Khi giải quyết xong một két bia, Chương Khải Tuệ và Thạch Minh mới đến.
Trong tay Thạch Minh xách một đống đặc sản mua ở thành cổ.
Bên cạnh họ không còn ghế trống, quầy bar hình vòng cung, hai người ngồi xuống đối diện.
Dư Nam gọi thêm hai két bia, đưa cho bên kia hai chai, còn đặc biệt gọi cho Chương Khải Tuệ một ly cocktail nồng độ thấp.
Trong pub đổi nhạc, lần này là dân ca Nạp Tây.
Từ đầu tới cuối đều là ca từ kỳ lạ khó hiểu, nhưng phong cách âm nhạc độc đáo, âm vực trong trẻo, khiến người nghe muốn nhắm mắt lại để cảm nhận.
Du Tùng nhớ tới câu hỏi lúc nãy bị ngắt quãng.
Anh quay đầu, Dư Nam đang ngẩng đầu nhìn miếng gỗ cầu phúc treo phía trên.
Không biết nhìn thấy gì, cô nhếch miệng cười một cái.
Du Tùng: "Dư Nam."
Dư Nam hơi ngẩn người, cô quay đầu, hỏi trước một câu: "Anh muốn viết một cái không?" Cô chỉ lên miếng gỗ phía trên, cỡ bằng bàn tay, một mặt viết chữ Đông Ba, một mặt viết lời cầu chúc của du khách. "Anh xem, bên trên còn có người viết "Đánh đâu thắng đấy"." (Đánh ở đây là đánh bạc)
Nét mặt Du Tùng rất nghiêm túc: "Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?"
Trong pub, ánh sáng vàng mê hoặc, sóng mắt dao động.
Dư Nam nâng cốc hờ hững uống một hớp, cười nói: "Tôi nhớ lần đầu tiên anh cũng dùng câu này để bắt chuyện."
"Đã từng gặp chưa?"
"Chưa."
Dư Nam cười cười, nhìn phía sau anh, giảo hoạt nói: "Người giống anh đến rồi kìa."
Du Tùng ngạc nhiên quay đầu lại, một người phụ nữ đứng giữa anh và Trương Thạc, bầu ngực cao ngất, trên người mang theo mùi hương khiến người khác say mê.
Du Tùng liếc ngực cô nàng, rồi quay đầu nhìn Dư Nam.
Dư Nam một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, mang nét mặt của người ngoài cuộc xem trò vui.
Ngón trỏ Du Tùng vuốt khóe môi, nhìn chòng chọc cô ta, cười hừ một tiếng, cuối cùng, sự nghiêm túc trong mắt anh biến mất, thay vào đó vẻ ngả ngớn như trước đây.
"Anh?" Cô gái dựa lưng vào quầy bar, quyến rũ nói: "Anh chỉ có một mình sao?"
Du Tùng nhìn Dư Nam một lúc lâu mới dời đầu đi.
"Đúng vậy." Giọng nói lười biếng, kéo dài âm cuối, không chờ cô ta tiếp lời, anh đã nói: "Sao, muốn mời anh uống rượu à?"
Người phụ nữ ngẩn người, không hề ngờ tới, nhưng cũng lanh lẹ nói: "Đương nhiên, anh muốn uống gì?"
Du Tùng nói: "Tùy."
Người phụ nữ vẫy tay với bartender, gọi một ly cocktail giống ly mình cầm trong tay.
Du Tùng không nhúc nhích, cô nàng gợi chuyện: "Anh trai tới Lệ Giang chơi à?"
Du Tùng chống trán nhìn cô ta: "Đúng vậy, đến chơi."
"Một mình sao?"
"Với bạn bè."
Người phụ nữ dựa người gần về phía anh, dùng ngón trỏ cọ cọ vào lòng bàn tay anh: "Đàn ông hay phụ nữ thế?"
Du Tùng nhìn tay mình, đáp: "Đàn ông."
Cô ta gần như dính sát vào bả vai Du Tùng: "Anh làm gì? Đến từ đâu vậy?"
Du Tùng ngả người về phía sau, dạng rộng hai chân, cánh tay dài kéo eo người phụ nữ đến.
Cô ả nũng nịu kêu lên, đấm nhẹ vào vai Du Tùng một cái.
Du Tùng trả lời câu hỏi vừa nãy của cô ta: "Làm thuê cho người khác."
Người phụ nữ lại sửng sốt, đúng là Du Tùng ăn mặc rất bình thường, anh không nói mình đi làm thuê thì cũng không ai nghĩ anh là ông chủ.
Ánh mắt cô ả lưu luyến trên người anh, cơ bắp cuồn cuộn như người nguyên thủy ăn hang ở hốc, khiến người khác không rời ra được.
Cô ta lập tức nở nụ cười, ngón tay di chuyển trên vai Du Tùng, rồi vân vê thùy tai anh: "Ở đây nhiều người, nóng quá, chi bằng em mời anh, chúng ta đổi nơi khác nhé?"
Du Tùng mặc kệ cô ả, bàn tay bóp mông cô ta một cái, nhếch môi, nói bằng giọng điệu lười biếng: "Ra ngoài với cô?"
"Đúng vậy."
"Để làm gì?"
Người phụ nữ ghé bên tai anh: "Làm chuyện nên làm đó."
"À?" Giọng nói Du Tùng thấp dần: "Vậy hai người chúng ta ai chịu thiệt."
Cô ta không hiểu: "Hả?"
Bàn tay trên mông cô ả bỗng nhiên thêm lực, anh đẩy mạnh cô nàng ra, lạnh lùng nói: "Tránh ra, buồn nôn."
Người phụ nữ đụng phải bartender đi ngang qua, suýt nữa té nhào.
Một giây trước anh và cô ả còn ve vãn mờ ám, một giây sau trong mắt anh bất ngờ đóng băng.
Bartender đỡ người phụ nữ ấy dậy, gương mặt xinh đẹp có phần thất thố, cô ta chỉ tay vào anh mà rít: "Anh..."
Đầu ngón tay anh búng vào ly cocktail bên cạnh: "Nhớ mang đi."
Dáng vẻ Du Tùng hung tợn, vóc người lại cao to, ánh mắt nghiêm nghị bức người.
Cô ả giận dỗi cắn môi, nhưng chần chừ không dám đi lên, cuối cùng giậm chân một cái, xoay người bỏ chạy.
Ồn ào bên này không nhỏ, pub lại yên tĩnh, mọi người đều quay ra nhìn, Chương Khải Tuệ và Thạch Minh ngồi đối diện cũng lén lút quan sát.
Trương Thạc thầm buồn cười, nhẹ nhàng nói: "Đối với phụ nữ nên ga lăng một chút."
Du Tùng thô lỗ gắt gỏng: "Ga lăng cái beep."
Trương Thạc nhún vai, tiếp tục uống rượu.
Du Tùng kéo cổ áo, không hiểu sao lại tức giận, anh lấy hộp thuốc lá trong túi quần sau mông ra, châm thuốc rít hai hơi, quay đầu lại: "Xem đủ kịch vui chưa?"
Gương mặt Dư Nam vô tội: "Gì cơ?"
Du Tùng nói: "Đừng giả bộ."
Dư Nam cười nhẹ: "Thật đáng tiếc."
Du Tùng nhìn cô, nói nửa thật nửa đùa: "Đã tiếc vậy, thì cô tới đi."
... Đã tiếc vậy, thì cô tới đi.
Câu nói đầy khiêu khích và ngạo mạn.
Anh nhìn cô chằm chằm.
...Cô dám không?
* * * * *
Mọi người ra khỏi pub.
Cuối cùng là Du Tùng thanh toán, uống hết bốn két bia, hai cốc Black Label và một ly cocktail.
Con đường quán bar vẫn náo nhiệt, du khách lưu luyến bên ngoài, có em gái tiếp thị bia đứng ở cửa mời chào: "Anh đẹp trai, vào đây đi, trong này nhiều em xinh tươi lắm."
Trong nháy mắt không khí phong trần bao trùm lên thành cổ trăm năm.
Tửu lượng của Chương Khải Tuệ không cao, uống hết một ly cocktail lại ra gió, bước đi lảo đảo, Thạch Minh ôm vai cô ấy, hai người đi đầu tiên.
Trương Thạc đi cách họ, không biết đang gọi điện thoại cho ai, tiếng ầm ĩ át tiếng nói của anh ta, chỉ thấy anh ta nhe hàm răng trắng bóc ra cười.
Du Tùng châm thêm điếu thuốc nữa, nhìn đám người qua lại: "Nơi này được gọi là "thành phố của những cuộc gặp gỡ tuyệt đẹp" (1) ư?"
Dư Nam nói: "Cái cớ thôi, muốn tìm kích thích, thì chỗ nào cũng có thể "gặp gỡ tuyệt đẹp"."
Du Tùng không tán thành: "Cái cô nói là tình một đêm."
Dư Nam hỏi: "Có gì khác à?"
"Ý trên mặt chữ khác nhau, "Tình một đêm" mang tính mục đích, chỉ dùng để giải quyết nhu cầu sinh lý, giải phóng cơn đói khát của một bên. Còn "Gặp gỡ tuyệt đẹp", cần phải dựa vào tính cách của người A hơn, thông qua cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên may mắn nào đó, sau khi tìm hiểu thì có tiếng nói chung, tiếp đó sẽ làm cái chuyện "nước chảy thành sông"." Anh búng tàn thuốc, "Nói thế nào nhỉ, càng tình cảm hóa, người B càng phải phức tạp hơn người A."
Dư Nam quay đầu nhìn anh chằm chằm, có phần ngạc nhiên không ngờ anh sẽ nói những lời như vậy.
Du Tùng đút tay vào túi quần, nghiêng mắt nhìn cô: "Cô nhìn gì?"
Dư Nam bật cười, thuận miệng hỏi: "Anh thích "Gặp gỡ tuyệt đẹp" hay "Tình một đêm"?"
Du Tùng không trả lời vào trọng tâm, anh cúi đầu, làn khói xám lướt nhẹ qua gương mặt cô: "Cái có tính thách thức." Anh dán bên tai cô: "Tôi thích hái ớt."
Dư Nam không né, nghênh đón ánh mắt của anh trong đêm tối, lạnh lùng hỏi: "Cái đó có tính thách thức?"
Trong đám đông đối diện, có vài người trẻ tuổi đang vui đùa chạy tới, xông về phía bọn họ.
Cánh tay dài của Du Tùng thu lại, siết lấy eo Dư Nam nhấc cô sang cạnh mình, động tác anh thô lỗ, không biết thương hoa tiếc ngọc, cả người cô nhanh chóng bị anh nhấc bổng lên.
Dư Nam đau đến nhe răng.
Mấy cô cậu trẻ tuổi gào rú đi ngang qua.
Du Tùng không thả tay, nói tiếp lời vừa nãy của cô: "Mỗi người đều có dục vọng, chỉ là ẩn giấu nhiều hay ít, còn tôi, thích khiêu chiến với người tiềm tàng nhiều dục vọng hơn."
Anh cách cô rất gần, trên người có mùi thuốc lá thoang thoảng trộn lẫn với mùi bia.
Dư Nam dùng mũi chân cố gắng chịu đựng, cũng không giãy dụa, hơi cụp mắt xuống, trong mắt mang theo sự coi thường: "Vậy có lẽ anh nhìn lầm rồi, chưa chắc tất cả mọi người đều có dục vọng."
Một tay Du Tùng nhấc eo cô, dòng người phía sau trào lên.
Gió nhẹ thổi qua, sợi tóc trên trán cô bay lên, nhẹ nhàng trêu ghẹo gương mặt anh, mang theo mùi hương mê hoặc lòng người.
Du Tùng cười nhẹ, ném cô xuống: "À?" Giọng nói anh vô cùng trầm thấp: "Vậy tôi mỏi mắt mong chờ."
...
Về đến nhà trọ, Dư Nam cầm quần áo ngủ đi tắm rửa.
Đến trước cửa nhà tắm công cộng thì gặp Du Tùng, khóe mắt cô lướt nhanh qua anh, trực tiếp sượt người qua.
Phía sau vang lên một tiếng giễu cợt, cô cũng không để ý, đóng mạnh cửa nhà tắm một cái.
Đã quá muộn, nước nóng không lên được, Dư Nam xõa tóc đứng dưới vòi hoa sen, cắn răng tắm rửa bằng nước lạnh.
Cô thay quần áo ngủ rồi trở về phòng, nước lạnh làm đầu óc tỉnh táo, sắp đến hừng đông, mà tinh thần cô vẫn dồi dào.
Trong phòng không bật đèn, hôm nay có hướng dẫn viên đưa đoàn khách đến, trong phòng có thêm hai người khác.
Mọi người đều đang ngủ, một góc nào đó còn vang lên tiếng ngáy nhè nhẹ.
Dư Nam ngồi trong bóng tối lau tóc, lau mãi lau mãi, động tác dần dần chậm xuống.
Cô nhớ đến lời Du Tùng nói.
... Tôi thích khiêu chiến với người tiềm tàng nhiều dục vọng hơn.
... Vậy tôi mỏi mắt mong chờ.
Dư Nam cảm thấy hơi ngột ngạt.
Cô vứt chiếc khăn, lật mở ba lô ra. Một bao thuốc màu trắng, thân thuốc nhỏ và cao, loại Trung Nam Hải phụ nữ hay dùng, mười mấy đồng một bao, bình thường cô hút chơi.
Cô lấy bật lửa châm thuốc, mùi thuốc từ chóp mũi tỏa ra, xông thẳng lên não.
Trong mùi vị nồng đượm còn mang theo mùi hương ngọt ngấy, tác dụng mạnh nhưng không gắt.
Dư Nam cuộn hai chân, ngón cái búng thuốc.
Hút xong điếu thuốc, cô tĩnh tâm lại, trong bóng tối kiêu ngạo nhếch khóe môi: Mẹ nó, anh ta tự cho là đúng à.
* * * * *
Đêm qua trước khi ngủ Dư Nam đã để đồng hồ báo thức, đúng năm giờ sáng thức dậy.
Tiếng chuông đồng hồ ồn ào làm bà chị Bảo Khiết của nhà trọ tỉnh giấc.
Bà chị dụi mắt, nửa dựa nửa nằm: "Tiểu Dư, hôm qua có điện thoại đến nhà trọ tìm cô, định chờ cô về thì bảo, nhưng cô về muộn quá, chị ngủ mất rồi."
Dư Nam "à" một tiếng: "Phiền chị quá." Cô ngẫm nghĩ: "Người ta có nói họ gì không ạ?"
"Chị có hỏi, nhưng cô ta không nói. Chị nói với cô ta rằng cô đi dẫn đoàn chưa về, bảo lát nữa gọi lại. Cô ta nói không cần rồi cúp máy luôn."
Dư Nam hỏi: "Là nữ sao?"
Bà chị gật đầu: "Đúng rồi, là nữ."
Dư Nam cởi áo ngủ, hai tay cầm móc áo ngực đến sau lưng để cài, sống lưng vẫn thẳng tắp.
Bà chị xoắn xuýt một lúc, mới quyết định nhắc nhở Dư Nam một câu: "Thái độ của cô ta không thân thiện cho lắm, giọng nói rất hùng hổ, giống như đang nghiến răng nghiến lợi mà nói vậy, Tiểu Dư cô có đắc tội với ai không, phải cẩn thận đấy."
Dư Nam đại khái đã đoán được đối phương là ai, không gọi vào số di động của cô thì không phải là người quen. Muốn biết chính xác hành tung của cô, còn ai có thể rảnh rỗi không gì làm kiếm chuyện để làm.
Ngón tay thò vào trong áo ngực, áp sáp hai bầu ngực vào giữa. Bầu ngực nuột nà và căng tròn.
Dư Nam nhìn bà chị, cười cười: "Em sẽ chú ý."
Đánh răng rửa mặt xong, cô xách ba lô ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Dư Nam đến sân trước, vẫn còn hai mươi phút nữa mới tới sáu giờ, cô vô thức nhìn lên cửa sổ ở lầu trên.
Vẫn tối đen.
Dư Nam căng môi.
Hương hoa trong sân thoang thoảng, trên lá cây vẫn còn đọng sương.
Bầu trời không có mây, là một ngày đẹp trời.
Dư Nam ngẩng đầu một lúc, sau cổ bỗng nhiên có cảm giác mát lạnh, cô giật mình, giọng nói Du Tùng cất lên: "Có mỏi cổ không?"
Dư Nam quay đầu lại, là khuôn mặt phóng to của Du Tùng, mỉm cười, chế nhạo nhìn cô.
Anh mặc áo ba lỗ, để lộ một phần ngực lớn, phập phồng lên xuống theo hơi thở, lóe lên ánh sáng lờ mờ. Trên đầu đẫm mồ hôi, lăn xuống má, chảy xuống miệng, đến xương quai xanh cương nghị, cơ bắp vòm ngực cường tráng, cuối cùng nghịch ngợm chui vào trong áo ba lỗ, để lộ một mảng dấu vết nhỏ màu sẫm.
Trong sáng sớm, tất cả mùi hương đều rất nhạt, nhưng mùi mồ hôi trộn lẫn mùi hoóc-môn trên người anh rất mạnh mẽ xông thẳng vào mũi cô.
Dư Nam cúi đầu xuống: "Không mỏi."
Du Tùng cong môi cười, ánh mắt theo tầm mắt lúc nãy của cô nhìn lên lầu trên, là cửa sổ phòng anh: "Nhìn thấy gì rồi?"
Dư Nam bĩu môi: "Anh không có trên lầu."
Ánh mắt cô trong trẻo, nét mặt nghiêm túc, thoạt nhìn có vẻ hơi ngốc.
Du Tùng nhìn cô một lúc lâu, tâm trạng rất tốt cười thành tiếng.