Pháo Thiên Minh tức giận đập đầu Vô Song Ngư: "Chết tiệt! Bên ta hết
người rồi, ngươi tự xoay sở đi. Nếu bị chém đầu trên phố, ta thực sự PK với
ngươi đấy."
Vô Song Ngư cười hí hửng nói: "Bên ngươi không ai, ta có người đây. Vô
Tình huynh đệ, làm phiền ngươi tìm Đông Phương Bất Bại ra đây." (Chỉ nói
Kim Cổ không thể tương tác, chứ chưa nói Kim Ôn không thể)
Mọi người nhìn Cố Tích Triều, muốn xem còn có pháp bảo nào không. Cố
Tích Triều mặt ngậm ngùi, hai tay buông thõng, hết sức đau xót cho những bảo
bối kia."Có thể trả lại hai tấm bản đồ đó cho ta không, hay cứ gọi Kiều Phong ra
đi?"
Tất cả NPC bắt đầu lục túi, nhưng mọi thứ bị từ chối hết. Ánh mắt hai người
này không tầm thường, tiền bạc không để vào mắt, vũ khí đang có cũng không
xuất sắc, lại không có nhiệm vụ ẩn nào cả. Cuối cùng, Vô Tình rất bất đắc dĩ,
trên một tấm bảng gỗ viết tên Đông Phương Bất Bại, vừa giơ tay lên thì biển
hiệu biến mất, một nhân vật áo đỏ, da trắng, thân mang mùi son phấn xuất hiện
trước mặt mọi người.
"Tiểu Ngư, tìm ta có việc gì? Hay là lại tìm được son phấn tốt à? Việc lần
trước, ta còn chưa cảm tạ ngươi đây." Trong mắt Đông Phương Bất Bại chỉ có
Tiểu Ngư.
"Đông Phương tỷ tỷ tới rồi, đây không phải là có việc xin ngươi giúp đỡ
sao? Bên này có ba người, ta đuổi không được." Vô Song Ngư sợ buồn nôn
không chết người, bèn liếc mắt đưa tình: "Đông Phương tỷ tỷ, phải làm phiền tỷ
rồi."
"Ai u! Cái miệng ngọt quá. Ngươi không sợ Liên đệ của ta ghen tị à!" Đông
Phương Bất Bại thu tay quay lại thoáng nhìn ba người nói: "Chỉ ba tên tôm tép
này thôi à! Tiểu Ngư, ngươi thật kém cỏi. Thế này đi! Đừng làm chậm trễ thời
gian của ta, bảo vài trăm người cùng lên đi, còn có người bên cạnh cỗ kiệu và...
À? Có cao thủ ở gần đây, cách chỗ này bốn dặm là vị cao nhân nào?"
"Là thúc phụ ta Gia Cát tiên sinh!" Vô Tình cung kính nói: "Đông Phương
giáo chủ ở đây, chúng ta sao dám ồn ào, ta thấy trận này không đấu cũng được.
Hoàng tướng quân, ta thấy tốt nhất là ngươi nên nói ra bí mật của thanh kiếm
này."
Cố Tích Triều đã hoàn toàn bình tĩnh, phụ họa lời nói của Vô Tình: "Vô
Tình bộ đầu nói rất đúng, Hoàng tướng quân ngươi trên có người già, dưới có
trẻ nhỏ, cũng không thể tự sát ngay tại chỗ được chứ? Hay là nói ra đi." Nghe
vậy, mọi người la lên: "Khốn kiếp!"
Hoàng Kim Lân mặt mày tái nhợt, trực tiếp rút kiếm tự sát, chỉ thấy một
tiếng "keng", thanh kiếm trong tay bị đánh bay. Đông Phương Bất Bại tay vung
tay thu hồi phi châm bắn ngược trở lại, lạnh lùng nói: "Nam nhi đại trượng phu,
dám nói không dám làm, vợ con có gì tốt, bảy mỹ nhân của ta chẳng phải tự tay
ta sát hại sao? Bên ngươi quỵt nợ có cao thủ trông chừng, bên ngươi quỵt nợ
chắc tưởng ta là người chết? Nếu còn muốn tự vẫn, ta sẽ mời ngươi lên Hắc
Mộc nhai chơi, cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết." Nói rồi còn
che miệng cười khúc khích."Độc dược trong miệng ngươi cần ta giúp ngươi lấy
ra, hay là tự ngươi nhổ ra? Ngươi tin ta đi, tuyệt đối sẽ không để ngươi có thời
gian nuốt vào."
Tình thế đã mất, Cố Tích Triều thở dài, còn không bằng ban đầu trực tiếp
thua cuộc. Dù là hay Kiều Phong, Lý Tầm Hoan chắc cũng không có thủ đoạn
này, nhưng ai cũng không dám nghi ngờ Đông Phương Bất Bại nói được làm
được. Hoàng Kim Lân ngoan ngoãn nhổ độc dược ra nói: "Bẻ gãy kiếm là biết."
Pháo Thiên Minh gãy thanh kiếm, quả nhiên bay ra một chiếc khăn tay. Vô
Song Ngư lại gần xem xét, là một bức huyết thư do cựu Thái tử viết, nói là bị
Phó Tông Thư sửa đổi thánh chỉ, kết quả ngôi Thái tử không phải dành cho Thái
tử, toàn bộ phe cánh Thái tử từ trên xuống dưới đều bị diệt sạch. Hơn nữa,
chứng cứ then chốt nằm trong tay một người tên Sở Tương Ngọc.
Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh hoàn toàn không quan tâm, cốt truyện
kiểu này mấy ngàn năm qua TV chiếu đi chiếu lại rồi. Chẳng qua là Hoàng đế
từ nhỏ chỉ biết vui chơi trong hậu cung, không có việc gì lại tạo ra một đống
cách cách với hoàng tử.
Sau đó Gia Cát tiên sinh xuất hiện, lấy đi bằng chứng, còn mang theo Thích
Thiếu Thương, nói là sẽ cầu xin lại mạng sống cho hắn trước mặt Hoàng
đế."Diệt Tuyệt Vương Sở Tương Ngọc không liên quan gì đến nhiệm vụ lần
này, nhiệm vụ Thích Thiếu Thương cũng kết thúc ở đây. Mười hai giờ sau, Tứ
Đại Danh Bổ sẽ truy bắt các ngươi. Câu chuyên của Tiểu Thích chỉ là phục bút,
các ngươi cần nghĩ cách thoát khỏi Tứ Đại Danh Bổ để hoàn thành nhiệm vụ
của mình."
Đông Phương Bất Bại hỏi: "Tiểu Ngư, cần ta thay ngươi diệt Tứ Đại Danh
Bổ này không?"
Gia Cát tiên sinh trầm ngâm đáp: "Đông Phương giáo chủ, nếu ngươi xuất
thủ, ta cũng buộc phải ra tay. Ngươi có chắc chắn đánh bại ta không?"
"Thôi thôi, Đông Phương tỷ tỷ cứ trở về trước đi, sau này có việc lại đến tìm
tỷ."
"Vậy được, lão già đừng tỏ ra hung hăng, Hắc Mộc nhai chúng ta chưa bao
giờ để quan phủ vào mắt. Tiểu Ngư, ngày nào đó hiểu ra thì tới Hắc Mộc nhai
tìm ta, ta nhất định sẽ truyền thụ cho ngươi Quỳ Hoa Bảo Điển."
"Được rồi, ngươi cứ đi thong thả nhé!" Quay sang nói với Pháo Thiên Minh
đang ngờ vực: "Muốn luyện thần thông, trước phải tự cung. Tự cung là cắt JJ,
lần trước suýt bị lừa mất cái đó rồi, may có Chân Hán Tử kịp thời cứu giúp."
Câu chuyện thật mơ hồ, khiến Pháo Thiên Minh suy nghĩ lệch lạc.
Phong Lăng độ là một cửa sông... ừm, nói thật rõ ràng! Pháo Thiên Minh và
Vô Song Ngư đến đây vào ngày thứ tư. Trước đó, hai người trực tiếp dịch
chuyển đến Tuyết Sơn phái nên hoàn toàn không biết mình đang ở vị trí nào của
Trung Quốc, chỉ có thể lấy các thị trấn làm điểm tham chiếu để chạy trốn. Lý do
đến cửa sông này là do chiến lược của Vô Song Ngư: đi vòng vèo, trước tiên
chạy thật xa, rồi đột ngột quay về thị trấn. Nếu kế hoạch không thành, xem có
thể dành ra một ngày để hoàn thành nhiệm vụ hay không, rồi tách ra chạy trốn,
cố gắng trụ qua mười ngày.
Quán rượu Phong Lăng nằm gần Phong Lăng độ, khách trong quán không ít.
Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư cũng có mặt trong đó. Pháo Thiên Minh rất
bất mãn với chiến thuật du kích này, nhưng hiện tại thật sự không có sự lựa
chọn tốt hơn. Mười hai giờ trước, y đã áp dụng kiến thức quân sự và kỹ năng
sinh tồn từ sách giáo khoa đặc nhiệm, sử dụng bẫy, mùi lạc đánh hướng, ẩn nấp
nhưng đều không có tác dụng. Mỗi lần xong việc, Vô Song Ngư đều phát hiện
Lãnh Huyết và một tên gã dáng vẻ chán nản đuổi theo cách đó mười dặm, thỉnh
thoảng thả bồ câu. Nếu chỉ mình Truy Mệnh thì hai người đã ra tay từ lâu. Tiếc
là tình huống hai đánh hai, bên mình phần thua nhiều hơn. Đây không phải
chuyện đùa, một bị bị bắt đánh rớt tới tận tân thủ thôn, mặc dù giữ được võ
công nhưng đẳng cấp phải mất bao nhiêu tâm huyết mới luyện lại được. Đây
cũng là nguyên khiến khiến Pháo Thiên Minh không vứt bỏ Vô Song Ngư bỏ
chạy một mình.
Hai người đang kiên nhẫn chờ đợi, chợt một thanh niên đi vào cửa. Hắn ta
lông mày rậm rạp, mắt to, mặc áo đen, trông rất khỏe khoắn, đôi tay trần tráng
kiện hơn người thường. Pháo Thiên Minh mỉm cười, cuối cùng tên BOSS ẩn
giấu bấy lâu cũng xuất hiện.
Thanh niên liếc nhìn hai người rồi ngồi xuống gần đó, nói nhỏ: "Thuyền đò
đã bị phá hủy hết rồi, sao không buông tay đầu hàng?"
"Này! Ngươi là Thiết Thủ phải không? Ngươi cũng biết chúng ta bị oan, sao
cứ gây sự với chúng ta?" Vô Song Ngư hỏi to.
"Có phải oan uổng hay không, lời ta nói không tính, hơn nữa cũng không hề
đe dọa mạng sống các ngươi, chỉ là về tân thủ thôn luyện lại thôi. Hơn nữa có
khoản bồi thường khổng lồ 5 vàng, việc tốt như thế biết tìm đâu cho ra." Thiết
Thủ cười rất mộc mạc.