Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Chương 139: Võ Lâm Bá Đồ - Chương 139 Chương 139



Tục ngữ nói: Trăng tắt gió lớn đêm giết người, mây cuồn mưa phủ kêu mẹ
cha. Pháo Thiên Minh dẫn Vụ Lý Hoa mở đường đi trước, từ giữa sườn núi
trườn xuống. Lính canh vây quanh núi mỗi tay cầm một đuốc, chiếu sáng con
đường từ cửa núi đến trấn 21 Lý rực rỡ như ban ngày.
"Xác nhận chỗ rẽ này chỉ có một Thiên phu trưởng và khoảng trăm người."
Vụ Lý Hoa báo tin cho Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh gật đầu bò qua. Trước bụi cây là cả trăm binh lính cùng
Thiên phu trưởng kia. Pháo Thiên Minh hít sâu đè nén căng thẳng, đeo mặt nạ
có tên Oa Khoát Đài rồi đột ngột bước ra hỏi: "Khẩu lệnh?"
Thiên phu trưởng sững sờ, tướng quân cbhui ra từ bụi cỏ? Còn hỏi khẩu
lệnh?"Khẩu lệnh gì? Ngươi..."
"Không biết khẩu lệnh? Người đâu! Chém chết!" Trong bụi cổ nhô ra một
Vạn phu trưởng, đi tới tát chết Thiên phu trưởng đang ngẩn ngơ. Pháo Thiên
Minh đau xót, điểm tích lũy thành của người khác rồi.
"Tất cả đến đây cho ta." Khoảng trăm lính nhìn nhau vài cái, dưới sự dẫn dắt
của một Bách phu trưởng, tất cả chạy tới tập hợp."Ta hỏi các ngươi, biết ta là ai
không?"
"Bẩm tướng quân, ngài là ngũ tướng quân của Mông Cổ chúng ta, chúng ta
sẽ tuyệt đối tuân lệnh ngài."
"Tốt lắm! Vậy ta hỏi các ngươi có nghe nói tới chuyện mặt nạ chưa?"
Một Bách phu trưởng bước ra nói: "Bẩm tướng quân, việc mặt nạ là bí mật
quân sự cấp 1, cỡ Thiên phu trưởng."
"Rất tốt, bây giờ tất cả đi theo ta tới chỗ này." Pháo Thiên Minh đi tới trước
bụi cây thì dừng lại: "Đứng tản ra một chút... các ngươi cũng không biết khẩu
lệnh phải không?" Đám lính gật đầu.
"Vậy thì tốt, chém hết." Vừa dứt lời, bụi cây nhảy ra hàng ngàn người, công
kích từ trên cao xuống, chớp mắt đã tiêu diệt sạch sẽ trăm lính. Pháo Thiên
Minh lau mồ hôi nói: "Nguy hiểm thật, không ngờ nơi hẻo lánh này còn giữ lại
Thiên phu trưởng. Hóa ra là máy kiểm tra tiền giả. May mà dọa được hắn
trước."
"Lời ngươi nói hoàn toàn không liên quan tới quân đội triều Nguyên, người
ta còn chưa kịp phản ứng. Bây giờ phải làm sao?" Vụ Lý Hoa hớn hở đoạt được
Thiên phu trưởng.
"Từ đây đến trấn 21 Lý còn một dặm đường. Lừa từng bước như vậy là
không được. Hơn nữa ta chỉ có bốn cái mặt nạ, chia hai người chỉ duy trì được
hai mươi phút. Vậy nên trực tiếp xông lên là xong. Chỉ cần chúng không dùng
chiến mã, chúng ta một đấu mười vẫn có phần thắng."
"Hừ, tưởng ngươi với Tinh Ảnh nói chuyện nửa tiếng đồng hồ sẽ lên được
kế hoạch tốt chứ."
Pháo Thiên Minh không để ý Vụ Lý Hoa khinh thường, nói trong kênh môn
phái: "Các huynh đệ chuẩn bị xông lên. Khẩu hiệu của chúng ta là: chết sớm
siêu thoát."
"Ta xé cái miệng quạ đen của ngươi." Tinh Ảnh gầm lên trong kênh. Đám
người này mà chết hết, cho dù Tương Dương giữ được thì phần thưởng của hắn
về cơ bản cũng chỉ là rác rưởi."Mọi người phải phá vây về phía trấn 51 Lý, bên
đó đang đánh đêm. Cái Bang chắc chắn nắm chắc thắng lợi. Anh Hùng môn
đang tích lực xung phong."
"Ơ? Không phải ngươi nói đột phá ra ngoài về thảo nguyên mà đánh du kích
à? Thay đổi kế hoạch là vì lý do gì?"
"... Không có lý do. Ta ước tính bọn chúng ít nhất cũng thông minh hơn
chúng ta một chút. Cho nên mới nghĩ ngược lại. Để chúng không nhận ra đường
tẩu thoát dâm đãng của ta." Tinh Ảnh bổ sung: "Nhớ kỹ sinh mệnh đặt lên hàng
đầu. Thật sự không được thì tản ra trốn vào núi, đợi cả nước giải phóng xong
hay bị giải phóng xong rồi hãy ra."
"Nhưng nếu chúng nghĩ ra chúng ta sẽ nghĩ ngược lại thì sao?" Vụ Lý Hoa
vừa hỏi trên kênh thì bị Pháo Thiên Minh cốc đầu.
"Nghĩ tới nghĩ lui như vậy nghĩ tới ngày mai cũng không ra. Huynh đệ xông
lên! Chết sớm còn luyện cấp!" Trong trấn đã có tiếng ngựa hí. Mọi người tăng
tốc, không thể để chúng cưỡi ngựa trước được.
Dọc đường không ai để ý tới bộ binh, trừ khi gặp Bách phu trưởng mới ra
tay chém thây, còn lại có thể tránh thì tránh. Vấn đề của binh lính nằm ở bó
đuốc trên tay, cầm đuốc không thể bắn cung, vũ khí sát thương lớn nhất đã mất,
chỉ có thể nhìn đệ tử Võ Đang lướt qua trên đầu hay bên cạnh.
Khi gần tiểu trấn, Pháo Thiên Minh hô: "Chuẩn bị!" Lập tức hai người một
nhóm tiến lên. Cách trăm thước, mưa tên ập tới. Đệ tử Võ Đang đã sẵn sàng,
dừng lại, hai người một cầm khiên, một cầm bình phóng hỏa. Đánh lửa ném liên
tục, chưa đầy ba giây, hàng ngàn lọ đã văng ra. Quăng xong lượt thứ hai, lửa
bùng lên khắp trấn 21 Lý. Binh lính đuổi theo sau đều bị mưa tên bắn chết.
Lúc này, trên ba ngàn kỵ binh do một Thiên phu trưởng dẫn đầu ào ra từ
trấn. Pháo Thiên Minh hô to: "C chuẩn bị! Thỏ, sẵn sàng, ném!" Năm ngàn đệ
tử đồng loạt ném pháo Lôi Xuân đã châm ngòi. Một tràng nổ long trời, cả đệ tử
Võ Đang cũng giật mình, đất rung núi động. Tất cả chiến mã hoảng sợ, kể cả
trong trấn cũng hí vang chạy loạn. Đây là lần đầu chúng thấy vũ khí nóng của
Võ Đang.
Cũng là nhờ Tinh Ảnh và Võ Đang đoàn kết, kêu gọi đóng góp nhiệt tình.
Có người quyên góp tận chín mươi phần trăm gia tài. Ngay cả Pháo Thiên Minh
kinh tế quẫn bách cũng cảm động trước việc này, viết hợp đồng tặng mười phần
trăm lợi nhuận quán rượu mười ngày. Kết quả suýt chút nữa bị cắt lão nhị. Còn
Tinh Ảnh thì nghiên cứu kỹ lưỡng kỳ chiêu trong binh pháp cổ... Chiêu thứ
đường đường chính chính thì không dùng, đồ phân phối cho quân võ đang đều
là loại để bẫy người...
Thấy tình hình hỗn loạn nhưng thuận lợi ngoài ý liệu, Pháo Thiên Minh cuối
cùng không ra lệnh D. Đó là thứ quý giá, tiết kiệm được thì nên tiết kiệm.
Đệ tử Võ Đang xông vào trấn, nơi này giao tranh ác liệt nhất. Trong trấn có
bốn vạn quân địch, thêm gần mười vạn tăng viện nhưng không làm gì được bọn
họ. Đệ tử bị thương nhảy lên mái nhà nằm bôi thuốc, sau khi thuốc có tác dụng
lại ném bình phóng hỏa và Lôi Xuân khắp nơi. Ngựa trong trấn đã chạy sạch,
địch chỉ còn bộ binh. Cầm cung không dám bắn sợ trúng đồng đội, bắn người
trên mái thì không nhìn thấy. Vài tên lính can đảm khiêng thang lên nhưng lại
thấy không thể địch lại, cuối cùng chỉ là đi dâng chiến tích.
Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa dẫn bảy cao thủ Võ Đang chiến đấu tới
chết với mười Thiên phu trưởng và Oa Khoát Đài trong một quán trọ. Lửa bén
vào quán nhưng cả hai bên không rảnh đi dập. Oa Khoát Đài không thể thoát
nổi vì Vụ Lý Hoa đã chặn cửa. Vụ Lý Hoa như nữ tướng giữ cửa, vạn người
cũng không qua nổi, đến bao nhiêu tiếp việt là giết bấy nhiêu. Thiên phu trưởng
chỉ đỡ được một chiêu là thành ánh sáng trắng. Mọi người đều khâm phục tốc
độ giết người của cô. Ngay cả Pháo Thiên Minh cũng tự thấy kém xa, hiệu suất
mình chỉ bằng một phần ba của người ta.
Trong trận chiến ác liệt này, hai Vạn phu trưởng đã chết, phe Võ Đang cũng
mất một. Còn lại sáu người đối đầu với chín Thiên phu trưởng và một tướng có
công phu song tuyệt học. Pháo Thiên Minh hét to, chuẩn bị xung phong thì
bỗng từ ngoài bay vào một Kim Luân nhắm thẳng mình. Vụ Lý Hoa cũng kêu
đau, hiển nhiên đã bị thương.
Pháo Thiên Minh đành phải thu kiếm, chuyển sang đỡ lấy pháp luân. Y
dùng nội lực triệt tiêu lực lượng của pháp luân. Đúng lúc này, vị trí cửa chính
vang lên ba tiếng nổ long trời, Vụ Lý Hoa đánh ba quyền với người mới đến rồi
bay ngược vào trong. Pháo Thiên Minh vội vàng ôm lấy cô, không kịp suy nghĩ
gì nữa lập tức móc thuốc trong túi ra nhét vào miệng Vụ Lý Hoa. Ngay khoảnh
khắc đó, trong quán trọ đột nhiên xuất hiện một vị ông lão mặc trang phục Lạt
Ma.
"Kim Luân Pháp Vương, không phải ngài vẫn ở bên cạnh Nguyên soái sao?
Sao lại xuất hiện ở nơi này?" Oa Khoát Đài nghi hoặc hỏi.
"Nguyên soái nói ngài ấy lo ngươi ham công trạng mà tiến quá nhanh, sợ
ngươi gặp nguy hiểm nên sai ta đến hộ tống. Ngũ tướng quân, ngài liên quan
đến an nguy của trăm vạn đại quân, sao có thể chỉ dẫn mười vạn người mà xâm
nhập sâu như vậy? Hôm nay nếu không nhờ ta đến hỗ trợ kịp thời, chỉ e đã xảy
ra chuyện không hay!"
"Ngươi đến đây chưa chắc đã mang lại kết quả tốt. Chúng ta vẫn còn đông
người, cho đến nay mới chỉ tổn thất vài trăm. Cho ngươi chết đuối cũng được!"
Pháo Thiên Minh vội kéo một cái ghế cho Vụ Lý Hoa ngồi xuống. Sáu đệ tử Võ
Đang cũng lui về phía sau, hai bên đứng đối diện cách nhau năm trượng.
"Quả nhiên chỉ là một võ phu tầm thường, tám vạn đại quân của ngũ tướng
quân đã tiến đến thị trấn 11 Lý. Đến lúc đó xem ai đông người hơn!"
Pháo Thiên Minh thở dài: "E thôi!"
Sáu đệ tử đồng loạt lấy ra một quả cầu ném xuống đất. Trong nháy mắt khói
mù mịt mùng bao trùm khắp đại sảnh, kèm theo mùi bột tiêu cay nồng nặc.
Kim Luân vừa thấy địch muốn chạy là nhảy phóc tới cửa chính. Oa Khoát
Đài mới nói: "Giặc cùng chớ đuổi", đã thấy bảy thanh kiếm đột ngột xuất hiện
trước mặt mình cách một trượng. Lão vội lăn một vòng trên nền đất, đã trúng
hai nhát kiếm. Trong đó có một thanh kiếm còn bám theo sau lưng, ép sát từng
bước chân. Kim Luân Pháp Vương nghe động tĩnh lấy làm kinh hãi, biết là mắc
mưu, bèn quay người trở lại, sáu đệ tử Võ Đang chém trượt đòn kiếm lập tức
xoay người nghênh đón.
Sáu tiếng kim khí va chạm vang lên gần như đồng thời. Sáu thanh kiếm nhất
loạt bị chém đứt bằng cổ tay. Dù biết võ công kém xa, nhưng sáu người vẫn cắn
răng lật tay rút kiếm, tạo thành một vòng vây lao tới. Tình thế nguy cấp, Pháo
Thiên Minh biết nếu không nhanh chóng giải quyết đến khi các tướng sĩ phản
ứng lại sẽ rất rắc rối. Y quyết định một phen, dồn hết mười thành nội lực tạo
thành luồng kiếm khí dài năm trượng quét ngang ra, chém thẳng vào người đối
phương, cố nhắm chặt đứt một chân. Pháo Thiên Minh lại nhân đà quăng một
nhát phi đao, cuối cùng cũng lấy được đầu của Oa Khoát Đài. Nội lực bổ sung
xong, y lật tay ném một mũi phi đao nữa bay ra ngoài ba trượng.
Lúc này trận chiến ở 21 Lý đã kết thúc, tất cả quân Mông Cổ đều biến thành
ánh sáng trắng. Kim Luân sau khi đệ tử thứ tư của Võ Đang xả thân cũng thở
dài rời đi với vài vết thương nhẹ. Lúc này chỉ nghe các đệ tử Võ Đang hò reo:
"Võ Đang thắng lợi!" Bảng thành tích chiến đấu của Võ Đang hiện lên: 138 vạn
quân địch bị tiêu diệt, tổn thất 500 người.
"Chử Trà... Ha ha!... Chử Trà... Ha ha ha!" Tinh Ảnh rõ ràng là choáng
váng. Vẫn chỉ có mình người mang có phong thái của đại tướng quân, Pháo
Thiên Minh cảm thán rồi lấy mở tin nhắn hệ thống ra xem: Điểm tích lũy một
ngàn hai trăm (có hai trăm điểm là thưởng bổ sung tập thể của môn phái, người
không tham gia hoạt động cũng có phần) không có gì lắm... Một viên Huyết Bồ
Đề là một vạn điểm tích lũy.
Danh tướng đầu tiên do liều lĩnh mà bị người chơi may mắn hạ gục, tất cả
người chơi đều bùng lên lòng tin.
Thập Đại lập tức triệu tập hội nghị, nội dung hội nghị là: chiến lược phòng
thủ chuyển sang chiến lược tấn công. Đặc biệt là biết chỉ có 80 vạn quân chia
thành bốn đường bị cản trở ở trấn 51 Lý, lại do nhánh quân thứ năm quân bị
diệt, xuất hiện tình trạng đầu đuôi gần như một ngày không có viện trợ, tất cả
đều hăng hái muốn yêu cầu điều động 20% binh lực tinh nhuệ cùng Anh Hùng
môn hợp binh với Cái Bang tiến hành chiến dịch tiêu diệt. Ngay cả Đường
Đường cũng hứng khởi muốn thử, một kế hoạch chi tiết đã được trình lên hội
nghị Thập Đại.
Những đệ tử Võ Đang không tham gia hoạt động, thông qua truyền hình
trực tiếp tại hiện trường đã coi sáu đệ tử Võ Đang liều mình ngăn chặn Kim
Luân là anh hùng. Trình độ chỉ huy của Tinh Ảnh trong mắt họ là lên vun vút
tới vỡ bánh xe. Còn danh tiếng của Pháo Thiên Minh trong Võ Đang cũng gia
tăng không ít. Hiện nay trong Tương Dương đệ tử Võ Đang tự cao nhìn xuống
các môn phái khác, miệng ngậm tăm tiêu sái, đi đường oai vệ, tỏ ra kiêu ngạo
không thể chịu được. Điều này khiến binh lính trấn thủ Tương Dương rất bất
mãn, nhưng cũng không có cách nào, sự thật đã rõ ràng, tổng số người của họ
chỉ có vài ngàn mà nuốt chửng một con voi lớn.
Mặc dù mọi người cho rằng bị khinh thường là điều đương nhiên, nhưng ai
mà chẳng nghẹn một hơi? Tất cả liền thỉnh cầu dốc hết sức mạnh đòi ăn tươi
bốn nhánh quân.
Vì vậy hội nghị chiều theo ý người, Thập Đại ngoại trừ Tinh Ảnh phản đối,
chín phiếu thuận thông qua kế hoạch của Đường Đường.
Tám vạn tinh binh Anh Hùng môn cùng hơn ba mươi vạn quân dự bị (trừ
Võ Đang) dưới sự dẫn dắt của Ái Niếp Niếp tiến về trấn 51 Lý. Dùng nửa ngày
thời gian đã đến nơi, rồi dùng nửa ngày tiêu diệt quân địch sau đó rút lui.
Còn lý do Tinh Ảnh phản đối bị đám người hội nghị cho là rất vô lý: trí
thông minh máy tính cao, nên chúng ta cho rằng đúng thực ra là sai. Phải nghĩ
ngược lại
Nhóm Pháo Thiên Minh đang hướng tới trấn 51 Lý, điều khiến họ kinh ngạc
là toàn bộ 80 vạn quân bốn nhánh đã từ bỏ 31 Lý, tập trung trong khu vực
chung quanh các trấn từ 41 Lý đến 51 Lý. Do vị trí địa lý của 51 Lý rộng mở,
đoàn người trên núi đi đường vòng rất dễ dàng hội quân với Cái Bang."Thằng
nhãi nhà ngươi thật hung ác. Cứ thế tiêu diệt hơn trăm vạn người." Phích Lịch
gặp Pháo Thiên Minh, vô cùng khâm phục.
"Vấn đề nhân phẩm, ngươi thế nào rồi?" Pháo Thiên Minh không hề khiêm
tốn.
"Đêm qua giao chiến, giết 20 vạn. Chết 8 ngàn. Kiếm đủ vốn liếng." Phích
Lịch giới thiệu: "Ta dùng một phần mười người để bố trận chặn đường khắp
nơi, kẻ địch muốn đánh tan từng cái một, kết quả bị chúng ta vây lấy một ngàn
người, rồi vây binh đánh viện binh, địch nhân cuốn vào chiến đấu như quả cầu
tuyết. Cô nương Đường Đường này rất có tài, địch hơn ngàn, ta năm trăm, địch
không điều viện binh, ta không giết vài. Cứ dây dưa với nhau khiến địch nhân
không có cách dùng cung tên, cho đến khi các ngươi tiêu diệt nhánh quân thứ
năm, bọn chúng mới bắt đầu tấn công không phân biệt địch ta. Người của ta
chết phần lớn cũng do lúc đó. Hiện giờ địch vẫn còn hơn 60 vạn quân rút lui, cố
thủ cách trấn 51 Lý mười dặm đến vùng lân cận trấn 41 Lý, quyết tử thủ. Chúng
ta thật sự không có cách nào tấn công vào được."
"Chúng ta còn tổ chức tiệc thịt nướng mừng chiến thắng, không làm phiền
các ngươi nữa."
"Vậy các ngươi phải nhanh lên, qua hai giờ nữa chúng ta sẽ giả thua bỏ trấn
51 Lý để dụ chúng vào đầm lầy, rồi hội quân với lực lượng ở trấn 61 Lý bắt đầu
tập kích. Công phu trên ngựa của Anh Hùng môn mạnh hơn chúng nhiều."
Phích Lịch đặt trụ sở chỉ huy trên một gò đồi nhỏ, phạm vi 30 dặm xung
quanh là vùng đầm lầy, đều có giám sát. Có thể thấy hắn ta rất tận tâm. Ngay cả
khi Pháo Thiên Minh mời cùng tham gia tiệc thịt nướng dưới chân đồi cũng từ
chối. Dĩ nhiên không loại trừ khả năng không tin tưởng vào khả năng nấu ăn
của người chơi.
Kế hoạch chiến dịch lần này là do Đường Đường sắp xếp. Dùng một nửa lực
lượng dự bị mai phục, rồi Cái Bang giả thua dụ địch tiến lên. Tiếp đến là Anh
Hùng môn chính diện đối đầu với địch tại trấn 61 lý. Sau đó lực lượng dự bị
tổng tấn công. Lực lượng mai phục thì chiếm trấn 51 Lý, chặn đường lui của
bốn nhánh quân, dùng địa hình lầy lội cản trở. À, tay nghề thật không tồi." Pháo
Thiên Minh cướp lấy miếng thịt nướng từ tay Vụ Lý Hoa, y tự nướng thì ngoài
đen trong đỏ.
Vụ Lý Hoa trừng mắt với Pháo Thiên Minh một cái, vừa gặm cánh gà vừa
nói: "Trước kia bạn trai cũ của ta rất thích ăn thịt nướng, nên ta nhờ đầu bếp
quán trọ của cha ta dạy. Đầu bếp đó là người Brazil, thịt nướng Brazil nổi tiếng
khắp thế giới đấy."
"Bạn trai cũ... sau đó tại sao lại chia tay?"
Vụ Lý Hoa dừng tay lại, xoay chiếc xiên sắt, nói mặt không cảm xúc: "Đã
chết. Tai nạn xe cộ."
"Đã chết? Chồng tương lai của ngươi thật đáng thương."
"Tại sao?" Vụ Lý Hoa hỏi nghi hoặc.
"Bởi vì người sống không thể tranh giành vị trí với người chết. Tất cả
khuyết điểm của người chết sẽ biến thành ưu điểm. Rồi ngươi sẽ so sánh. Sẽ
cảm thấy người đàn ông bên cạnh mình đều kém xa." Pháo Thiên Minh cười
nhe răng nói: "Thương Tâm từng kể với ta, hắn có một người yêu cũng trong
hoàn cảnh tương tự như ngươi. Dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể thực sự
chiếm được trái tim người con gái đó. Cuối cùng hắn đành bỏ cuộc. Kết quả..."
"Kết quả là gì?"
"Kết quả là cô gái đó chưa được nửa năm đã mắc chứng trầm cảm."
Vụ Lý Hoa nghe xong im lặng, Pháo Thiên Minh cũng uống chút rượu, ăn
chút thịt mà không để ý tới cô. Y xem trọng tình bằng hữu với Vụ Lý Hoa nên
nói thêm vài câu, nếu không thì hỏi han, động chạm chuyện riêng tư như vậy là
hết sức thiếu lịch sự.
"Tốt rồi, đừng nghĩ những chuyện đó nữa." Pháo Thiên Minh nói trong kênh
nhóm: "Các huynh đệ, chúng ta sắp giao chiến quy mô lớn. Chúng ta nên tin
vào lập luận chắc chắn sẽ thất bại của Tinh Ảnh, hay là tin vào cái nhìn của đại
chúng?"
Tinh Ảnh đáp lại: "Phải tin tưởng vào lãnh tụ... Thực ra chỉ có một đạo lý,
nếu phe ta thắng thì hơn bốn ngàn người các ngươi chẳng thu được lông gà nào.
Vì vậy chúng ta nên lẻn sang một bên cầu nguyện phe người chơi thất bại. Sau
đó nhân lúc quân địch mệt mỏi mới ra tay."
"Nhìn đi! Đây chính là đại sư huynh của Võ Đang chúng ta." Pháo Thiên
Minh nói với Vụ Lý Hoa đang trợn mắt há hốc mồm.
Vụ Lý Hoa lập tức sửa lại: "Đừng nói chúng ta, ta hiện giờ chỉ tạm trú ở chỗ
các ngươi."
"Bản phái ta không thu hải sản tươi sống, chúng ta ăn chay."
"Ta nhổ vào!" Cuối cùng Vụ Lý Hoa cũng có lý do danh chính ngôn thuận
báo thù. Một cái cốc đánh trên đầu Pháo Thiên Minh, cười tí tửng chạy đi.
Nhưng mới chạy được hai bước thì nhận ra không đúng, đồng thời nhận được
một tin nhắn: Đồ ngốc... Trạng thái sắp chết, trúng Thái Dương của ta rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.