*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phong Mặc vỗ nhẹ bả vai Lâm Việt, mỉm cười đi tới nơi anh vừa ngồi nghỉ. Hắn nhìn nhóc quỷ Uông Tư Thần còn nằm trên đệm, ghét bỏ bĩu môi rồi tự tay dứt khoát đẩy cậu bạn nhỏ ra, mặc nó nằm trên nền xi măng lạnh như băng.
Uông Tư Thần cũng không có dấu hiệu tỉnh giấc. Sau khi bị Phong Mặc đẩy ra, nó cứ vậy ngủ luôn trên mặt sàn cứng đơ bên cạnh.
Hành động thô bạo của Phong Mặc khiến Lâm Việt lần nữa cau mày. Có điều nhìn kỹ lại, anh phát hiện thân thể cậu bé thật ra luôn lơ lửng cách mặt đất 3 centimet, căn bản không cần lo nó bị cảm lạnh, xem ra không nằm đệm hay không được ôm ngủ cũng chẳng vấn đề gì.
Phong Mặc ngồi trên tấm đệm, tìm một tư thế dễ chịu rồi vỗ vỗ nửa đệm còn lại: “Lại đây ngồi, tôi kể tất cả cho anh nghe.”
Kỳ thực hắn đã chờ một cơ hội nói chuyện thẳng thắn với Lâm Việt từ lâu. Hiện tại hắn không còn là người quản lý, Thế giới luân hồi cũng đã mất đi trật tự của nó, hắn có thể không chút kiêng kỵ mà nói mọi chuyện cho anh biết.
Lâm Việt cũng luôn chờ đợi ngày này.
Anh nghiêm túc gật đầu, ngồi xuống cạnh Phong Mặc.
Phong Mặc nâng viên đá màu trắng trong lòng bàn tay phải lên.
Vừa rồi khi cầm theo nó vào Thế giới luân hồi, hắn đã biết nó là thứ gì.
[Mắt luân hồi] – một loại năng lực thẻ nằm ngoài 1024 loại thẻ thông thường, là tấm thẻ đặc biệt chỉ có 1 tấm duy nhất trong toàn Thế giới luân hồi. Thông qua nó, hắn có thể nhìn thấy quá khứ thật của mục tiêu, hoặc căn cứ vào một số quy tắc ẩn của Thế giới luân hồi để suy ra tương lai của mục tiêu. “Mục tiêu” này có thể là NPC, cũng có thể là người luân hồi.
Món quà của mẹ trước lúc chia tay lại đúng là một thứ rất mạnh mẽ.
Phong Mặc sử dụng năng lực này trên chính mình, thuật lại cho Lâm Việt tất cả những chuyện xảy ra sau khi mình “chết” bằng một “bộ phim”.
Lâm Việt chăm chú xem. Tuy có rất nhiều nghi vấn nhưng anh vẫn kiềm chế không hỏi, định rằng xem hết một lượt rồi mới hỏi hắn cặn kẽ.
Nhưng xem thêm vài phút đồng hồ, ánh mắt Lâm Việt càng lúc càng kỳ quái.
Anh rốt cục không nhịn được nữa, lạnh lùng nhìn Phong Mặc chất vấn: “Vì sao việc đầu tiên cậu làm mỗi lần tỉnh dậy ở thành Vân… đều là đi nhìn trộm tôi?”
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Việt, nụ cười của Phong Mặc vẫn vô cùng bình thản. Hắn quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, đôi đồng tử trong veo đầy vẻ chính trực: “Bởi vì mỗi khi ngủ tôi đều lo anh sẽ chết trong Thế giới luân hồi, cho nên vừa tỉnh lại thì đầu tiên phải xác nhận anh có còn sống hay không.”
Lâm Việt đã hiểu lý do của hắn, nhưng anh vẫn cảm thấy có chút tức cười: “Thế thì cũng… đừng cười ngu như thế chứ…”
Trong “bộ phim” kia, mỗi lần biết Lâm Việt còn đang chạy loạn khắp nơi hắn đều sẽ vô cùng hài lòng, cười tươi rạng rỡ.
Phong Mặc tỏ vẻ đương nhiên: “Thấy anh còn sống thì tôi vui từ tận đáy lòng mà.”
“… Chậc…”
Tâm trạng Lâm Việt bỗng trở nên… phức tạp khó tả…
Một tiếng “Chậc” này khiến Phong Mặc ngửi được mùi ghét bỏ, hắn chớp mắt: “Ây? Anh phản ứng kiểu gì thế? Anh ngại phiền à? Cái này có thể tua qua…”
Nói rồi hắn chạm vào viên đá, cắt bớt hồi ức trong đó.
Lâm Việt nắm lấy cổ tay Phong Mặc, đẩy về chỗ cũ: “… Không phiền, đừng tua.”
Thật ra anh đúng là… không cảm thấy phiền.
Chỉ là có chút xấu hổ.
Dù sao cảm giác này khá giống như một người ra rạp xem phim nhưng nhân vật chính trong phim lại đang ngồi bên cạnh, ít nhiều sẽ có phần mất tự nhiên.
Có điều cảm giác khó chịu đó đi qua rất nhanh.
Bởi trong những đoạn phim này, anh có thể cảm nhận được Phong Mặc đang thay đổi từng chút.
Phong Mặc trong “phim” đã trở thành một người anh chưa từng thấy. Ở thành Vân, hắn như một đứa trẻ chóng buồn chóng vui, biểu cảm phong phú.
Thấy anh còn sống, hắn sẽ rất an tâm, cười híp mắt bắt đầu xử lý công việc. Khi sửa chữa BUG là lúc hắn có nhiều vẻ mặt đa dạng nhất, chỉ riêng nụ cười đã có vài chục kiểu. Khi bị NPC hoặc Thế giới luân hồi chọc giận hắn sẽ cười nhạt, thực hiện được gian kế thì hắn sẽ cười xấu xa, bị diễn biến trong Thế giới luân hồi làm cảm động hắn sẽ mỉm cười, bị tình tiết não tàn chọc cười hắn sẽ điên cuồng cười lớn…
Vài chuyện vụn vặt và dáng vẻ không hề che giấu này của hắn khiến Lâm Việt rất ngưỡng mộ.
Đúng vậy, ngưỡng mộ.
Xem một lát, Lâm Việt không kiềm được vươn tay chạm lên khóe miệng mình.
Khóe môi của anh hầu như luôn mím chặt, cong cong rủ xuống, từ rất nhiều năm trước đã như vậy, lâu đến mức đã thành thói quen.
Đã bao lâu anh chưa thể hiện tâm trạng của mình rồi?
Không nhớ rõ.
Những nụ cười muôn màu muôn vẻ của Phong Mặc khiến anh cảm thấy rất chói mắt.
Không chỉ riêng nụ cười, ngay cả khi hắn giận dữ, u buồn, bàng hoàng, thờ ơ… Tất cả cảm xúc đó đều được hắn dùng gương mặt của mình để biểu lộ.
Về phần những chuyện hắn đã trải qua… ngược lại có vẻ không quan trọng lắm. Anh yên lặng ngồi xem, từ lúc có chút xấu hổ ban đầu trở nên tập trung, dần dần chìm đắm.
Cách tầng thời không, anh dường như có thể cảm nhận được từng cung bậc cảm xúc của Phong Mặc ngay khi đó, đồng hành cùng hắn trưởng thành.
Đoạn ký ức này đã được giản lược, [Mắt luân hồi] có thể tự động bắt lấy những nội dung nó cho là có giá trị dựa theo đối tượng người xem khác nhau, xóa đi những phần không quan trọng. Mà đối với người khán giả Lâm Việt này, lựa chọn tự động của [Mắt luân hồi] chính là… “cộng tình”.
Nó đã thành công.
Lâm Việt xem một mạch toàn bộ hồi ức của Phong Mặc tại thành Vân, cũng có thể cảm nhận được bảy tám phần tâm trạng ngay lúc đó của hắn.
Khi chiếu tới cảnh Phong Mặc chia tay hóa thân của Thế giới luân hồi, hình ảnh tối xuống.
Lâm Việt đã hoàn toàn chìm sâu trong ký ức của Phong Mặc.
Tất nhiên, anh cũng ý thức được tầm quan trọng của việc Thế giới luân hồi biến mất.
Nét mặt Lâm Việt trở nên nghiêm túc. Anh hít sâu hai lần, yên lặng tiêu hóa thông tin vừa được nhận từ “bộ phim” kia.
Hồi lâu sau, anh mở đôi mắt đã thoáng đỏ lên, trầm giọng hỏi: “Giang Thủy Hàn chết rồi?”
Phong Mặc giống như một đứa trẻ mắc lỗi, ánh mắt lộ vẻ chột dạ: “Ừm, chết rồi. Tôi không cứu được anh ta, khi đó sức lực có hạn.”
Thanh âm Lâm Việt khàn đi: “Chung Linh thì sao?”
Phong Mặc thở dài: “Không biết… Lúc ấy tôi đang canh anh niết bàn, thực sự không còn sức để ý cô ấy. Lần cuối cùng tôi thấy thì cô ấy đang bị thương nặng, e là cũng chết rồi… Xin lỗi, tôi không bảo vệ được họ.”
“Không sao… Cám ơn…”
Nếu Phong Mặc trực tiếp tóm tắt lại toàn bộ sự việc bằng lời để kể cho anh nghe, có lẽ anh sẽ có chút trách móc hắn.
Nhưng anh đã tận mắt chứng kiến tất cả những gì hắn làm. Anh thấy hắn âm thầm cứu Giang Thủy Hàn ba lần, cứu Chung Linh hai lần, cũng thấy Thế giới luân hồi luôn ngăn cản hắn cứu người, mỗi lần làm lại là một lần tăng thêm độ khó.
Hắn đã dốc toàn lực. Không ai có tư cách trách hắn.
Chuyện sống chết anh đã thấy quá nhiều, tuy rất khó chịu, nhưng có một số việc quả thật không thể lay chuyển. Dưới quy tắc của Thế giới luân hồi, những người luân hồi bé nhỏ như họ giống như từng khóm lục bình, chỉ có thể mặc nước chảy bèo trôi, không cách nào phản kháng.
Nếu không có Phong Mặc, anh và em gái cũng đã sớm bỏ mạng.
Cảm giác bất lực này khiến Lâm Việt cảm thấy vô cùng, vô cùng, vô cùng mệt.
Chẳng muốn quan tâm việc mùi thuốc lá có gọi huyết thi tới hay không nữa, anh châm một điếu thuốc, để mùi vị cỏ cháy gây tê lá phổi, cũng làm tê liệt luôn trái tim của mình.
Phong Mặc biết lòng anh không yên, không quấy rầy anh, chỉ yên tĩnh cùng anh ngồi đó.
Hút hết ba điếu thuốc, Lâm Việt cất giọng nói khàn khàn, nửa tự vấn nửa như đang hỏi Phong Mặc: “Không có quy tắc, chúng ta tin ai đây?”
Trước kia, bất kể quy tắc của Thế giới luân hồi có tàn khốc phức tạp đến mấy anh vẫn an tâm, bởi anh biết mọi chuyện Thế giới luân hồi làm đều có mục đích, nó sẽ không vô duyên vô cớ làm khó họ. Nhưng chiếu theo những lời vừa rồi của Phong Mặc, từ nay về sau Thế giới luân hồi sẽ không còn quy luật để tuân theo nữa, nó sẽ trở thành một thế giới đầy rẫy xấu xa, không có trật tự, không xét đạo lý.
Phong Mặc vỗ vai anh: “Tin chính mình thôi.”
Lâm Việt khẽ “ừm” một tiếng. Anh nhắm hờ đôi mắt, vừa lẳng lặng hút thuốc vừa suy ngẫm.
Ba phút sau, thông báo của Thế giới luân hồi cắt đứt dòng suy tưởng của anh.
Một loạt âm thanh điện xẹt chói tai vang lên, những dòng chữ đột nhiên xuất hiện trước mắt Lâm Việt…
[Chú ý! Chú ý! Thế giới Kinh đô u quỷ xảy ra BUG nghiêm trọng! Vòng chơi này bị cưỡng chế thoát ra, sắp bắt đầu lại…]
[Đang bắt đầu lại…]
[60 giây sau, tất cả người luân hồi đều sẽ được chuyển tới thế giới hồ ước nguyện.]
[Kết quả kiểm tra cho thấy bạn là đội trưởng, bạn hãy xác nhận thành viên trong đội mình muốn dẫn theo. Bạn chỉ được phép chọn bốn thành viên, hãy cẩn thận chọn lựa từ danh sách sau, nếu chọn sai sẽ không được bổ sung.]
[Phong Mặc] [Lâm Dương Dương] [Uông Tư Thần] [Chung Linh] [Anthony] [Margaret] [Tiểu Cơ] [Tiểu Tuyền] [Huyết thi số 1] [Huyết thi số 3] [Lưu Vân Đào] [Chung Nam Hà] [Kim Thụy Nhi] [Trương Nghiên] [Nghiêm Trác] [Mộ Dung Xán Lạn] [Hiên Viên Bất Thính]
Nhìn danh sách quái dị kia, Lâm Việt đã cảm nhận được… Thế giới luân hồi hiện tại đúng là rối loạn tinh thần rồi.
Sáu cái đầu còn bình thường, đều là đồng đội anh từng tiếp xúc.
“Tiểu Cơ” và “Tiểu Tuyền” đã tự đẩy mình vào đường chết, người chết làm sao dẫn theo được? Biến thành thần thủ hộ sao? Hơn nữa hai người kia còn không được hiển thị tên thật, không hiểu sao lại dùng tên gọi tắt của họ để liệt kê với anh? Không hề đáng tin cậy, chắc chắn không thể chọn, hơn nữa anh cũng chẳng muốn chọn họ.
Đến mấy con huyết thi thì càng khó hiểu. Cứ coi như có thể chọn huyết thi làm đồng đội thì anh cũng không cần thứ quái vật không có lý trí này…
Về phần mấy cái tên sau huyết thi? Anh căn bản chưa từng nghe tới, hoàn toàn không quen biết.
Chỉ có thể dẫn theo bốn đồng đội.
Lâm Việt không chút do dự, lập tức chọn [Phong Mặc] và [Lâm Dương Dương].
Còn lại hai vị trí, cần phải cân nhắc một chút…
Hoặc lựa chọn đôi vợ chồng già, bỏ lại Uông Tư Thần.
Hoặc chọn Uông Tư Thần, cũng mang theo Chung Linh, bỏ lại đôi vợ chồng già.
Kỳ thực người chắc chắn còn sống chỉ còn ba người là hai ông bà lão và Uông Tư Thần, chỗ trống lại chỉ có hai, bất kể anh lựa chọn ra sao vẫn sẽ có người bị vứt bỏ.
Lâm Việt nắm quyền sinh sát trong tay, tâm tình nặng nề khôn tả.