Anh nói bù đắp cho cô hoá ra là đưa cô đi chơi. Ngồi trên trực thăng Diệp Sở Noãn hào hứng nhìn ra bên ngoài, từ bé tới giờ cô lần đầu được đi trực thăng, cảm giác…ngầu!
Lãnh Nguỵ Thần nói có một hòn đảo rất đẹp muốn đưa cô tới đó thư giãn, vì là ban ngày nên nếu đi du thuyền sẽ chói nên bọn họ lựa chọn trực thăng.
Suốt cả chặng đường Diệp Sở Noãn ngắm biển còn Lãnh Nguỵ Thần ngắm cô, không khí trong khoang trực thăng nhẹ nhàng mà hoà hợp, khiến Tư Nguyệt và Triệu Dương đi theo chỉ cần nhìn thôi cũng đủ no.
Hòn đảo cách đất liền không xa lắm, bọn họ ngồi trực thăng khoảng chừng 1 tiếng đã tới nơi.
Vừa bước xuống không khó mặn của biển cả đập vào mặt Diệp Sở Noãn, gió biển thổi làm tóc cô tung bay: “Không khí ở đây tuyệt thật”
Lãnh Nguỵ Thần giúp cô giữ mũ khỏi bị gió thổi bay đi: “Em muốn về nhà trước hay muốn đi chơi trước?”
“Nhà? Chúng ta có nhà trên hòn đảo này sao?”
Anh gật đầu: “Hòn đảo này là của anh”
Diệp Sở Noãn: “…” Ồ hoá ra là tài sản của nhà, cũng không ngạc nhiên lắm.
“Về nhà trước đi!” Cô muốn xem thử nhà ở đây trông như thế nào.
Chừng 2 phút sau một chiếc MayBach xuất hiện trước mặt họ, tài xế mở cửa cung kính cúi người: “Lãnh gia!”
Lãnh Nguỵ Thần cùng Diệp Sở Noãn ngồi vào sau xe, Triệu Dương lái xe Tư Nguyệt ngồi vào ghế phó lái, chiếc xe từ từ rời khỏi bãi đỗ trực thăng.
Gã tài xế bị bỏ lại bãi đỗ trực thăng: “…” Không sao! Nhiệm vụ mà ToT
Hòn đảo này không lớn lắm nhưng cũng có khá đông cư dân sinh sống và khách du lịch. Chiếc MayBach lái trên con đường sát biển, tiếng sóng biển dạt dào nghe dễ chịu vô cùng. Trên biển có rất nhiều du thuyền, cano, tàu đánh cá ở phía xa xa.
Xe chạy một lát thì dừng lại ở một căn biệt thự 2 tầng dạng nhà vườn view mặt biển. Khác biệt so với Tân Cảnh là đây có trồng rất nhiều cây cảnh và các loại dây leo.
“Chúng ta sẽ ở đây sao?”
“Ừm”
Sau khi vào nhà Diệp Sở Noãn đi tham quan quanh ngôi nhà, thiết kế bên trong cũng không khác Tân Cảnh là mấy, chủ đạo vẫn là màu trắng. Điều đặc biệt là các tủ trong phòng khách đều làm từ thuỷ tinh trong suốt.
Trên tầng 2 có 2 phòng ngủ, 1 phòng khách nhỏ và 1 ban công rất lớn, có thể từ đây nhìn ra mặt biển phía xa, cảnh tuyệt đẹp. Bên cạnh còn có hàng xóm nữa, các gia đình có thời gian đều sẽ dành ra để đi du lịch với các thành viên trong nhà.
Diệp Sở Noãn đi xuống dưới nhà tìm kiếm hình bóng anh, nhưng cả trong và ngoài đều không thấy.
“Anh ấy đâu?”
Tư Nguyệt thành thật khai báo: “Ông chủ và Triệu Dương đã đi bàn chuyện hợp đồng với quản lý hòn đảo rồi ạ”
Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu, cũng phải thôi ông chủ ghé thăm cũng nên giải quyết công việc trước, vậy cô tự mình đi dạo vậy.
Thời tiết nắng nhưng không nắng gắt, trên đường có bóng cây, có gió biển, có cát.
Đang đi bỗng một vật nhỏ va vào người cô, cô thì không sao nhưng vật nhỏ đó bị va bất ngờ nên ngã bịch xuống đất.
“Cô bé! Em có sao không?” Diệp Sở Noãn ngồi xổm xuống nhìn cô bé.
Đứa bé nhìn cô một lúc rồi lại nhìn Tư Nguyệt phía sau lưng cô rồi đột nhiên oà khóc: “Mẹ ơi…huhu…”
Diệp Sở Noãn: “…”
Tư Nguyệt: “…”
Lúc này một người phụ nữ xinh đẹp mặc bikini màu xanh ngọc, làn da cô ta trắng mịn, chạy lại phía đứa bé: “Tiểu Ngải! Con sao thế?”
Người phụ nữ bế đứa bé trên tay cảnh giác nhìn Diệp Sở Noãn và Tư Nguyệt: “Các cô là ai?”
Biết là người này hiểu lầm họ có ý xấu với cô bé Diệp sở Noãn chưa kịp lên tiếng Tư Nguyệt đã nói: “Cô nghĩ là ai nào?”
“Hai người…định bắt cóc con tôi sao?”
“…”
Diệp Sở Noãn vỗ trán: “Cô hiểu lầm rồi, là cô bé chạy không cần thận nên mới va phải tôi”
Người phụ nữ nhìn con gái đang rưng rưng thở phào một hơi: “Vậy sao? Mạo phạm rồi! Tiểu Ngải mau xin lỗi chị và cô đi”
Tư Nguyệt: “…” Mình già hơn phu nhân sao? Sao gọi là cô.
Diệp Sở Noãn tiến lên xoa má cô bé: “Lần sau nhớ cẩn thận”
Cái đầu nhỏ của cô bé khẽ gật.
Hai mẹ con vừa định đi thì Tư Nguyệt gọi lại: “Đợi đã!”
Tư Nguyệt mặt không biểu cảm đi tới gần cô bé: “Em! Tại sao gọi chị là cô?”
Diệp Sở Noãn còn tưởng cái gì nghe xong thì bật cười.
Cô bé nhìn vẻ mặt có vẻ hung dữ của Tư Nguyệt bắt đầu ôm cổ mẹ quay mặt đi mếu máo: “Sợ!”
Người mẹ nén cười: “Trẻ con không hiểu chuyện! Cô bỏ qua nhé! Chúng tôi đi trước, ba nó đang đợi”
Tư Nguyệt vẫn không vui đứng tại chỗ dõi theo bóng hai người họ.
Diệp Sở Noãn tiến tới vỗ vai Tư Nguyệt: “Cô đừng để ý, nếu như không muốn như vậy sau này ra đường có thể cười lên một chút có khi người kia còn gọi cô là em gái”