Mạc Tích Đồng liếc sang Dư Nam ngồi bên cạnh, cắn cắn môi: "Anh xuống đây đi, em muốn nói chuyện riêng với anh."
Du Tùng không vui "Hừ" một tiếng, "Em đừng có tùy hứng, có cái gì mà bây giờ không thể nói?"
Mạc Tích Đồng cúi đầu, mũi chân nhẹ nhàng cọ cọ mặt đất.
Trước cửa khách sạn người đến người đi, tiếng xe ồn ào náo nhiệt, Du Tùng chờ đến mất kiên nhẫn, vừa định hỏi, Mạc Tích Đồng ngẩng đầu, chóp mũi đỏ bừng, trên mặt đã ướt nước mắt.
"Anh Du, có phải anh không thương em nữa rồi đúng không?"
Du Tùng bật cười, vỗ đầu cô ta: "Nói vớ vẩn, suốt ngày nghĩ linh tinh gì thế. Ngày mai anh không rảnh, anh sẽ tìm cho em một người đi dạo phố cùng em nhé."
Mạc Tích Đồng há miệng thở dốc, phía sau có xe ấn còi, Du Tùng không nhiều lời nữa, nhắc cô ta về phòng: "Em vào đi, anh đi đây."
Anh dẫm xuống chân ga, mãnh mẽ dứt khoát, khói xe bay lên, rất nhanh đã nhập vào dòng xe cộ.
Mạc Tích Đồng nhìn xe Du Tùng đi xa, lau nước nước mắt, tức giận giậm chân tại chỗ.
Xe đi được một đoạn, Dư Nam vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.
Du Tùng nghiêng người: "Sao em không nói lời nào?"
"Nói gì ạ?"
Du Tùng nghẹn họng, lời đến bên miệng lại phải nuốt xuống, một lát sau, bỗng nhiên anh đánh lái, rẽ sang một con đường khác.
Dư Nam hỏi: "Anh định lái đi đâu đấy?"
"Đưa em đến một nơi."
Dư Nam sống ở Đại Lý gần mười năm, không biết còn có chỗ nào cần anh phải đưa đi.
Dư Nam cũng không tò mò hỏi, ngoan ngoãn ngồi yên.
Xe chạy trên đường cao tốc, không quá hai phút, rẽ vào một con đường, ban đầu đường còn tính là rộng rãi, sau càng đi càng hẹp.
Những căn nhà của dân tộc Bạch xung quanh rất cũ kĩ, có một số chỗ đã lộ gạch mộc bên trong, cỏ dại và dây mây che kín bờ tường, không có đèn đường, chỉ có thể dựa vào đèn xe chiếu sáng để đi.
Chậm rãi rẽ hai lần, Du Tùng dừng xe, Dư Nam quay đầu nhìn anh, anh dừng xe, giải thích: "Đường bên trong rất hẹp, xe không lái vào được, đi bộ một chút."
Hai người xuống xe đi bộ, Du Tùng mở đèn điện thoại, đường không bằng phẳng, là một con đường đất hoang sơ.
Dư Nam trêu chọc: "Anh muốn tìm một nơi yên lặng để bán em đi à?"
Khoảng cách rất gần, bả vai hai người nhẹ nhàng cọ vào nhau, Du Tùng nắm lấy bàn tay bên cạnh, cười khẽ: "Bán em thì có thể được bao nhiêu? Không bằng nghiện em. Hiếp rồi giết."
Dư Nam: "..."
Đi thêm một lát, cô nhận ra nơi này, lần trước đi vào từ con đường khác, ở cánh đồng bát ngát bên kia, nên ban đầu vẫn chưa nhận ra.
Dư Nam coi như không biết, hỏi anh: "Trước đây anh từng đến rồi à?"
Du Tùng "Ừ" một tiếng.
"Anh đến làm gì thế?"
Du Tùng nói: "Không may trượt xuống."
"Kích thích không?"
Du Tùng nhẹ miết xương tay cô, không phản bác lại.
Đi lên phía trước, hai người thấy một cái tàu hỏa bị bỏ hoang, đường ray đã rỉ sắt, cỏ dại mọc um tùm qua kẽ hở.
Gió lạnh gào thét, không ngừng tru lên trong vùng quê hoang dã.
Dư Nam run lên.
Du Tùng quay đầu nhìn cô, tóc ngắn của anh trong gió không nhúc nhích tí nào.
"Em lạnh à?"
Dư Nam liếc nhìn áo khoác trên người anh: "Hơi hơi ạ."
Du Tùng mở rộng vạt áo: "Vào đây."
"Em cứ tưởng anh sẽ đưa cả cái áo cho em."
Du Tùng cười một tiếng: "Anh cũng lạnh."
Cô chui vào, Du Tùng khép vạt áo trước lại, bọc cô vào trong lồng ngực. Nhiệt độ cơ thể anh khá cao, giấu Dư Nam bên trong, giống như ôm một cái lò sưởi lớn.
Cô khẽ thở dài, lỗ tai dán lên ngực anh, dưới tấm vải mỏng là bộ ngực rắn chắc và trái tim đập mạnh mẽ đầy nhiệt huyết.
Eo Du Tùng rất hẹp, Dư Nam xuyên tay qua, nhẹ nhàng xoa lưng anh, làn da chắc khỏe sau lưng tràn ngập cả bàn tay.
Dư Nam cọ cọ mặt lên ngực anh, chóp mũi không có mùi hương đặc biệt, lại khiến cô vừa ngửi là có thể phân biệt được hương vị thuộc về anh.
Tay cô siết càng chặt, tham lam muốn nhiều thêm một giây, cũng hy vọng có thể nhớ kỹ cảm giác này.
Thật lâu sau, Dư Nam buông tay, giãy ra: "Em không lạnh nữa rồi."
Du Tùng không buông ra.
Hai người đứng im tại chỗ một lát, cuối cùng Dư Nam hỏi: "Rốt cuộc anh dẫn em đến đây để làm gì?"
Dừng một chút, Du Tùng nói: "Đưa em đi xem một thứ."
Anh đưa Dư Nam đi đến một cái trạm gác đã bỏ hoang, ra hiệu cho cô im lặng, bên trong truyền đến tiếng nức nở nhỏ nhỏ, Du Tùng đẩy ra một cái khe nhỏ, soi đèn pin điện thoại xuống, cô nhìn thấy một đàn mèo bé nhỏ mềm như nhung nằm cuộn tròn một chỗ.
Trong đó có một đôi mắt hoảng sợ nhìn đến nơi phát ra ánh sáng.
"Là mèo ạ?"
Du Tùng nói: "Mới sinh ra đấy."
Mẹ đàn mèo không có ở đây, Du Tùng đẩy cửa đi vào, bàn tay to lớn của anh xách lên một con, mèo con rất yếu ớt, bốn móng vuốt nhỏ xinh mở ra, kêu khẽ, mặc người xâu xé.
Du Tùng giơ giơ con mèo kia: "Mình ôm một con về nuôi nhé?"
Dư Nam chắp tay sau lưng không nhận: "Anh thích động vật à?" Cô rũ mắt quét qua anh, lắc đầu: "Quả thật rất khó tin."
Du Tùng lấy đèn pin soi vào cô: "Anh thích thứ đồ chơi này á?" Anh cười: "Anh có phải đàn bà đâu."
Dư Nam mím môi, ngẩng đầu, hai người bên tối bên sáng, yên lặng nhìn nhau một lát.
Trên mặt cô không còn nét cười, nhàn nhạt nói: "Anh lại muốn dỗ em à?"
Du Tùng tránh đề tài này, tiếp theo nói: "Không phải con gái bọn em đều thích động vật có lông à?"
"Người bạn lớn lên cùng anh từ nhỏ đến lớn cũng thích sao?"
Du Tùng nhìn cô một lúc, ánh mắt lạnh căm căm, tùy ý nói: "Thật ra khi còn nhỏ cũng có một con."
Dư Nam cười một tiếng, bình tĩnh nói: "Khi còn nhỏ em phải lo lắng giải quyết vấn đề cơm no áo ấm, không có điều kiện tốt để nuôi dưỡng động vật. Chỉ có những đứa trẻ sinh ra đã là công chúa mới có quyền lợi làm việc này, thế nên chưa từng hy vọng xa vời, cũng không thích."
Cô nói xong, không khí chợt yên tĩnh.
Du Tùng cúi đầu, mắt không chớp nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú của anh ẩn trong bóng tối.
Thật lâu sau, anh giật giật môi: "Anh với cô ấy..."
"Mình về đi thôi." Dư Nam nói: "Muộn rồi."
Cô dứt lời, đi ra ngoài trước một bước.
Trong khoảnh khắc mở cửa, gió lạnh ùa đến, Dư Nam ngẩng đầu, bầu trời tối đen, rất cao rất xa xôi.
Ánh sao lập loè, lộng lẫy như ngọc, tô điểm cho cả bầu trời.
Tâm cô bỗng nhiên trở nên thanh thản.
Có một số việc, cô vẫn luôn tự lừa mình dối người, trước đây có thể không thèm nghĩ đến, nhưng bây giờ, bất kể là Lữ Xương Dân, Mạc Tích Đồng hay là Đặng Song, từng người một xuất hiện trước mặt, khiến cô biết được mình có bao nhiêu buồn cười.
Dư Nam cúi đầu, khẽ cười một tiếng.
Mấy ngày trước, bọn họ bắt Đặng Song đến đây tra hỏi, Đặng Song không nói.
Hôm đó tâm trạng Du Tùng thối tha vô cùng, tâm trạng Dư Nam cũng không tốt, hai người nổ ra xung đột, cô đã nói với anh hai câu.
"Đừng hối hận những điều anh đã lựa chọn, cũng đừng nghĩ đến việc khắc phục, vô dụng thôi."
"Đây là kết quả tự anh tạo ra, anh và cô ấy nên thử chấp nhận, sống trong thế giới khác nhau, tìm nơi bình yên của riêng mình."
Nói xong, cô xoay người, anh không nhúc nhích, cúi đầu.
Cuồng phong gào thét, lá rụng lả tả.
Anh đi ngược gió trên cánh đồng bát ngát, bỏ lại đám mèo nhỏ miệng còn hôi sữa ở trạm gác bỏ hoang...
***
Khi Du Tùng trở lại công trường đã là một giờ sau, anh không bật đèn, ngồi trên ghế hút hai điếu thuốc, sáu nhà ở ký túc xá tập thể bên cạnh còn vô cùng náo nhiệt.
Anh nghiền tàn thuốc lên góc bàn, tro thuốc xám đen rơi xuống.
Hút xong thuốc, Du Tùng vào phòng tắm công cộng, nước rất lạnh, thấm ướt cả người.
Phòng tắm ở tầng một, đi ra ngoài là khu lộ thiên, từ cầu thang ngoài đi lên mới là phòng của anh.
Không nghĩ tới vừa mới tắm xong, ngoài trời lại đổ mưa. Mưa thu rét lạnh, cả người Du Tùng trần trụi, khăn lông vắt trên vai, mới đi được vài bước, trên người đã thấm nước mưa.
Anh lau khô người nằm lên giường, giường là loại làm từ gỗ giản dị nhất, bên cạnh là cửa sổ, tiếng mưa rơi bồm bộp nện xuống mái nhà, thỉnh thoảng có tia chớp loé lên, tiếng người tiếng mưa rơi tiếng gió thổi vang lên bên tai, không chút yên bình.
Du Tùng nhắm mắt lại, một lát sau, lại chợt mở ra, chăm chú nghe, tiếng mưa rơi vẫn như cũ. Anh nỗ lực phân biệt rõ một âm thanh khác trong đó, nhẹ nhàng, chậm rãi, từng cái gõ lên cánh cửa sắt.
Anh bật dậy, dự cảm trong lòng vô cùng chân thật mãnh liệt, bước nhanh ra cửa, mở cửa, một bóng người xuất hiện trước mặt, dáng người nho nhỏ, rụt vai, cả người ướt đẫm, tóc tai tán loạn dán lên mặt, lạnh đến run bần bật.
Cô nâng đầu, anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt kinh ngạc. Hai người yên lặng nhìn nhau, sống lưng anh cứng đờ, Dư Nam nhào tới, đâm anh lùi vào trong nhà.
Du Tùng theo bản năng ôm chặt lấy eo cô, muốn nói gì đó, cô lại không cho, mạnh mẽ hôn lên môi anh.
Gần như là một giây sau, anh phản công, nắm quyền chủ động.
Anh xoay người ấn cô lên cánh cửa sắt, cửa sắt "Rầm" một tiếng, át cả tiếng mưa rơi, ký túc xá bên cạnh chợt yên tĩnh hai giây, sau đó lại ầm ĩ.
Du Tùng siết chặt cằm cô, ôm má cô, há miệng ngậm lấy, gặm cắn: "Không phải em nhất quyết đòi về à, sao lại tự mình chạy đến đây?"
"... Em muốn làm với anh."
Du Tùng sờ cô, da cô lạnh lẽo không có độ ấm, anh xoa mạnh: "Vừa rồi không muốn mà?"
"Bây giờ muốn."
"Làm." Anh buồn cười, mơ màng phun ra một chữ.
Không muốn suy nghĩ nhiều, Dư Nam mạnh mẽ đẩy ngã anh lên giường, cô sải bước đi lên, cởi quần áo, nửa bầu tuyết trắng lộ trong không khí.
Cô cúi đầu gặm cắn môi anh, mái tóc ướt rũ xuống dừng trên lỗ tai Du Tùng, anh rùng mình một cái, lông tơ cả người dựng đứng.
Khi cô cắn chóp mũi anh, Du Tùng bóp chặt bờ mông lạnh lẽo kia, thúc người lên trên, trêu cô: "Lại uống phải xuân dược à?"
Dư Nam không còn tâm trí để nói chuyện, gặm lỗ tai anh, yết hầu và trước ngực...
Du Tùng kinh ngạc, cô quá nhiệt tình, ngược lại làm anh lo sợ bất an, cảm thấy Dư Nam hôm nay vô cùng khác thường.
Anh ngây người một lúc, cảm xúc ẩm ướt đã lướt qua bụng dưới của anh, chỉ dừng lại trong chớp mắt, sau đó cô dịch xuống.
Gáy Du Tùng tê rần, khó khăn nâng người lên, cơ bắp trên bụng căng chặt, dựa vào ánh trăng, có thể thấy môi cô dường như khó mà chứa đủ.
Tay anh xuyên qua mái tóc ướt đẫm của cô, đầu ngón tay run rẩy, định ngăn lại lại bỗng nhiên nắm lấy tóc cô ấn xuống, Dư Nam nức nở một tiếng, mái tóc dài xoã tung trên bụng dưới của anh, nóng lạnh giao hòa, vô cùng dày vò.
Du Tùng nhẫn nhịn kéo cô lên, hôn một cái lên môi cô: "Bảo bối, em thật lợi hại."
Anh dán vào người cô: "Rốt cuộc hôm nay em làm sao vậy?"
Dư Nam nói: "Em muốn ở bên trên."
Du Tùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, con ngươi vừa đen vừa sáng, lộ ra vẻ bướng bỉnh, điên cuồng cùng kiên quyết, còn có gì đó mà anh nhìn không hiểu.
Cô lặp lại: "Em muốn ở bên trên."
Du Tùng chiều theo ý cô, lùi lại tất cả.
Cô không thể nhẫn tâm, căn bản không làm được, anh bóp chặt eo cô, nhấn một cái chạm đỉnh.
Dư Nam kêu thảm một tiếng, mảnh mai khó nhịn, âm thanh vừa uất ức vừa đáng thương.
Cô mất khống chế thét chói tai, giường gỗ vang kẽo kẹt kẽo kẹt, cách vách hoàn toàn yên tĩnh, vài giây sau, có người xấu hổ khụ một tiếng.
Ánh mắt anh sáng như sao, nhìn chằm chằm vào Dư Nam, sắc mặt cô ửng hồng, ánh mắt mê ly không có tiêu cự, cắn chặt môi, như điên cuồng như thống khổ. Anh thở dốc: "Em kiên nhẫn một chút cho anh, đừng mẹ nó để cho người khác nghe."
Dư Nam "..."
***
Không biết qua bao lâu, hết mưa rồi, cách vách rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng ngáy truyền đến, cuối cùng là ngủ thật hay giả vờ ngủ cũng không thể nào phân biệt.
Bấy giờ Du Tùng mới thu binh.
Dư Nam nhắm mắt nằm nghiêng, Du Tùng ngồi trên mép giường, sờ lên người cô, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Anh lục tung trong phòng tìm ấm đun nước, đun lên, lại pha thêm chút nước lạnh, lấy khăn lông mới thấm ướt rồi lau người cho cô.
Du Tùng tách chân cô ra, phủ xuống, Dư Nam run lên, anh khẽ an ủi: "Ngoan, thả lỏng nào." Hơi sưng, động tác anh rất nhẹ.
Sau đó anh dùng nước ấm lau khô mồ hôi trên người cô, giũ chăn ra, đẩy cô một cái, Dư Nam lăn vào trong ổ chăn.
Anh lấy nước đã dùng, tùy tiện lau mấy cái, sau đó cũng chui vào.
Từ trước đến nay cơ thể Du Tùng rất tốt, sau khi hoạt động, cả người tỏa ra hơi ấm, Dư Nam trở mình, tự động chui vào trong lồng ngực của anh.
Đêm đã khuya, giọt nước trên mái hiên rơi xuống mặt đất theo tiết tấu.
Anh ôm chặt, cô làm tổ trong lòng anh, cơ thể dần dần ấm lại.
Sáng sớm tỉnh lại, cả người cô nhức mỏi, là cái đau rất thoải mái sau khi phóng túng.
Lăn lộn cả đêm, Dư Nam không nghĩ ngợi gì, ngủ vô cùng sâu.
Trời chưa sáng hoàn toàn, từ cửa sổ có thể thấy bầu trời phía xa có một dải sương sớm màu trắng, cô nhẹ tay nhẹ chân bắt đầu mặc quần áo.
Tóc vẫn ướt, cô lấy tay cào cào, vuốt sang một bên. Cô đưa tay ra sau lưng cài dây áo ngực, có người nhanh tay cài lại giúp cô, sau đó đặt một nụ hôn lên cổ cô.
"Thời gian còn sớm, sao em không ngủ thêm một lát?"
Anh vừa mới dậy, giọng nói thô ráp như cát sỏi, khàn khàn trầm thấp, mang theo vẻ lười biếng.
Dư Nam không nói chuyện, cúi đầu điều chỉnh lại, tay Du Tùng từ phía sau duỗi ra trước: "Anh giúp em."
Càng giúp càng vội, áo ngực lại bị lệch đi.
Anh hôn một cái lên ngực cô, tay sờ xuống dưới.
Dư Nam ngăn lại, nhìn anh, ánh mắt lạnh nhạt, Du Tùng sửng sốt, cô bỏ tay anh ra: "Anh ngủ tiếp đi, em đi đây."
Không ai nói chuyện, Du Tùng khoanh chân ngồi trên giường, nhìn cô mặc quần áo. Quần áo hai người ném tán loạn trên đất, vẫn ướt, cầm lên, trên mặt đất hiện ra từng mảng nước đậm màu, Dư Nam không quan tâm, mặc toàn bộ lên người, đi giày, ra cửa.
"Đợi đã." Anh dừng một chút: "Anh đưa em đi."
Dư Nam bất động, một lát sau, cô khẽ vâng một tiếng.
Trên xe, Dư Nam không nói gì, Du Tùng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, giọng lạnh tanh: "Em lại lên cơn động kinh à?"
Cô hừ nhẹ một tiếng, không nói chuyện.
Du Tùng bỗng nhiên nói: "Anh và Mạc Tích Đồng chỉ là hàng xóm."
Tối hôm qua anh muốn làm sáng tỏ hai lần, lại bị cô cắt ngang, trước nay Du Tùng rất coi thường việc giải thích với người khác, thế nên không dễ mở lời.
Dư Nam thất thần: "Em biết, ngày hôm qua cô ta đã nói rồi."
Du Tùng nuốt nước bọt: "... Anh chỉ coi cô ấy là em gái, cho nên, không có quan hệ mập mờ như con gái bọn em nghĩ đâu."
Lâu sau Dư Nam mới phản ứng lại, yên lặng đọc lại một tiếng "Em gái", cô cười cười: "Anh nghĩ là em ghen tị à?"
Du Tùng nhìn về phía cô: "Em không có sao?" Anh nghĩ không ra, vì sao cô lại khác thường như vậy.
"Giống lắm hả?" Dư Nam hỏi: "Em lấy lập trường gì để ăn dấm đây?"
"Bạn bè? Bạn thân? Hay là người bạn hòa hợp trên phương diện nào đó?"
Cô vừa dứt lời, tiếng phanh xe chói tai vang lên, Dư Nam lao người về phía trước, lại bị dây an toàn kéo về, ngực cô bị siết đến đau đớn.
Vài chiếc xe đằng sau bóp còi, xông đến chửi ầm lên, mắng họ là đồ thần kinh, chán sống rồi à.
Không ai nghe thấy, trên xe yên tĩnh kỳ lạ, Du Tùng nghiêng đầu, vài giây ngắn ngủi, ánh mắt đỏ au.
Dường như anh đang chậm rãi tiêu hóa mấy lời vừa rồi, không xác định hỏi "Em lặp lại lần nữa?"
Dư Nam siết chặt tay, cuối cùng đối diện với ánh mắt anh, mỉm cười nói: "Anh không nghe thấy à."
Du Tùng nắm chặt nắm đấm, yết hầu nhẹ nhàng nuốt hai cái: "Em mẹ nó chơi ông đây à?"
Dư Nam hoảng hốt, ngập ngừng một chút: "Anh nói là gì thì là thế đi."
Anh níu lấy cổ cô, cơ thể cô bị dây an toàn siết đến cực hạn. Du Tùng bắt được một cái tay áo ướt, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện lại là sao không làm khô quần áo giúp cô. Anh cười tự giễu, tay không còn sức lực, buông cô ra: "Cho tới nay, em vẫn luôn nghĩ như thế này?"