Trò Chơi Tình Ái

Chương 17: Lãnh Tử Thiên



Chớp mắt một tuần trôi qua, vết thương trên lưng Diệp Sở Noãn đã lên vảy, cô hằng ngày vẫn sẽ thoa thuốc trị sẹo Lãnh Ngụy Thần mua về, điều đặc biệt là lần nào anh cũng đích thân thoa thuốc lên cho cô, dần dần cô cũng quen với những cử chỉ thân mật hay cách mà anh chăm sóc cô từng chút một.

Khiến cho Diệp Sở Noãn cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. Sự ưu ái mà trước đây cô chưa từng nhận được.

Ngày hôm nay vẫn như thường ngày Lãnh Ngụy Thần tới công ty từ sớm, Diệp Sở Noãn hằng ngày chẳng có việc gì làm cô đã chạy tới vườn trước trồng trọt đủ kiểu, từ hoa cho tới các loại rau củ.

"Phu nhân! Nắng gắt rồi nên trở vào thôi!" Quản gia Hứa đứng trên con đường đá cuội nhìn ánh mặt trời chói chang có chút nóng rát lên tiếng nhắc nhở.

"Đợi con một chút! Sắp xong rồi!"

Những việc này cô vốn không cần động tay chỉ cần nói một tiếng là lập tức được làm ngay, nhưng cô muốn tự mình mang lại màu sắc cho nơi này, dẫu sao Lãnh Ngụy Thần cũng không phản đối.

Lại qua thêm một lát nữa dưới sự thúc giục của quản gia Hứa Diệp Sở Noãn cuối cùng cũng phủi tay đứng dậy, buổi chiều tưới nước mát cho cây là xong!

Vừa đi tới cửa lớn bỗng nhiên tiếng động cơ gào rú phía sau thu hút cô, ngoái lại nhìn chỉ thấy một chiếc Ferrari Enzo màu đỏ dừng lại trước mặt, một nam nhân mặc đồ trẻ trung xuất hiện, vừa xuống xe đã hùng hổ tiến tới: "Lão Hứa! Anh Thần đâu?"

"Tử Thiên thiếu gia! Mừng cậu trở về!" Quản gia Hứa thấy người tới liền mỉm cười chào.

"Không cần chào hỏi cầu kì! Anh Thần đâu rồi?" Thái độ Lãnh Tử Thiên vô cùng gấp gáp anh ở nước ngoài nghe ngóng được tin anh Thần cưới vợ, lại nghĩ tới người phụ nữ yểu điệu tên Bạch Nhược bỗng dưng muốn nổi khùng liền nghỉ công tác bên nước ngoài lập tức về nước hỏi chuyện.

Quản gia Hứa đáp lời rồi làm động tác mời: "Ông chủ đã tới công tý rồi, Tử Thiên thiếu gia mời vào nhà!"

Lãnh Tử Thiên hừ nhẹ lỗ mũi xong đó hiên ngang bước vào trong không hề để ý bên cạnh quản gia Hứa còn có một người khác.

"Phu nhân! Đó là em họ của ông chủ, là con trai của ngài Lãnh Mục-Lãnh Tử Thiên, 3 năm trước đi công tác nước ngoài hiện giờ đã về!" Quản gia Hứa thấy vẻ mặt mờ mịt của cô thì giải thích.

Diệp Sở Noãn gật đầu rồi đi vào nhà, cô muốn đi tắm rồi sẽ tiếp khách sau.

Ai ngờ lúc cô tắm xong đi xuống nhà thì người ta đã đi mất rồi. Cô không có ấn tượng gì đặc biệt với Lãnh Tử Thiên cả, cũng là lần đầu gặp mặt. Nghe quản gia Hứa kể cô mới biết người em họ chồng này nhỏ hơn Lãnh Ngụy Thần 4 tuổi, năm nay anh 29 vậy là Lãnh Tử Thiên 25, cũng còn khá trẻ, đặc biệt là mối quan hệ anh em rất tốt, cực kỳ tốt! Lãnh Tử Thiên lại có tính cách hoạt bát năng động, nghe ra thì không hợp với Lãnh Ngụy Thần chút nào.

Lãnh Tử Thiên không đợi nổi nên đã phóng xe tới tập đoàn Lãnh thị. Tiếp tân nhìn thấy anh ta liền sáng mắt ra chưa kịp chào đã chẳng thấy bóng dáng Lãnh Tử Thiên đâu. Đi đâu mà vội thế?

Anh ta phi thẳng tới phòng làm việc của Lãnh Ngụy Thần nhưng mở cửa ra lại chẳng có ai, đúng lúc này Triệu Dương đi tới thấy anh ta thì bất ngờ không thôi: "Tử Thiên thiếu gia? Sao cậu lại tới đây?"

"Tới đúng lúc lắm, Triệu huynh đệ anh tôi đâu?"

"Ông chủ đang họp, ước chừng khoảng một tiếng nữa sẽ xong, thiếu gia tìm ông chủ có việc sao?"

"Đúng là có việc thật, cậu lại đây!" Lãnh Tử Thiên nói xong túm lấy Triệu Dương kéo vào phòng làm việc của anh ta.

Hơn một tiếng sau, Triệu Dương mặt mày đen xì từ phòng làm việc đi ra, người này không trở về thì không sao, trở về một cái liền như con chim vẹt nói liên tục, hỏi anh ta hết thứ này tới thứ khác, chưa kịp trả lời đã lại đổi chủ đề, chịu đựng đủ một tiếng xem ra Triệu Dương anh cũng có bản lĩnh.

Lãnh Tử Thiên đi ra khỏi phòng làm việc chẳng mấy vui vẻ anh ta chẳng hỏi gì được từ Triệu Dương cả.

Triệu Dương: Tôi có cơ hội mở miệng sao?

Vừa nhìn thấy Lãnh Ngụy Thần, Lãnh Tử Thiên liền bổ nhào qua đó: "Anh! Nhớ em không? Em trai yêu dấu của anh về rồi đây!"

Ai ngờ Lãnh Ngụy Thần chỉ lạnh nhạt né qua một bên thế là Lãnh Tử Thiên tiếp đất ngon lành. Không thèm ôm anh ta một cái! Dù hậm hực nhưng vẫn theo vào trong văn phòng. Vừa vào đã không ngừng lải nhải.

"Anh! Anh nói xem tại sao anh hết hôn mấy tháng rồi cũng không chịu báo tin cho em!"

"Còn nữa, anh nghĩ sao mà lại lấy người phụ nữ kia thế? Có phải do mẹ em thôi thúc không?"

"Bao nhiêu người phụ nữ xinh đẹp như hoa dịu dàng như nước anh không lấy, lại đi lấy Bạch Nhược kia?"

Đối với những lời lải nhải không ngừng của Lãnh Tử Thiên, anh chẳng nghe lọt coi như gió thoảng qua tai.

Thấy anh mình vẫn hờ hững không để tâm tới, Lãnh Tử Thiên bất mãn nói: "Anh có nghe em nói gì không thế?"

Đang định nói tiếp thì anh ta nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lãnh Ngụy Thần đành phải im bặt, tiếp đó lại nghe Lãnh Ngụy Thần nói: "Ai bảo anh cưới Bạch Nhược?"

Lãnh Tử Thiên ngớ ra, vậy là anh ta lải nhải nãy giờ vô ích à: "Không phải á? Thế là ai?"

Chưa kịp nghe câu trả lời phía ngoài cửa đã có tiếng thông báo của Triệu Dương: "Ông chủ, phu nhân tới!"

Lãnh Tử Thiên phản ứng nhanh nhất vọt ra ngoài mở cửa, chỉ thấy đứng trước mặt Triệu Dương là một cô gái nhỏ nhắn, mặt mày rạng rỡ trên tay còn xách một túi đồ nhỏ.

"Tránh ra!" Âm thanh mất kiên nhẫn của Lãnh Ngụy Thần truyền tới.

Lãnh Tử Thiên ngẩn người đứng né xang một bên.

"Qua đây" Anh hướng về phía Diệp Sở Noãn cất giọng.

Cô khẽ nhìn qua Lãnh Tử Thiên rồi đi vào trong, Triệu Dương hiểu ý liền đóng cửa lại.

"Vừa nãy thím có ghé, mang chút canh hầm cho anh nên em mang tới đây, không làm phiền anh làm việc chứ?" Diệp Sở Noãn để túi giữ nhiệt xuống bàn thăm dò ánh mắt anh, ừm không tức giận.

"Không có" Lãnh Ngụy Thần lắc đầu.

"Không phải! Anh, người này là ai vậy?" Lãnh Tử Thiên đờ người vài giây rồi định thần lại.

"Gọi chị dâu, Lãnh Tử Thiên em họ anh"

Lãnh Tử Thiên: "..." Chị đẹp trước mặt này là chị dâu của anh ta sao? Quả nhiên vẫn là anh ấy có mắt nhìn người, nhưng chị dâu có vẻ hiền quá nhỉ?

"Chị dâu! Chị gọi em Tử Thiên là được rồi!" Nhận được ánh mắt cảnh cáo của anh mình Lãnh Tử Thiên không dám nhìn nữa.

Diệp Sở Noãn quay người nở nụ cười chào hỏi: "Xin chào, tôi là Diệp Sở Noãn"

"Không có việc của chú nữa về thăm mẹ đi" Lãnh Ngụy Thần lạnh nhạt đuổi khách.

Anh ta đang định nói tiếp ai ngờ lại bị đuổi về như thế, có cơ hội sau này anh ta phải hỏi chị dâu rất nhiều vấn đề mới được.

Sau khi Lãnh Tử Thiên rời khỏi anh cầm túi giữ nhiệt đem lại bàn trà rồi nói: "Đừng để ý cậu ta, qua đây"

Diệp Sở Noãn ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống cạnh anh, cô tò mò hỏi: "Cậu ấy rất quan tâm tới anh sao?"

"Ừ thân thiết một chút"

Anh múc canh ra bát nhỏ rồi đưa cho cô: "Uống đi"

"Cái này là mang cho anh mà, hơn nữa em cũng ăn rồi, phía dưới còn có cơm nữa đó, anh bình thường làm việc chú ý giờ giấc một chút, sức khỏe không thể chủ quan" Cô lắc đầu từ chối, khi nãy thím tới cô mới phát hiện không chỉ riêng thái độ của anh thay đổi mà thái độ của thím cũng thay đổi luôn, nhẹ nhàng hơn lần gặp mặt trước đó.

Lãnh Ngụy Thần nhếch mép cười, có vợ hiền cảm giác cũng không tồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.