Trò Chơi Tình Ái: Bà Xã, Em Đợi Đấy!

Chương 2: Anh chiếm tiện nghi của tôi chẳng nhẽ tôi còn phải cảm ơn anh?



“Vậy anh nói xem anh chiếm tiện nghi của tôi chẳng nhẽ tôi còn phải cảm ơn anh?”_ Thanh âm trong trẻo vang lên giọng nói pha chút lạnh lùng.

Cô nhìn hắn đầy hận ý chỉ giận không được lột da uống máu hắn.

Đối mặt với thù hận của cô, khóe miệng hắn phát ra tiếng cười khiến cô lạnh toàn sống lưng.

Lần đầu tiên cô gặp một người đáng sợ như vậy, trong lòng cũng có chút phòng bị hắn, ánh mắt không ngừng dè chừng, đôi chân không tự chủ lùi vài bước nhưng hắn cũng không tha cho cô, bước chân nam tính không ngừng tiến về phía cô đến khi dồn cô vào góc tường.

Nhược Tịnh Yên thật muốn chửi thề một câu, biết thế này không chui vào đây, cô thà đánh nhau với mấy tên kia đến chết còn hơn.

Không đúng! Cô không chui vào mà là bị hắn kéo vào.

Người đàn ông này không cười thì thôi đã cười lại càng đáng sợ.

Hắn không nói gì khiến cô nuốt một ngụm nước bọt.

Đang lúc này ngoài cửa có tiếng của bọn áo đen đuổi theo cô, là tiếng của tên vừa rồi:“Mau đi kiểm tra tất cả chỗ này nhất định không được để cô ta chạy thoát.”_ hắn nói một cách dữ dằn.

Tuy là để bắt mình nhưng Nhược Tịnh Yên lại cảm thấy vui mừng không thôi, trong lòng âm thầm cảm khái.

Hắn cũng khôi phục lại vẻ ban đầu, hắn nhướng mày lườm cô một cái cháy mắt:“Em tốt nhất ngoan ngoãn ở đây đợi tôi quay lại.”

Nói rồi hắn tiêu sái bước chân ra ngoài. Cánh cửa đóng lại đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mấp máy: “Vĩnh biệt”

***

Nhìn thấy tên vừa nói đang đứng ngoài cửa, bộ dạng của hắn vẫn thong dong, biểu cảm không một chút lo sợ, âm thanh lạnh lùng, cao ngạo: “Có chuyện gì”

Tên đó nhìn thấy hắn từ trong nhà vệ sinh đi ra có chút nghi ngờ nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều.

Hắn làm việc cho chủ nhân bao nhiêu năm cũng đã nghe đến danh tiếng của người này, bữa tiệc tối nay người này cũng có tham gia nên hắn càng nhớ rõ.

Không ai khác đó chính là Lãnh Ngạn Thần, là người có quyền thế nhất tại Bắc Thành này, động đến hắn chi bằng tự sát thì hơn.

Đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, trong lòng hắn thầm chửi “mẹ kiếp” sao hôm nay lắm chuyện xui thế.

Hắn không dám nhìn Lãnh Ngạn Thần, cười cười, điệu bộ cung kính: “Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ, chúng tôi sẽ giải quyết nhanh thôi, không dám làm phiền Lãnh tổng.”

Chợt nhớ ra chuyện gì đó, hắn chần chừ hồi lâu, mới rụt rè lên tiếng: “Phải rồi! Vừa nãy ngài có thấy nữ nhân nào chạy qua đây không? “

Như đã dự đoán từ trước, cánh môi hắn khẽ nhếch lên một chút, tên đó không nhìn thấy, căn bản nói xong cũng không biết phải làm gì, giọng điệu của hắn vẫn như cũ: “Không thấy”

Biểu tình trên mặt tên đó hơi cứng ngắc, chính xác là không tin tưởng rõ ràng cô ta chạy về hướng này những chỗ khác cũng đã kiểm tra hết không hề có người.

Đang lúc này thì giọng nói của hắn lại vang lên giống như tảng băng ngàn năm, mang theo sự lạnh lẽo: “Nếu không tin có thể tự mình kiểm chứng”

Lãnh Ngạn Thần nhìn biểu hiện trên mặt kẻ đối diện, tốt bụng nhắc nhở nhưng âm điệu giống như muốn nói: Ngươi dám không tin tưởng ta?

Tên kia thấy vậy cực kì do dự, hắn lo sợ nếu kiểm tra mà không có người chẳng phải là đắc tội người này hay sao? Nhưng là, nếu không kiểm tra hắn sẽ bị chủ nhân giết mất.

Lưỡng lự một hồi cuối cùng hắn quyết định kiểm tra.

Vừa tiến được một bước, tay vừa chạm đến nắm cửa chưa kịp xoay, tiếng của Lãnh Ngạn Thần ở đằng sau một lần nữa giống như ma quỷ hiện hồn: “Nhưng nếu không có...”

Hắn cố ý kéo dài âm điệu, không nói nửa câu tiếp theo, ánh mắt thâm thúy nhìn tên đó khiến người này lạnh toát sống lưng.

Cảm giác bước chân ngày càng nặng trĩu, giống như cả ngọn núi đè lên khiến hắn không thể nào nhúc nhích, mồ hôi cũng vì thế mà tuôn như mưa.

Hắn không dám quay lại nhìn Lãnh Ngạn Thần càng không muốn bị ông chủ giết chết.

Cuối cùng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.