*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(*Trong chương này có nhắc đến câu tục ngữ “Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo” – Bồ Tát bằng đất sét qua sông, chính mình khó giữ được. Các bạn có thể google nếu muốn biết thêm chi tiết nhé.)Bệnh viện Hải Loa rất cũ kỹ, nhìn từ những tòa nhà phong cách cổ kia, hẳn nó đã có lịch sử gần trăm năm rồi.
Vài chục năm trước, việc mà tín đồ đạo Cơ đốc tại nước Bàn Cổ làm nhiều nhất chính là quyên góp tiền bạc, ủng hộ các bệnh viện, vậy nên trong bệnh viện Hải Loa còn giữ lại một vài bức tượng có liên quan tới tôn giáo này.
Trong số đó có bức tượng Đức Mẹ Maria đặt tại một khoảng vườn hoa nhỏ trong bệnh viện. Bức tượng cao hơn bốn mét tạc Đức Mẹ với gương mặt hiền hòa, trong lòng bà ôm một đứa bé, ba thiên sứ vỗ cánh vờn quanh bên cạnh, mỉm cười ngắm nhìn đứa trẻ sơ sinh.
Sự xuất hiện của huyết thi ở thế giới này vốn đã không hợp lẽ thường, vậy nên dựa theo quy luật của Thế giới luân hồi, Phong Mặc có thể nhúng tay can thiệp bằng vài cách không quá hợp lý tương tự, chỉ cần phù hợp với quy tắc vận hành thì có thể được Thế giới luân hồi chấp nhận.
Giống như ma nữ không mặt lúc trước.
Kỳ thực có một điều Lâm Việt đoán không sai.
Cô ta chính là linh hồn của mẹ Uông Tư Thần.
Sau khi Uông Tư Thần gặp chuyện không may, giáo viên trường thằng bé vội mang thi thể nó tới bệnh viện Hải Loa cấp cứu. Tuy nó đã sớm tắt thở nhưng thân là thầy cô giáo, họ vẫn phải tới bệnh viện thử một lần.
Lỡ như… có kỳ tích thì sao?
Đáng tiếc, kỳ tích không xảy ra. Nếu lúc đó Uông Tư Thần chưa rời đi mà kiên trì ở lại cạnh thi thể mình thì có lẽ còn một chút hy vọng sống, nhưng nó đã lựa chọn đi cùng nhóm Lâm Việt, linh hồn cách xa thi thể, sợi dây ràng buộc cũng cắt đứt.
Mẹ Uông Tư Thần nhận được tin dữ lập tức điên cuồng chạy tới bệnh viện Hải Loa, kết quả khi sắp tới nơi lại gặp tai nạn giao thông, chết ngay tại chỗ.
Sau khi chết, thi thể của cô cũng được chuyển vào bệnh viện Hải Loa. Lần này không cần cấp cứu, các bác sĩ chỉ làm việc theo quy trình đơn giản rồi tuyên bố tử vong, đưa vào nhà xác.
Trong nhà xác, thi thể của Uông Tư Thần và mẹ nó chỉ cách nhau ba ngăn tủ, mà khoảng cách ba ngăn tủ này đã trở thành tiếc nuối lớn nhất trước khi chết của người mẹ.
Ngay cả khi đã vào cùng một nhà xác, cô… vẫn không thể chạm vào con trai một lần.
Cô làm sao có thể nhắm mắt?!
Cũng chính bởi oán niệm mạnh mẽ ấy, Phong Mặc mới có thể lợi dụng linh hồn cô.
Vốn dĩ linh hồn cô không thể biến thành quỷ, mà dù có biến thành cũng không có lực sát thương gì. Phong Mặc đã âm thầm giúp cô một tay, dung hợp linh hồn cô với một ác quỷ trong bệnh viện Hải Loa, nhờ vậy cô mới giành được sức mạnh của ác quỷ kia, có đủ khả năng cầm chân một con huyết thi.
Mẹ bảo vệ con vốn là lẽ thường tình, dù biến thành quỷ, lũ quỷ cũng chẳng lấy đó làm lạ. Sự thay đổi này thuộc phạm vi hợp lý, Thế giới luân hồi cũng không chú ý tới, nó cho phép cô tồn tại, cũng chấp nhận sức mạnh có phần không theo quy tắc của cô.
Sức mạnh của tình mẹ vô cùng to lớn, chỉ cần không quá khoa trương, năng lực do tình mẫu tử kích thích mà ra được xem là đúng lý hợp tình.
Tương tự như vậy, sức mạnh tôn giáo cũng rất lớn mạnh, có thể lợi dụng. Phong Mặc dự định đánh thức bức tượng Đức Mẹ trong vườn hoa, để Đức Mẹ sở hữu năng lực có thể đối kháng với một con huyết thi, cũng cho ba tượng thiên sứ nhỏ cầm chân một con huyết thi khác.
Chỉ có thể cầm chân, không thể đánh bại. Quy tắc cho phép Phong Mặc tìm “đạo cụ” hỗ trợ Lâm Việt và những người khác kéo dài thời gian, nhưng dùng “đạo cụ” trực tiếp giết chết huyết thi là không thể, ý thức của Thế giới luân hồi sẽ lập tức thức tỉnh phản kháng.
Lúc này, nước thánh và kinh thánh mà Tiểu Cơ tìm được trong nhà thờ trước đó có thể có ích. Chỉ cần cải tạo hai món đồ đó một chút, biến chúng thành thứ có khả năng đánh thức tượng Đức Mẹ Maria thì sẽ né tránh được tầm mắt của Thế giới luân hồi.
Mà nước thánh và kinh thánh đều đang nằm trong quán internet Tiểu Cơ và Tiểu Tuyền từng ghé qua.
Nhắc tới chuyện này, Phong Mặc không khỏi nổi giận.
Khi Tiểu Cơ và Tiểu Tuyền còn ở quán internet, hắn cũng đã giúp đỡ không ít. Bởi biết được dao động năng lượng gần đó có vấn đề, hắn đã sớm theo dõi chặt chẽ hai người, lo phía họ xảy ra chuyện.
Vào lúc ấy, Phong Mặc đã từng cải tạo kinh thánh và nước thánh một lần. Chỉ cần Tiểu Cơ hoặc Tiểu Tuyền mở cuốn kinh ra ngay khi huyết thi chuẩn bị thoát khỏi màn hình, con đường thông tới thế giới này của chúng sẽ đóng lại, bọn chúng sẽ không cách nào bò ra được nữa.
Dù có làm loạn đến mấy, ý thức của Thế giới luân hồi vẫn sẽ kiêng kỵ vài quy tắc cơ bản. Nếu không có cơ hội thích hợp thì không thể vô căn cứ mà triệu hồi ra một đám quái vật, nó đành dùng hình thức nhân vật game chọc giận Tiểu Tuyền, qua đó ký khế ước miệng với cậu ta, chuyển đám huyết thi tới.
Rõ ràng một cuốn thánh kinh có thể kết thúc mọi chuyện, có điều lúc đó Tiểu Cơ lại sợ đến choáng váng, dù kinh thánh và nước thánh trên bàng đang phát sáng điên cuồng dưới bàn tay của Phong Mặc thì cô ta cũng chẳng để ý mảy may!
Còn Tiểu Tuyền? Cậu ta căn bản không có hứng thú nhìn xem thứ gì đang sáng, thấy tình hình bất ổn liền bỏ chạy.
Kết quả là bỏ lỡ một cơ hội tốt, cả hai cuối cùng vẫn thả huyết thi ra.
Không chỉ vậy, để ổn định cảm xúc Tiểu Cơ, lúc đó Phong Mặc còn cố ý để cô ta đăng nhập được tài khoản livestream của mình, sau đó hắn giả làm người hâm mộ ra sức an ủi cổ vũ, chỉ mong cô ta có thể gom được chút can đảm.
Rốt cuộc bao nhiêu khích lệ đều bị ném cho chó ăn, bùn nhão đúng là không trát nổi tường.
Tuy Phong Mặc là người quản lý, nhưng hắn chỉ có thể dẫn dắt mà không cách nào khống chế ý thức của người luân hồi. Có điều đối với NPC lại khác, chỉ cần không phải NPC có ảnh hưởng đến “cốt truyện” thì hắn đều có thể điều khiển tùy ý, nếu hiệu ứng hồ điệp không tác động tới mấu chốt câu chuyện, ý thức của Thế giới luân hồi cũng sẽ không phát hiện ra.
Hiện giờ phải xem Lâm Việt có thể bảo vệ những NPC còn sống, giúp họ thoát đi hay không.
Chỉ cần anh đưa được một NPC ra ngoài, chỉ một là đủ! Nếu cứu được một người, Phong Mặc có thể khống chế suy nghĩ của NPC đó, để người đó mang nước thánh và kinh thánh trong quán internet về đây!
Muốn NPC hỗ trợ lấy đồ về cần ít nhất năm phút đồng hồ. Trong năm phút đó hắn thật sự không thể làm gì, chỉ đành dựa vào năng lực của chính Lâm Việt để giải quyết mà thôi.
Năm phút, có thể trốn không?
Phong Mặc dời đường nhìn tới nhóm người đang núp dưới nhà xác.
Có cần thả Lâm Dương Dương ra góp sức?
Phong Mặc suy nghĩ một hồi, cảm thấy làm vậy có chút nguy hiểm, phương án này không ổn.
Hắn quan sát kỹ bọn họ, chợt phát hiện ra một vấn đề – Tiểu Cơ sắp không xong rồi.
Tiểu Cơ khá xui xẻo. Tủ của những người khác đều không bị khép kín, vẫn có không khí lọt vào, tuy có phần bí bức nhưng vẫn đủ cho họ hô hấp bình thường, duy chỉ có khúc thang chặn cửa tủ của cô ta bị đè gãy, bởi vậy cánh cửa đã hoàn toàn đóng chặt.
Không có dưỡng khí, trước đó lại mất máu quá nhiều khiến Tiểu Cơ ngất xỉu. Cứ kéo dài như vậy, không tới vài phút cô ta sẽ chết ngạt.
Dù sao cũng là người sắp chết, vậy thì lợi dụng cô ta giúp Lâm Việt giành giật chút thời gian thôi. Hắn không có kiên nhẫn cũng không có lòng đồng cảm với cô ta.
Chuyển mắt về phía nữ quỷ không mặt, Phong Mặc quyết định dùng u hồn của mẹ Uông Tư Thần tới đào Tiểu Cơ lên.
Vị trí của Tiểu Cơ vừa khéo nằm dưới một góc tấm bê tông, hắn đã thấy vết nứt trên đó, chỉ cần tập trung tấn công điểm đó thì có thể “cứu” được cô ta ra.
Đương nhiên đưa cô ta ra cũng không ngoài mục đích để cô ta chịu chết, vì sinh tồn của Lâm Việt, hắn chỉ có thể lựa chọn giết người mới này. Một người sống như Tiểu Cơ có lẽ sẽ giúp Lâm Việt chống đỡ được hai phút, ba phút còn lại thật sự phải dựa vào bản thân anh.
Kỳ thực dù toàn đội của “kế hoạch bồi dưỡng cây non” lần này bị diệt sạch, Phong Mặc vẫn có cách bảo vệ tính mạng của Lâm Việt bằng năng lực “niết bàn” của anh. Cơ thể Lâm Dương Dương đã được NPC cải tạo trở nên đặc biệt, mạng cô cũng tạm coi như giữ được.
Về phần những người khác, hắn đành bất lực.
Phong Mặc đã chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất.
Làm hết sức mình, nghe theo ý trời.
…
Uông Tư Thần đã đi đánh lạc hướng hai huyết thi. Lâm Việt dự tính thằng bé tối đa chỉ “dụ dỗ” được chúng trong khoảng 30 giây.
Mà 30 giây thằng bé giành được đó căn bản không kịp cho họ làm gì, có lẽ nhiều nhất chỉ đủ cho anh dẫn theo đoàn người chạy hai ba trăm mét?
Trước cửa lớn có nữ quỷ đang giằng co với huyết thi thỏ, vậy con huyết thi kia hẳn không đáng lo nữa, mà hai huyết thi đang tới còn cách cửa lớn kia một lớp cửa dãy khám bệnh.
Theo tình hình trước mắt, lối cửa lớn chính là con đường an toàn!
Hiện tại đã không còn cần che giấu âm thanh nữa, Lâm Việt chỉ vào người y tá trưởng lớn tuổi: “Chạy từ cửa chính! Bà dẫn đường!”
Vị y tá già bị ánh mắt nghiêm túc lóe lên sát khí của Lâm Việt hù dọa. Bà ta đã làm việc trong bệnh viện rất nhiều năm, cũng đã gặp đủ kiểu đủ loại người, nhưng ánh mắt này của anh rõ ràng là ánh mắt đang mưu toan thứ gì liên quan đến sinh mạng, vô thức lộ ra cảm giác sắc nhọn tàn nhẫn.
Mà bọn họ đang bị ba con huyết thi bao vây, đây đương nhiên là tình huống liên quan đến tính mạng.
Y tá già không hé một lời, dùng hành động bày tỏ quyết tâm của mình – bà ta chạy cực nhanh.
Chạy một mạch tới cuối hành lang, bà ta móc ra một chuỗi chìa khóa trong túi, mở cánh cửa cuối hành lang. Phía sau cánh cửa này chính là một cầu thang thoát hiểm gắn tường kiểu cũ, y tá già lao thẳng xuống thang, liều mạng bỏ chạy, ngay cả thời gian nói một câu với người phía sau cũng không có.
Những người khác hoảng hốt chạy theo.
Lần này, Lâm Việt đã không cách nào bảo vệ tất cả bọn họ nữa.
Khi năm NPC khỏe mạnh chạy tới tầng một, ba bệnh nhân cơ thể yếu ớt mới chỉ chạy tới hai phần ba quãng đường.
Lâm Việt nhìn thoáng qua họ, bất đắc dĩ quay đầu, nối gót năm người phía trước.
Anh là “Bồ Tát đất qua sông, khó giữ được thân mình*”, không đủ sức lực. Dù ba NPC bệnh nhân kia không ngừng kêu cứu cầu xin giúp đỡ, anh cũng không ngoảnh lại.
Anh đã cố gắng hết sức, lúc này lòng nhân từ vô dụng sẽ chỉ dẫn đến kết cục thảm bại.
Người y tá già quả nhiên nắm rất rõ địa hình bệnh viện Hải Loa. Trong khi Uông Tư Thần liên tục gào thét chói tai trong tòa nhà nội trú số 1 phía sau, dùng ám hiệu nhắc nhở Lâm Việt nhanh trốn đi, bà ta đã dẫn bọn họ tới quảng trường nhỏ trước cửa chính.
Chỉ cần có thể yểm hộ những NPC này rời đi, chí ít…
Lâm Việt nhìn y tá trẻ. Suốt đoạn đường tẩu thoát, cô ta luôn nhìn thẳng phía trước, gương mặt nghiêng đầy vẻ kiên nghị.
Xem ra cô ta thực sự đã khắc ghi lời cầu xin giúp đỡ của anh. Nếu vậy, chỉ cần cô ta thoát được, Lâm Dương Dương sẽ sống sót.
Khóe miệng Lâm Việt cong lên, tạo thành một nụ cười nhạt nhòa.
Đó là nụ cười xem thường cái chết, rất thoải mái, cũng rất nhẹ nhõm.
Kết quả xấu nhất chẳng qua là anh chết, đổi lấy đường sống cho Lâm Dương Dương mà thôi. Anh đã sớm chuẩn bị tâm lý cho cái chết rồi!
Bọn họ xông ra cửa lớn bệnh viện.
“Huyết thi thỏ” đã phát hiện họ. Nó muốn lao tới chặn đường nhưng lại bị nữ quỷ không mặt tóm lại, một xác một quỷ lần nữa bắt đầu ẩu đả.
Uông Tư Thần cũng vừa gào thét vừa lướt từ tòa nhà nội trú qua. Một cánh tay và nửa gương mặt của nó đã bị huyết thị gặm mất, không có máu chảy nhưng trông rất khủng khiếp, xem ra nó rất quyết liệt ngăn cản huyết thi, cuối cùng chọc giận chúng.
Hai huyết thi cũng theo sát phía sau thằng bé, nhảy ra khỏi tòa nhà nội trú số 1.
Trong hai quái vật có một con biết dịch chuyển tức thời, mỗi ba bước nó sẽ biến mất một lần, giây kế tiếp lại xuất hiện ở nơi cách đó mười mét. Con quái còn lại di chuyển bằng cách bò sát trên mặt đất, nhưng tốc độ bò của nó còn nhanh hơn một người khi chạy hết tốc lực!
Mắt thấy hai huyết thi sắp đuổi kịp, Lâm Việt lạnh lùng nhìn chúng, dừng bước.
Anh đưa lưng về phía năm NPC, thúc giục: “Chạy mau!”
Năm NPC chỉ còn cách lồng ánh sáng đỏ chưa đầy 100 mét, mà anh tin rằng mình có thể ngăn cản hai con quái đó vài chục giây.
Cũng đủ để họ chạy trốn.
Dù có phải trả giá một sinh mạng, anh cũng sẽ không lùi nửa bước.
Lâm Việt rút ra một cặp dao từ nhẫn không gian, hai tay nắm dao, hung hãn mà đứng.