Trò Chơi Tình Ái

Chương 60: Ai trả con gái lại cho tôi?



Diệp Sở Noãn khó khăn mở mắt ra, phía trước mắt cô là một mảng trắng xoá của trần nhà, nhìn mà đau mắt, bên mũi còn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện.

Lãnh Nguỵ Thần thấy cô tỉnh lại liền đi tới ngồi xuống mép giường bệnh: “Em sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?”

Cô nhìn anh một lát nước mắt lại chảy ra: “Nguỵ Thần…”

Anh ôm lấy cô: “Ngoan! Không sao! Còn có anh”

Diệp Sở Noãn vòng tay ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào vòm ngực cứng rắn của anh.

Lãnh Nguỵ Thần hiển nhiên rất đau lòng anh nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cô, chốc chốc lại đặt một nụ hôn lên tóc cô, giá như mọi sự đau thương này anh có thể gánh thay em thì tốt biết mấy.

Ánh chiều tà len lỏi vào trong phòng qua cửa sổ ánh lên đỏ rực như lửa đốt, khiến cho trai tim cũng trở nên nóng bỏng, thiêu đốt mọi tế bào, khó chịu bứt rứt dần ăn mòn.

Tang lễ của Tô Tưởng Ý được tổ chức hết sức đơn giản, nhưng vì là phu nhân Diệp thị mang danh nhân hậu lại tốt tính nên rất nhiều người tới chia buồn và tiếc thương.

Có vài người thì thầm to nhỏ: “Diệp Kình nhìn bề ngoài như vậy ai ngờ lại là người tồi tệ đến thế…ngay cả vợ mà cũng…”

Người bên cạnh vội ngăn cản: “Có gì lát nữa hãy nói! Đây không phải là nơi để buôn chuyện!”

Dần dần tiếng bàn tám cũng biến mất.

Diệp Sở Noãn ngồi rạp xuống đất đờ đẫn nhìn chằm chằm về phía mẹ cô. Bên cạnh có Lãnh Nguỵ Thần luôn giúp cô tiếp khách và an ủi cô.

Ngay khi cô nghĩ mọi chuyện kết thúc rồi bỗng nhiên bên ngoài có 3 người tiến vào.

“Tưởng Ý…”

Giọng nói già nua run rẩy nghẹn ngào.

Cô quay đầu lại ngỡ ngàng khi thấy bà ngoại và bác cả cùng với 1 người đàn ông khác tiến vào. Bác cả dìu bà ngoài từng bước đi vào trong.

Diệp Sở Noãn mượn sức từ Lãnh Nguỵ Thần đứng lên hơi cúi đầu: “Bà ngoại! Bác cả!”

Lãnh Nguỵ Thần trầm mặc gật đầu.

Bà ngoại không hề quan tâm lời chào của cô chỉ có bác cả là nhẹ nhàng gật đầu với cô và anh.

Cô nhìn thấy bà ngoại nhìn mẹ khóc rất thương tâm, nước mắt cô cũng từ đó lại ào ạt trào ra. Bả vai run rẩy được Lãnh Nguỵ Thần nắm chặt lấy, giống như tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Qua một lúc sau bà ngoài quay lại ánh mắt sắc bén nhìn cô, anh nhíu mày kéo cô ra sau lưng che chắn.

Quả nhiên bà ngoài mất bình tĩnh nhào tới: “Diệp Sở Noãn! Là mày hại ch*t con gái tao!”

Lần đầu tiên một người luôn bình tĩnh hành xử trang nhã như Tô lão phu nhân nay lại mất kiểm soát như vậy.

Bác cả vội ôm lấy bà: “Mẹ! Bĩnh tĩnh lại đi”

Diệp Sở Noãn phía sau anh nắm chặt lấy góc áo của anh, cô không dám đối mặt với bà ngoại.

Lãnh Nguỵ Thần nắm lấy tay cô vẫn mạnh mẽ đứng chắn trước mặt cô lạnh giọng nói: “Tô lão phu nhân vẫn nên chú ý hành động của mình”

Bà nghe vậy thì cười khẩy: “Các người cái gì cũng có rồi tại sao lại vẫn cướp con gái tôi đi như vậy!”

“Mẹ!”

Anh cúi xuống nhìn cái đầu nhỏ của cô không dám ngẩng lên cất giọng: “Tô lão phu nhân! Người ép Diệp phu nhân vào đường cùng là người làm mẹ như bà! Người làm hại Diệp phu nhân là Diệp Kình, liên quan gì tới Noãn Noãn?”

Tô lão phu nhân cười: “Không liên quan? Nếu không phải bảo vệ một đứa con gái như nó Tưởng Ý sẽ không bao giờ cãi lại tôi mạo hiểm tính mạng vì nó!”

Anh lại nói tiếp: “Đối với phu nhân bà ấy là tất cả, cũng như đối với bà ấy Noãn Noãn là tất cả! Tâm trạng của một người mẹ khi con mình gặp nguy hiểm bà ấy cũng giống như người, không thể kìm chế”

“Vậy cô ta bình an rồi? Còn con gái tôi? Ai trả lại con gái cho tôi?”

Anh đang định lên tiếng thì Diệp Sở Noãn kéo tay anh lại cô nhấc chân bước lên hai bước nhìn thẳng vào bà ngoại: “Bà ngoại..con xin lỗi! Con không bảo vệ được mẹ con”

“Xin lỗi? Một câu xin lỗi là xong sao? Nếu tôi nói cô cũng phải chết theo thì sao?”

Nét mặt hai người đàn ông đều thay đổi.

“Mẹ! Mẹ biết rõ chuyện này không liên quan tới con bé mà! Không phải chúng ta đã nói rồi sao?”

Lãnh Nguỵ Thần lại kéo cô vào ngực: “Bất cứ ai cũng không có tư cách động vào cô ấy”

Cô khẽ chống cự: “Nguỵ Thần…”

Lại bị anh ngăn lại, cánh tay lại càng siết chặt hơn: “Em đừng nói gì cả”

Tô lão phu nhân cắn chặt răng chỉ nhìn Diệp Sở Noãn chứ không lên tiếng nữa, cũng dần bình tĩnh lại. Bà ngồi xuống nhìn lên di ảnh đứa con gái mình vô cùng thương yêu, ánh mắt mờ đi vì hơi nước: “Tưởng Ý…sao con không chịu nghe lời mẹ!”

Đến tận khi mọi thứ kết thúc bà ngoại vẫn không nhìn cô lấy một lần, từ nay về sau có lẽ thực sự không liên quan gì tới nhau nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.