*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Việt nhíu mày liếc nhìn em gái.
Lâm Dương Dương nhẹ gật đầu khiến anh lập tức hiểu ra, Oana trước mắt này chính là kẻ suýt giết chết Giang Thủy Hàn đêm đó!
Vì muốn giết Tống Kim Dân, Lâm Việt chỉ có thể tìm tới nương tựa liên minh người đi săn này, thế nhưng không ngờ trên đời lại có nhiều sự ngẫu nhiên đến thế, hóa ra Giang Thủy Hàn và thủ lĩnh liên minh ấy lại từng đụng độ.
Bầu không khí bỗng chốc căng thẳng, biểu cảm trên gương mặt cả bốn người Lâm Việt đều trở nên vô cùng nghiêm túc.
Trái lại Oana không hề lo lắng như vậy, thậm chí cũng không có chút áy náy ngại ngùng nào. Cô ta nheo mắt nhìn Giang Thủy Hàn một lát, sau đó dường như rốt cục đã nhận ra hắn ta là ai, cô ta chợt bật cười vui vẻ: “Ha ha ha, xin lỗi, tôi không giỏi phân biệt mặt người châu Á lắm, chỉ thấy ai cũng hao hao nhau. Anh vừa nói thế tôi mới nghĩ ra, anh chính là cái tên nhảy lầu tự sát kia nhỉ! Xin lỗi, lúc ấy tôi với bạn trai chỉ có hai người, không có đồng đội nào ở gần, sợ bị đồng đội anh đánh ngược lại nên đành đâm chết anh.”
Thái độ của Oana vô cùng tự nhiên, giọng nói không pha chút hối hận, cứ như thể đâm chết một người hay giết một con kiến cũng chẳng có gì khác nhau, chỉ là chuyện bình thường không đáng nhắc tới mà thôi.
Lâm Việt trầm mặc quan sát xung quanh.
Hiện tại họ đang ở địa bàn của đội ngũ Anna, cùng thương lượng với họ trong văn phòng công khai, trong phòng ngoài Oana còn có bảy người luân hồi của liên minh bọn họ. Sau khi nghe Oana và Giang Thủy Hàn nói chuyện, bảy người đó đã đồng loạt nhìn về phía Giang Thủy Hàn, ánh mắt dò xét đầy vẻ cảnh cáo.
Nếu như không có chuyện Oana từng đâm Giang Thủy Hàn một đao kia, Lâm Việt có lẽ sẽ quyết tâm muốn gia nhập vào phe bọn họ, dù có phải làm con tốt thí mạo hiểm tính mạng thì phần thắng vẫn cao hơn một mình xông pha rất nhiều. Dù sao hiện giờ đội bọn họ đã mất Phong Mặc, hơn nữa trước khi chết hắn còn gài bẫy Tống Kim Dân, mối thù lớn này Tống Kim Dân chắc chắn phải trả, đội của anh đang ở tình thế vô cùng nguy hiểm.
Mà bây giờ bên phía Oana kia cũng chẳng có mấy thiện ý, phiền phức rồi đây…
Ngay khi Lâm Việt còn đang băn khoăn, tiến thoái lưỡng nan, Giang Thủy Hàn bỗng vươn tay về phía Oana, hòa nhã nhìn cô ta: “Tuy tôi rất tức giận, thế nhưng tôi đã nghĩ kĩ, nếu đổi lại là mình thì tôi hẳn cũng sẽ hành động như cô. Cô cho tôi một tấm thẻ cấp hai và một viên đá dị năng coi như bù đắp về mặt tâm lý, sau đó chúng ta coi như chưa có chuyện gì.”
Điều kiện của Giang Thủy Hàn khiến Oana thoáng sửng sốt, nhưng chỉ một giây sau, cô ta lập tức cười lớn: “Chỉ cần một tấm thẻ cấp hai với một viên đá dị năng? Được chứ! Được chứ! Ha ha ha, đây chẳng phải chính là khoản tôi định vét của anh lúc đó sao? Anh chàng này thú vị thật đấy.”
Nói rồi Oana liền lấy ra một tấm thẻ cấp hai và một viên đá dị năng đưa cho Giang Thủy Hàn. Hắn ta nhận đồ cất vào túi mình, mỉm cười chìa tay ra với đối phương.
Hai người cứ vậy bắt tay giảng hòa.
Oana cho rằng mình đã hiểu ý đồ của Giang Thủy Hàn, hắn ta làm vậy hẳn là muốn cho cả hai một bậc thang – chỉ cần tỏ thái độ nhượng bộ, mỉm cười xóa tan thù oán, bọn họ có thể thuận lợi hợp tác. Cô ta cũng rất hài lòng với cách giải quyết này, dù sao sau vài câu trao đổi trước đó, cô ta đã biết về mối thù của Lâm Việt và Tống Kim Dân, đây chính là miếng mồi tốt giúp cô ta lợi dụng họ để đối phó với gã nhà giàu ấy.
Ba người Lâm Việt cũng cùng chung suy nghĩ với Oana, cảm thấy rằng Giang Thủy Hàn đang tạm nhân nhượng vì lợi ích chung. Dùng một tấm thẻ cấp hai và một viên đá dị năng để kết thúc một mối thù sinh tử… Nếu ở thế giới hòa bình, chuyện này chẳng khác nào sau khi Giang Thủy Hàn bị xe tông đến tàn phế, kẻ gây họa chỉ mang một giỏ trái cây tới thăm bệnh mà hắn ta đã đồng ý tha thứ rồi.
Không thấy hoang đường hay sao?
Nào phải chỉ là hoang đường, rõ ràng là vô lý!
Nhưng Giang Thủy Hàn đã vui vẻ làm hòa rồi. Hắn ta nhường nhịn như vậy, rất phong độ, rất thản nhiên, nhưng lại khiến Lâm Việt cảm thấy khó chịu vô cùng.
Oana và Lâm Việt nói thêm vài câu, cuối cùng xác định quan hệ hợp tác.
Oana gọi một người đàn ông tới, gã sở hữu thẻ luân hồi mang tên [Sách khế ước]. Chỉ cần viết thỏa thuận của đôi bên vào cuốn sách này rồi ký tên, khế ước sẽ bắt đầu có hiệu lực, được Thế giới luân hồi bảo đảm, nếu kẻ nào làm trái sẽ bị sét đánh.
Gã đàn ông kia biến thẻ luân hồi của mình thành một cuốn sách dày, cuốn sách tự động lật trang, soàn soạt lật tới một mặt giấy trắng. Tiếp đó, gã ta lại lấy ra một cây bút, đứng trước mặt Oana và Lâm Việt viết một bản “hợp đồng”.
Nội dung của bản hợp đồng này cơ bản chính là những điều kiện bảo đảm an toàn cho đội ngũ của Lâm Việt và Oana, tỷ như các thành viên của liên minh không thể tấn công hãm hại lẫn nhau, Oana cũng cam đoan không cố ý đẩy nhóm Lâm Việt vào đường chết. Hợp đồng được soạn rất tỉ mỉ cẩn thận, viết kín sáu trang giấy, sau khi Lâm Việt và ba đồng đội đọc đi đọc lại tất cả ba lần, xác nhận không có vấn đề gì, bọn họ cuối cùng yên tâm ký tên lên đó.
Oana cũng gọi tới ba người đồng đội khác, bốn người ký tên lên bản hợp đồng. Cuốn sách khế ước tỏa ánh sáng vàng lấp lánh, thỏa thuận thành công.
Khi gia nhập phe Tống Kim Dân trước đó, Lâm Việt được cho nghỉ ngơi một chút, nhưng Oana hiện tại lại không thong thả như vậy. Vừa nhận bốn người vào đội, cô ta liền lập tức ra lệnh cho họ: “Chúng tôi không nuôi người ngồi chơi xơi nước đâu, nhanh đứng lên đi làm việc đi! Các anh có thù với Tống Kim Dân, vậy các anh hãy làm mồi, ra ngoài đi một vòng xem có dụ được hắn ta ra không đi. Yên tâm, tôi sẽ đích thân dẫn một nhóm khác theo bảo vệ các anh, nếu gặp Tống Kim Dân, dù không đánh tay đôi được thì chúng ta vẫn có rất nhiều cách chạy trốn!”
Nói rồi cô ta lấy ra một tấm bản đồ, khoanh lên đó vài vòng tròn lớn.
Những vòng tròn đó là vị trí của Tống Kim Dân mà liên minh người luân hồi dùng dị năng phán đoán được, tổng cộng có sáu điểm, mặc dù không có cách nào xác định cụ thể, thế nhưng trong sáu điểm đó chắc chắn có một điểm là nơi ẩn nấp thật sự của hắn ta. Phía Oana đã lên kế hoạch sẽ rà soát lần lượt từng nơi, mà nhóm Lâm Việt tới vừa lúc họ chuẩn bị tới càn quét vị trí thứ nhất.
Bốn người Lâm Việt chỉ kịp sửa soạn một chút rồi theo Oana lên một chiếc xe bọc thép.
Chiếc xe này được cải tạo từ xe buýt cỡ nhỏ, có thể chứa tối đa hai mươi người, lớp kim loại dày bọc kín bên ngoài khiến nó chẳng khác nào một cỗ xe tăng. Chiếc xe thoạt trông giống như một khối sắt lớn, trên thân xe chỉ khoét hai hàng cửa sổ nhỏ cỡ nắm tay để quan sát tình hình, đồng thời cũng để người bên trong nổ súng tiêu diệt kẻ thù ngoài xe. Bên sườn xe được gắn thêm một tầng khung chống va chạm lởm chởm gai thép nhọn, nếu gặp thú biến dị cấp hai bình thường, chỉ một cú húc của xe cũng đã đủ đánh nó tàn phế. Trên trần xe còn đặt hai bệ súng máy, loại súng này đã được người luân hồi dùng dị năng nâng cấp, có thể tự động lên đạn và nhắm bắn những sinh vật không mang hình dạng con người, là vũ khí rất hiệu quả khi đối phó với thú biến dị từ cấp hai trở xuống.
Là một người thông thạo về ô tô, cũng có hiểu biết nhất định về máy móc, Giang Thủy Hàn vừa nhìn thấy cỗ xe kia liền tỏ ra vô cùng hứng thú, lập tức tò mò nghiên cứu xem nó đã được cải tạo thế nào.
Oana không giấu vẻ kiêu ngạo, tự hào khoe khoang về chiếc xe bọc thép với bọn họ: “Các anh có biết tại sao hiện giờ số thú biến dị ngày càng ít không? Phần lớn đều là bị chúng tôi giết chết đấy. Loại xe bọc thép như thế này chúng tôi còn có bốn chiếc nữa, mỗi chiếc đều được thiết kế chuyên để đối phó với những loại thú khác nhau, trong đó còn có một chiếc có thể bay. Chị gái tôi Anna nắm rõ tất cả nhược điểm của thú biến dị, thế nên xử lý chúng cũng rất dễ dàng. Khuya ngày hôm trước chúng tôi đã giết một mạch mấy nghìn con thú từ cấp hai trở xuống, thế nên đám đó giờ cũng thông minh hơn, không dám một mình lang thang nữa, ít nhất cũng kéo đoàn mười mấy con cùng đi, có điều chúng làm gì thì gặp phải chúng tôi vẫn chỉ có một con đường chết.”
Lâm Việt gật đầu: “Quả là lợi hại.”
Nhưng trong lòng anh biết, đối với những đội người luân hồi nhỏ lẻ, đây quả thật là một tin đáng buồn.
Liên minh của Anna đã mổ xẻ nhược điểm của thú biến dị, dựa vào đó chế tạo ra năm cỗ vũ khí bọc thép này, nhờ vậy họ có thể nhanh chóng tiêu diệt đa số đám quái vật cấp thấp còn chưa kịp trưởng thành, thế nhưng chính việc làm ấy lại gây áp lực rất lớn với những đội ngũ khác. Không thể săn được thú biến dị cấp thấp, những nhóm người luân hồi nhỏ lẻ sẽ không cách nào kiếm được chiến lợi phẩm, cứ tiếp tục như vậy, đừng nói đến việc chống lại Tống Kim Dân, bọn họ dù chỉ muốn giữ mạng cũng khó khăn bội phần!
Cách làm việc đó của Anna khiến Lâm Việt khó mà đồng tình được.
Giang Thủy Hàn ngắm nghía một lượt trong xe bọc thép, lại nghiên cứu hết từ trong ra ngoài cỗ xe một lần, rốt cuộc hài lòng quay lại ngồi bên cạnh Lâm Việt.
Chiếc xe bắt đầu di chuyển về phía một trong số những vị trí đã được khoanh vùng trong danh sách.
Phía trước Lâm Việt và Giang Thủy Hàn chính là Oana. Cô ta quay đầu liếc qua Giang Thủy Hàn, hỏi: “Anh thấy cái xe này thế nào? Chúng tôi đặt tên cho chiếc này là “Hà Mã”, về cơ bản nó là do chị tôi thiết kế, tôi cũng có tham gia góp ý một chút, còn có mấy thứ vũ khí bí mật trong cốp sau nữa, đến khi lâm trận sẽ khiến anh rất ngạc nhiên đấy.”
Giang Thủy Hàn chân thành khen ngợi: “Chiếc xe này rất tuyệt, có rất nhiều bộ phận phải dùng dị năng và năng lực thẻ mới làm ra được, hẳn đã tốn không ít đá dị năng và thẻ luân hồi.”
Oana đầy tự hào đáp: “Đúng thế, năm cỗ xe bọc thép này chính là nền móng của liên minh chúng ta, có chúng thì chúng ta mới có dũng khí chống lại Tống Kim Dân!”
Giang Thủy Hàn có chút đăm chiêu: “Nếu vậy các cô nên cẩn thận đề phòng một chút, đừng để có người động chạm giở trò với xe.”
Oana sửng sốt: “… Anh không nói tôi cũng quên mất, đúng, tôi phải kiểm tra lại xe một lần. Cảm ơn!”
Nói rồi cô ta liền lấy ra vài công cụ, vòng ra kiểm tra cốp sau xe.
Giang Thủy Hàn híp mắt nhìn theo, ghé sát bên tai Lâm Việt thầm thì: “Cái xe này nhìn qua tưởng rất lợi hại, nhưng thật ra có vài chỗ thiết kế không ổn, lúc dùng không cẩn thận có thể cả xe sẽ đi tong luôn. Có điều xác suất gặp sự cố khá thấp, tôi không muốn nói với Oana, tránh làm cô ta cụt hứng.”
Thấy Giang Thủy Hàn biết suy tính như vậy, Lâm Việt không khỏi nghĩ tới việc hắn ta đã phải tự đè nén thù riêng của mình, trong lòng bỗng dâng lên chút ấm áp.
Giang Thủy Hàn vốn lớn hơn anh vài tuổi, nhưng ngày hôm nay, lần đầu tiên anh gọi tên hắn ta với sự tôn trọng và biết ơn chân thành: “Anh Giang, lần này thiệt thòi cho anh.”
Giang Thủy Hàn ngơ ngác: “Thiệt thòi gì?”
Lâm Việt sửng sốt: “… Oana suýt nữa thì giết chết anh, thế mà anh cũng nhịn được, tôi rất khâm phục.”
Nghe Lâm Việt giải thích như vậy, Giang Thủy Hàn gãi gãi đầu đáp: “Hả? Đấy là vì tôi thực sự cảm thấy cô ta không phải ác độc gì nên mới tha thứ thôi. Nếu cô ta vô lương tâm thật thì đã không mạo hiểm cứu tôi, tuy cô ta có ý đồ muốn vơ vét tài sản, nhưng nhìn cái bộ dạng của tôi lúc ấy, nếu là mấy tên ác ôn khác hẳn đã thẳng tay giết người cướp của rồi, ra điều kiện một tấm thẻ cấp hai với một viên đá làm gì? Cứu người đúng là cũng tốn năng lượng, tôi thấy cô ta đòi có chút xíu như thế còn chẳng đáng được gọi là “vơ vét” ấy chứ.”
Trong lúc Giang Thủy Hàn nói những lời này, Lâm Việt vẫn luôn nhìn hắn ta không rời mắt.
Vẻ mặt vô cùng chất phác, hắn ta thật sự cảm thấy Oana không phải kẻ xấu xa!
Tuy điều hắn ta nói quả thực có lý… Nhưng trong thâm tâm, chẳng có mấy người có thể dễ dàng gạt đi khúc mắc này.
Không ngờ Giang Thủy Hàn lại rộng lượng như vậy. Hay là… hắn ta cố ý làm bộ rộng lượng để anh dễ chịu hơn?
Lâm Việt chẳng thể đoán ra rốt cuộc lòng bao dung của anh ta là thật hay giả, chỉ có thể thở dài, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Dù thế nào, Giang Thủy Hàn vẫn là một người rất tốt.
Lâm Việt nhìn Giang Thủy Hàn: “Cám ơn anh, lão Giang.”
Giang Thủy Hàn nhíu mày khó hiểu: “Không phải… Sao tôi nhớ vừa rồi anh không gọi tôi như thế? Lúc nãy anh nói là “lão Giang” à?”
Lâm Việt mặt không đổi sắc đáp: “Đúng, lúc nãy tôi gọi anh là lão Giang.”
Thấy bộ dạng vô tư hoàn toàn không biết cái gì là thù hận của Giang Thủy Hàn, Lâm Việt cũng chẳng thể nào gọi hắn ta một tiếng “anh Giang” nữa. Giang Thủy Hàn cũng chỉ coi như mình nghe nhầm mà thôi.
Xe bọc thép chạy bon bon trên đường quốc lộ, âm thanh đùng đoàng không ngừng vang lên. Trước chiếc xe này, những chướng ngại vật rải rác dọc đường đều chỉ như đồ mã, bánh xích cứng chắc, gầm xe cao giúp nó luôn sừng sững tiến bước, ô tô cỡ nhỏ bị gạt qua một bên, gạch vỡ ngói tan cũng bị nghiền thành mảnh vụn.
Khi đi tới gần một ngã tư đường, chướng ngại vật có thể cản trở xe bọc thép rốt cục đã xuất hiện.
Ngay chính giữa đường lớn là một đống cát lớn không biết từ đâu mà ra, cát mịn chất cao tới hơn hai mét, hoàn toàn chặn kín lối đi. Tuy xe bọc thép không sợ va đập, nhưng với loại vật cản kia lại đành bó tay, nếu không sai người ra ngoài dọn dẹp mà cố vượt qua, khối kim loại nặng nề này chắc chắn sẽ lún vào cát.
Tài xế lớn tiếng gọi mọi người trong xe ra ngoài xử lý đống cát. Với năng lực của một nhóm người luân hồi, chỉ cần một phút cũng đủ để họ đào được một lối thông cho xe lách qua.
Là chỉ huy của chuyến xe lần này, Oana nhanh chóng chỉ định vài người xuống xe, bắt đầu dọn dẹp chướng ngại vật.
Đống cát kia là cát trắng sạch sẽ không pha tạp, hệt như cát trên những bãi biển nghỉ dưỡng, chín phần mười là sản phẩm của dị năng nào đó. Oana cử Lâm Dương Dương và một người luân hồi khác bay lên giám sát từ trên cao, còn cô ta và vài người nữa tập trung giải quyết núi cát trước mặt.
Lâm Dương Dương và một thiếu niên Đông Doanh bay lên không trung. Dị năng của thiếu niên kia là [Cánh quạ], khi kích hoạt năng lực, toàn thân cậu ta sẽ phủ kín lông vũ đen tuyền, nhìn từ xa chẳng khác nào một con chim. Tận dụng lợi thế này, cậu ta cũng cố ý bắt chước động tác bay lượn của loài chim, ngụy trang rất hoàn hảo.
Thiếu niên lượn một vòng xung quanh, không phát hiện có gì bất thường.
Lâm Dương Dương lơ lửng trên không, đôi con ngươi màu lam lạnh lẽo quét qua tất cả cảnh vật bên dưới. Hai mắt cô có thể thấy được những thứ người khác không thấy, đó là ưu thế mà cô có thể sử dụng bất kể lúc nào.
Thiếu niên Đông Doanh liếc nhìn Lâm Dương Dương, cô gái nhỏ khẽ chớp mắt mỉm cười, cậu ta lập tức đỏ bừng hai má.
Nếu đã xác nhận bốn phía an toàn, hai người cứ trôi nổi trên không cũng chẳng biết làm gì. Thiếu niên liền cố lấy dũng khí, dùng tiếng Anh nói vài câu đơn giản với Lâm Dương Dương: “À… Tôi là… fan của cô. Tôi… rất rất thích cô.”
Người tham gia vào Thế giới luân hồi này hầu hết đều có chút thực lực, mà kiểu người mê muội vì thần tượng thường đều chẳng có chí tiến thủ, chỉ muốn an phận sống cuộc sống tạm bợ qua ngày, bởi vậy rất hiếm có người cùng lúc hội tụ cả hai đặc điểm đó. Lần đầu tiên gặp người hâm mộ của mình tại thế giới này, Lâm Dương Dương cũng không khỏi kinh ngạc, lập tức đáp lại cậu ta bằng tiếng Anh vô cùng lưu loát: “Cảm ơn! Cảm ơn cậu đã ủng hộ tôi. Có muốn tôi ký tên cho cậu không?”
Tiếng Anh của Lâm Dương Dương không tốt lắm, thế nhưng những câu ngắn để giao lưu với người hâm mộ cô vẫn có thể nói rất trôi chảy. Đây chính là yêu cầu của công ty, là kiến thức cơ bản bắt buộc phải học, không thể lơ là.
Kết quả, khả năng nghe ngoại ngữ của thiếu niên Đông Doanh kia hiển nhiên dưới mức trung bình, hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì. Cậu ta ngơ ngác nhìn cô, có chút ngượng ngùng không biết phải đáp lại ra sao.
Hình như bảo thần tượng nói lại một lần có vẻ không lịch sự lắm? Nhưng cậu ta thực sự chẳng hiểu chữ nào cả, xấu hổ quá đi…
Nhận ra thiếu niên đang xấu hổ, Lâm Dương Dương suy ngẫm một chút, cuối cùng lặp lại lời vừa nói bằng chút vốn tiếng Đông Doanh đã được công ty dạy.
Thấy Lâm Dương Dương thân thiện chu đáo như vậy, hai mắt cậu thiếu niên tức thì sáng lấp lánh, rõ ràng càng thêm khâm phục cô. Cậu ta giật một chiếc lông vũ trên cánh tay, đưa cho cô nói: “Xin lỗi, xin cô ký vào đây nhé.”
Lâm Dương Dương vươn tay muốn đón lấy sợi lông vũ kia, thế nhưng ngay lúc này, cô bỗng nhiên biến sắc.
Cô vừa nhìn thấy gì vậy? Từ nơi xa xa phía chân trời bỗng lóe lên hàng chục vệt thẳng mảnh, hệt như những đường phác biểu thị có vật đang di chuyển với tốc độ cao trong truyện tranh!
Chớp mắt tiếp theo, những vệt tốc độ này lại xuất hiện phía trên dãy nhà cao tầng cách họ vài chục mét. Giây sau đó, một vài vệt khác liên tục lấp ló ở nơi nằm giữa vị trí của hai người họ và những tòa nhà vừa rồi, dần dần áp sát!
Lâm Dương Dương không kịp nghĩ ngợi, cô vội vã kích hoạt dị năng, phóng một luồng tia sáng về phía dãy cao ốc!
Cô biết đòn tấn công của mình đã đánh trúng mục tiêu, bởi chỉ có một nửa luồng tia sáng này biến mất ở vị trí cách họ hơn mười mét, nửa còn lại đã tiêu tan khi vừa bắn ra chừng bốn, năm mét rồi.
Vấn đề là, tốc độ của đối phương thực sự quá nhanh, dù tia sáng có đánh trúng cũng không thể ngăn kẻ đó lại.
Xét theo quỹ đạo của vệt sáng, mục tiêu ban đầu của đối phương hẳn chính là Lâm Dương Dương. Thế nhưng bởi cô không những phát hiện ra hắn còn tung đòn tấn công, để tránh né luồng tia sáng mà cô phóng ra, hắn đành nhanh chóng thay đổi mục tiêu, ra tay với thiếu niên bên cạnh!
Cậu thiếu niên vẫn đang chờ được thần tượng ký tên, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nụ cười trên gương mặt bỗng đông cứng lại.
Một tiếng súng vang, đầu cậu ta đã bị một khẩu súng vô hình bắn thủng.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, Lâm Dương Dương căn bản không kịp nói với thiếu niên bất cứ điều gì!
Không có thời gian cảnh báo nữa, Lâm Dương Dương vội vã bỏ chạy bán mạng, vừa chạy vừa phóng vài luồng sáng về phía sau.
Thế nhưng cô vẫn không thể chạy thoát. Liên tục hai tiếng súng rền vang, vùng lưng cô đột nhiên nóng bỏng rồi lập tức lại lạnh lẽo, cơ thể mất thăng bằng rơi xuống mặt đất.
Ánh sáng của năng lực chữa trị bao trùm toàn thân Lâm Dương Dương, cô nhanh chóng tự chữa lành vết thương cho mình, lại cố gắng điều chỉnh tư thế trên không, tránh cho bản thân ngã xuống mà chết.
Trong khoảnh khắc khi lật mình giữa không trung, cô bỗng thấy thiếu niên toàn thân phủ kín lông vũ đen tuyền cũng đang rơi xuống.
Mà bên cạnh thiếu niên đó còn có một bóng dáng đang cùng rơi – một bóng người quen thuộc vô cùng.
Hình dáng kia chỉ xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi rồi biến mất, thế nhưng nó lại khiến Lâm Dương Dương phải trợn tròn hai mắt.
Người đó… hình như là Phong Mặc?!