Diệp Sở Noãn hôn mê 3 ngày sau mới tỉnh, cô cảm nhận rõ sự rã rời của cơ thể, mất một lúc sau cô mới ổn định được và nhìn xung quanh. Vẫn là một túp lều nhỏ như bình thường, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, dù nói nhỏ nhưng cũng đủ để người sát mảnh vải lều như cô nghe rõ ràng.
“Cô ta tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa”
“Nghe thông tin phong phanh từ bên trên có người đang tìm cô ta”
Một tiếng cười nhạo vang lên: “Đợi tìm được chỗ này cô ta đã mọt gông rồi”
“Bên trên nói khi nào cô ta tỉnh sẽ đưa cô ta về đất liền, thủ lĩnh sẽ tự tay xử lý cô ta”
“Đặc biệt như vậy sao?”
“Sao thủ lĩnh lại cần cô ta nhỉ? Vốn dĩ tôi tưởng cô ta còn trong trắng haha”
“Đó có là gì, cô ta còn vừa mất đi con của mình”
Nghe tới đây cô vội ngóc dậy, bàn tay run rẩy túm chặt tấm vải trải dưới nền. Bọn họ vừa nói gì? Con của cô sao?
Cô chầm chậm nhìn xuống bụng mình, nơi không còn một cảm giác gì nữa, cảm xúc nghi ngờ đến tột độ, cô muốn ra ngoài hỏi cho rõ ràng, nhưng vừa quỳ người lên thì đã có người đi vào. Chính là gã đại ca kia, hắn ném điếu thuốc ra ngoài rồi tiến tới vứt một chiếc hộp gỗ nhỏ tới cạnh chân cô.
“Mở ra đi, thứ mày mong muốn”
Tim cô đập nhanh bất chợt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ, gã đại ca trông có vẻ rất kiên nhẫn nhìn cô từ từ mở chiếc hộp ra.
Sau khi mở ra Diệp Sở Noãn chết đứng nhìn thứ bên trong, là một cục nhỏ nhỏ đỏ hỏn, chỉ to cỡ ngón tay cái. Có thể dễ dàng nhận ra đó là thai nhi đang hình thành.
Sắc mặt cô tái mét, đầu ngón tay run run chạm vào, cảm giác thứ đó như muốn tan ra trên đầu ngón tay.
Gã đó dường như khá thoả mãn với kết quả này: “Sao nào? Không thấy vui vì được gặp lại người thân à?”
“Nói dối! Không thể nào….” Cô không tin thứ trong chiếc hộp này lại là bé con của mình và anh.
Hắn đi tới ngồi xổm trước mặt cô nâng cằm cô lên bóp mạnh: “Bọn tao tốn không ít tiền mua mày về đây! Cái thứ không còn trinh tiết như mày xứng đáng ở đây sao? Đã mất tiền oan thì chí ít bọn tao cũng phải đòi lại cái gì đó từ mày”
“Bọn ch*!” Diệp Sở Noãn túm chặt cái hộp gỗ, gân xanh nổi đầy trên trán cô không suy nghĩ gì cầm chiếc hộp đập thẳng vào mặt gã. Gã ta bị tấn công bất ngờ không kịp phòng thủ ngã ra phía sau: “Con khốn! M* kiếp!”
Gã đi tới túm cổ áo cô nhấc lên rồi giáng xuống một cú tát, tai cô lập tức ù ù ngã rạp xuống đất. Hắn không dừng lại mà túm tóc cô kéo ngược lại ép cô ngửa mặt lên nhìn hắn: “Tao cho mày xem cốt nhục của mày là tốt lắm rồi! Còn dám đánh trả?”
Gương mặt của hắn cực kì giận dữ, trên trán có vết rách do cạnh hộp gỗ để lại, máu rỉ xuống nhỏ giọt lên má cô.
Cô mở to mắt không chút sợ hãi, chỉ cần nghĩ tới thứ nhỏ bé bên trong hộp gỗ là cô lại cảm thấy máu trong người sôi sục hết lên, bé con của cô còn chưa kịp lớn: “Mày đau sao? Một đám bỉ ổi!”
Như chọc phải cái kim trong lòng gã, gã kéo cô đứng dậy đẩy ra khỏi lều, tay phải rút thắt lưng ra, cổ chân Diệp Sở Noãn đau đớn từng đợt, cô không thể đứng dậy chỉ có thể nhích từng chút về phía sau. Ngay lúc chiếc thắt lưng định vụt xuống thì có một giọng nói xen ngang: “Ông đang vi phạm nguyên tắc!”
Gã ngẩng đầu thấy người đến thì chửi thề rồi ném chiếc thắt lưng đi cúi đầu cung kính chào: “Thủ lĩnh!”
Tiến tới là một người đàn ông ngoại quốc khá đẹp trai, ngũ quan rõ ràng, thân hình cao ráo. Anh ta đi về phía cô, nhìn từ trên xuống dưới liếc vào tấm hình trên tay sau đó vứt đi.
Anh ta quay người nói với gã đại ca: “Đồ trên kia”
Gã đại ca cúi đầu rồi đi mất.
Người đàn ông cởi áo khoác ngoài ném lên người cô sau đó cúi cuống vác cô lên, cơ đau ở bụng ập tới cô túm chặt áo đập vào lưng anh ta: “Thả tôi xuống! Anh là ai?”
Anh ta không quan tâm tới lời nói của cô mặc cho cô giãy giụa kêu là rồi vác cô lên chiếc du thuyền đậu ở bờ biển, lần đầu tiên Diệp Sở Noãn thấy được bở biển cho dù cô đang bị xốc ngược lại.
“Thả tôi ra! Khốn kiếp!”
Sức của cô không đáng là gì so với sức lực của anh ta, vì bị xốc ngược trên đoạn đường khá dài nên đầu óc cô quay cuồng, hoa mắt chóng mặt ập tới, cộng với cơn đau khắp cơ thể khiến cô chẳng mấy mà không còn tý sức lực vùng vẫy nào.
Đến lúc bản thân được đặt xuống người cô đã mềm oặt không có chút lực phản kháng.
Đối phương cởi áo ngoài ra vứt xuống đất sau đó đi thẳng vào phòng tắm cạnh đó. Cô cố gắng chịu đựng muốn dịch chuyển người, cửa ở ngay trước mắt, nhưng không thể nào động đậy nổi.
Mồ hôi trộn lẫn với máu từ vết thương rách ra khiến cô trông vô cùng thảm hại, ý thức dần mờ nhạt cho tới khi cô không còn biết gì nữa.
——————
Bên Lãnh Nguỵ Thần cũng đang dốc lực tìm kiếm, nhưng tin tức về cô cứ như bốc hơi khỏi thế giới. Trên máy tính đặt trên bàn vẫn là dữ liệu tín hiệu của cô, không một điểm nào sáng. Chốc chốc anh lại nghe điện thoại một lần, làm ơn em tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Bạc Thừa mở cửa bước vào: “Chú đi ngủ đi, tôi giúp chú canh chừng tin tức”
“Không cần” Anh thẳng thừng đáp lại.
Bạc Thừa bực tức đá vào bàn trà: “Chú muốn để em dâu thấy chú như thằng ăn mày thiếu hồn này à? Máu cút đi nghỉ cho ông đây!”
Lãnh Nguỵ Thần như không nghe thấy, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, chỉ cần có một điểm sáng anh nhất định sẽ lao tới đó.
Bạc Thừa tiến tới muốn động thủ nhưng ai ngờ Lãnh Nguỵ Thần lại lên tiếng: “Đừng động vào tôi”
Bạc Thừa: “…” Tôi muốn đập chết gã này ngay lập tức!
Bỗng nhiên tín hiệu trên màn hình nháy đỏ 2 giây rồi lại im bặt.
Lãnh Nguỵ Thần lập tức biết đó là đâu, anh đứng bạt dậy cầm theo máy tính lao nhanh ra ngoài. Bạc Thừa cũng nhìn thấy nháy đỏ ấy, hắn đuổi theo mà không kịp, Lãnh Nguỵ Thần đã lên xe lao đi.