"Ài! Mỗi đại chương đều có cảnh giường chiếu, ta lo sách này sớm muộn
cũng bị cấm lưu hành. A Tử, đây là thử thách đạo đức và lợi ích của ngươi. Ta
thì không sao, ta không ngại xem phim người lớn, cũng không ngại làm anh
hùng cứu mỹ nhân. Nhưng... ta phải nói với ngươi, Kiếm Cầm rất là để bụng. Ta
thấy ngươi vừa không nỡ đứng nhìn, lại muốn hoàn thành nhiệm vụ. Cách duy
nhất là tính thời gian. Khi tình tiết sắp xảy ra, chúng ta ra ngoài dạo chơi, ước
tính thời gian rồi quay lại. Loại người kia cho năm phút là xong việc, rồi ngươi
giết người lấy phần thưởng, Kiếm Cầm và Tiểu Long Nữ trở thành bằng hữu, ta
thì lượm lặt vài thứ rác rưởi. Một mũi tên trúng ba con chim! Ha ha, ta thật quá
thông minh!"
"Chử Trà, ta có một câu không biết nên nói hay không."
"Ngươi cứ nói đi."
"Ngươi thật súc sinh."
"... Ngươi xem, trong số những người quen biết ta, chỉ có ngươi không có
khiếu hài hước. Ngươi yên tâm, nhiệm vụ của ngươi không đơn giản như vậy,
không thể sắp đặt y như nguyên tác. Hơn nữa cũng không để chúng ta xem
phim người lớn đâu. Ta đoán ngươi có muốn xem, nam chính cũng sẽ quay lại
hỏi: "Ai đó, ai đang ở đó?" Tin ta đi, ta không sai đâu."
Chân Hán Tử gật đầu, đang định đáp lời thì nghe tiếng ồn ào từ phía đường
mòn, có người xông vào.
Hai người nhảy lên cây nhìn xuống, suýt nữa làm cho Pháo Thiên Minh hết
hồn. Người tới chính là Âu Dương Phong.
Nếu ở địa hình bằng phẳng, Pháo Thiên Minh đánh không lại có thể chạy,
nhưng trong rừng rậm, khinh công bị hạn chế không nói, người ta bố trận, mình
lại không thể mượn lực.
Chỉ thấy Âu Dương Phong vạt áo phất phơ, không con ong nào lại gần
được. Pháo Thiên Minh vội nói: "Cho mượn mặt nạ dịch dung, nhanh lên, hắn
là tử thù của ta." Y không tin Âu Dương Phong giữ đúng lời hẹn ba tháng, cũng
như bản thân y cũng không giữ lời. Có thể hãm hại thì nhất định sẽ hại.
"Tử thù?" Chân Hán Tử vừa cười khẩy, chỉ thấy Pháo Thiên Minh tuốt kiếm
xông ra. Đây không phải mượn mà là cướp. Nhưng hắn liền hiểu nhiệm vụ của
mình vẫn cần Pháo Thiên Minh giúp đỡ, vội lấy ra bốn cái mặt nạ đưa cho y.
Vậy là Pháo Thiên Minh biến thành một bà lão... đây là vì y nghĩ rằng càng
khác xa với bản thân thì càng an toàn.
Chẳng mấy chốc, Âu Dương Phong xuất hiện trước mặt hai người, khiến
Pháo Thiên Minh kinh ngạc là Âu Dương Phong đã phát điên rồi, ánh mắt
không còn thần trí, cũng không còn nhận ra ai. Nhưng tay của Pháo Thiên Minh
vừa đút vào bọc, ánh mắt Âu Dương Phong đã nhìn thẳng vào y. Mở miệng hỏi:
"Này, con ta ở đâu? Ngươi có thấy nó không?"
Thấy rồi, bị bọn đây phân thây thành Như Lai Thần Chưởng rồi. Pháo Thiên
Minh đang giả dạng không dám lên tiếng, vội nhắn tin cho Chân Hán Tử:
"Ngươi trả lời đi."
Chân Hán Tử vừa đọc tin thì thấy Âu Dương Phong nhìn chằm chằm vào
Pháo Thiên Minh nói: "Sao trên mặt ngươi lại có thứ đó?" Pháo Thiên Minh
rùng mình. Tên điên cũng nhận ra mình đang đeo mặt nạ, chất lượng mặt nạ này
thật tệ.
"Ngươi có thấy con ta không?" Âu Dương Phong lại hỏi thêm một câu.
Pháo Thiên Minh lắc đầu, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nếu có gì không
đúng, y sẽ vứt bỏ Chân Hán Tử chạy trốn ngay lập tức. Có điều, hôm nay phúc
tinh của Chân Hán Tử chiếu rọi, Âu Dương Phong lẩm bẩm: "Không thấy à. Ơ,
sao mộ lại có bậc thềm à?" Nói rồi nhảy xuống sau mộ.
"Thật đáng thương, thương cho tấm lòng người làm cha mẹ trên đời!"
Pháo Thiên Minh liếc hắn một cái nói: "Con trai hắn là ta giết chết."
"Ngươi? Ta đáng lẽ phải nghĩ ra sớm hơn mới phải. Bây giờ phải làm sao
đây?"
"Ta nhắn tin cho Kiếm Cầm, bảo cô ấy cẩn thận. Cô từng gặp mặt Âu
Dương Phong."
Pháo Thiên Minh chưa kịp nhắn tin thì đã thấy tin nhắn từ Kiếm Cầm: "Âu
Dương Phong và Tiểu Long Nữ tranh giành nam nhân, đánh nhau rồi, sắp ra
đến cửa hang, các ngươi cẩn thận đấy." Pháo Thiên Minh nhìn tin nhắn, lướt
nhẹ qua cửa hang, Chân Hán Tử cũng bắt chước hắn đáp xuống bên kia.
"Làm gì đấy?"
"Ám toán, ngươi tấn công trước thu hút chú ý. Ta sẽ dốc toàn bộ nội lực của
hắn." Pháo Thiên Minh vui mừng, cuối cùng cũng được hãm hại kẻ thù NPC số
một của mình.
"Tấn công ai?"
"Tên vừa rồi."
"Hay nhỉ! Giết con người ta, lại định giết cả người ta, ngươi điên rồi."
Trong nháy mắt, một bóng trắng lướt ra, chính là Tiểu Long Nữ bay ra từ
trong động, đồng thời tay phất phóng ra ba kiếm về phía sau. Chân Hán Tử toát
mồ hôi lạnh, suýt nữa bị ám toán. Nhìn bộ dáng bình tĩnh của Pháo Thiên Minh,
rõ ràng rất thông thạo chuyện này này, đúng là mặc cảm. Chỉ trong khoảnh
khắc, Âu Dương Phong cũng theo kiếm quang xuất hiện, tay không chụp lấy
thanh của Tiểu Long Nữ. Chân Hán Tử thân hình lướt qua, kiếm trong tay trực
tiếp chém ngang eo Âu Dương Phong. Âu Dương Phong kinh hãi tột độ, dù tâm
thần không được tỉnh táo, nhưng rõ ràng không phải hồ đồ. Hắn vội vã thả tay
Tiểu Long Nữ, trực tiếp chụp lấy kiếm của Chân Hán Tử, giật lấy.
Pháo Thiên Minh bàng hoàng, so với lần trước gặp giỡ, võ công tên này
tăng lên không chỉ một chút. Y lập tức thu hồi Chân Vũ Kiếm, rút một thanh
kiếm nát tấn công. Chân Hán Tử uất ức, cơ hội chiến đấu vừa xuất hiện đã biến
mất ngay. Hắn nào biết ý nghĩa của thanh Chân Vũ kiếm này. Quả nhiên, Âu
Dương Phong vừa đáp xuống đất đã giơ tay đã tóm lấy mũi kiếm của Pháo
Thiên Minh. Pháo Thiên Minh vốn có thể buông kiếm song còn muốn thử sức
mình. Y hét lớn một tiếng, mười thành Chân Võ Tâm Kinh cùng Cửu Âm Chân
Kinh đảo ngược đối chiến. Chỉ nghe tiếng kim loại vang lên, thiết kiếm biến
thành bột phấn. Pháo Thiên Minh bị thương liên tiếp thối lui, gấp gáp bổ sung
nội lực. Chợt thấy Âu Dương Phong vung tay lên, mũi kiếm nắm trong lòng bàn
tay bắn thẳng ra, Pháo Thiên Minh chỉ kịp tránh khỏi chỗ hiểm, vai phải đã bị
xuyên thủng. Lực lượng từ mũi kiếm truyền đến khiến y bay ra vài trượng, va
vào gốc cây.
Pháo Thiên Minh lâm vào tình trạng suýt chết, khắp người không cử động
được, ngay cả ăn thuốc cũng không có sức. Pháo Thiên Minh hối hận vô cùng,
bản thân vốn chẳng phải quân tử, lại học theo kiểu quang minh chính đại nội lực
làm chi.
Tuy vậy, rõ ràng Âu Dương Phong cũng bị nội lực phản kích, bước chân
loạng choạng. Lúc này một thanh kiếm từ trong động bắn thẳng ra xuyên qua
bắp chân phải hắn, chính là Kiếm Cầm âm thầm nấp bên cầu thang hang động.
Từ lúc theo Pháo Thiên Minh đến nay, trí thông minh của cô gia tăng cực
nhanh, thiếu nữ ngây thơ thường rất dễ bị dạy hư. Kiếm Cầm vận sức trên lưỡi
kiếm, bay lên không trung rồi nhảy xuống đâm vào lưng Âu Dương Phong, xem
ra rất thuần thục. Âu Dương Phong bị thương cũng không quay đầu, trực tiếp
cúi người tránh né chỗ hiểm, vai trái bị đâm mất hai miếng thịt nhỏ.
Lúc này Chân Hán Tử vô cùng trân trọng rút ra một bảo kiếm, liếc mắt nhìn
rồi rút ra khỏi vỏ, tấn công từ mé bên Âu Dương Phong. Bảo kiếm toả ra hàn
quang, rõ ràng có độ sắc bén cao cấp. Vừa rút kiếm, Âu Dương Phong đang bị
thương càng thêm khó chịu. Một bên là "Độc Cô Cửu Kiếm" thiên hạ vô song,
một bên là "Tịch Tà Kiếm Pháp" xuất kiếm như rắn. Chân phải Âu Dương
Phong không linh hoạt, đối phó với bảo kiếm chỉ có thể tránh né. Còn Kiếm
Cầm vừa buông kiếm đã rút kiếm khác, hiển nhiên rèn luyện rất thuần thục. Ba
người giao chiến, không ngờ lại đánh thành cục diện không thắng không bại.
Tiểu Long Nữ không giúp sức, chỉ đứng bên quan sát trận đấu. Ba người
thấy vậy hối hận biết bao, đáng lẽ nên để Tiểu Long Nữ tiêu hao chút khí lực
mới phải. Bên phía Pháo Thiên Minh thở dốc, miễn cưỡng ăn thuốc chữa trị vết
thương. Chẳng mấy chốc tay chân đã cử động được, về đến trạng thái trọng
thương rồi bôi thuốc chờ phục hồi bình thường. Kiếm Cầm và Chân Hán Tử
cũng nhận được tin của Pháo Thiên Minh, đều muốn hạ gục Âu Dương Phong
xem có thể moi được thứ gì. Ai nấy hết sức tận tâm.
Thời gian vừa đến, Pháo Thiên Minh hóa thành tàn ảnh, lao thẳng tới Âu
Dương Phong. Lúc áp sát là phát động nội lực, kiếm khí bốn phía quét ngang ba
trượng. Ba người hợp sức, Âu Dương Phong lập tức rơi vào thế hạ phong, qua
hai mươi chiêu đã bị thương thêm một chỗ. Ba người đang tính mài chết Âu
Dương Phong thì một giọng nói rất không hợp vang lên: "Dừng tay" một thiếu
niên từ trong động nhảy ra hô.