Trò Chơi Tận Thế

Quyển 3 - Chương 46: Áo trắng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kt quả hình ảnh cho

Giữa lúc hỗn loạn, âm thanh động cơ ô tô gầm rú vang lên, Yulia đã trở về.

Xe dừng lại, Yulia lập tức vội vàng nhảy xuống giúp mọi người vận chuyển thi thể, vừa luôn tay luôn chân vừa thuật lại tình hình ở nhà máy cho Phong Mặc: “Phong Mặc, thức ăn trong xưởng kia đêm qua bị cướp sạch rồi, hiện giờ trong đó chẳng có ai, mọi chuyện đều thuận lợi. Hiện tại có một vấn đề là máy móc một khi bật lên sẽ tự động chạy, tôi không làm sao dừng nó lại được, giờ thi thể vẫn còn trong máy nghiền, nhưng mười mấy phút nữa khả năng là sẽ theo dây chuyền làm thành lạp xưởng hết.”

Cô ta vừa dứt lời, Giang Thủy Hàn đang kéo mấy cái xác bất giác ngẩn ra, đôi mắt lờ đờ thoáng mở to. Chung Linh bên cạnh cũng không giấu được hoảng hốt, ánh nhìn có chút ghê sợ lia từ Yulia sang thi thể dưới chân, dạ dày quặn lên khiến cô thiếu chút nôn mửa.

Vì hoàn thành nhiệm vụ nên họ mới phải nghiền nát những thi thể này, không còn cách nào khác, cô nhịn được. Thế nhưng làm thành lạp xưởng? Chuyện đó đã vượt quá giới hạn chịu đựng của một người bình thường rồi!

Nụ cười trên môi Phong Mặc vẫn không hề phai nhạt, hắn bình tĩnh nói: “Vậy cũng tốt, càng dễ xử lý. Cô bỏ đó đi, để Chung Linh với Giang Thủy Hàn di chuyển mấy cái xác, cô đi bắt chó cùng tôi.”

Lúc này trên đường vẫn còn ba bốn chục con chó mèo chưa chịu rút lui, Lâm Việt đang giằng co với chúng, hai bên thăm dò lẫn nhau, gấu trúc đã kiệt sức không thể giết chết lũ động vật kia, chó mèo thông thường cũng không cách nào làm gấu trúc sứt mẻ.

Phong Mặc đi tới bên cạnh Lâm Việt, nhịn không được vươn tay xoa xoa cái đầu lông xù. Lông gấu trúc không mềm như hắn tưởng tượng, ngược lại còn có chút thô ráp, sợi lông cứng cáp đâm vào lòng bàn tay.

Cảm nhận được cái tay sờ soạng trên đầu, Lâm Việt có chút khó chịu lắc qua lắc lại, gạt tay Phong Mặc xuống, tức giận nhìn hắn.

Phong Mặc nhẹ mỉm cười: “Mệt không? Anh đi nghỉ ngơi một lát đi, còn lại để tôi.”

Lâm Việt im lặng đi về phía Lâm Dương Dương, dùng mũi củng củng cánh tay em gái. Lâm Dương Dương hiểu ý, vội dùng năng lực chữa trị chữa lành vết thương cho anh.

Sau khi thương tích trên người lành lặn, Lâm Việt chạy vào một cửa hiệu bên đường, nhanh chóng biến về hình người, thay một bộ quần áo sạch. Xong đâu đấy anh liền bước ra, chẳng ngờ vừa trở lại con đường, trước mặt anh lại là một cảnh tượng không sao tưởng nổi…

Phong Mặc và Lâm Dương Dương mỗi người kẹp hai con chó, vừa đè chặt ngăn chúng giãy giụa vừa dùng băng dính không biết lấy từ đâu dán chặt miệng chúng lại.

Bọn họ làm việc vô cùng nhanh nhẹn, thậm chí không để lọt một tiếng chó sủa nào.

Cách đó một quãng, Chung Linh và Giang Thủy Hàn đang tiếp tục xử lý hơn mười thi thể cuối cùng, Yulia đã lên đường vận chuyển chuyến thứ hai.

Sau khi bịt miệng toàn bộ đám chó, Phong Mặc và Lâm Dương Dương liền trói chân chúng lại. Bốn con chó chẳng mấy chốc đã bị buộc chặt như chiếc bánh chưng, nằm yên không nhúc nhích cạnh sáu con chó nhỏ cũng bị trói gô khác.

Vừa nhìn thấy cảnh này, Lâm Việt có chút hoang mang, nhưng anh rất nhanh đã hiểu ra mục đích của họ.

Lâm Việt nhíu mày tiến tới: “Các cậu định cho bọn chó này ăn lạp xưởng? Định để chúng biến dị rồi giết lấy đá dị năng?”

Mặc dù anh không cảm thấy tội lỗi đối với những xác chết kia, nhưng phá hủy thi thể là một chuyện, chủ động đem xác người đút cho động vật ăn, cố ý khiến chúng biến dị lại là chuyện khác.

Tuy bản chất chẳng mấy khác nhau… Chỉ là anh biết trong lòng mình thật ra sẽ vẫn ôm chút áy náy, bởi đó hoàn toàn không phải là một chuyện, dù sao thi thể có bị nghiền nát thành muôn mảnh cũng vẫn được gọi là hài cốt của con người, nhưng nếu bị dùng làm thức ăn, thứ đó sẽ không còn là “người” nữa.

Phong Mặc liếc mắt liền hiểu gút mắc của Lâm Việt, mỉm cười ném con chó trong tay xuống: “Chúng tôi vốn định dùng thỏ của Chung Linh, nhưng cô bé nói thỏ này là do thẻ luân hồi tạo ra, không tính là động vật, hơn nữa cũng chỉ mười phút sau sẽ biến mất, chắc chắn không kịp biến dị.”

Lại nhìn qua đám chó trên mặt đất, hắn hỏi anh: “Anh lo nghĩ đến những người chết kia hay bọn chó này? Kỳ thực tôi thấy bọn chó có vẻ tội nghiệp hơn nhiều.”

Câu hỏi của Phong Mặc khiến Lâm Việt sửng sốt.

Lúc này anh mới nhớ đến một sự thực đáng sợ – đám chó trước mắt cũng có trí tuệ giống như con người. Chúng không còn là những con thú cưng ngốc nghếch đáng yêu nữa, chúng biết suy nghĩ, biết sợ hãi, cũng sẽ thể hiện tất cả khát khao được sống, có ý thức không khác gì con người.

Tại sao chúng lại dễ dàng bị con chó biến dị vừa rồi giật dây? Chẳng phải chính vì chúng mong muốn có được sức mạnh sao? Bởi vậy mà chúng liều chết xông lên, biết rõ bọn họ không giống người thường, biết mình không phải đối thủ của họ, thế nhưng chúng vẫn dám lao tới cướp một miếng ăn. Chúng muốn trở nên mạnh mẽ, móng vuốt răng nhỏ chắc chắn không thể đối kháng với vũ khí của con người, đường thoát duy nhất của chúng là tiến hóa!

Ăn thịt người có thể biến dị, nếu những NPC con người nơi đây biết điều này, có lẽ bọn họ cũng sẽ lựa chọn con đường đó!

Nghĩ như vậy, chúng quả thực cũng rất đáng thương. Mười con chó đang bị trói dưới đất này hẳn đều đang vô cùng sợ hãi, bởi tiếp theo dù có biến dị được hay không, thứ chờ đợi chúng vẫn chỉ là cái chết.

Mà nhìn từ phía Lâm Việt và các đồng đội, bọn chúng đích xác cần phải chết. Nếu đã làm tới tận bước này, họ đương nhiên không thể nào tha cho những con vật lòng đầy thù hận lại biết trả thù như vậy.

Hơn nữa… Anh cũng không có tư cách ngăn cản người khác.

Phong Mặc, Giang Thủy Hàn, Chung Linh cần cấp tốc nâng cao sức mạnh của bản thân. Tuy dùng xác người đào ra dị năng từ động vật là việc không đạo đức lại ác độc, nhưng những người đó cũng không phải do họ giết, vẫn chưa đến mức tội ác tày trời. Mà nếu họ không nhanh chóng củng cố thực lực, người phải chết thảm sẽ là họ, Thế giới luân hồi chính là một nơi tàn khốc như thế.

Nhìn từ góc độ nào đó, Phong Mặc, Chung Linh, Giang Thủy Hàn có lẽ còn đồng cảm với bọn chó mèo một mực đuổi theo sức mạnh này hơn.

Mỗi tầng suy nghĩ khiến Lâm Việt càng thêm bất đắc dĩ. Dù là vì hoàn cảnh hiện tại hay vì quy luật của Thế giới luân hồi, anh đều không còn cách nào khác.

Phong Mặc mỉm cười nhìn anh, Giang Thủy Hàn cũng nghiêm túc nhìn anh, chỉ có Chung Linh còn mang chút mâu thuẫn không yên.

Xem ra cô gái nhỏ là người duy nhất vẫn chưa bước qua được lằn ranh vô hình trong lòng, vẻ mặt rõ ràng đang chờ đợi ý kiến của đội trưởng.

Nếu như Lâm Việt cũng ủng hộ cách này, cô sẽ không còn cố kỵ gì nữa.

Cảm nhận được sự bất an của cô, Lâm Việt rốt cuộc lấy lại bình tĩnh, lãnh đạm nói: “Chuyện của mọi người tôi không xen vào, tuy không thể đồng ý nhưng tôi hiểu mọi người, tôi sẽ không ngăn cản, bởi nếu hiện tại sức chiến đấu của tôi chỉ có 30 điểm, có lẽ tôi cũng phải làm như vậy.”

Phong Mặc mỉm cười, Chung Linh cũng nháy mắt buông lỏng không ít.

Lâm Việt kỳ thực không hề bình tĩnh như những gì anh biểu hiện. Trong lúc Phong Mặc, Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn sắp xếp thi thể và đám chó chuẩn bị đưa đi, anh chỉ lặng yên đứng một bên nhả khói, cố gắng bình ổn tâm tình hỗn loạn của mình.

Phân nửa thời gian đó, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm ban công tầng ba của ngôi nhà trong hẻm.

Anh thấy rất nhiều NPC đang theo dõi họ qua khe cửa sổ, người phụ nữ đã cầm bình hoa ném anh lúc trước cũng vậy. Cô ta đứng sau ban công ngó anh, nét mặt phức tạp khiến anh cũng không thể nói rõ cô ta đang cảm kích hay đang sợ hãi mình.

Người phụ nữ nhìn anh, anh cũng nhìn lại, hai người cứ vậy mắt đối mắt một hồi.

Ngay khi Lâm Việt bắt đầu nảy sinh cảnh giác, người kia bỗng thu hết can đảm nhỏ nhẹ đánh tiếng: “Chào anh! Tôi có thể xuống đó nói vài câu với anh không? Xin anh đừng tấn công tôi!”

Lâm Việt nheo mắt liếc cô ta, gật đầu.

Vài phút sau, người phụ nữ ló ra từ trong con ngõ nhỏ, cẩn thận từng li bước tới.

Để đảm bảo an toàn, khi cô ta đi tới đầu hẻm, Lâm Việt liền ra hiệu dừng lại, dùng tiếng Anh ra lệnh: “Đứng yên đó, cho tôi xem mu bàn tay trái của cô.”

Người phụ nữ thoáng sửng sốt, nghe lời dừng lại, giơ hai bàn tay lên cho anh thấy.

Xác nhận cô ta không có hình xăm của người luân hồi, Lâm Việt lúc này mới có thể yên tâm, nói: “Có lời gì? Nói đi.”

Tuy nét mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên, thế nhưng anh đã âm thầm vào tư thế sẵn sàng phản kích, cảnh giác cao độ mà quan sát tất cả xung quanh.

Có điều người phụ nữ kia dường như thật sự không có ác ý. Cô ta lúng túng làm một tư thế xin lỗi theo kiểu cách tương đối phương Đông, chắp hai tay khom mình với anh: “Xin lỗi! Xin lỗi! Vừa rồi tôi ném chậu hoa chính là để nhắc các anh đừng ở lại đây, nhưng mà tôi sợ đám động vật đó trả thù nên không dám nói thẳng… Giờ chúng đi rồi tôi mới dám ra đây, thực sự xin lỗi.”

Nét mặt Lâm Việt giãn ra đôi phần, gật đầu: “Không có gì, tôi hiểu.”

Người phụ nữ kia rất tâm lý, cố gắng nói thật chậm, dùng những từ đơn dễ hiểu nhất giải thích với anh: “Thật ra hôm qua ở trên đường này có rất nhiều người lạ mặt đến, bọn họ đều có năng lực đặc biệt, mới tới đã giết không biết bao nhiêu người khiến chúng tôi rất sợ, nhưng rồi không hiểu sao họ bỗng dừng tay, không tấn công chúng tôi nữa mà chỉ chọn vài căn nhà mặt đường vào ở. Sau đó đám động vật bắt đầu biến dị, những người kia bị chúng giết mất quá nửa, một số người khác thì chạy trốn mất.”

Lâm Việt đã hiểu, chẳng trách con đường này không thấy bóng người luân hồi, yên lặng đến kỳ quái.

Tuy vậy, vẫn còn một vài điểm đáng ngờ.

Anh hỏi người phụ nữ: “Con chó u linh kia là thế nào?”

Người đối diện sợ hãi đưa tay lên môi suỵt một tiếng, sau đó rút một tờ giấy từ túi áo nhét vào hốc tường bên cạnh, hoảng hốt bỏ đi.

Lâm Việt có chút chần chừ, người phụ nữ này liệu có thể tin tưởng hay không?

Đăm chiêu suy nghĩ phút chốc, anh vẫn quyết định mạo hiểm đi tới lấy tờ giấy kia. Trước khi bước lên anh đã cẩn thận quan sát cả con phố một lần, nguy cơ bị phục kích ở nơi này rất thấp.

May mắn trực giác của anh không sai, không có kẻ thù đang mai phục.

Lâm Việt moi tờ giấy từ trong hốc tường ra, chỉ thấy trên đó là mấy hàng chữ đẹp đẽ ngay ngắn.

[Con chó kia hợp tác với một người phụ nữ, cô ta cũng giống các anh, có năng lực đặc biệt, vải trắng đắp xác cũng là trò của cô ta. Tôi không biết cô ta ở đâu, có thể là đang âm thầm theo dõi các anh, cũng có thể đã bỏ đi giết nhiều người khác rồi.]

Lâm Việt ngẩng đầu nhìn khung cửa trên tầng ba. Anh muốn nói một câu cảm ơn với người phụ nữ, nhưng đợi vài phút cũng không thấy cô ta xuất hiện.

Lúc này Yulia đã quay về, chuyến xe cuối cùng có thể mang tất cả xác chết còn lại và đám chó đi, họ chỉ cần cố gắng chen chúc một chút. Lâm Việt liền theo những người khác vào xe, cùng nhau tới nhà máy lạp xưởng.



Chiếc xe jeep vừa khuất dạng, một người đàn ông mặc đồ trắng lững thững từ trong hẻm nhỏ trước đó bước ra. Bộ quần áo của hắn ta rất kỳ lạ, thoạt trông có phần giống đồng phục đầu bếp cao cấp, thế nhưng thân áo rộng rãi thoải mái lại giống như áo măng tô khoác ngoài.

Giữa khung cảnh dơ bẫn hỗn loạn xung quanh, bộ quần áo đó từ đầu tới chân không dính một hạt bụi.

Người đàn ông kia là một người da trắng, mặt mũi sáng sủa lịch lãm, chỉ riêng đôi mắt lại tỏa ra sự điên cuồng vặn vẹo, ánh nhìn tà ác có thể khiến người ta hoảng sợ đến quên mất bề ngoài tuấn tú, cảm thấy hắn ta vô cùng xấu xí điên rồ. Con chó biến dị với thân thể u linh bám theo sau hắn ta, cái đuôi xù vung vẩy không ngừng, thoạt trông thật vui tươi hoạt bát.

Người đàn ông vươn bàn tay trái mang hình xăm đen của người luân hồi nắm chặt cánh tay một người phụ nữ, chính là người vừa chạy tới báo tin cho Lâm Việt.

Người phụ nữ mặt mũi lấm lem nước mắt, khóc nấc xin tha: “Tôi van ông! Tôi thật sự chưa nói cho họ biết chuyện ông đã làm với hàng xóm của tôi, xin ông đừng mà! Tôi chỉ nói có một người hợp tác với con chó kia thôi, hơn nữa cố ý bảo người đó là nữ, bọn họ chắc chắn sẽ không nghĩ tới ông! Đừng…”

Nhìn người phụ nữ khóc lóc thê thảm, trong mắt người luân hồi kia không gợn chút cảm xúc, phẳng lặng tựa một mặt ao tù. Hắn ta dường như không nghe thấy lời người bên cạnh, chỉ lẩm bẩm một mình, vô thức liếm môi: “Cô gái lái xe vừa rồi thật xinh đẹp, đôi môi đỏ như anh đào, ăn sống hẳn rất ngon miệng. Đàn bà đẹp như thế, chỗ đó chắc chắn rất mê hồn…”

Hắn ta tự nói với mình, nét mặt dần dần trở nên mê mẩn say sưa, hơi thở cũng dồn dập hẳn lên, thở dốc từng hồi gấp gáp.

Thật quái dị, như thể hắn chỉ cần dùng suy nghĩ đã khiến toàn thân nảy sinh phản ứng đồi bại.

Người phụ nữ trong tay hắn ta đã nghe toàn bộ những lời biến thái này, nhưng cô ta cũng không tỏ ra kinh ngạc, chỉ thầm cảm thấy may mà mình dung mạo tầm thường, ngay khi gã kia vừa để lộ thân phận đã tỏ rõ thái độ không hứng thú, bởi vậy cô ta mới còn sống tới giờ.

Trên con phố này, cô ta vốn có tiếng là người gần gũi dễ mến, hầu như tất cả mọi người đều có quan hệ tốt với cô ta. Đêm hôm trước, có người đàn ông nấu một nồi canh thịt người rất lớn đưa tới, nhờ cô ta mang chia cho mọi người ăn đỡ đói. Người phụ nữ không biết sự thật dễ dàng bị lừa, mà những người dân xung quanh đã bị lũ chuột trộm sạch thức ăn, thêm nữa họ đều tin tưởng cô ta, bởi vậy rất nhiều người đều vô tư ăn món canh đó vào bụng.

Người đàn ông này làm vậy chỉ vì muốn biết một điều – động vật ăn thịt người sẽ biến dị, còn loài người liệu có biến dị hay không?

Kết quả là, không thể.

Không chỉ không thể biến dị, những người bình thường này sau khi ăn thịt đồng loại đều trở nên đần độn hơn hẳn, năng lực phản ứng giảm xuống, cảm xúc phai nhạt, chậm chạp uể oải, thậm chí không còn biết đói nữa. Cũng bởi vậy, suốt thời gian nhóm Lâm Việt ở bên ngoài đánh giết ầm ĩ, cư dân sống bên đường vẫn chỉ núp sau cửa sổ bàng quan đứng nhìn.

Bọn họ đã sớm mất đi cái gọi là “tình cảm”, đã tê liệt cả rồi.

Hết thảy đều là “tác phẩm” của người luân hồi kia. Đầu tiên hắn ta bồi dưỡng một lứa “vật thí nghiệm” thất bại, rồi lại lợi dụng bọn họ đi dụ dỗ thêm nhiều người khác, kết quả chỉ mới một buổi tối, cả con đường đã chìm sâu trong vũng lầy của hắn ta. Sau đó hắn ta “dọn dẹp” sạch sẽ những người không chịu ăn canh, biến khu phố này thành một cái bẫy lớn dụ người luân hồi và thú biến dị rơi vào, một kích kết liễu họ.

Vẻn vẹn một đêm, người luân hồi này đã thu thập được từ các nạn nhân của mình hàng trăm tấm thẻ luân hồi cấp một, bốn mươi tấm thẻ cấp hai, sáu tấm thẻ cấp ba, đá dị năng cũng có sáu miếng.

Với sức mạnh hiện tại và lợi thế vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối, hắn ta lẽ ra đã có thể ung dung tiêu diệt cả sáu người đội Lâm Việt, chỉ là vừa đúng lúc đó lại phát hiện có một đội ngũ khác đến gần địa bàn của mình, hắn ta đi kiểm tra một vòng quay lại thì đã muộn, chỉ kịp chứng kiến bọn họ nghênh ngang rời đi.

Điều này khiến người đàn ông áo trắng vô cùng khó chịu. Mặc cho người phụ nữ giãy giụa cầu xin, hắn ta vẫn không tỏ ra chút dao động nào, vẻ mặt âm u nhìn cô ta, hỏi: “Tại sao không xin họ đưa cô đi?”

Người phụ nữ kia vốn chỉ có khuôn mặt tầm thường, thậm chí xấu xí, thế nhưng đôi mắt cô ta lúc này bỗng nhiên sáng lên một vẻ kiên cường rực rỡ: “Mọi người ở đây vì tôi mới thành ra như bây giờ, tôi muốn chuộc tội, tôi là kẻ có tội, không có tư cách bỏ trốn.”

Người đàn ông không hề nghi ngờ lý tưởng này của cô ta, bởi đêm qua sau khi biết chính mình tiếp tay cho kẻ ác, cô ta đã khóc đến thiếu chút ngất xỉu.

Chỉ là ánh sáng trong mắt cô ta chói lọi như thế, đối lập mạnh mẽ như thế, nó khiến hắn ta xuyên qua đó mà cảm nhận được một điều – dường như cô ta đang im lặng nguyền rủa hắn ta…

[Mày là tên ác quỷ, tao không giống mày, cả đời này mày cũng không thể hiểu được.]

Hắn ta bị chính tưởng tượng của mình chọc giận.

Con đàn bà này kỳ thực chẳng có tác dụng gì, giữ lại vốn chỉ vì muốn nhìn bộ dạng đau khổ hối hận của cô ta thôi, nhưng bây giờ, cô ta lại dám chọc đến hắn.

Người đàn ông vẫn đeo gương mặt âm u lạnh nhạt, đôi mắt tràn ngập điên cuồng, một tay đè NPC kia lên tường, liên tục giáng từng đấm tàn bạo, mãi cho tới khi cái đầu người trong tay bị đánh thành thịt nát mới thôi.

Mà lúc này, người phụ nữ đã sớm tắt thở.

Máu ào ào tràn ra từ xác chết không dính một giọt trên quần áo người đàn ông, tất cả đều tự động bay tới lòng bàn tay hắn ta. Giữa hai lòng bàn tay thủng ra hai cái miệng há hốc, chúng tham lam nuốt từng ngụm máu tươi không biết mệt mỏi.

Tiếc rằng dị năng của hắn ta chỉ hấp thụ được máu đã chảy ra ngoài, không thể cướp đoạt chất dịch còn đang nằm trong huyết mạch của người sống hay xác chết. Cũng chính vì vậy, hắn phải không ngừng giết người, cướp lấy máu tràn ra dưới tay, nâng cấp thứ dị năng mình sở hữu.

Năng lượng trong máu của NPC quá thấp, vẫn cần máu của người có dị năng như hắn thì hơn.

Người đàn ông phủi qua chiếc áo trắng không vương hạt bụi, xoay mình bỏ đi tìm kiếm con mồi mới.

Con chó trắng biến dị nhanh chân kéo thi thể người phụ nữ vừa chết tới giữa đường, dùng tấm vải trắng đã được người luân hồi kia “xử lý” đậy lên, sau đó tung tăng đuổi theo hắn ta phụ trách nhặt xác.

Con đường la liệt xác người kỳ thực đã được tạo ra như vậy.



Khi tất cả thi thể đều đã hủy xong, nhiệm vụ của đội Lâm Việt hoàn thành, ai nấy đều hồi hộp chờ mong phần thưởng của Thế giới luân hồi.

Đáng tiếc vận may của họ không tốt lắm, Lâm Việt và Phong Mặc nhận được hai viên thuốc tiến hóa, Lâm Dương Dương, Giang Thủy Hàn, Chung Linh chỉ nhận được một viên.

Năm người cân nhắc một chút, nhất trí rằng nếu phân số thuốc này cho mỗi người một phần sẽ không có bao nhiêu hiệu quả, bởi vậy họ quyết định cho Phong Mặc dùng hết, để hắn nâng cấp năng lực, như vậy có thể bảo vệ đồng đội tốt hơn.

Chung Linh và Giang Thủy Hàn đều không phải kiểu người thích tranh giành, bản thân mạnh mẽ hay dựa vào người mạnh mẽ cũng được, họ không để bụng. Trái lại hai người họ còn hiểu, Lâm Việt rõ ràng có thể dẫn theo Lâm Dương Dương gia nhập một đội ngũ có sức chiến đấu cao nhất, có dị năng đầy đủ, dễ dàng lăn lộn giữa nơi tàn khốc này hơn nhiều, thế nhưng anh vẫn lựa chọn tập hợp thành đội với bọn họ. Anh tin họ, họ nhất định sẽ báo đáp anh, giành được “chiến lợi phẩm” cũng sẽ ưu tiên nghĩ tới người hữu ích đối với anh nhất – Phong Mặc.

Dù sao họ đều biết thân phận của Phong Mặc, hắn chắc chắn sẽ không hại Lâm Việt.

Mọi người đều là người trưởng thành, họ có phán đoán riêng, chẳng có ai lại vô duyên vô cớ mà tin tưởng người khác.

Chuyện hủy thi thể coi như thuận lợi, chỉ là phần việc tiếp theo có chút “không phù hợp với Lâm Việt”, Phong Mặc liền đề nghị anh ra ngoài canh chừng.

Lâm Việt hiểu ý, im lặng nghe theo.

Lâm Dương Dương và Yulia phụ trách bảo vệ ba đồng đội “yếu” hơn, Phong Mặc, Chung Linh và Giang Thủy Hàn bắt tay thực hiện kế hoạch. Trong suốt thời gian đó, Lâm Việt chậm rãi dạo một vòng trong nhà máy, có đôi lần từ phía xa vang lên tiếng chó tru thảm thiết, tiếng dã thú gầm gừ, thế nhưng những âm thanh kia đều biến mất rất nhanh.

Không gian hầu như hoàn toàn yên tĩnh.

Đi dạo hơn nửa giờ trong khu xưởng, anh rốt cuộc nhìn thấy Phong Mặc mỉm cười bước ra.

“Xong rồi?” – Anh hỏi.

Phong Mặc gật đầu: “Cũng không phải tất cả thú biến dị đều có đá dị năng, bốn con biến dị nhưng chỉ có một con có đá dị năng thôi, ba con còn lại đều cho ra thuốc tiến hóa, vả lại đều chỉ được một viên. Thuốc tiến hóa tôi đã dùng cả rồi, giờ đang bàn xem viên đá dị năng duy nhất kia nên cho Giang Thủy Hàn hay Chung Linh. Chúng tôi nghĩ mãi vẫn không quyết định được, anh chốt đi vậy.”

Lâm Việt thoáng nhìn hình xăm trên mu bàn tay trái của mình, con phượng hoàng nằm chính giữa hoa văn màu đen tỏa sắc đỏ rực rỡ.

Anh thản nhiên nói: “Cho Giang Thủy Hàn, anh ta yếu nhất, cần có dị năng phòng thân.”

Thẻ luân hồi của Chung Linh ít nhiều vẫn có chút tác dụng, thế nhưng Giang Thủy Hàn thật sự là hai bàn tay trắng, chỉ có thể lực tốt hơn NPC thông thường một chút mà thôi.

Hai người còn đang nói chuyện, những người khác đã bước ra ngoài.

Phong Mặc cầm viên đá dị năng trong tay ném cho Giang Thủy Hàn: “Anh kích hoạt dị năng trước đi.”

Giang Thủy Hàn vốn còn muốn từ chối đôi câu với Chung Linh, hơn nữa hắn ta biết bản thân là người yếu nhất trong đội nên cũng ngại tranh giành, giờ lại nghe chính Lâm Việt đồng ý để mình dùng viên đá, tức thì hai mắt tỏa sáng, mỉm cười nhìn cô gái nhỏ: “Vậy tôi không khách sáo nữa.”

Chung Linh không phải kẻ ngốc, lý nào lại không nhận ra vẻ khao khát của hắn ta? Rõ ràng đã đỏ cả mắt rồi!

Cô gái cười ha hả khoát tay: “Từ đầu đã bảo để anh dùng rồi, còn khách sáo làm gì?”

Giang Thủy Hàn nắm chặt viên đá trong lòng bàn tay, viên đá cảm ứng được thân thể trống rỗng chưa có dị năng nào xâm chiếm, lập tức tự động lao vào.

Cảm giác mát lành theo bàn tay tràn khắp cơ thể, thế nhưng mới đi được một nửa, dòng chảy kia đột nhiên biến mất.

Thất bại.

Giang Thủy Hàn thở dài: “Thất bại… Mừng hụt rồi.”

Chung Linh vỗ vỗ vai hắn ta an ủi: “Xác suất thành công chỉ có 16%, thất bại là chuyện thường tình mà, đâu phải ai cũng may mắn được như Phong Mặc. Đừng nản chí, lần sau cướp được đá lại cho anh dùng, dùng đến lúc nào kích hoạt được mới thôi!”

Nghe lời cổ vũ thật lòng của cô, Giang Thủy Hàn nháy mắt thoải mái hơn nhiều, cảm động đáp: “Chung Linh, cô đúng là cô bé tốt! Nếu không phải cô còn là trẻ vị thành niên thì có lẽ tôi đã quyết tâm lấy thân báo đáp rồi!”

Chung Linh tuổi còn nhỏ tức thì đỏ bừng mặt: “… Anh lớn hơn tôi 20 tuổi đấy! Còn đòi lấy thân báo đáp, mơ ít thôi!”

Giang Thủy Hàn ngả ngớn tiếp tục trêu cô: “Làm gì đến tận 20 tuổi, tôi tính xem nào… có 16 tuổi thôi. Tuổi tác không thành vấn đề, vấn đề là em chưa 18, chỉ cần đợi hai năm nữa…”

Lâm Việt rốt cuộc không nhịn nổi, vung tay cho Giang Thủy Hàn một đập, ngắt lời: “Gấp đôi rồi, liệu mà ngậm miệng vào.”

Bị người nghiêm túc như Lâm Việt mắng, Giang Thủy Hàn cũng ngại đùa giỡn thêm, biết điều im như thóc.

Kỳ thực Chung Linh cũng không tức giận, chỉ là không quen với kiểu đùa vui này. Bầu không khí thoáng nhẹ nhõm đôi phần, thế nhưng sự thực tàn khốc vẫn lồ lộ trước mắt, họ phải nhanh chóng tìm ra một cách xử lý đống lạp xưởng trên dây chuyền sản xuất.

Chung Linh đã từng nghĩ tới cách dùng thẻ luân hồi của mình gọi ra một bầy gián tới ăn chúng, nhưng muốn ăn hết cần có số gián khổng lồ, không biết phải dùng ao nhiêu tấm thẻ bổ sung năng lượng, căn bản không thể làm được, mà bọn họ cũng không thể vứt lại số thức ăn này ở đây, chắc chắn sẽ thành đại họa.

Cách tốt nhất lúc này quả thật chỉ có một: ép động vật ăn lạp xưởng, sau đó tiêu diệt luôn những con biến dị.

Chung Linh suy nghĩ một chút, đề nghị: “Em thấy chó có hơi tội nghiệp… Lần này chúng ta đổi sang chuột đi.”

Đề nghị này được tất cả nhất trí tán thành. Tuy lũ chó sau khi có trí tuệ đều trở nên âm hiểm đáng sợ, thế nhưng chúng vẫn mang bề ngoài đáng yêu khiến người không nỡ, mà con chuột lại hoàn toàn trái ngược.

Không thể không thừa nhận, có những khi xấu xí cũng là một tội lỗi.

Hơn nữa chuột chỉ là động vật kích thước nhỏ, sau khi biến dị hẳn cũng sẽ không nguy hiểm như chó mèo.

Chí ít trước khi tận mắt nhìn thấy lũ chuột biến dị, họ cho là vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.