Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Chương 121: Võ Lâm Bá Đồ - Chương 121 Tam Phong giận dữ vì đâu?



Pháo Thiên Minh và lão tú bà trao đổi dọc đường, sau khi lấy thêm từ Tinh
Ảnh 200 vàng, bà lão tú bà đấm ngực cam đoan sẽ bồi thường cả kỹ viện nếu
thất bại. Vì vậy, nhóm ba người trước tiên báo với Xa đóng chức năng trò
chuyện của môn phái, sau mới biết đó hoàn toàn là điều thừa thãi. Tiếp theo, cả
ba quay trở lại Thiếu Lâm, đứng từ xa nhìn lên cây tùng, chờ đợi bão tố ập tới.
Tú bà dẫn năm ngàn nữ nhân cường tráng đến núi Thiếu Lâm. Hai đệ tử
đang canh cửa ngạc nhiên hoảng sợ, cố gắng giơ hai tay chắn lại. Tú bà nói vài
câu rồi quay lại bảo: "Các tỷ muội cùng ta, ta nghe nói có không ít thân thích
Thiếu Lâm muốn cướp bát cơm của chúng ta. Ai muốn một ngày kiếm được
mười bạc thì theo ta, đừng sợ bị dọa dẫm, cùng ta lên tìm phương trượng đăng
ký."
Thật ra không cần kêu gọi, giờ lão tú bà là đốc công, đương nhiên phải đi
theo bà lão này. Bọn họ chỉ là NPC cấp thấp, nói khó nghe thì là ngu ngốc, nói
dễ nghe thì là đầu úng nước, sống cuộc đời riêng, không đoái hoài tới người
chơi. Có điều đây là Pháo Thiên Minh dặn dò, lão tú bà tuy không để ý nhưng
vẫn thấy được ngành làm ăn này rất coi trọng uy tín.
Năm ngàn đại quân bắt đầu xông lên. Hai đệ tử hoảng hốt muốn dùng chiêu
thức ngăn cản nhưng không ngờ công kích lên người lại bị sóng xanh bao phủ,
khi hắn thuận tay tấn công lần hai thì Hắc Bạch Song Sát từ trên trời giáng
xuống bắt đi vì tội hành hung dân lành.
Đại quân tràn vào Thiếu Lâm khiến ai nấy bó tay. Người chơi không được
đánh, NPC có thể đánh nhưng vô dụng. Thí dụ, một tăng nhân đỉnh cấp cầm
chổi chỉ mới chọc vào huyệt đạo NPC - cái loại mình chỉ điểm huyệt chứ không
gây tổn hại tới thân thể - lập tức đã bị năm mươi nữ nhân vây quanh, ném xuống
đất giẫm đạp. Cái này là do Thiếu Lâm đặc biệt, nếu là Ma Môn thì một NPC
cao cấp ra tay là xong, 5000 chẳng đủ cho hắn giết một bữa. Hơn nữa, Thiếu
Lâm có quá ít NPC, hơn nữa không có võ tăng bình thường toàn bộ chỉ là cao
thủ và vài nhà sư phục vụ. Nếu có hàng ngàn NPC định cư trong môn phái thì
cơ cấu lại quá cồng kềnh.
Chiến thuật thứ hai là da thịt. Một khi thấy NPC lại gần, đám nữ nhân lập
tức vén váy. Chư tăng đành nhắm mắt điểm huyệt. Cách không đả huyệt thì
không được rồi, dễ hại người ta, lỡ tay khéo còn giết chết, huống hồ trong đó
còn có trẻ sơ sinh và bà lão cao tuổi hơn mình. Tuy ý tưởng nhắm mắt điểm
huyệt cũng hay nhưng một phát sai chỗ là bị BOSS Giới Luật đường đem đi.
Cuối cùng, lãnh đạo tối cao của Thiếu Lâm đành ra lệnh: Co cụm theo chiến
lược, bảo vệ địa điểm quan trọng. Tất cả NPC lui về trọng địa giữ võ công bí
tịch, đóng cửa thủ hộ.
Tú bà dẫn quân đi ngang qua ba người Pháo Thiên Minh, liếc mắt đưa tìnhv
ới ba người. Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh trực tiếp rét run, kinh hoàng không
biết đó là Lạc Nhạn hay là Kinh Nhạn.
Đại quân đi tới gần cây tùng, Tam Độ quay sang nhìn nhau. Hiện thân chặn
lại thì có vẻ như nguy hiểm đến tính mạng, không ngăn cũng còn nghe được.
Đám người này không thể phá ngục không uy hiếp được trượng phạm trong đó.
Tam Độ chỉ có nhiệm vụ canh giữ, thế là tâm ý tương thông bàn bạc xong, bẻ
chút nhánh cây che lên người, quyết định ẩn mình trong cây tùng...
Tú bà dừng lại nói to: "Mọi người nghỉ ngơi đây, thưởng thêm một lượng.
Ta sẽ vào trong thương lượng.
"Ngoài này lạnh quá... mong đại sư rủ lòng từ bi cho nô gia đi vào tránh
rét..."
"Xin nữ thí chủ nhanh chóng xuống núi, Thiếu Lâm là trọng địa phật
môn..."
"Hu hu, tấm lòng đại sư thật cứng rắn, nô tì chỉ muốn lánh gió thôi. Lòng từ
bi của Phật môn là để đại sư thấy một thiếu nữ yếu ớt lênh đênh giữa mưa bão
mà vẫn vô cảm ư?"
"... sắc tức thị không, thôi được, vào đi."
"Á! Sao nữ thí chú ăn mặc hở hang thế?"
"Đại sư, sắc tức là không, thấy tức là chẳng thấy, Phật chẳng dạy thế sao? A!
Sao trên người nô gia lại có dấu chưởng, hay là ta sẽ chết?"
"Dấu chưởng? Chẳng lẽ bị Thiếu Lâm ngộ thương? Ta xem nào... Nữ thí
chủ nói bậy, đâu có dấu chưởng gì, mau mặc áo vào... Sao ngươi lại dựa vào
người ta?"
"Ngươi đẩy ta đi! Đẩy đi! Đại sư, có vẻ đang đổ mồ hôi kìa, để ta lau giúp
người."
"Ta... đùi không có mồ hôi."
"Đùi không nhưng chắc chỗ khác có... Cái gì đây? Lạ thật... đại sư khiến
người ta ngứa ngáy trong lòng... Nhẹ tay chút đại sư, ta vẫn còn là..." (lược bớt
vạn chữ)
Võ Đang Tử Tiêu cung...
Hai người Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh lại bị gọi về, Trương Tam Phong
ngây ngốc nhìn hai người, cả hai cũng chỉ biết ngây ngốc theo.
"Tam Không đã viên tịch." Nửa giờ sau, Trương Tam Phong mới thốt ra câu
nói.
"Chúc mừng chúc mừng... đến Cực Lạc thế giới!" Tinh Ảnh bật thốt ra một
câu.
"..." Trương Tam Phong bị câu nói này làm nghẹn lời, một lúc sau mới nói:
"Hay là nhiệm vụ thứ ba, các ngươi không cần làm nữa, ta không chắc các
ngươi còn gây ra chuyện gì. Ta tưởng các ngươi chỉ vu oan giá hại, đào móc
chuyện của người ta mà thôi. Nào ngờ trước là bán trẻ con, sau là khiến ba cao
tăng... chết tươi. Ta thật sự tức giận trước hành động của bọn họ, nhưng như vậy
có phần quá đáng. Ta đã nói không giết người cơ mà."
Pháo Thiên Minh giải thích: "Ta không ngờ ba ả xú nữ đó đó chơi chết được
người. Hơn nữa, nhiệm vụ đã báo hoàn thành 10 phút sau khi bọn họ vào thôi."
"Sao không ngăn cản? Suốt bảy canh giờ, 7 canh giờ thì ngay cả Dương
Đỉnh Thiên cũng chết.", Trương Tam Phong rất tức tối. Ông nhận thông báo của
hệ thống, nói Pháo Thiên Minh hoàn thành nhiệm vụ, rồi kèm theo bản tường
trình chi tiết. Lúc đầu ông còn vui, nhưng sau thấy chi tiết quá đáng: chỉ riêng
dầu thơm Ấn Độ đã hết 5 cân, những thứ khác còn chưa tính. Ông vẫn kính
trọng Tam Không, nhưng nổi nóng thì nổi nóng, hai tên trước mắt rõ ràng là lợn
chết không sợ nước sôi. Nói tóm lại cũng không thể trách họ, việc này nam nữ
không phối hợp thì khó mà làm được. Không lẽ trách Tam Không không kiềm
chế được? Cũng không được, có không ít cao tăng cấp Thần dính chuyện này,
mặc dù có người không giữ được nhưng cũng có không ít người giữ được. Tự
trách mình, trách mình làm gì, thôi không nghĩ nữa...
"Thôi, các ngươi lui đi. Các ngươi có thể bỏ nhiệm vụ thứ ba, ta sẽ tuyệt đối
không trách cứ." Trương Tam Phong nói xong thấy hai người không động đậy
bèn hỏi: "Còn việc gì nữa không?"
Pháo Thiên Minh ngượng ngùng nói: "Ta và sư huynh đã hết tiền, còn 5000
người ở Lạc Dương đợi về, mỗi người cần 2 bạc, tổng cộng 100 vàng. Xin Tổ
sư gia cho ta mượn một phần khoản tiền lớn lần trước làm lộ phí."
"Tự tìm cách đi.", Trương Tam Phong gầm lên giận dữ.
Ngày hôm sau, tiêu đề báo chí: Tại sao Tam Phong nổi giận?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.