thống “mị ma”*. Tôi sẽ không cản trở đâu.”

(*Mị là mê hoặc, ma là yêu ma.)

Thấy Yulia chủ động xin nhập đội, Lâm Việt có chút chần chừ.

Thẻ “mê hoặc”, huyết thống “mị ma”… Nghe thôi đã biết không phải năng lực đứng đắn gì. Nói thật, Lâm Việt cũng không muốn giữ một nhân vật nguy hiểm như vậy bên cạnh.

Nhưng…

Nhớ tới khi vừa tới thành Cực Lạc, người đầu tiên mình liên lạc chính là Yulia, Lâm Việt bỗng thấy có chút dao động.

Khi gặp nguy nan anh nhờ Yulia giúp đỡ, mà cô cũng đã trả lời, tuy lúc đó vì không đủ khả năng nên không thể giúp họ, nhưng chí ít cô không làm bộ không quen biết anh. Nếu như đổi lại khi Yulia gặp nguy khốn anh lại không giúp, vậy anh cũng quá cạn nghĩa rồi.

Lâm Việt suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi Yulia: “Mấy năng lực của cô đặt trong đoàn đội nào cũng rất nguy hiểm. Đừng trách tôi đa nghi, cô có thể thử dùng năng lực “mê hoặc”, cho tôi xem xem thế nào được không?”

Yulia thoáng ngại ngùng cười: “Kỳ thực… lúc gặp mặt lần đầu ở khu Bạch Cốt tôi đã dùng năng lực “mê hoặc” rồi đấy. Lúc đó anh với Phong Mặc có phải thấy tôi cực kỳ đẹp, đẹp đến như nằm mơ không?”

Lâm Việt đưa mắt hỏi Phong Mặc, hắn liền cười gật đầu: “Lần đó đúng là cảm thấy cô ta đẹp quá mức tưởng tượng.”

Lâm Việt cũng gật đầu. Anh còn nhớ khoảnh khắc ánh mắt lần đầu tiên chạm tới khuôn mặt kia, cô ta đẹp như một yêu tinh vậy.

“Kỳ thực “mê hoặc” chính là năng lực như thế, sau khi sử dụng thì…” Yulia vừa nói vừa kích hoạt thẻ luân hồi của mình “Trở nên xinh đẹp thôi!”

Tấm thẻ vừa hoạt động, mọi người ở đây tức thì đều nhận ra cô ta hoàn toàn thay đổi.

Đường nét ngũ quan vẫn y như cũ, vẫn là gương mặt không điểm trang, thế nhưng chẳng biết tại sao, so với vẻ mộc mạc mới rồi, cô ta bây giờ bỗng khiến người ta có ảo giác như đang tỏa sáng tứ phương, xinh đẹp tuyệt trần.

Phong Mặc đứng một bên mỉm cười lên tiếng: “Lúc ở thành Cực Lạc tôi đã xem qua phần lớn tài liệu về dị năng và huyết thống. Dị năng “cải trang” sẽ thay đổi khuôn mặt vóc người, nhưng giọng nói, khí chất, mùi hương không thể thay đổi. Huyết thống “mị ma” thì có hai năng lực, một nhược điểm, năng lực là “nói dối không thể bị phát hiện” và “khiến một người khác phái yêu mình trong thời gian ngắn”, nhược điểm là sợ dị năng loại ánh sáng.”

Nghe lời giải thích của Phong Mặc, Lâm Việt khẽ thở phào. Dị năng và huyết thống của Yulia vô cùng hữu dụng, rất thích hợp để tấn công mà không khiến người khác đề phòng, Lâm Việt quả thực không muốn từ chối cô. Tuy có phần mạo hiểm… nhưng năng lực của cô không thể trực tiếp giết người, chỉ cần bọn họ chú ý đề phòng sẽ không lo trúng chiêu.

Chung Linh có vẻ rất tin tưởng cô ta, một mực trông chờ nhìn Lâm Việt, mong anh đồng ý. Giang Thủy Hàn cũng nhẹ gật đầu, Phong Mặc và Lâm Dương Dương tỏ ra hoàn toàn không ngại.

Lâm Việt đăm chiêu vài giây, cuối cùng liếc mắt nhìn Lâm Dương Dương, hạ quyết định.

Anh đưa tay ra với Yulia: “Hoan nghênh cô nhập đội.”

Yulia điềm đạm bắt tay anh: “Cám ơn mọi người.”

Mấu chốt cuối cùng khiến Lâm Việt đi đến quyết định này chính là vì huyết thống và dị năng của Lâm Dương Dương có thể khắc chế năng lực của Yulia, dù cho có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô chắc chắn vẫn đủ sức ổn định tình hình.

Hơn nữa, Lâm Việt cũng tin vào phán đoán của mình.

Nếu như anh không có mắt nhìn người, vậy chẳng lẽ sau này ở Thế giới luân hồi phải gặp ai cũng giết sao?

Không thể, gây thù kết địch quá nhiều sẽ nửa bước khó đi. Nếu sớm muộn cũng phải tìm một vài người hợp tác đáng tin cậy, Yulia chính là đối tượng thí nghiệm tốt nhất.

Bọn họ ở đây vừa xác định quan hệ bước đầu, bên ngoài một tràng còi xe cảnh sát không hề báo trước bất ngờ hú lên.

Không đúng, đây không phải còi xe tuần tra… Là âm thanh báo động phòng không!

Sáu người đều đứng yên tại chỗ, cảnh giác nhìn nhau.

Nhất định đã xảy ra loạn lạc trên quy mô lớn, như vậy mới khiến bộ phận phòng không cũng phải phát tín hiệu cảnh báo kia.

Lâm Việt vội vàng bật TV trong nhà, may mà tín hiệu truyền thông vẫn tốt.

Tất cả các kênh truyền hình đều đang đồng loạt phát một tin tức khẩn cấp. Phát thanh viên nói tiếng Anh rất nhanh, họ không tài nào nghe được thông tin cụ thể, chỉ có thể dựa vào đoạn phim tài liệu phát kèm và một số từ đơn để đoán ra đại ý – phần lớn thú cưng trong thành phố đều đột ngột biến mất.

Đúng vậy, đột ngột biến mất.

Từng chiếc lồng nhốt chim mở rộng ô cửa nhỏ, bên trong trống rỗng. Xích sắt buộc trong sân không biết bị ai tháo ra, những chú chó không hề lưu luyến bỏ nhà ra đi. Mèo bị khóa trong nhà cũng mở được cửa phòng, hiên ngang trốn mất.

Đáng thương nhất là đám cá cảnh. Chúng tựa hồ muốn chạy trốn mà không cách nào đào thoát, rất nhiều con lựa chọn dốc hết sức lực nhảy ra khỏi bể cá, tự kết liễu mình, số cá còn sống cũng bắt đầu tuyệt thực, mở to đôi mắt lồi to như trái bóng, lạnh băng trừng trừng nhìn chủ nhân.

Chúng chạy trốn, thành phố trước kia đông đúc náo nhiệt tuyệt không còn âm thanh bất kỳ động vật nào, ngay cả lũ chim hoang dã vốn bay đầy trời cũng hoàn toàn mất tích.

Thành phố mất đi động vật trở nên thật yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Lâm Việt và các đồng đội hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều chìm trong suy tư trầm mặc.

Chúng rốt cuộc đang trốn ở nơi nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.