Trò Chơi Tình Ái

Chương 57: Ông đừng mong động vào một sợi tóc của mẹ tôi!



Sáng hôm sau Diệp Sở Noãn mới sờ tới điện thoại, hôm qua trở về mệt quá nên cô ngủ quên luôn, khi nhìn lại lịch sử cuộc gọi cô choáng váng: “Ai vậy?”

Lãnh Nguỵ Thần mặc đồ ở nhà đi tới bên cạnh cô: “Sao vậy?”

Cô giơ điện thoại lên cho anh xem: “Anh nhìn này, ai đó đã gọi cho em 18 cuộc gọi nhỡ”

Anh nhíu mày gọi cho Triệu Dương điều tra số đó là của ai.

Lát sau Triệu Dương đi vào: “Ông chủ! Là số của cô Elly, đêm qua cô Elly gặp chuyện giờ đang trong bệnh viện”

“Elly? Cô ấy là ai vậy?”

Lãnh Nguỵ Thần nghe vậy thì nhíu mày: “Một người bạn của anh, em còn nhớ Bạc Thừa không?”

Diệp Sở Noãn gật đầu, làm sao mà quên được người lần đầu gặp mặt đã tặng ma tuý cho cô.

“Elly là người phụ nữ của cậu ta”

Diệp Sở Noãn à một tiếng ra là vậy: “Nhưng làm sao cô ấy có số em còn gọi nhiều như vậy?”

“Chờ anh”

Lãnh Nguỵ Thần lập tức gọi cho Bạc Thừa.

Rất nhanh đã có người bắt máy, Bạc Thừa thiếu kiên nhẫn nói: “Có việc gì?”

“Giải thích”

Bạc Thừa: “…” Cmn! Thật muốn túm cổ tên đó mà!

Bạc Thừa nghiến từng chữ một: “Video!”

Rồi ngắt máy, Lãnh Nguỵ Thần mở mail lên thấy một video Bạc Thừa gửi, anh ấn mở lên xem. Diệp Sở Noãn cũng ngó đầu vào, anh khẽ cười rồi kéo cô ngồi lên đùi mình, hai người tập trung xem video.

Trong video tái hiện toàn bộ cảnh quay theo dõi chiếc xe của Elly, nội dung là Elly cứu một người phụ nữ nhưng sau đó lại bị người kia đánh ngược lại.

Đến lúc người phụ nữ ra khỏi xe, Diệp Sở Noãn hơi khựng lại: “Dừng video! Nguỵ Thần anh nhìn đi..người này…”

Lãnh Nguỵ Thần biết cô nghĩ tới cái gì anh ôm vai cô: “Đừng gấp, có thể là dáng người giống, anh giúp em tra”

“Không phải mẹ đang ở nhà bà ngoại sao? Em phải gọi cho mẹ!”

Bàn tay cô hơi run bấm số mẹ cô, tiếng chuông vang lên rất lâu nhưng không ai bắt máy. Nếu người đó thật sự là mẹ cô thì hôm qua bà đã gọi cho cô rất nhiều…mẹ có chuyện gì sao?

Cô gọi rất nhiều nhưng không ai bắt máy cả: “Nguỵ Thần! Em muốn về nhà…em muốn đi tìm mẹ”

“Được! Anh đi cùng em!” Dứt lời anh nhìn qua Triệu Dương.

Triệu Dương hiểu ý đi ra ngoài, vừa lúc gặp Tư Nguyệt định đi vào trong: “Tư Nguyệt, cô sắp xếp thêm người bảo vệ phu nhân, chúng ta trở về Đạt Thành”

“Có chuyện sao?”

Triệu Dương vừa đi vừa thuận lại cho Tư Nguyệt nghe: “Tôi biết rồi!”

Gần đây Đạt Thành rất loạn nên ông chủ mới đưa phu nhân tới đảo này, ai ngờ lại xảy ra chuyện.

Ngồi trên trực thăng trở về Đạt Thành Diệp Sở Noãn liên tục gọi cho mẹ, cô gọi tới cả số ngày hôm qua đã gọi cho mình nhưng đều thuê bao cả. Tra định vị một cái ở nhà bà ngoại còn một cái ở gần sân bay Đạt Thành. Chắc chắn mẹ cô ở đó.

Vì không thể tự ý bay trực thăng lung tung tại Đạt Thành nên họ dừng ở sân bay sau đó lái xe ra vị trí định vị.

“Mẹ!” Diệp Sở Noãn mở cửa xe ra vội chạy khắp nơi tìm kiếm, định vị nằm trong toà nhà bỏ hoang trước mặt, cô không nghĩ nhiều chạy vào trong.

Lãnh Nguỵ Thần nhìn xung quanh rồi đuổi theo phía sau.

Đã xác định người hôm qua chính là Tô Tưởng Ý mẹ của Diệp Sở Noãn. Elly đã không sao rồi, cũng may cầm được máu kịp thời.

Bây giờ việc quan trọng là tìm ra mẹ cô, một thân một mình bà rất nguy hiểm.

Cô đã chạy quanh căn nhà nhưng không thấy ai.

“Ông chủ! Phía xung quanh đây 200m không có ai”

“Ông chủ! Phát hiện một chiếc điện thoại bị đập nát ở phía sau tường nhà”

Định vị chính là ở chiếc điện thoại này. Mẹ cô không cầm nó theo mà vứt ở nơi hoang vu thế này, chắc chắn là có chuyện xảy ra.

Diệp Sở Noãn căng thẳng gọi cho Diệp Kình.

Ngay khi vừa bắt máy đã nghe Diệp Kình nói: “Muốn tìm mẹ sao?”

Cô nheo mắt: “Ông đã làm gì mẹ tôi?”

Diệp Kình cười lớn: “Haha! Đưa tài liệu giả cho t*o mà còn dám đặt câu hỏi cho t*o? Diệp Sở Noãn nếu không muốn nhận xác mẹ m*y thì tự tay lấy lại tài liệu về đây! T*o sẽ tha cho mẹ m*y! Thế nào?”

Cô gằn giọng: “Ông đừng có mong động vào một sợi tóc của mẹ tôi!”

“Haha! Xem ra là con gái không muốn cứu mẹ rồi! Thật tiếc!”

Dứt lời Diệp Kình đã cup máy: “Diệp Kình! Alo!”

Cô gọi lại nhưng không có tín hiệu gì nữa, ông ta đã chặn số cô.

“Nguỵ Thần! Mẹ em đang ở chỗ Diệp Kình, em phải tới đó!”

Anh xoay vai cô để cô đối diện với mình: “Noãn Noãn! Nghe anh em trở về trước, chuyện này để anh giải quyết”

Cô từ chối: “Không được, đó là mẹ em…”

Lãnh Nguỵ Thần nhìn vào ánh mắt của cô cuối cùng vẫn nói: “Diệp Kình đã thay đổi vị trí, em trở về đi, tìm được vị trí anh sẽ nói lại với em”

“Nhưng mà…”

Anh quát lớn: “Tư Nguyệt!”

Tư nguyệt vội tiến lên kéo Diệp Sở Noãn đi: “Phu nhân! Đi thôi!”

Cô không còn cách nào khác đành đi theo, đến khi lên xe mới phát hiện chuyện bất thường, tại sao anh không trở về cùng cô?

“Tư Nguyệt!”

Tư Nguyệt đang lái xe bỗng giật mình: “Phu nhân có chuyện gì sao?”

Cô nghiêm túc nhìn Tư Nguyệt: “Nói thật với tôi!”

Tư Nguyệt cắn răng: “Ts phu nhân là sao? Tư Nguyệt không hiểu”

Diệp Sở Noãn áp sát người vào Tư Nguyệt khiến cô nàng đổ mồ hôi hột: “Nói! Hay là không!”

Chần chừ đấu tranh tâm lý vài giây Tư Nguyệt thở dài nói: “Gần đó có người của Trương Tịnh Gia đợi sẵn!”

Cô biết ngay mà!

“Mau quay lại đi! Tư Nguyệt!”

“Phu nhân đừng lo! Ông chủ có thể lo liệu được!”

“Cô mặc kệ anh ấy sao? Ở đó có cả Triệu Dương nữa là 2 người làm sao đấu!”

Tư Nguyệt mỉm cười: “Ông chủ không muốn phu nhân bị thương thôi, chứ mười Trương Tịnh Gia ông chủ vẫn đỡ được! Phu nhân yên tâm”

“Chúng ta trở về tra vị trí của Diệp phu nhân trước”

Diệp Sở Noãn không trả lời, ánh mắt dõi theo hướng Lãnh Nguỵ Thần. Mong rằng anh bình an.

Lúc này có hai chiếc xe con bám sát họ, cô định lên tiếng cảnh báo nhưng khi nhìn lại biển số xe đành thôi, đó là người của họ. Việc quan trọng bây giờ là tìm ra mẹ cô đang ở đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.